Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 21




Vào một buổi tối mùa hạ, bầu trời đầy sao trong vắt không một gợn mây. Ngoài khơi biển Đông, một con tàu sang trọng đang tung tăng lướt trên những ngọn sóng. Bên trong tàu, ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc chiếu khắp cả căn phòng lớn. Âm nhạc sôi động cùng với những điệu nhảy điên cuồng. Mọi người đang chìm vào một buổi tiệc vô cùng sa hoa và hoang lạc.

Nhưng bên ngoài vẻ xa hoa và hoang lạc đó, nơi góc khuất sâu thẳm của con tàu là tội ác đáng ghê tởm nhất đang diễn ra.

“Tại sao bọn bây lại làm vậy?” người đàn ông trạc 30 mấy tuổi ôm ngực khó khăn nói, miệng ông ta bắt đầu nôn ra thật nhiều máu tươi. “Chúng mày nên nhớ tất cả của chúng mày đều là tao cho, không có tao thì chúng mày chỉ là một lũ cặn bã”

“Ha ha đại ca àh, tôi rất cảm ơn anh vì đã “chiếu cố” chúng tôi nhưng anh có dám nói anh không có được gì từ khi lợi dụng chúng tôi?” một người đàn ông trẻ tuổi cười vô cùng tà ác.

“Mày đừng có nói như bọn tao chỉ là những kẻ bỏ đi, mày mới chính là thằng vô dụng nhất, không có tụi tao mày có được như ngày hôm nay?” người đàn ông khác khuôn mặt dữ tợn, hắn ta nắm đầu của người đàn ông đang phun máu lên nói.

“Không cần phải nói nhiều với hắn, hắn ta chỉ là kẻ sắp đi chầu ông bà thôi” một người đàn ông khác đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, vừa thân mật với cô ta vừa ra vẻ thản nhiên nói. “Àh còn nữa, trước khi mày chết tao sẽ tốt bụng cho mày biết một chuyện. Vợ của mày, con đàn bà hư hỏng đó, thật là khiến cho tao không thể quên được mùi vị của nó ha ha ha”

Người đàn ông đó lại phun ra một ngụm máu, ánh mắt căm phẫn nhìn ba tên đàn ông đó, gắng sức gầm lên những từ thật lớn: “TAO NHẤT ĐỊNH SẼ ĐÒI LẠI TẤT CẢ, KỂ CẢ MẠNG CỦA CHÚNG MÀY” rồi ông ta gục xuống trên vũng máu tươi của chính bản thân mình.

Cả ba tên kia cười thật to hả hê tự đắc, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Người nào mạnh hơn, độc ác hơn thì người đó có quyền quyết định sống chết của kẻ còn lại. Đó vốn dĩ là cách tồn tại trong thế giới vấy bẩn tội ác này. Nếu không mạnh hơn thì chỉ còn lại một con đường duy nhất, chính là chết.

“Mày, quăng xác hắn ta xuống biển cho cá mập ăn” người đàn ông trẻ tuổi chỉ định một tên tay sai bên cạnh.

“Dạ!!” tên đó cúi đầu rồi khiêng xác người đàn ông đi ra ngoài.

Sau đó, ba người bọn hắn nghe một tiếng động thật lớn bên ngoài như có một vật nặng được ném vào lòng nước sâu thẳm của đại dương. Cả ba người quay qua nhìn nhau cười càng gian trá hơn nữa, bọn hắn cầm ly rượu vang đỏ lên cạn ly chúc mừng. Buổi tiệc trên tàu vẫn còn đang diễn ra càng ngày càng sôi nổi và điên cuồng. Không ai biết vừa có một mạng người đã bị tước đoạt đi một cách dễ dàng và thầm lặng trong bóng tối.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới khoe mẽ oOo

“Mọi người có thể dẫn theo người yêu hay bạn bè đều được. Hy vọng mọi người sẽ tham gia cùng với gia đình mình” người con gái xinh đẹp nở nụ cười thật tươi trước lớp. Không phải ai khác chính là Nguyễn Lâm Lan, bạn học cùng nhóm với nhóm của Dạ Nguyệt. Cô ta chính là đại tiểu thư của tập đoàn Nguyễn thị, quy mô tương tự như tập đoàn họ Dương của Dương Hoàng Trí, cho nên cũng được tính là một tập đoàn nổi tiếng trên thương trường.

