Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 100




“AAAAAAAAAAAAAAAA” tiếng la thất thanh của Dạ Nguyệt vang vọng khắp núi rừng Indo trong tiếng nổ lớn vang dội cùng ánh lửa sáng hừng hực.

Rơi được một khoảng vừa đủ, Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt lập tức mở dù ra, hai chiếc dù vừa được bật lên thì đã kéo ba người lên, nhanh chóng giảm tốc độ rơi xuống.

Hiện tại, có thể nói ba người đang rơi xuống từ từ trên nền trời đen thăm thẵm, cùng với mặt trăng tròn vành vạnh tưởng chừng như đang ở bên cạnh.

Gió đêm thổi thật mạnh nhưng lại không lạnh chút nào vì sức nóng của ngọn lửa đang cháy ngày càng lan rộng, thiêu đốt khu rừng cùng những đồi cỏ xung quanh miệng núi, Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt phải kìm thật chắc dây dù để dù không bị chệch hướng bay ra khỏi miệng núi, càng rơi xuống gần càng có thể cảm nhận được sức nóng khủng khiếp của vụ nổ cháy rừng.

Dạ Nguyệt mặc dù không còn la hét nữa, nhưng cô vẫn cứng người nhìn xuống phía hồ có hình bán nguyệt bên dưới, không phải cô ghét độ cao mà cô ghét cảm giác rơi tự do hay cảm giác rơi xuống từ trên cao như thế này, nó làm cho cơ thể cô có cảm giác khó chịu, cảm giác bồn chồn không thể diễn tả rõ ràng được.

“Đến giờ rồi” Uông Tuấn Kiệt hét lớn từ bên dưới, anh nhìn đồng hồ đeo tay đã chỉ đúng mười hai giờ đêm, vì anh nhảy trước nên lúc này anh ở gần hơn so với hai người.

Đúng lúc này, mặt hồ bán nguyệt đột nhiên phát sáng, hình ánh trăng khuyết hiện rõ ràng rực rỡ dưới ánh trăng tròn phía trên, bên cạnh ngọn lửa đang rực cháy cũng không thể che đi ánh sáng trắng huyền ảo của mặt hồ.

“Tháo dù” Lăng Chi Hiên hét lớn để Uông Tuấn Kiệt nghe thấy, không kịp để đáp dù xuống nữa, khoảng cách của bọn họ cũng đã rất gần rồi.

Lăng Chi Hiên vừa nói xong thì phía dưới ở giữa hồ đang bắt đầu xuất hiện vòng xoáy lớn, từ từ lan rộng ra khắp xung quanh hồ.

Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt thấy vậy liền tháo trang bị dù trên người mình ra, Lăng Chi Hiên giữ chặt lấy Dạ Nguyệt đang nhắm chặt mắt trong vòng tay, cả ba bỏ dù cùng rơi tự do thẳng xuống vòng xoáy ở giữa hồ.

………………………………………………

Dạ Nguyệt mở mắt ra lần nữa đã thấy bản thân đang nằm trên nền đá ở cạnh hồ, cô ho sặc sụa vì bị ngộp nước lúc vào vòng xoáy, Lăng Chi Hiên đang ngồi bên cạnh vỗ vỗ lưng cô để cô ọc hết nước ra.

Uông Tuấn Kiệt thì đang gối đầu trên vali hợp kim nằm thoải mái ngắm trăng bên cạnh hai người, vừa huýt sáo vừa vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng trở về được rồi”

Dạ Nguyệt nghe vậy liền lập tức ngồi bật dậy nhìn xung quanh, không phải là đám cháy lớn cùng tiếng nổ rền vang mà là màn đêm yên tĩnh lạnh lẽo, chỉ có ánh trăng sáng trên cao chiếu rọi mờ ảo trong đêm tối tĩnh mịch, mặt hồ phía trước mặt lại phẳng lặng tối đen như mực.

“Chúng ta thật sự đã trở về?” Dạ Nguyệt không giấu được vui sướng, quay sang hỏi Lăng Chi Hiên bên cạnh.

