Lục Hàm Châu dừng bước.
Ninh Lam đợi rất lâu không thấy hắn đi ra liền đi vào xem một chút, thấy hắn đứng tại chỗ xuất thần, liền hỏi hắn làm sao vậy.
" Không có chuyện gì."
" Đúng rồi, Hoàng Mạnh đã phun ra những gì?"
" Không phun ra cái gì, tôi đến xác nhận một vài suy đoán thôi."
Ninh Lam sững sờ, " Ngài đã sớm biết là ai?"
Mùa đông, khí trời chuyển biến đến độ lạnh buốt, từng đợt gió thổi như từng lưỡi dao băng xẹt qua. Lục Hàm Châu ngẩng đầu, không biết nghĩ tới cái gì, " Tôi vốn hy vọng là không phải."
Ninh Lam không nói thêm nữa, chuyển đề tài, " À đúng rồi, sáng nay lúc kẹt xe tôi có đi vòng một đoạn đường, nhìn thấy Mục Sương Lam."
" Đường ở Bình Châu cũng không có quy định không cho người họ Mục đi, nhìn thấy cậu ta thì có gì bất ngờ? Có lên thay tôi chào hỏi không?"
Ninh Lam khẽ cười, " Chào hỏi thì không nhưng lại theo cậu ta được một đoạn mới phát hiện ra chuyện bất thường, cậu ta là đi trại giam thăm người."
" Trại giam?"
" Tôi đứng bên ngoài nhìn cậu ta đi vào, chừng nửa giờ mới ra."
Lục Hàm Châu nghĩ một lúc. Mục Sương Lam thời điểm theo bên người hắn không có bạn bè ở trong tù, sau đó theo Lục Bình Ngôn cũng chắc chắn sẽ không có, song vẫn nói: " Đi điều tra xem cậu ta đi gặp ai."
" Được."
*
" Kiều Tẫn, có người tìm cậu."
Hoắc Thái ôm hộp giấy đứng sau cửa, chờ đến lúc Kiều Tẫn quay đầu lại mới khẽ gật đầu cùng cậu, từ khóe mắt đến đuôi lồng mày đều ngậm lấy ôn nhu.
" Cậu tìm tôi có việc gì sao?"
Hoắc Thái hòa nhã, lễ độ nói: " Hôm đó việc cậu nói bán búp bê cho tôi, tôi thật sự là không chờ nổi đến chủ nhật liền đi đến đây giục cậu một chút. Cậu hẳn là không ngại đi."
" Hôm nay tôi không mang."
Hoắc Thái cũng không để ý chuyện này lắm, một tay nâng hộp, một tay mở nắp hộp nói: " Đây là thành phẩm tối hôm qua tôi tập luyện một chút, vẫn là không tốt, cậu có thể xem giúp tôi một chút không?"
Kiều Tẫn nhìn vậy bên trong hộp, đầu búp bê xác thực có chút vấn đề, hình tượng cũng có chút dị dạng, không quá êm dịu, bên trên còn vương lại một vài vết máu. Lại nhìn đến đầu ngón tay người nọ, dán rất nhiều băng cá nhân.
" Cậu bị thương?"
Hoắc Thái vội vàng đổi tay cầm hộp, che lại, " Không sao, vừa mới bắt đầu học chung quy là phải mất đi chút máu, coi như là nộp học phí. Chỉ có tôi đã làm theo video hướng dẫn mà vẫn thật quá nhọc nhằn, thật khó mà ha ha ha."
Biết vì sao không? Vì đĩ trà xanh lại còn thêm nhân vật phụ thì combo này đủ để tác giả không ban cho bạn bàn tay vàng đấy bạn Hoắc Thái ạ! Đhs mình ghét thằng này thế không biết!
Kiều Tẫn thấy người nọ cười có chút miễn cưỡng, cảm thấy không đành lòng nói: " Dao khắc có hơi sắc."
Hoắc Thái hơi nhíu mày, nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng, " Đúng rồi, lát nữa cậu có tiết không? Nếu như không có thì tôi có thể phiền cậu hướng dẫn một chút được không, để tôi khỏi tốn thời gian làm làm bậy bạ."
Chu Tố không ở đây, Kiều Tẫn cũng không dám đi một mình cùng người lạ, mà Hoắc Thái lại cũng không có hung hăng như Khương Phi, tin tức tố trên người còn dễ ngửi vô cùng, cho nên cậu cũng không quá bài xích.