Vì lần này công ty của ba cô ta vừa mới ký được hợp đồng làm ăn với bên Lăng gia nên gia đình cô ta đã mua một con tàu và tổ chức một buổi tiệc dạ hội trên đó. Dưới sự cưng chiều của mẹ, cô ta đã được phép mời các bạn cùng lớp tham gia buổi tiệc. Vì vậy mới có một màn gửi thiệp hôm nay.

“Nể tình bài báo cáo vừa rồi các cậu hợp tác rất tốt nên đây là thiệp mời của các cậu” Nguyễn Lâm Lan bước đến ngồi trước bàn của Dạ Nguyệt, cười đắc ý nói.

“Bọn này không cần” Lý Vân Nhi xì mũi xem thường nói.

Nguyễn Lâm Lan nhếch khóe môi cười nhạt rồi quay sang Dạ Nguyệt như cố ý nói: “Chị cũng tham gia nha, bởi vì hôm đó cũng chính là ngày công bố mối quan hệ của tôi với Thông cho tất cả mọi người biết, sau khi tốt nghiệp bọn tôi cũng sẽ chính thức kết hôn”

“Chúc mừng hai người” Dạ Nguyệt thản nhiên nói, chuyện này cũng không có liên quan gì đến cô nên cô cũng không có nghĩa vụ phải tham gia.

Sẵn tiện nói luôn, sau khi xảy ra chuyện ở biệt thự ngày hôm đó, Tề Mạc Thông cũng không có đi học buổi nào. Sau này khi đi học lại Dạ Nguyệt mới nghe Dương Hoàng Trí nói tập đoàn của gia tộc Tề Mạc Thông đang rơi vào một khó khăn có thể dẫn đến nguy cơ phá sản. Nhưng do gia tộc họ Tề đã nhanh trí kết thông gia cùng với tập đoàn Nguyễn thị trước khi hoàn toàn sụp đổ nên mới có thể ổn định và bắt đầu lại quỹ đạo của tập đoàn mình. Vì vậy hôn nhân giữa Tề Mạc Thông và Nguyễn Lâm Lan cũng đã được xác định vào lúc đó.

Còn Nguyễn Lâm Lan thì sao? Vì một lần vô tình, cô ta đã nhận ra tình cảm của Tề Mạc Thông đối với Dạ Nguyệt nên cô ta rất tức giận. Một đứa con gái thấp hèn như con ả Dạ Nguyệt đó mà muốn trèo cao lên làm phượng hoàng? Đừng có mà nằm mơ, những đứa nghèo kiết xác như con nhỏ đó thì tốt nhất là nên biến khỏi đây, ngôi trường quý tộc danh giá chỉ xứng đáng cho những người như cô ta thôi.

“Để tôi xem, cô còn đắc ý được bao lâu?” Nguyễn Lâm Lan suy nghĩ trong lòng rồi đứng dậy rời đi.

“Dạ Nguyệt, chị có muốn đi không?” Lý Vân Nhi vẻ mặt khó hiểu quay qua nói.

“Hử!?” Dạ Nguyệt định trả lời không nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lý Vân Nhi thì lại cảm giác Lý Vân Nhi còn có một ý đồ gì đó khác khi hỏi mình như vậy.

“Nếu đi thì chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại tên đó” Dương Hoàng Trí bổ sung ý của Lý Vân Nhi, anh không cần nghĩ cũng biết cô gái nhà anh nghĩ gì. Lần này anh thật sự muốn đi, không phải vì Nguyễn Lâm Lan mà kể từ lần đó anh không còn liên lạc được với Tề Mạc Thông nữa. Nên anh muốn biết tình hình của cậu ta lúc này.

Dạ Nguyệt lắc đầu, cô không hiểu tại sao Lý Vân Nhi lại hỏi vậy, đáng lẽ Lý Vân Nhi phải biết hiện tại người cô không muốn gặp nhất chính là cậu ta.

Lý Vân Nhi thất vọng nói: “Aizz chúng ta vốn dĩ có thể làm con nhỏ đáng ghét đó không còn cười đắc ý được nữa, nhưng đáng tiếc….”