Lăng Chi Hiên gật đầu, mỉm cười cưng chiều ôm cô gái nhỏ vào lòng, trở về được cũng đồng nghĩa với việc có thể thay đổi được tương lai tối tăm mờ mịt của anh và cô gái nhỏ.

“Chị ấy thật sự không gạt chúng ta” Dạ Nguyệt xúc động ôm anh, chị Thập Thất thật sự không có nói dối, điều đó chứng tỏ chị ấy cũng thật sự là người của bộ tộc Thời - Không.

“E hèm...” Uông Tuấn Kiệt ngồi dậy, làm bộ ho nhẹ, kéo hai người đang ở thế giới màu hồng trở về thực tại. “Giờ chúng ta tìm đường xuống núi luôn hay sao?”

“Trước tiên giải quyết những cây súng ngắn trước đã” Lăng Chi Hiên đở Dạ Nguyệt đứng dậy, bọn họ đã trở về thực tại rồi nên không thể lộ liễu mà vác súng đi khắp nơi như vậy được.

Lăng Chi Hiên rút hai cây súng ở bên hông Dạ Nguyệt, thành thạo lấy đạn từ trong súng ra quăng xuống hồ nước, rồi quăng mạnh hai cây súng không có đạn ra giữa hồ để nó chìm xuống dưới đáy.

Tiếp đó, anh thực hiện tương tự như vậy với hai cây súng ngắn của anh, bên này Uông Tuấn Kiệt cũng đã giải quyết xong hai cây súng ngắn của mình.

Thanh Katana ngắn của Dạ Nguyệt đã được bao bọc chắc chắn bằng bao vải đen và được Lăng Chi Hiên mang theo phía sau lưng khi nhảy dù xuống, giờ phút này vẫn còn an toàn yên vị phía sau lưng anh.

Sau khi chuẩn bị hoàn tất, cả ba người quyết định tìm đường đi xuống núi.

......................................

Trong kế hoạch lần này, Lăng Chi Hiên có tìm hiểu đến con đường lên nủi Rinjani, bao gồm cả lộ trình lên và xuống núi, cùng với những huấn luyện khắc nghiệt mà trước đây anh đã trãi qua nên anh có thể dễ dàng dựa vào trí nhớ và phán đoán của mình mà tìm thấy đường xuống.

Cả ba phải leo ngược trở lại lên miệng vành, con đường leo lên khá nhiều đá và khó đi, mặc dù đây không phải lần đầu tiên Dạ Nguyệt đi lên núi như thế này nhưng trước đây cô chỉ từng đi qua những ngọn núi có đường sẵn và dễ đi, còn bây giờ phải thật tập trung để không bị trượt đá mà té, hơn nữa có nhiều đoạn còn cần phải bám đá leo lên.

Cho nên có thể nói thứ tự đi của ba người như sao, Uông Tuấn Kiệt đi trước dẫn đầu theo lời hướng dẫn của Lăng Chi Hiên, tiếp đó là Dạ Nguyệt đi ở giữa, Lăng Chi Hiên đi cuối cùng để có thể kịp thời hỗ trợ cho cô.

Vừa leo được lên đỉnh núi thì mặt trời cũng đã ló dạng ở phía chân trời, từ đây nhìn xuống có thể thấy bao quát cả hồ bán nguyệt, phía bên trong là ngọn núi lửa nhỏ hình chớp với cột khói lượn lờ xung quanh, phóng tầm mắt ra xa là cảnh mây mù lượn lờ trên khắp các triền núi cùng đồi núi, phong cảnh đẹp đến mức làm cho người ta quên cả thở.

Dạ Nguyệt được nhìn thấy cảnh thiên nhiên hùng vĩ choáng ngợp như thế này thì những mệt mõi lúc leo lên miệng núi cũng đều tan biến đi mất, cô chỉ tiếc nuối là không có máy ảnh để chính tay chụp lại cái khoảnh khắc mặt trời đang từ từ ló dạng phía xa như thế này thôi.

Sau khi nhìn ngắm cảnh mặt trời mọc, cả ba tiếp tục từ miệng vành đi xuống, bây giờ mới thật sự là đường đi xuống núi.

