Lăng Chi Hiên mút chặt lấy môi Dạ Nguyệt, hôn một hồi nhưng vẫn chưa cảm
thấy thoả mãn. Anh bắt đầu dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng của Dạ Nguyệt ra, luồn lưỡi vào bên trong khoan miệng cô mà tìm kiếm, cuối cùng bắt
được chiếc lưỡi trơn mền kia thì cuốn chặt lấy, mút đi những mật ngọt
thơm ngon bên trong.
Dạ Nguyệt lần đầu tiên nếm trãi cảm giác hôn sâu, não bị đình chỉ hoạt động, chỉ cảm thấy một cảm giác nóng bỏng
đang thiêu đốt đôi môi của mình. Đôi tay đang bị ép chặt trên lồng ngực
rắn chắc nóng rực của người nào đó, không thể động đậy được. Dạ Nguyệt
nhất thời cảm thấy gấp rút, tim đập thật nhanh không thể bình ổn được,
lý trí dần rơi vào trạng thái mụ mị mơ màng, hơi thở càng lúc càng không thông.
Như thấy người đang ôm trong lòng sắp thở không được nữa, Lăng Chi Hiên mới buông đôi môi mềm mại đó ra, hôn nhẹ vào chóp mũi Dạ
Nguyệt.
"Nói thử xem? Có người đàn ông nào trên thế giới này mà
có thể tình nguyện tận tay giao người phụ nữ của họ vào tay kẻ khác cho
dù chỉ là một sợi tóc?" Lăng Chi Hiên quay qua lạnh lẽo nhìn đám người
đó, đôi con ngươi trong suốt đen thẫm lại đầy tức giận, nhiệt độ quanh
thân càng ngày càng giảm mạnh.
Bọn người kia đang ngây người ra
nhìn một màn hôn nóng bỏng vừa nãy thì phút chốc lại bắt đầu run sợ vì
cái lạnh rét thấu xương. Người đàn ông này đôi mắt lạnh lùng, mỗi lần
nhìn thấy giống như có hàng ngàn con dao nhọn đâm vào da thịt, cứ mỗi
lần lỡ nhìn vào mắt hắn sẽ giống như toàn thân bị đông thành đá cứng lại không thể nhúc nhích được. Tướng mạo cùng khí chất cao ngạo lạnh nhạt
kết hợp với sát khí đen tối cứ như một con quỷ vương đến từ địa ngục tâm tối nhất.
"Bọn... bọn tao tạm thời tha cho mày, chờ đó tao sẽ... sẽ không để... để yên chuyện này đâu" tên cầm đầu không thể áp chế nỗi
sợ hãi được nữa, run tay run chân vừa hét vừa chạy đi, kéo theo đám
người phía sau cũng chạy theo trối chết.
Đợi đám người kia chạy
xa, Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống nhìn xem phản ứng của cô gái nhỏ, lòng
có chút hồi hợp không yên, sợ cô gái nhỏ sẽ sợ rồi ghét anh. Lúc nãy
nghe tên khốn kia nói vậy anh thật sự rất tức giận, muốn cho hắn biết
người phụ nữ của anh thì đừng có mà vọng tưởng muốn nhúng chàm cô ấy.
Hình như cảm nhận được ánh mắt như có như không của ai kia đang nhìn mình,
tim Dạ Nguyệt càng đập nhanh hơn nữa. Cô biết anh làm vậy là để giúp cô
đuổi bọn chúng đi, mà dù sao thì cô cũng không còn xem anh như một người bạn bình thường trước đây nữa, có thể nói là đã thân thiết quan trọng
rồi thì một nụ hôn giúp đỡ cũng đâu có sao. Dù cho không khí có chút mờ
ám nhưng nếu xuất phát từ việc bảo vệ một người bạn của mình thì có thể
chấp nhận được. Đúng vậy... đúng vậy... là bạn bè bảo vệ lẫn nhau a. Dạ
Nguyệt tự phân bua trong lòng, cố gắng không để ý đến cái gì đó đang dần hiện hữu sâu tận trong lòng, rồi vuốt vuốt ngực cho trái tim bình ổn
lại.