Dạ Nguyệt đen mặt: “Dẹp ngay mấy cái ý tưởng ngốc của em đi”

“Rồi, rồi, em biết lỗi rồi” Lý Vân Nhi làm mặt hối hận, khóc oa oa nói.

“Nói tóm lại chị nhất định không đi” Dạ Nguyệt một lời nói chắc như đinh đóng cột.

Ai biết buổi tối khi về nhà cô lại nhận được một cú điện thoại của Lý Vân Nhi, trong điện thoại là tiếng khóc đầy thảm thương như sắp tận thế tới nơi.

“Xin chị đó, tham gia với em đi” Lý Vân Nhi yểu xìu nói, thỉnh thoảng lại có tiếng nấc cục đầy nghẹn ngào. “Em không muốn phải đối mặt với con nhỏ đáng ghét đó một mình đâu hu hu”

Dạ Nguyệt ảo não. Ba mẹ của Vân Nhi cũng nhận được thiệp mời của bên Nguyễn thị nên bắt Vân Nhi phải tham gia cùng, không cho phép từ chối. Vì vậy mới có một màn khóc lóc thảm thương như thế này trong điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Chi Hiên cũng biết về buổi tiệc đó thông qua Dạ Nguyệt, nhưng cô gái nhỏ nói không muốn đi nên anh cũng không có ý kiến gì.

“Em còn có Hoàng Trí mà?” Dạ Nguyệt quay qua lắc đầu với Lăng Chi Hiên, ý bảo cô đang bó tay đây. Lăng Chi Hiên cười cười nhéo nhéo gò má mềm mại của Dạ Nguyệt, thừa cơ ăn chút đậu hủ của cô gái nhỏ nhà anh.

“Uầy Hoàng Trí thì không tính nha, cậu ấy chỉ biết mĩm cười im lặng thôi, là một cái bình hoa di động vô dụng nhất áh” Lý Vân Nhi khịt mũi nói, tên đó có bao giờ chửi lại con gái không? Hoàn toàn không a. Nhưng Lý Vân Nhi cũng quên là Dạ Nguyệt cũng có rống họng lên chửi lộn với ai bao giờ đâu. “Hu hu hu chị mà không đi thì từ nay em sẽ cạch chị luôn, không thèm để ý đến chị nữa, chị không có thương em gì hết hu hu” Lý Vân Nhi khóc càng dữ hơn nữa, vô cùng thương tâm nói giống như là cả thế giới này bỏ mặc cô ấy vậy.

“Rồi rồi, chị chịu thua được chưa. Chị tham gia là được chứ gì” cuối cùng Dạ Nguyệt đành phải nhượng bộ mềm lòng vì Vân Nhi khóc dữ dội quá, không biết Hoàng Trí mà biết được Vân Nhi nói cậu ta như bình hoa di động thì sẽ thế nào đây?

“Chị hứa rồi đó nha” Lý Vân Nhi hét lên vui sướng, thật không biết cái đứa vừa khóc thương tâm như mất ba mất mẹ kia biến đi đâu mất tiêu rồi. “Mà chị cũng đừng có quên là sáng mai mình đi công viên chơi nữa đó” sau khi được lời xác nhận của Dạ Nguyệt, Lý Vân Nhi vui vẻ cúp điện thoại.

Còn bên này Dạ Nguyệt ảo não nhìn cái điện thoại chằm chằm: “Mình đúng là cái đứa không có tiền đồ, lúc sáng mới bảo không đi mà bây giờ lại đổi ý cái rụp. Thật là….”

“Vậy là em quyết định tham gia buổi tiệc?” Lăng Chi Hiên vẫn còn nhéo nhéo má của cô gái nhỏ nhà mình, anh thật sự không muốn buông ra chút nào.