Vượt qua những con đường thoai thoải, nhiều đá và có ít cây, cho đến khi Mặt trời rực rỡ đã mọc lên cao, thoải mái chiếu những tia nắng ấm áp xuyên qua những kẽ lá bên trong cánh rừng rậm rạp, bọn họ đã đi đến trước cánh rừng ở phía trước.

Đúng lúc này cả ba người may mắn bắt gặp đoàn khách du lịch leo núi cũng đang trên đường xuống núi trở về, cả ba nhanh trí đi theo đoàn khách du lịch này để vượt qua cánh rừng rậm rạp, nếu không rất có thể sẽ bị lạc bên trong khu rừng.

Đến gần bốn giờ chiều ngày hôm đó, cuối cùng cũng về đến làng Senaru của đảo Lombok, cả ba theo hướng dẫn của người dẫn đầu đoàn khách du lịch, lên xe cùng với đoàn khách du lịch trở về thành phố Sengigi - thành phố Tây ba lô của đảo Lombok.

.................................

Vừa được xe chở đến khách sạn sang trọng trong thành phố được người lái xe giới thiệu, rất may Lăng Chi Hiên vẫn luôn mang theo ví tiền ở phía trong túi áo khoác, anh lấy ra những tờ tiền đô vẫn còn bị ướt chút ít để đưa cho người lái xe rồi cùng với Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt vào trong khách sạn.

Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt vừa vào đã ngồi xuống ghế salong ở gần quầy khách sạn, có thể nói đi qua quãng đường rừng núi dài từ đêm khuya hôm qua cho đến giờ, hai người thật sự đã rất đuối rồi, chỉ muốn ngồi mãi ở chỗ này thôi a, cũng không còn cảm giác vui sướng như lúc ngồi trên xe vì nhìn thấy thật nhiều người qua lại trên đường phố mà không phải là thứ đó...

“Thật không ngờ xuống núi mà cũng mệt như thế này a” Dạ Nguyệt mệt mõi lắc đầu, giờ thì cơ thể cô bắt đầu phản đối chống lại cô rồi, có cảm tưởng như đây không còn là cơ thể của mình nữa, đặc biệt là hai bắp đùi cô đã bị sổ đến không còn cảm giác gì ngoài cảm giác đau thấu trời xanh.

Uông Tuấn Kiệt nhìn nhìn qua Dạ Nguyệt bơ phờ, tự bản thân anh thấy mình vẫn còn khỏe chán, liền nở nụ cười khinh bỉ trêu chọc cô.

Dạ Nguyệt không còn hơi sức đâu mà đùa giỡn với anh, liền nhắm mắt giả bộ ngủ không thèm để ý, không ngờ cô nhắm mắt giả bộ mà ngủ thật lúc nào không hay.

Bên này Lăng Chi Hiên nhanh chóng móc thẻ đen ra đưa cho nhân viên trực quầy khách sạn để lấy hai phòng, nhân tiện anh gọi điện thoại quốc tế về cho Dương Lãnh Thiên, thông báo vị trí hiện tại của bọn họ.

Thông qua Dương Lãnh Thiên, anh biết được bọn họ đã mất tích hai tháng nay, vậy là bọn họ đã trở về thời điểm hai tháng sau khi xảy ra cuộc rượt đuổi với tổ chức bí mật, cũng đúng với thời gian hai tháng bọn họ ở tương lai.

Sau khi liên lạc với Dương Lãnh Thiên, Lăng Chi Hiên bước về phía hai người đang ngồi nghỉ ngơi ở ghế salong, nhìn thấy cô gái nhỏ nào đó nhắm mắt ngủ ngon lành, anh cũng không có đánh thức cô mà chỉ im lặng ra hiệu cho Uông Tuấn Kiệt đi theo nhân viên khách sạn đang đứng phía sau đợi bọn họ.