" Nếu như cậu cảm thấy không an toàn vậy chúng ta có thể ngồi ở chỗ nghỉ dưới lầu, được không?" Hoắc Thái che giấu bức thiết nơi đáy mắt, lùi một bước để tiến hai bước: " Nếu cậu không muốn cũng không sao, chỉ là tôi cũng cần phải cảm ơn sự quan tâm của cậu, lần sau tôi sẽ chú ý hơn một chút."
" Cậu chờ tôi một chút, để tôi giảng cho cậu đi." Kiều Tẫn xoay người cầm lấy giấy bút, lại quay lại nói: "Điêu khắc có chút khó, tự học không quá dễ dàng."
Hoắc Thái không đáp, chỉ lẳng lặng sóng vai cùng cậu đi xuống lầu, đến chỗ nghỉ.
Một cái bàn đá, hai cái ghế đá, hai người ngồi đối mặt với nhau.
Kiều Tẫn trải giấy ra, dùng bút nhanh chóng vẽ một cái đầu gỗ, sau đó lại từng bước vẽ ra hình dáng đầu búp bê. Xác định điểm, suy xét, đầy đủ hơn mười bức họa, lần lượt giải thích cho Hoắc Thái.
" Học điêu khắc trước tiên đừng vội, xác định tỉ lệ là quan trọng nhất, nếu xác định không chuẩn thì sản phẩm điêu khắc này coi như phế bỏ." Kiều Tẫn nói một hồi không thấy ai tiếp lời, nghi hoặc ngẩng đầu.
Hoắc Thái nhìn cậu không rời mắt, thần sắc ôn nhu nơi đáy mắt làm cậu sợ hết hồn.
" Cậu làm sao vậy?"
Hoắc Thái lập tức phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng nói: " Tôi đang nghĩ, sao cậu lại không có học trò. Tôi tự mình nhìn video hướng dẫn không làm được mà cậu giảng một lần tôi đều đã hiểu toàn bộ."
Kiều Tẫn siết bút, khẽ nhíu mày theo bản năng muốn từ chối.
" Không cần gặp mặt, chỉ cần lúc nghỉ đông dạy tôi qua video là được. Nếu cậu không tiện thì tôi sẽ không quấy rầy, tùy cậu sắp xếp thời gian, được không?"
Hoắc Thái nói rất thành khẩn, một câu dò hỏi lại một câu nhượng bộ, lễ phép khiến Kiều Tẫn không tìm được lý do từ chối. Hơn nữa, bản thân cậu thường sẽ không từ chối người khác, hơi có chút khó khăn gật đầu một cái.
" Em ấy không rảnh."
!!
Trên cằm Kiều Tẫn nóng lên, thời điểm mới vừa định đứng lên liền bị một người ôm lấy từ phía sau, còn mang theo tin tức tố lạnh lẽo tựa gió biển.
Cậu theo phản xạ ngẩng đầu, đôi mắt nhất thời sáng ngời, " Đàn anh!"
Lục Hàm Châu thu tay về, xoa xoa đầu cậu, cười hỏi: " Ở chỗ này làm gì vậy?"
Kiều Tẫn nói: " Tôi... Tôi dạy bạn học điêu khắc, anh sao lại đến, tôi còn chưa tan học."
" Không phải đến đón em tan học, tôi đến tìm giáo sư Phó, vừa vặn nhìn thấy em ở đây nên đến hỏi một chút." Lục Hàm Châu gõ gõ lên gáy của cậu, mỉm cười nói: " Sao vậy? Không muốn gặp tôi?"
Kiều Tẫn từ khi nghe Ninh Lam " lừa dối " đã có chút không sợ Lục Hàm Châu như trước nữa, nhưng căng thẳng vẫn còn đó, theo bản năng lấy hơi trả lời.
" Không, không phải."
Lục Hàm Châu không để ý nhiều như vậy. Để làm cho cậu một sớm một chiều không còn sợ mình nữa là điều không thể, cứ từ từ đi, hắn có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn.
Hoắc Thái quét mắt nhìn hai người một vòng, lại rũ mắt xuống che lại căm ghét. Thời điểm ngẩng đầu lên lại là một bộ ôn nhu như bình thường, " Kiều Tẫn, vị này là bạn của cậu sao?"
Kiều Tẫn không dám trả lời thúc thúc nữa, suy nghĩ một chút mới nói: " Là đàn anh của tôi."
Hoắc Thái biết mà còn hỏi: " Anh ấy cũng điêu khắc sao? Vậy nhất định sẽ là người điêu khắc vô cùng lợi hại. Chào anh, tôi là Hoắc Thái."