Dạ Nguyệt lúc này mới để ý người nào đó còn đang nhéo má cô, đưa tay kéo cái tay đang làm bậy của ai đó xuống: “Không đi thì lỗ tai của em sẽ không yên với Vân Nhi đâu, vì sự bình yên về sau mà bây giờ em phải tham gia thôi”

“Tôi cũng đi” Lăng Chi Hiên nắm luôn tay cô gái nhỏ, cười cười nói. “Nhưng tôi nói trước, tôi đi với thân phận là bạn trai em chứ không phải anh họ em”

Dạ Nguyệt mặt bắt đầu phím hồng, quay qua chỗ khác lầm bầm nói: “Có ai nói gì đâu mà anh lại nói thêm câu sau”

Lăng Chi Hiên thính lực rất tốt, nghe cô gái nhỏ nói thì làm bộ trưng ra cái mặt vô cùng đáng thương sẵn tiện ôm lấy cô gái nhỏ cứng đầu vào lòng: “Không nói trước mắc công em lại không thừa nhận, còn giới thiệu anh họ gì gì đó thì tôi phải làm sao bây giờ?”

Không ngờ vị đại ca này còn để ý chuyện đó, thật là hết cách nha. Nhưng từ sâu bên trong trái tim, Dạ Nguyệt cảm thấy có gì đó thật ấm áp. Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ cười cười thì anh cũng nở nụ cười đầy cưng chiều rồi anh áp sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt Dạ Nguyệt.

“Anh đang làm gì đó?” Dạ Nguyệt thu lại nụ cười, nghi ngờ hỏi.

“Em nghĩ tôi muốn làm gì?” nói rồi Lăng Chi Hiên cúi đầu cắn vào tai Dạ Nguyệt sau đó chuyển sang mút vào.

Dạ Nguyệt cảm nhận cái lưỡi nóng bỏng đang quét qua tai mình, rùng mình đẩy Lăng Chi Hiên ra. Nhưng tay cô đã bị ai đó ép chặt vào ngực.

Lúc này Dạ Nguyệt mới để ý cả cơ thể đã bị ôm chặt nằm trên ghế salon, cảm nhận sức nặng cùng thân nhiệt cơ thể đang đè trên người mình. Dạ Nguyệt cảm giác tim mình đang đập thật mạnh như muốn vỡ tung ra.

"Tôi muốn hôn em" Lăng Chi Hiên cong khoé môi. "Lời đã hứa thì không thể rút lại"

Lăng Chi Hiên hôn từ tai dài sang gò má Dạ Nguyệt, chiếc lưỡi nóng bỏng quét từ gò má đến đôi môi mềm mại kia. Rồi nó luồn vào bên trong khoan miệng ấm áp đầy ẩm ướt, cuốn lấy cái lưỡi hút hồn của cô gái nhỏ nhà anh mà mút vào.

Dạ Nguyệt đầu óc bắt đầu càng mê mang choáng váng, cũng không thể nghĩ được gì nữa, chỉ biết thụ động đáp trả lại nụ hôn của Lăng Chi Hiên. Nhưng Dạ Nguyệt không biết làm vậy lại càng đốt lửa bên trong cho cả hai người. Được đáp trả Lăng Chi Hiên càng chìm đắm vào trong nụ hôn cuồng nhiệt, môi lưỡi quắn quít dây dưa càng lúc càng mãnh liệt hơn nữa. Dường như khát khao được chạm vào cô gái nhỏ càng lúc càng lớn khiến anh không cưỡng lại được, lý trí như chìm dần vào mê đắm.

"Bảo bối, tôi muốn em" Lăng Chi Hiên thì thầm vào tai Dạ Nguyệt. Sống chung với cô gái nhỏ lúc nào anh cũng phải thật kiềm chế, giống như anh đang tham gia vào khoá thử thách khả năng kiềm chế của mình thì đúng hơn. Nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn bị đánh bại rồi.

Dạ Nguyệt cảm nhận vật nóng bỏng cứng rắn đang ép sát ở bên dưới cơ thể cô, giật mình mở mắt ra: "Khoan... khoan đã..." cô không phải đứa ngốc mà không biết đó là cái gì.

Lăng Chi Hiên hôn xuống cổ Dạ Nguyệt, mút mạnh vào làm Dạ Nguyệt không kịp nói gì đã bủn rủn cả cơ thể. Anh kéo cổ áo thun Dạ Nguyệt sang một bên rồi tiếp tục mút thật sâu vào những chỗ khác dọc theo xương quai xanh của Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt cảm nhận những xúc cảm mới lạ đến dồn dập trong cơ thể mình, hoàn toàn không biết phải làm gì nữa.