Còn anh nhẹ nhàng nhấc bổng cô gái nhỏ bế trên tay, cũng theo nhân viên khách sạn về phòng VIP đã được chuẩn bị.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo

Dạ Nguyệt tỉnh dậy lần thứ hai đã là sáng sớm ngày hôm sau, vừa mở mắt ra cô liền nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu xuyên vào cửa kính lớn ở phía đối diện với cô, bên ngoài cửa kính phía xa xa là bãi biển xanh ngắt lấp lánh ánh nắng mặt trời, khung cảnh đẹp như một bức tự họa của một họa sĩ tài hoa nào đó.

Dạ Nguyệt mơ màng nhìn ngắm mà không thể rời mắt, cô cảm tưởng như rất lâu rồi cô mới có thể vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh sáng tự nhiên đập ngay vào mắt như thế này.....

“Đã chịu dậy rồi hử?” Lăng Chi Hiên đang nằm gối đầu lên cánh tay ở phía sau lưng cô, lúc này mới lên tiếng kéo cô trở về thực tại.

Dạ Nguyệt vừa xoay người về phía anh vừa duỗi người ngái ngủ, ngủ được một giấc thật sâu thật thoải mái thì mệt mõi gì cũng tan biến đi hết, lúc này cô mới mỉm cười với anh: “Chào anh”

Lăng Chi Hiên cúi đầu hôn vào môi cô như thay thế cho một lời chào buổi sáng, rồi anh thầm thì: “Em mau chóng đi rửa mặt rồi mặc quần áo vào, nếu em cứ không phòng bị như thế này thì anh sẽ không khách sáo nữa đâu”

Dạ Nguyệt nghe anh nói, lúc này mới nghi ngờ nhìn vào bên trong chăn, thấy bản thân không có mặc quần áo nên cô kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn anh.

“Tối qua em ngủ rất sâu nên anh không có đánh thức em dậy, quần áo chúng ta đều bị dính bụi đường rất dơ nên anh đã cùng tắm với em” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, tốt bụng nói tóm tắt lại chuyện tối hôm qua sau khi hai người về phòng.

Dạ Nguyệt cố hình dung lại buổi tối hôm qua nhưng cô chẳng có chút ấn tượng nào, từ lúc ngủ gục trên salong thì cô đã ngủ không biết trời trăng gì rồi, ngay cả khi anh có làm chuyện gì với cô thì cô cũng không biết a.

“Vậy chúng ta chỉ tắm rồi đi ngủ có phải hay không?” Dạ Nguyệt hỏi, tất nhiên anh là chồng cô nên dù anh có làm gì thì cũng không bị xem là phạm pháp đi, hơn nữa cô không có cảm giác bất thường nào khác trên cơ thể ngoại trừ hai bắp đùi vẫn còn bị sổ do leo núi mà ra.

“Chứ em nghĩ chúng ta sẽ làm gì khi em đã ngủ say không biết trời trăng như vậy hử?” Lăng Chi Hiên áp mặt lại gần mặt cô, mờ ám hỏi.

Dạ Nguyệt bắt gặp tròng mắt tối lại của người nào đó, liền che mắt anh lại, hiện tại cô không mặc quần áo, anh cũng chỉ mặc mỗi quần đùi, nếu như anh muốn làm chuyện gì đó ngay lúc này thì cô nhất định không chạy thoát được, sẽ lại bị ăn đến không còn cái xương nào...

“Đùa em chút thôi bảo bối, mau thay đồ để lên đường trở về, Lãnh Thiên đã đặt vé máy bay cho chúng ta rồi” Lăng Chi Hiên nắm lấy tay cô cười cười, thú vui của anh là mỗi buổi sáng đều chọc ghẹo vợ yêu như thế này, nhưng nếu đang ở nhà thì có lẽ nó không chỉ đơn giản là chọc ghẹo nữa, ai cũng biết sáng sớm là lúc phòng thủ yếu nhất đối với đàn ông rồi.

Dạ Nguyệt nghe vậy nhanh chóng bước xuống giường đi vào phòng tắm, cô có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của anh đang dõi theo mỗi bước đi của cô a...

Lăng Chi Hiên nhìn theo vợ yêu cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, anh không thể tin vào khả năng kiềm chế của bản thân được nữa, chỉ nhìn vợ yêu khỏa thân đi vào phòng tắm cũng đủ khiến anh nảy sinh phản ứng khác thường dành cho cô...