"Cám... cám ơn anh! Anh lại cứu tôi một bàn thua trông thấy
a" Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn anh vừa giơ ngón cái vừa đơ đơ cười gượng gạo, dù sao nói không ngại thì đúng là nói xạo rồi hix T^T
Thấy
cô gái nhỏ không có trách hay sợ mình thì Lăng Chi Hiên thở phào nhẹ
nhõm, anh mới không muốn trở thành một Tề Mạc Thông thứ hai đâu. Mặc dù
không biết cô ấy lý giải nụ hôn đó là thế nào nhưng qua chuyện này có
thể thấy được mức độ tin cậy của ai đó dành cho anh đã rất tốt rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lăng Chi Hiên vò đầu Dạ Nguyệt cho đầu tóc
rối bù, nhíu mày lại nói: "Nếu tôi đến không kịp thì chắc em bị đem bán
mất rồi. Bọn chúng không phải là lưu manh bình thường"
Dạ Nguyệt
gật gật đầu vuốt vuốt lại tóc, biết mình hành động sai nên rất ngoan
ngoãn a. Chuyện này thì cô cảm giác được, nhất là khi tên kia tự dưng
lột áo phơi bày ra vết xăm của hắn, bọn chúng quả thật nhìn không giống
lưu manh bình thường: "Thật xin lỗi, lần sau mà gặp tình huống này tôi
sẽ xin lỗi rồi chạy thoát thân luôn chứ không đứng lại đôi co với chúng
nữa" do nhớ lại hình xăm của tên kia mà nhất thời Dạ Nguyệt cũng quên
luôn cảm giác ngại ngùng mờ ám gì đó.
"Khi về tôi sẽ dạy cho em
một vài chiêu thức tự vệ, có thể giúp em đối phó được một vài tên rồi
chạy thoát thân" Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ biết sai nên cho qua lần
này, nhưng nếu có lần sau thì anh sẽ phải "dạy dỗ" cô một phen nha.
"Oh thật không, cám ơn đại ca hehe" Dạ Nguyệt hí hửng cười nịnh nọt nhưng
như nhớ ra cái gì đó thì ngập ngừng hỏi "Mà có phải anh đã nhớ ra gì đó
rồi không, lần trước anh nói sẽ dạy khiêu vũ cho tôi còn lần này là võ
tự vệ?" rồi tròn xoe mắt nhìn ai kia.
"Bác sĩ trưởng khoa nói học vấn và những kỹ năng của tôi vẫn còn được lưu lại, chỉ có phần ký ức về người và vật xung quanh là không nhớ thôi" ai kia lại tìm cớ qua mặt
người nào đó không chút dấu vết. ( =)) )
"Uhm cái này tôi đọc
truyện cũng có nghe nói tới" Dạ Nguyệt gật đầu rồi như lo lắng Lăng Chi
Hiên nghĩ ngợi lung tung "Tôi cũng có nghe nói nếu con người vui vẻ và
thoải mái thì tự nhiên chúng ta sẽ bắt đầu dần dần có lại ấn tượng với
những chuyện đã qua khi vô tình nhìn thấy một điều gì đó tương tự. Cho
nên anh cũng đừng gấp gáp và suy nghĩ nhiều như vậy chỉ phản tác dụng,
từ từ từng chút một rồi sẽ có một ngày anh sẽ nhớ lại được mọi thứ. Và
đừng quên là vẫn còn có tụi tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ và ở cạnh anh" Dạ
Nguyệt cười với Lăng Chi Hiên, nếu đã là bạn tốt thì nhất định sẽ ở cạnh mà hỗ trợ bạn mình đến cùng.
Mặc dù ngày thường Dạ Nguyệt rất ít nói, có nhiều khi hơi lạnh nhạt, có nhiều khi thì vô tư đến nỗi ai cũng nói là cô ấy vô tâm hoặc con nít. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không để ý hay không biết, chỉ là cô ấy không nói ra mà thôi. Nhất là
bạn bè, một khi cô ấy cho người đó là quan trọng thì họ sẽ luôn chiếm vị trí nhất định trong lòng Dạ Nguyệt. Nhưng có điều Dạ Nguyệt cũng biết
có một thứ thuộc về bóng tối vẫn luôn tồn tại bên trong trái tim mình,
đó chính là sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Vì có nhiều khi cô ấy sẽ chỉ hành
xử hoàn toàn theo lý trí chứ không còn là cảm xúc nữa. Mặc dù thế một
ngày nào đó có lẽ chúng ta sẽ lý giải hành động của Dạ Nguyệt theo một
chiều hướng khác nữa, chuyện này sẽ được nói sau.