Cảm nhận làn da trơn mịn cùng mềm mại của cô gái nhỏ càng khiến Lăng Chi Hiên muốn được chạm vào nhiều hơn nữa. Vừa hôn, tay anh vừa vuốt từ eo của Dạ Nguyệt vuốt dài lên phía vai đồng thời đẩy áo của Dạ Nguyệt lên để lộ ra phần cơ thể bên trong chiếc áo. Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống nhìn ngắm phần cơ thể bên trong đó, ánh mắt nóng bỏng quan sát vào nơi đầy đặn non mềm của cô gái nhỏ. Anh lại nhớ đến xúc cảm thoải mái tròn đầy khi chạm vào nó. Tay anh lại bắt đầu vuốt ve cái bụng trơn mềm của Dạ Nguyệt rồi anh di chuyển dọc lên phía trên.

Dạ Nguyệt cảm giác đôi bàn tay Lăng Chi Hiên như đang đốt lửa trên cơ thể cô, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên đôi bàn tay to lớn của anh. Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, tim cô run lên. Cô vẫn còn sót lại một chút lý trí đó chính là nỗi sợ, rồi cô sẽ trở nên như thế nào đây?

Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống mút từ xương quai xanh dọc xuống chính giữa của nơi đầy đặn. Cảm giác bị cản trở, Lăng Chi Hiên thuận tay tháo luôn chiếc áo trong của cô gái nhỏ. Cơ thể càng lúc càng nóng rực, Dạ Nguyệt nắm chặt lấy áo của Lăng Chi Hiên, cô muốn anh dừng lại nhưng cơ thể lại phản ứng ngược lại với mong muốn của cô. Nhất là khi anh hôn sâu lên nơi mềm mại nhô cao của cô, đôi môi cùng với chiếc lưỡi nóng bỏng của anh làm cơ thể cô run rẩy hơn nữa.

Môi và lưỡi anh di chuyển dọc xuống dưới, dần dần tiến lên đỉnh đồi cao vút của cô gái nhỏ, rồi anh cắn mút vào quả đào nhỏ trên đỉnh đồi của cô gái nhỏ. Dạ Nguyệt cong người lên vì xúc cảm ập đến quá mãnh liệt, cảm giác giống như có dòng điện chạy qua.

Tay anh lại di chuyển từ bụng của Dạ Nguyệt lên phía trên, vuốt vào nơi non mềm rồi xoa nắn nó trong lòng bàn tay. Dạ Nguyệt run rẩy cảm giác dường như không thể thở được nữa.

"Hiên, xin anh..." Dạ Nguyệt khó khăn nói, bàn tay vẫn luôn nắm chặt áo anh từ nãy đến giờ. "Em sợ..." đến cùng lúc với xúc cảm khác lạ chính là nổi sợ hãi bao trùm lấy Dạ Nguyệt. Cô thực sự chưa sẵn sàng để tiến xa đến bước quan trọng này, cô không biết bản thân sẽ trở nên như thế nào.

Nghe giọng nói run run của Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên khựng lại, ngước đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô gái nhỏ. Anh thật sự thấy được cô gái nhỏ đang hoảng sợ, nhất thời giống như bị ai đấm vào mặt, anh hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh đình chỉ mọi động tác, cúi đầu hôn nhẹ vào đôi môi của cô gái nhỏ.

Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt ngồi dậy, để Dạ Nguyệt ngồi trong lòng mình, đôi bàn tay to lớn vỗ về vào lưng Dạ Nguyệt như an ủi. Lăng Chi Hiên vừa vỗ về vừa ôm lấy Dạ Nguyệt, tựa cằm lên tóc Dạ Nguyệt rồi nhẹ giọng nói: "Làm em hoảng sợ, thật xin lỗi".

Dạ Nguyệt nghe giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, cô vùi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc của ai đó. Mùi hương quen thuộc của sư phụ có thể làm cô tìm kím lại cảm giác bình ổn của cơ thể. Lúc này Dạ Nguyệt mới thật sự từ từ thả lỏng cơ thể, căng thẳng mới dần dần biến mất.