Lục Hàm Châu nhìn Hoắc Thái duỗi tay ra, lại không duỗi tay nắm lấy, tay vẫn như cũ ôm lấy Kiều Tẫn, một lời hai ý nói: " Tôi không điêu khắc, chỉ có thể giặt quần áo cho Kiều Tẫn, làm cho em ấy chút cơm, rồi lại đón em ấy tan học thôi."
Hoắc Thái tâm tư sắc bén, lập tức liền nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, vừa đấm vừa xoa nói: " Anh đang làm việc mà vẫn có thể rảnh rỗi làm những việc này, cũng là rất giỏi rồi."
Lục Hàm Châu gật đầu mỉm cười: " Ừ, những việc nên làm thôi."
Hoắc Thái và Lục Hàm Châu đối chọi gay gắt Kiều Tẫn đương nhiên không nghe ra, chỉ tưởng là đang khách sáo qua lại. Nhìn một màn này lại suy nghĩ, chưa đáp lời Hoắc Thái dứt khoát là có nhận hay không.
Hoắc Thái khách sao đủ rồi, lúc này mới chuyển qua đề tài chính, " Bạn học Kiều, vậy nghỉ đông tôi lại tìm cậu, được không?"
Kiều Tẫn vừa định nói Lục Hàm Châu liền lần thứ hai giành trước một bước, nói: " Em ấy không rảnh."
Hoắc Thái nói: " Cậu ấy đã là người trưởng thành, có một số việc cần phải tự quyết định, người khác không có quyền nhúng tay vào. Đồ vật vì cưỡng chế đoạt lấy mà có đều sẽ không có kết cục tốt, Lục tiên sinh cảm thấy câu này thế nào?"
Lục Hàm Châu ung dung hỏi ngược lại: " Vọng tưởng cướp đoạt thứ không thuộc về mình chẳng khác nào tự chịu diệt vong, lời này bạn học Hoắc đã nghe qua chưa?"
Hoắc Thái biến sắc, thanh âm cũng sắc bén hơn không ít, " Nên thuộc về ai thì phải thuộc về người đó. Trên đời này mọi chuyện đều phải có thứ tự trước sau, không phải cứ phá hỏng thứ tự là có thể chân chính có được. Tôi xem bây giơ hẳn là anh vẫn chưa có được đi, vậy khởi điểm của chúng ta là giống nhau."
Lục Hàm Châu đặt tay lên đầu Kiều Tẫn, mỉm cười nhìn cậu, " Kiều Kiều."
Kiều Tẫn theo phản xạ ngẩng đầu, " Dạ... Hả."
Lục Hàm Châu đưa tay che mắt Kiều Tẫn, mỉm cười nhìn đứa nhỏ ngây ngô trước mắt, lại nhìn thiếu niên cuồng vọng muốn tranh đoạt cùng hắn, " Đây là khởi điểm của tôi, tại một khắc kia, lúc tôi xuất hiện chẳng phải của cậu cũng là điểm cuối cùng rồi, không phải sao?"
Hoắc Thái tuy rằng tâm tư kín đáo nhưng cuối cùng vẫn là đánh không lại Lục Hàm Châu sinh tồn nhiều năm trong thương trường, á khẩu không trả lời được đành hừ lạnh một tiếng: " Anh đây là không tôn trọng cậu ấy, anh dám để cậu ấy tự chọn không?"
Ánh mắt Lục Hàm Châu khẽ dao động, cụp mắt nhìn Kiều Tẫn một cái, " Chỗ này của tôi chưa từng có cạnh tranh công bằng. Những thứ tôi muốn, có chết cũng phải chết ở trong ngực tôi."
Hoắc Thái cười lạnh một tiếng, " Anh chỉ là dục vọng chiếm hữu thôi, căn bản không được gọi là yêu cậu ấy."
Lục Hàm Châu không phản bác câu nói này, cảm thấy không cần thiết, khẽ cười hỏi: " Thì?"
Hoắc Thái lập tức không kịp đáp, há miệng không nói được gì, câu hỏi này của hắn là có ý gì? Lão lưu manh muốn chơi xấu?
" Ha..."
Lục Hàm Châu không để ý tới tiếng cười nhạo này, buông tay che ở mắt Kiều Tẫn ra, bắt đầu không coi ai ra gì hỏi: " Hôn lễ của giáo sư Phó, em nói chúng ta nên tặng quà gì mới tốt?"
Kiều Tẫn bị hắn dắt về phía trước, bối rối nói: " Nhưng tôi chỉ có thể điêu khắc."
" Kiều Kiều rất giỏi, ngay cả chuyện khó như điêu khắc cũng làm được, để tôi giúp em xem nên đưa cái gì."