"Tôi sẽ ghi nhớ. Cám ơn em!" Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên, chỉ cần em luôn bên tôi là được. Tôi chỉ cần em.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới huỷ diệt oOo
Sau khi xảy ra chuyện lúc nãy, Lăng Chi Hiên không để cho Dạ Nguyệt đi một
mình nữa, anh với Dạ Nguyệt cùng nhau đi gọi nước cho người đem về cho
mọi người rồi đi dạo dọc theo hàng dừa mát mẻ của bãi biển. Vừa đi Dạ
Nguyệt vừa đá đá nước biển, lâu lâu lại cười vui vẻ cúi xuống nhặt lấy
vỏ sò vỏ ốc lên ngắm nhìn. Sau đó lại quay qua khoe với người nào đó,
hệt như đang khoe chiến lợi phẩm, miệng cười toe toét.
Lăng Chi
Hiên nhìn cô gái nhỏ cười đến bất đắc dĩ, vẻ mặt cưng chiều, lâu lâu lại xoa đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc dài đang bị gió thổi tung kia.
Nhưng vì ai đó nổi bật quá nên trên đường đi mọi ánh mắt đều đổ dồn về bọn
họ. Nhiều cô gái trẻ xinh đẹp nóng bỏng nhìn Dạ Nguyệt đến không cam
lòng. Một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa như cô ta tại sao lại được đi
bên cạnh một đại soái ca như vậy? Chắc chắn là con nhỏ này bám theo đại
soái ca rồi, mọi người đều bắt đầu quả quyết là thế.
"Nhìn cô ta kìa, còn ra vẻ ngây thơ thuần khiết, đúng là không biết xấu hổ" bạn nữ A căm tức liếc cô gái nhỏ nào đó.
"Thật là chướng mắt quá a, nhưng đại soái ca thật sự hấp dẫn quá" bạn nữ B
phụ hoạ, rồi e thẹn liếc nhìn người nào đó. (chuỵ đi ói đây *bụm miệng*)
Vân....vân và mây... mây, túm cái váy lại là mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao đó a.
Rồi đột nhiên có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên tay đang cầm hai ly rượu đỏ sóng sánh đi đến gần hai người bọn họ. Dáng người siêu mẫu với
đôi chân dài trắng nõn nà uyển chuyển, đôi mắt long lanh yêu mị nhìn
người nào đó đầy tình cảm, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng khẽ nhếch cứ như
khiêu khích người khác muốn cắn vào hưởng thụ.
Vâng, người nãy
giờ đang miêu tả cho quý vị nghe chính là nhân vật nữ chính nhà ta. Cô
ấy đang nhìn người phụ nữ đó nhém chút chảy cả nước miếng ra ngoài. (
=)) )
"Woaaa, đẹp quá a, hot girl chân dài a" Dạ Nguyệt như bị
hút hồn mà nhìn người ta đến quên cả chớp mắt, ai nhìn còn tưởng cô nàng là yêu râu xanh nữa a. ( =)) )
Lăng Chi Hiên khẽ nhíu mày, chưa
kịp kéo hồn cô gái nào đó quay lại thì người phụ nữ kia đã đi gần đến
trước mặt anh. Nhưng chưa đến thì bất chợt bị vấp một vật nào đó dưới
chân, cô gái mất đà ngã về phía Lăng Chi Hiên, còn hai ly rượu thì hướng bay nhanh về phía Dạ Nguyệt mà phóng tới, thật giống như bị người ta
ném mạnh đi chứ không giống như bị vuột tay văng ra.
Canh thật chuẩn a, mọi người đều gật đầu cảm thán trong lòng.
"Người đẹp à, sao canh chuẩn quá vậy a?" Dạ Nguyệt cũng cảm thán trong lòng,
tâm lí chuẩn bị nghênh đón hai ly rượu nồng nàn kia.