Lăng Chi Hiên cảm giác Dạ Nguyệt đã thả lỏng thì anh cũng thấy nhẹ nhõm. Quả thật lúc đầu anh chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của cô gái nhỏ, để cô gái nhỏ chỉ tập trung chú ý đến anh nhưng càng về sau chính anh lại là người chìm đắm vào trong dục vọng của bản thân, cũng như lần đó. Một khi chạm được thì anh lại càng muốn nhiều hơn nữa, khát khao ôm Dạ Nguyệt ngày càng lớn hơn nữa. Nhưng anh biết, bản thân mình đã quá gấp gáp rồi, anh hiểu rõ Dạ Nguyệt vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này. Chuyện này là không thể ép buộc được, rồi một ngày nào đó nó sẽ tự nhiên đến theo cách tự nhiên nhất. Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ trong ngực mình, vẻ mặt cưng chiều.

Căng thẳng vừa qua đi, mệt mõi lại ập tới khiến Dạ Nguyệt ngủ quên trong ngực ai đó lúc nào không hay. Đêm nay quả là một đêm vừa ngọt ngào vừa lo sợ với cô. Và đây cũng là lần đầu tiên Dạ Nguyệt trải qua xúc cảm quá mãnh liệt như thế này. Nhưng tương lai phía trước sẽ còn những chuyện mà cô không thể nào tưởng tượng được.

"Bảo bối, chúng ta đi ngủ thôi" Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt lên rồi đi vào phòng ngủ.

Anh kéo đệm của hai người lại cho sát nhau rồi anh ôm lấy cô gái nhỏ chìm vào giấc ngủ. Trước khi hoàn toàn ngủ, anh còn nghĩ ngày mai phải mua một cái đệm thật lớn dành cho hai người. Và như vậy một đêm yên ả lại trôi qua.

*** 0w0 ***

Nhưng ngay trong buổi tối hôm đó, ở một nơi khác. Một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo vệ đang làm nhiệm vụ tuần tra ban đêm.

"Thằng nhóc hư hỏng này, dám quăng bom mình, làm gì có trộm ở đây được chứ" bác bảo vệ tức giận dậm chân. "Trộm thế quái nào được mấy cái cây bự thế này?"

"Này anh, chắc chắn là bọn trộm không thể rinh nổi mấy cái cây này rồi" một người đàn ông trung niên khác vỗ vai bác bảo vệ nói.

"Chứ còn cái gì nữa" bác bảo vệ gật đầu đồng ý, vừa quay lại vừa nói "Mà anh làm ca nào vậy? Làm ở đây lâu chưa, sao tôi chưa từng thấy anh?"

"Tôi ở đây lâu rồi, ngày nào cũng gặp anh mà" bác trung niên toét miệng cười vui vẻ.

"Thật sao, nhưng tôi không có ấn tượng lắm" bác bảo vệ lắc đầu lục lại trong trí nhớ nhưng vô phương. "Nhà anh ở đâu?"

"Trên kia kìa, ngày nào tôi cũng thấy anh đi tuần tra khu vực này đó"

Bác bảo vệ ngước đầu lên nhìn theo hướng đó chỉ thấy một cây hoa anh đào cao lớn: "Anh đùa tôi chắc, làm sao......" vừa cười vừa quay qua nhưng chưa nói hết câu bác ấy đã im bật vì không thấy người đàn ông trung niên đâu nữa, chỉ còn lại một không gian trống vắng cùng tiếng lá xào xạc đến lạnh người.

Bác bảo vệ vuốt mồ hôi: "Không thể nào ha ha"

Nhưng vừa quay qua thì người đàn ông trung niên trợn mắt kề sát mặt vào bác bảo vệ: "Tôi nói thật mà"

Bác bảo vệ hét toáng lên rồi bất chấp hết tất cả mà cong chân lên chạy maratong. Áaaa gặp ma rồiiiiiiiii...... bới con ma....

********** Ó O Ò Lằn ranh giới trêu chọc oOo

Buổi sáng chủ nhật đẹp trời, bầu trời xanh thẳm không chút gợn mây. Dạ Nguyệt mắt nhắm mắt mở đứng trước gương ngáp một cái thật đã. Nhưng sau đó cô suýt nữa là hét lên bể cả phòng tắm. Bởi vì những dấu vết đỏ bầm trên cổ và hai bên xương quai xanh của cô hiện rõ như ban ngày.