Anh lắc đầu cười bất đắc dĩ, hết cách... ai bảo anh luôn muốn vợ yêu... từ trước đến giờ cũng chỉ mỗi vợ yêu làm anh phát sinh phản ứng khác thường như thế này.

...........................................

Bên trong phòng tắm, Dạ Nguyệt đứng ngơ ra đó nhìn vào cái rương lớn trên tường, mặc dù cô không có cảm giác gì khác lạ nhưng không phải là không có xảy ra chuyện mờ ám gì, chuyện là trên cổ và hai bên ngực cô còn có ngoài sau bờ lưng đều có dấu đỏ bầm mờ mờ… rõ ràng là bị người nào đó nhân lúc cô ngủ say đã ăn đậu hủ của cô a.

Dạ Nguyệt dời tầm mắt khỏi mấy cái dấu đỏ đó, cúi đầu vặn vòi nước để đánh răng rửa mặt, thay quần áo mới được treo sẵn trên giá rồi lại nhìn vào gương lần nữa, cổ áo sơ mi nếu cài lại nút trên cùng thì cũng khá cao, có thể che được mấy dấu đỏ bầm kia…

Dạ Nguyệt: “…” người này cũng biết chọn đồ để che giấu dấu vết “phạm tội” của mình quá đó chứ.

Dạ Nguyệt chẳng còn biết nói gì hơn là lắc đầu đi ra ngoài. Bên ngoài Lăng Chi Hiên cũng đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trên ghế salong chờ cô, anh vẫn một bộ áo sơ mi không gài ba cúc trên cùng, xoăn tay áo đến gần khuỷu tay cùng quần âu phẳng phiu bên dưới.

Nhiều khi Dạ Nguyệt vẫn không thể tin được người trước mặt này lại là chồng cô, người đàn ông cực phẩm của cực phẩm như thế này... thật là khó nói...

“Chúng ta sẽ ăn sáng trên máy bay” Lăng Chi Hiên thấy vợ yêu đi ra liền đứng dậy, một tay xách vali hợp kim, một tay vươn về phía cô chờ đợi.

Dạ Nguyệt nắm lấy tay anh... quẳng cái suy nghĩ đó ra sau đầu... ở nơi đó cô cũng đã quyết định... nếu đây là hạnh phúc mà ông trời ban cho cô... thì cô nhất định trân trọng nó cũng như những thứ tình cảm quan trọng khác của mình.

***0w0***

Về đến sân bay ở thành phố F, Dương Lãnh Thiên đã chờ ở trước cửa ra, vừa nhìn thấy ba người lành lặn khỏe mạnh trở về, thì khuôn mặt lo lắng không yên của anh được giãn ra rất nhiều cũng không che giấu được nụ cười vui mừng thật sự.

Phải nói trong hai tháng qua, anh và chín lãnh đạo cấp cao của Trung Tâm đã dùng đủ mọi cách để điều tra tung tích của ba người, thậm chí còn không ngại để ý đến sự nhòm ngó của bọn tổ chức bí mật mà cho người vào lục tung cái hang động trong núi đó…

Nhưng tất cả đều vô vọng, ngoại trừ nhìn thấy ký hiệu dẫn đến hồ nước của Chủ Tịch, thì còn lại vẫn là không có một chút tin tức nào khác.

Cho đến ngày hôm qua, khi anh nhận được một cuộc gọi lạ đường dài từ quốc tế, thì người đó lại chính là vị Chủ Tịch mà cả Trung Tâm đã nháo nhào tìm kiếm bao lâu nay, Chủ Tịch của bọn anh thật sự đã trở về rồi.

“Vất vả cho anh rồi, Lãnh Thiên” Dạ Nguyệt nhìn thấy biểu hiện đó của Dương Lãnh Thiên thì không nhịn được liền cảm thấy xúc động, dù hiện tại cô có là Phu Nhân đi chăng nữa thì với cô, người đang đứng trước mặt này như là một người anh lớn trong nhà vậy.