Rầm! Bịch! Xoảng! Mọi người trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, há hốc miệng im bặt, nhất thời không khí im lặng đến lạ thường.
Chả là cô gái xinh đẹp nóng bỏng kia đang nằm bẹp dưới cát, mặt đập xuống
cát, tư thế hết sức buồn cười. Còn Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt thì bị ướt vì rượu, nhưng hai cái ly thì rơi xuống đất trước mặt bọn họ chứ không
rơi vào Dạ Nguyệt.
Lăng Chi Hiên quay qua nhìn hết một lượt từ
trên xuống dưới Dạ Nguyệt, kiểm tra xem có bị mảnh vỡ thuỷ tinh nào văng trúng không. Sau khi thấy Dạ Nguyệt không sao thì nhẹ nhàng thở ra
trong lòng, nhưng lập tức nhíu mày nhìn Dạ Nguyệt, một trận lửa giận
xông lên. Anh nắm tay kéo Dạ Nguyệt đi. Hoàn toàn không để ý đến người
đẹp nào đó đang nằm dưới đất, ánh mắt ngân ngấn nước nhìn mình đau lòng
và đám người nhiều chuyện xung quanh.
Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt đến phía sau hàng dừa, nơi này cây cối rậm rạp là điểm tiếp xúc giữa bãi biển và cánh rừng.
"Sao em không tránh?" Lăng Chi Hiên quay qua nhìn Dạ Nguyệt, bàn tay vẫn đang siết chặt lấy tay Dạ Nguyệt.
"Tôi đang chuẩn bị chụp lại....." biết người trước mặt đang tức giận nên giọng nói của ai kia lí nhí trong miệng.
"Với tốc độ đó khi trúng em thì sẽ vỡ ra, hoặc khi trúng em không vỡ nhưng
rơi xuống sẽ vỡ ra văng trúng em" Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng ném từng chữ
ra, giọng nói có chút ẩn nhẫn.
"Thật sự là có thể chụp được mà" Dạ Nguyệt cố cãi.
"Chụp để tay em nát bét luôn à?" cô gái nhỏ này lớn mật, đã không biết sai còn hăng hái cãi lại nữa.
"Không đến....." thấy bản thân yếu thế hơn người nào đó thì sụ mặt nói, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.
"Đến nỗi như vậy đó, không tin thì lần sau em cứ thử, tôi sẽ không cản" Lăng Chi Hiên tức giận buông tay Dạ Nguyệt ra, định quay mặt đi thì đột
nhiên quay lại kéo Dạ Nguyệt núp vào lùm cây cao thấp um tùm gần đó.
"Sao vậy?" Dạ Nguyệt khó hiểu hỏi.
"Suỵt!" Lăng Chi Hiên ngồi phía sau vươn tay bịt miệng Dạ Nguyệt lại, để ngón
tay lên miệng mình ý bảo Dạ Nguyệt im lặng. Mặc dù lùm cây khá rậm rạp
nhưng khá nhỏ không đủ chỗ cho hai người ngồi ngang nên Lăng Chi Hiên
đành phải ngồi phía sau Dạ Nguyệt.
Từ phía bãi biển một nam một
nữ đi vào, hai người đó đang ôm ôm ấp ấp nhau. Người nam đang cầm điện
thoại nói chuyện. Dạ Nguyệt nghe giọng nói đó rất quen thuộc nhưng nhất
thời không nhớ ra là ai cho tới khi nhìn kĩ diện mạo người đó thì Dạ
Nguyệt giật mình cả kinh.
"Các người chuẩn bị tới đâu rồi?" Hàn
Tử Minh vừa ôm người đẹp nóng bỏng dựa vào một cái cây gần đó vừa nói,
tay bắt đầu sờ nắn vào nơi non mềm nhấp nhô của cô gái thông qua lớp áo
bơi. Cô gái mặt phím hồng e thẹn rên rỉ trong miệng.
Chứng kiến màn nóng bỏng này Dạ Nguyệt toát mồ hôi lạnh, người ngả về phía sau vẻ mặt không tin được: "Sao lại là anh ta?"