"Cái... cái này... chẳng lẽ là... là dấu vết huyền thoại đó" Dạ Nguyệt mắt chữ a mồm chữ o. Đã từng đọc qua rất nhiều truyện tranh cùng ngôn tình, kết hợp với sự kiện tối qua thì làm sao mà cô không biết đây là cái gì.

"Khoan... khoan đã..." Dạ Nguyệt chợt nhớ ra hình như lần trước lúc cô không nhớ mình ra khỏi bồn tắm như thế nào, còn mặc quần áo ngủ đi ngủ và sáng hôm sau cũng chính là có một cái dấu đỏ bầm giống như vậy trên cổ cô. Dạ Nguyệt liền phút chốc đưa ra suy đoán: Chẳng lẽ cô ngủ gục trong bồn tắm quá lâu, sư phụ vào cứu cô và... và... và... sư phụ thấy hết rồi!?

Dạ Nguyệt rối rắm, lúc đó cô không nhận ra vì cô chưa từng trải qua chuyện trực tiếp như tối hôm qua nên không bao giờ nghĩ đến khả năng này. Còn bây giờ khả năng này là hoàn toàn có thể. Nhìn vào gương lần nữa, thấy những dấu đỏ bằm trên cổ, mặt Dạ Nguyệt không thể không đỏ lên, tim còn đang đập nhanh như trống trận. Sư phụ thật sự thấy hết cả cơ thể của cô rồi? Dù cho bây giờ mối quan hệ của hai người có đặc biệt như vậy nhưng cô vẫn chưa thể tiếp thu được hết aaaa.....

Nửa tiếng trôi qua không thấy Dạ Nguyệt ra, Lăng Chi Hiên đang định gõ cửa phòng tắm thì thấy Dạ Nguyệt mở cửa bước ra. Hôm nay cô gái nhỏ mặc một cái áo cổ cao nhưng hình như có cái gì đó không đúng. Chính là vừa nhìn thấy anh thì mặt liền quay chỗ khác nhưng anh vẫn có thể thấy được gò má của cô gái nhỏ hiện lên rặng mây đỏ. Tia sáng loé lên, Lăng Chi Hiên liền biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chào.. chào buổi sáng" Dạ Nguyệt cố lấy lại bình tĩnh, toét miệng cười như thường ngày.

"Trời dạo này oi bức, em mặc áo như vậy sẽ nóng lắm nha" Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên, đi đến gần Dạ Nguyệt.

"Chút nữa phải đi dưới nắng nên mặc vậy sẽ không bị ăn nắng đó đại ca à" Dạ Nguyệt mặc dù biết sẽ nóng nhưng không thể không mặc a.

"Bảo bối, tôi biết vì sao em lại mặc như vậy, trêu em chút thôi" Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống cười đầy mờ ám.

"Còn nữa chuyện lúc trước cũng đúng như em đã nghĩ" giọng điệu của anh giống như biết Dạ Nguyệt đã đoán ra chuyện trước đây, rồi hôn nhẹ vào môi Dạ Nguyệt "Chào buổi sáng" xong anh huýt sáo vào phòng tắm thay quần áo. Nhìn cũng đủ biết tâm trạng của người nào đó đang cực kì vui vẻ a.

Dạ Nguyệt đứng ngây ngốc bên ngoài, sau đó tức giận dậm chân nói:" Chẳng phải tất cả là do anh gây ra sao?" Dạ Nguyệt đầu đầy vạch đen, chẳng lẽ sau này cô sẽ luôn bị trêu chọc như thế này sao? Phụ nữ tuyệt đối không thể để mất mặt như vậy nhá. Phải nghĩ cách lấy lại thể diện, trêu chọc lại sư phụ mới được a. Dạ Nguyệt lòng đầy quyết tâm dâng trào, nhất định phải nghĩ ra kế hoạch trả thù.

Nhưng các bạn đoán thử xem, Dạ Nguyệt có thành công hay không? Hay là tự mình đâm đầu vào hang sói đây? Chuyện này sẽ được nhắc đến sau. Và như vậy ngày mới lại bắt đầu, cũng đồng nghĩa với một cuộc phiêu lưu mới được bắt đầu.