Hoắc Thái nhìn Kiều Tẫn tựa như không có bao nhiêu bài xích, ngoan ngoãn để Lục Hàm Châu dắt đi, ánh mắt hơi lạnh xuống. Mình mới là Alpha đầu tiên được ghép đôi với Kiều Tẫn, dựa vào cái gì tên kia lại dám chen chân vào!
Có tiền là có thể muốn làm gì thì làm à!
" Chúng ta phải đưa hai phần sao?" Kiều Tẫn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lục Hàm Châu. Trước đây, lúc Dương Cần và Phùng Ngọc Sinh tham gia lễ cưới đều chuẩn bị hai phần quà.
" Không cần, một phần là đủ rồi." Lục Hàm Châu bao lấy ngón tay cậu, nhẹ nhàng niết hai lần, đột nhiên nói: " Bây giờ tôi không có công việc, không mua nổi quà, giáo sư Phó có một đứa con gái. Em điêu khắc búp bê tặng cho con bé, coi như là quà của chúng ta."
Kiều Tẫn vốn là đã nhận ra hắn không có công việc nên không có tiền mua quà, thấy hắn nói vậy lập tức đáp ứng, " Ừm!"
" Đúng rồi, búp bê của em đừng bán cho vị bạn học kia?" Lục Hàm Châu mở mắt nói dối, nghiêm túc dị thường: " Cậu ấy là một học sinh, chi phí sinh hoạt không tính là quá nhiều, mua một búp bê như thế hẳn là rất phí tiền. Vừa vặn Ninh Lam muốn mua, em bán cho cô ấy đi."
Kiều Tẫn muốn nói mình đáp ứng Hoắc Thái rồi, Lục Hàm Châu liền ngay lập tức nhìn hiểu ý tứ cậu, đánh đòn phủ đầu nói: " Tôi biết em đã đáp ứng cậu ấy nhưng búp bê này bán cũng phải bảy, tám ngàn. Nếu một học sinh như cậu ấy muốn mua thì cũng phải bớt đi một chút chi phí hằng ngày, em nhẫn tâm để cậu ấy không thể chèo chống cuộc sống sinh hoạt sao?"
Kiều Tẫn vội vàng lắc đầu.
" Thích một thứ cũng phải tự xem năng lực của chính mình. Cậu ấy không có năng lực có được vật như vậy, cho nên đừng để cậu ấy có cái vọng tưởng đó."
" Nhưng cậu ấy nói mẹ cậu ấy trước đây cũng làm điêu khắc, mua cái này để hoài niệm mẹ. Tôi đáp ứng rồi, không thể đổi ý."
Lục Hàm Châu bị cái " thẳng thắn " này của cậu làm cho cảm thấy đáng yêu chết đi được, cố nhịn cười nói: " Nếu như em không muốn thất tín với cậu ấy tôi giúp em tìm đồ vật mẹ cậu ấy điêu khắc khi còn sống. Cái này có thể sẽ càng giúp cậu ấy tưởng nhớ mẹ hơn."
Kiều Tẫn: " Như vậy được không? Có phiền anh..."
" Không, chỉ cần là việc liên quan đến Kiều Kiều, tôi sẽ không ngại phiền phức." Lục Hàm Châu nhìn vẻ mặt cậu thoáng buông lỏng, tiếp tục nói láo: " Cho nên búp bê này nên bán cho Ninh Lam, cô ấy thích cách điêu khắc của em từ rất lâu rồi, em nhẫn tâm làm cô ấy thất vọng sao?"
" Chị Ninh Lam rất tốt, tôi không muốn để chị ấy thất vọng." Kiều Tẫn chần chờ một chút, lại cùng hắn xác nhận lại, " Anh sẽ giúp Hoắc Thái tìm lại đồ vật mẹ cậu ấy điêu khắc thật chứ?"
Lục Hàm Châu nói: " Thật."
Kiều Tẫn ở trong lòng tính toán một chút, quay đầu nhìn chỗ nghỉ vừa rồi. Hoắc Thái đã rời đi.
" Vậy anh phải nhớ tìm hộ cậu ấy."
" Tôi bảo đảm."
Lục Hàm Châu ở trong lòng yên lặng nghĩ, may là lừa người không phạm pháp, nếu không một đường này hắn đã lừa Kiều Tẫn không ít, nhẹ nhất hẳn là tội tử hình.
Tác giả có lời muốn nói:
Mặn cháo thấp kém *vỗ ngực*: May quá, may quá, lừa người không phạm pháp.