Cơ thể Dạ Nguyệt lọt gọn vào trong lòng Lăng Chi Hiên đang ngồi phía sau nhưng vì bàng hoàng nên không nhận ra.
"Anh ta không phải là người đơn giản" Lăng Chi Hiên thuận tay ôm cô gái nhỏ
vào lòng, nhất thời cơn giận lúc nãy biến mất không thấy tâm hơi, nói
nhỏ vào tai Dạ Nguyệt. "Chị của em không phải là đối thủ của anh ta"
"Được, hôm nay nhất định phải thực hiện, tôi chờ tin của các người" Hàn Tử
Minh nói xong câu này thì tắt điện thoại, anh ta quăng điện thoại xuống
cát, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi nóng bỏng của cô gái kia.
Hai
người môi lưỡi quấn quít dây dưa, bên dưới tay Hàn Tử Minh đang chơi đùa với nơi non mềm đầy đặn của cô gái. Sau đó anh ta hôn dài xuống cái cần cổ trắng nõn của cô gái.
Bựt! Chiếc áo bơi bị kéo mạnh đứt ra
rơi xuống đất, phơi bày nơi đầy đặn đẫy đà kia ra trước mắt, rồi anh ta
cuối đầu xuống nắm một bên lên mà mút vào, cô gái rên rỉ ngày càng lớn
hơn.
Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính. Để cô gái nằm xuống gốc cây, anh ta liền
tiến sâu vào bên trong cơ thể của cô gái. Tiếng thở dốc của người đàn
ông cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ phút chốc vang lên trong không khí tĩnh mịch của cánh rừng. Nghe đến đây thì cho dù là ai cũng
biết họ đang làm chuyện gì.
Bên này Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống
quay Dạ Nguyệt lại không để cô nhìn thấy mấy cảnh nóng này: "Em gáng
chịu đựng một chút, giờ chúng ta không thể đi ra được"
Vì xung quanh lùm cây chỉ là những cái cây đơn lẽ xen kẽ, không thể che cho hai người đi ra mà không bị họ phát hiện.
Dạ Nguyệt úp mặt vào ngực Lăng Chi Hiên, giờ phút này cô bàng hoàng đến
nỗi không còn để ý đến chuyện khoảng cách hay thân mật này nọ: "Em phải
nói thế nào với chị Ngọc Linh đây?" ngay cả xưng hô cũng loạn theo tâm
tình của cô.
"Cảm giác giống như đang đọc một bộ ngôn tình, mà
trong đó độc giả là em đây đang đọc đến đoạn nam nhân vật chính đang lên giường với tiểu tam vậy, huống hồ gì chị Ngọc Linh lại là......."
Cách bày tỏ cảm giác này của em cũng thật là kỳ quặc quá rồi. Lăng Chi Hiên
đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, cúi đầu nhìn cô gái nào đó đang như
con mèo nhỏ yểu xìu úp mặt cọ cọ làm nũng trong ngực mình. Giống như có
một sợi lông tơ đang nhẹ nhàng gãi ngứa đốt lên ngọn lửa hừng hực trong
cơ thể anh, hai tay anh càng ôm siết lấy cô gái nhỏ kì quái này vào
trong lòng, giống như muốn cô hoà nhập làm một vào trong cơ thể anh.
Tiếng thở dốc với tiếng rên rỉ cùng với tiếng hai cơ thể quấn quít dây dưa
phát ra không ngừng từ phía sau, nơi bọn họ đang quay lưng dựa vào gốc
cây ngồi. Lăng Chi Hiên đang tận lực áp chế tâm tình, lúc này anh càng
phải kìm chế dục vọng của bản thân để không làm tổn thương đến cô gái
nhỏ của anh.
"Anh nghĩ là em có nên nói với chị ấy không?" Dạ
Nguyệt hoàn toàn không để ý đến chuyện đang xảy ra hay cũng có thể nói
cô đang né tránh những thứ đó, bởi vì trong lòng cô cảm thấy vô cùng ức
chế và khó chịu. Bình thường lúc đọc ngôn tình mà thấy những cái tình
huống cẩu huyết như thế này thì cô đã rất ức chế rồi, huống chi bây giờ
nhân vật nữ chính lại là chị Ngọc Linh của cô, cô đang băn khoăn lo lắng về Ngọc Linh.