Hơn nữa cô biết rất rõ, mấy vị ở Trung Tâm luôn luôn hết lòng vì người đó.

Dương Lãnh Thiên nghe xong không khỏi cảm thấy cảm động trong lòng, cuối cùng cũng có người nhìn ra sự vất vả của anh, nhiều khi anh muốn đình công nhưng lại chẳng dám hó hé gì trước mặt của vị mặt lạnh này a.

Nói thì nói cho vui vậy thôi, chứ trong Trung Tâm mọi người vẫn có những ngày nghỉ phép như những người bình thường, mặc dù bọn họ phải bí mật hoạt động nhưng bọn họ vẫn có thân thế bình thường bên ngoài xã hội như bao người khác.

“Cảm ơn Phu Nhân” Dương Lãnh Thiên mỉn cười đáp, sở dĩ anh không hỏi vì sao bọn họ biến mất hai tháng rồi lại xuất hiện ở đảo Lombok Indo, vì anh biết sau khi về đến Trung Tâm, Chủ Tịch sẽ nói đại khái lý do với mọi người.

Uông Tuấn Kiệt lúc này cũng vỗ vỗ vai Dương Lãnh Thiên vẻ cảm thông sâu sắc, rồi anh nói với Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt: “Thiếu gia đây cũng phải về nhà rồi”

Anh có nghe Lăng Chi Hiên nói, mọi người được xem như đã mất tích hai tháng ở đây, hiện tại bên phía ba mẹ của anh cũng đang rất lo lắng cho anh nên anh phải về nhà trình diện trước đã.

Lăng Chi Hiên gật đầu, Dạ Nguyệt vẫy tay tạm biệt.

“Bên ngoài cũng đã chuẩn bị xe cho cậu rồi, là chiếc màu đen đó” Dương Lãnh Thiên nói với theo.

Uông Tuấn Kiệt đã đi ra đến cửa, nghe vậy liền đưa tay lên cao, vẫy vẫy tay xem như đã biết vừa như một lời chào tạm biệt.

“Chúng ta cũng về nhà trước” Lăng Chi Hiên cúi đầu vừa nói với Dạ Nguyệt, nắm lấy tay nhỏ của cô dẫn cô đi.

Dạ Nguyệt gật đầu đi theo anh và Dương Lãnh Thiên.

Cô cũng có nghe anh nói, Lãnh Thiên nói với ba mẹ cô là cô theo anh đi công tác xa ở nước ngoài, nên ba mẹ cô không hề hay biết gì về vụ mất tích của hai người.

Mặc dù vậy Lăng Chi Hiên vẫn chọn về nhà trước để có thể cùng ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình vợ yêu.

............................

Hạ Dạ Lan mở cửa nhà, nhìn thấy Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên ở bên ngoài, không che giấu được vẻ mặt vui mừng: “Hai đứa về khi nào vậy? Sao không nói trước để ba mẹ ra sân bay đón?”

Dạ Nguyệt lập tức ôm chầm lấy bà, dù trong lòng cô hiện tại đang rất xúc động nhưng cũng kịp kìm lại nước mắt, nhìn thấy mẹ… cô lại cảm thấy thật an lòng… cô thật sự trở về nhà rồi.

Hạ Dạ Lan vỗ vỗ lưng cô rồi bà kéo cô ra để có thể nhìn rõ cô từ trên xuống dưới, bà biết đây là lần đầu tiên Nguyệt Nguyệt đi xa nhà đến vậy, trước đây dù có ở trọ để học nhưng nếu muốn qua thăm thì bà chỉ cần bắt chuyến xe chưa tới một tiếng đồng hồ là có thể qua được, còn đằng này dù có muốn gặp nhưng cũng thật khó.

Hôm nay thật may lại là sáng thứ bảy nên cả ba lẫn mẹ của Dạ Nguyệt đều có ở nhà, ba của Dạ Nguyệt lúc này cũng đã nghe thấy tiếng của cô với Hạ Dạ Lan nên cũng nhanh chóng đi ra cửa chào đón.

Cả nhà ăn bữa cơm trưa đoàn viên thật ấm áp vui vẻ.