"Ừ!" Lăng Chi Hiên thấy ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ, tự nhiên những cái ý nghĩ đen tối cùng với cảm xúc nóng rực ban
nãy lại biến mất, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Nói sớm để chị của em suy nghĩ nên làm gì"
"Hzzz... trên đời này nếu có thể tìm được một người
toàn tâm toàn ý duy nhất, bình bình lặng lặng mà ở cạnh nhau ngày qua
ngày đã là hạnh phúc rồi" Dạ Nguyệt thở dài, ngước đầu lên nhìn tán cây
rậm rạp đã che khuất ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn còn một vài tia sáng
mạnh mẽ chiếu xuyên qua tán cây đến tận mọi ngóc ngách bên dưới.
Nghe đến đây, Lăng Chi Hiên dừng lại động tác vuốt tóc Dạ Nguyệt, vẻ mặt làm như vô cùng thản nhiên hỏi: "Em đã tìm thấy chưa?"
Dạ Nguyệt lắc đầu: "Người như vậy cứ tưởng dễ tìm nhưng thật ra lại còn
khó hơn tìm một người yêu mình cuồng nhiệt rồi chóng qua. Và nếu như
người tâm tâm niệm niệm về duy nhất đó có tồn tại thì em nghĩ người ta
bây giờ cũng là hoa đã có chủ rồi. Lấy ví dụ thứ nhất là Hoàng Trí này,
còn thứ hai là bạn trai của nhỏ bạn thân em. Hai người đó là chứng cứ
điển hình cho cái gọi là duy nhất"
Nhìn vẻ mặt hâm mộ bạn mình
của cô gái nhỏ mà Lăng Chi Hiên thấy tâm thật phức tạp, vui vì cô gái
nhỏ vẫn chưa thuộc về ai còn khó chịu vì cô gái nhỏ vẫn chưa xem mình là đối tượng muốn ở cạnh.
"Nhất định có người duy nhất dành cho em" Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên tiếp tục vuốt tóc Dạ Nguyệt, là tôi đây - trong lòng còn không quên thêm câu khẳng định này.
Dạ Nguyệt tròn xoe mắt nhìn Lăng Chi Hiên rồi cười cười: "Thì ra anh cũng tin vào duyên số phận"
"Tôi tin vào trực giác của bản thân" Lăng Chi Hiên để tay siết chặt lấy eo Dạ Nguyệt.
Một giai điệu vang lên từ phía sau cắt đứt suy nghĩ của hai người.
Hàn Tử Minh vừa đẩy nhanh tốc độ vừa với lấy điện thoại lên nghe.
"Cái gì? Ngọc Linh với Vân Nhi bị bắt cóc à?" Hàn Tử Minh nhanh chóng rút lui ra khỏi cơ thể cô gái.
Bên này Dạ Nguyệt nghe lời Hàn Tử Minh vừa nói thì sắc mặt đại biến, mặt bắt đầu tái xanh không một chút huyết sắc nào.
"Cậu ở đó, tôi sẽ đến ngay" Hàn Tử Minh sau khi xong việc, quăng một sấp
tiền trên đất bên cạnh cô gái rồi rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô gái thì nằm đó mê mang vẫn chưa hoàn hồn lại sau cuộc vui.
Nhân lúc này Lăng Chi Hiên với Dạ Nguyệt cũng không chút tiếng động đi ra
khỏi cánh rừng. Lúc này điện thoại Dạ Nguyệt cũng vừa reo.
"Dạ Nguyệt, chị về nhanh lên, chị Ngọc Linh với Vân Nhi đã bị bắt cóc rồi" Dương Hoàng Trí hơi thở gấp gáp nói trong điện thoại.
"Được rồi, tôi về ngay đây" Dạ Nguyệt cũng không hỏi nhiều liền cùng Lăng Chi Hiên đi về phía khu vực bọn họ tập trung.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới bị mất tích oOo
"Đã báo cảnh sát chưa?" Hàn Tử Minh căng thẳng hỏi Dương Hoàng Trí.
Dương Hoàng Trí ngồi ủ rủ trên cái ghế dài, đưa ra tờ giấy với những mảnh
giấy báo cũ ghép lại: "Bọn tao sẽ liên lạc sau, nếu báo cảnh sát bọn tao sẽ giết con tin"
"Kể lại tình hình lúc đó đi Hoàng Trí" Dạ Nguyệt nhíu mày nhìn tờ giấy được để lại.
"Lúc đó em đi lấy thêm hải sản ở trong lều tròn, vừa quay trở lại đã thấy
hai người bị bịt miệng lôi lên một chiếc xe tải đậu ở phía ngoài đường
kia" Dương Hoàng Trí mặt âm trầm chỉ về phía làn đường dành cho xe chạy, cách chỗ bọn họ đứng chưa tới 300m. "Bọn chúng đều mặc đồ đen và đeo
mặt nạ quỷ"
Dương Hoàng Trí đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Sau khi cậu nghe máy xong thì quay qua mọi người.
"Chúng ta quay về, ba má chị Ngọc Linh đã đến rồi"
"Anh sẽ cho người đi điều tra" Hàn Tử Minh gật đầu rồi vừa đi vừa gọi điện thoại cho ai đó.
"Chúng ta cũng nên báo cho ba má của Vân Nhi" Dạ Nguyệt thở dài lo lắng nói.
"Để em" Dương Hoàng Trí gật đầu rồi quay qua bên kia bấm điện thoại.
Bên này Dạ Nguyệt với Lăng Chi Hiên đi xung quanh quan sát.
"Ở đây khá vắng vẻ, vì nằm sát bên sườn núi nên cũng không có ai đi ngang
qua, cùng lắm là cũng chỉ có người đứng ở phía bên kia nhìn qua" Dạ
Nguyệt lẩm bẩm ngó tới ngó lui rồi cô đi lại gần chỗ nướng thức ăn.
Cát ở chỗ nướng thức ăn khá quằn quại, có dấu vết giằng co và lôi kéo, từ
chỗ nướng thức ăn có dấu chân và hai vệt kéo dài ra tận chỗ làn đường.
"Là hai người đàn ông" Lăng Chi Hiên quan sát dấu chân in lại trên cát rồi anh đi dọc theo hai vệt dài. Dạ Nguyệt cũng đi theo.
"Đây là...." Dạ Nguyệt cúi người nhặt lấy một cây cỏ nhỏ ở cạnh một dấu
chân. "Một cây thảo dược" Dạ Nguyệt ngửi ngửi rồi bỏ cây thảo dược vào
trong túi áo khoác, đây là thói quen của cô.
"Chúng ta đi thôi" Dương Hoàng Trí quay qua gấp rút nói với hai người.
"Hai bác nói sao?" Dạ Nguyệt vừa đi vừa hỏi.
"Hai bác cũng sẽ đến" Dương Hoàng Trí thở dài, vẻ mặt cực kì ảm đạm cùng lo
lắng. "Biết vậy em sẽ ở lại, không đi gọi thêm thức ăn"
"Vô ích"
Lăng Chi Hiên vẫn như cũ, lạnh nhạt nói, khoé mắt như có như không liếc
nhìn hướng Hàn Tử Minh vừa đi vừa nói điện thoại phía trước.
"Tại sao?" Dương Hoàng Trí khó hiểu. "Nếu tôi ở đó thì ít nhất sẽ không để họ dễ dàng bị bắt đi như vậy"
"Đây là một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch trước, dù có cậu ở đó cũng sẽ
khó mà phản ứng kịp" Lăng Chi Hiên quay qua nhìn Dương Hoàng Trí đang có vẻ mặt khó tin.
"Chị cũng nghĩ vậy" Dạ Nguyệt gật đầu đồng tình
rồi móc điện thoại của hai người từ trong túi xách. "Làm gọn gàng nhanh
chóng, cũng không kinh động đến người xung quanh như vậy chứng tỏ đã có
một kế hoạch định sẵn"
"Như vậy là...." Dương Hoàng Trí mở to mắt kinh ngạc.
"Đúng vậy, bọn bắt cóc biết họ là ai và đã chuẩn bị việc này từ sớm"