Lục Hàm Châu nhìn đôi mắt ngập nước, gắng gượng nhịn lại kích động muốn hôn nữa, cười ôn hòa nói: "" Xin lỗi, tiên trảm hậu tấu, Kiều Kiều tức giận sao? Nếu như tức giận vậy lần sao sẽ không hôn nữa.""
Kiều Tẫn theo bản năng duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi, đầu lưỡi hồng nôn lướt qua chỗ hắn vừa chạm vào làm Lục Hàm Châu không biết tại sao lại thấy khô nóng.
"" Kiều Kiều nói cho tôi, em tức giận sao?""
Kiều Tẫn chỉ là hoảng loạn không hề tức giận, vì vậy thành thực lắc đầu.
"" Nếu Kiều Kiều không tức giận vậy tôi lần sau có thể hôn nữa sao?"" Lục Hàm Châu cố ý đùa cậu, nhìn bộ dáng Kiều Tẫn hai má đỏ lên, đôi mắt mông lung, nỗ lực khắc chế lần thứ hai tiên trảm hậu tấu, đưa tay xoa môi cậu.
"" Anh sẽ đánh dấu tôi sao?""
Lục Hàm Châu ngẩn ra, không biết tại sao cậu lại kiên trì với cái từ đánh dấu như này, cố ý dọa: "" Em hôn tôi một chút tôi sẽ không đánh dấu em, nếu không...""
Kiều Tẫn bị hắn dọa sợ, ngay lập tức kéo cổ áo Lục Hàm Châu lại nghiêng người cấp tốc hôn hắn một cái, "" Được, được chưa?""
Lục Hàm Châu trong lòng mềm nhũn, sợ chính mình nếu cứ ở đây sớm muộn rồi cũng sẽ mất khống chế. Ảnh hưởng của tin tức tố chính hắn cũng không thể đảm bảo hoàn toàn rằng mình có thể kiểm soát, liền vội vã giúp cậu đắp chăn lên.
"" Được rồi, ngủ đi.""
Kiều Tẫn làm ổ trong chăn, không đầu không đuôi nói: "" Tôi đi với anh.""
"" Hả? Đi với tôi cái gì?""
"" Lễ cưới giáo sư Phó.""
Lục Hàm Châu cúi đầu nhìn cậu: "" Vì sao?""
"" Ninh Lam tỷ tỷ nói anh và giáo sư Phó là bạn thân, trước đây Phùng thúc thúc có bạn bè kết hôn cũng là đi cùng meh vậy tôi cần phải đi với anh.""
Lục Hàm Châu về điểm này ngọn lửa trong lòng lại dập tắt nhẹ nhàng "" ừ"" một tiếng, nói: "" Được.""
Lục Hàm Châu trở về phòng tắm rửa sạch sẽ. Thời điểm từ phòng cậu đi ra mang theo áo khoác dài còn sót lại một chút vị sữa nhàn nhạt, hắn nhắm mắt lại cảm giác mình nổi lên phản ứng.
Hắn tùy ý để tin tức tố trong người mình đấu đá lung tung, nặng nề ngửi khí vị tin tức tố nhàn nhạt trên áo khoác. Trong đầu tưởng tượng vòng eo nhỏ mảnh khảnh kia bị hắn siết đến cực hạn, đường cong lộ rõ ràng, ngon tay mềm mại siết lấy áo hắn, dùng âm thanh khóc nức nở để cự tuyệt hắn, cầu xin hắn tha thứ.
Lục Hàm Châu lần đầu tiên để mình phóng túng suy nghĩ đến như vậy, hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại trên môi. Lại tưởng tượng đến thời điểm một ngày nào đó đứa nhỏ kia hoàn toàn thuộc về hắn, thời điểm đâm vào khoang sinh sản nhất định sẽ vừa khóc vừa làm nũng.
Cậu nhát gan như vậy, phỏng chừng rất sợ nghiêm khắc, trốn không được chỉ có thể liều mạng lắc đầu cầu xin hắn. Nếu hắn hung dữ hơn một chút, nói không chừng chỉ dám nhỏ giọng rầm rì không dám phản kháng.
Đứa nhỏ ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, hắn dọa một chút rồi lại mềm giọng dỗ dành liền cái gì cũng nghe theo hắn, cho một chút ngon ngọt liền có thể tùy tiện mà dằn vặt.
Hô hấp Lục Hàm Châu ngày càng chìm, ngón tay ma sát tăng nhanh, thời điểm đến cực hạn nhẹ nhàng kêu một tiếng: "" Kiều Kiều.""
**
Sáng sớm hôm sau, lúc Kiều Tẫn dậy cho là Lục Hàm Châu đã đi rồi, kết quả thời điểm đi ngang qua phòng hắn liền nghe thấy tiếng ho khan.
Cậu nghĩ mình nghe lầm, dừng lại tới gần cửa lại nghe thấy một tiếng ho khan nữa, ngay sau đó chình là thanh âm khàn đến cực điểm đang ban giao công việc, "" Hẹn hắn ra, dựa theo điều kiện của hắn.""
Người bên kia không biết nói cái gì hô hấp Lục Hàm Châu lại nặng thêm một chút: "" Hắn không dám, nếu ngay tại lúc Tôn Khang Hoa chết lại trốn đi, Khúc Chiết lại chuyển hướng tìm tới tôi muốn bàn điều kiện thì chắc chắn sẽ không lựa chọn cứng đối cứng. Nếu hắn là chủ mưu trực tiếp đi giả bộ chứng minh là được, không cần phải đến mức này. Phỏng chừng hắn là đường cùng chỉ có tôi mới có thể cứu hắn cho nên đây không quá mạo hiểm khụ khụ.... Tôi đi một mình, ừ, không cần lo lắng.""
Kiều Tẫn trong lòng quýnh lên, nhịn không được đưa tay đẩy cửa ra, nhìn thấy tấm lưng rắn chắc cùng cơ eo thon khỏe tràn ngập lực đạo nhất thời ngẩn ra.
Lục Hàm Châu nghe thấy âm thanh đẩy cửa lập tức quay đầu, mặt mày ác liệt quét tới.
"" Xin, xin lỗi."" Kiều Tẫn vội vàng nói xin lỗi, duỗi tay phải đóng cửa, bị hắn gọi lại: "" Không sao, vào đi.""
Kiều Tẫn đứng ở cửa, nhìn sắc mặt hắn có chút đỏ, trong mắt toàn là tơ máu hồng hồng, thoạt nhìn cả người phi thường mệt mỏi, tiều tụy.
"" Anh bị ốm sao?""
Lục Hàm Châu nhịn ho khan, "" Không có chuyện gì, một chút cảm mạo thôi, không quan trọng lắm.""
Kiều Tẫn thân thể yếu, từ nhỏ đã thường xuyên bị bệnh, hơi một tí lại phải truyền nước, biết rõ hắn không phải cảm mạo thông thường liền đánh bạo nói: "" Sắc mặt của anh thoạt nhìn rất tệ.""
Lục Hàm Châu thay xong quần áo, đầu ngón tay lưu loát thắt cà vạt, nhẹ ho khan vài tiếng nói: "" Không có gì đáng ngại.""
Kiều Tẫn không biết làm sao nghe hắn nói không có gì, không quan trọng lắm, không có gì đáng ngại lại nhớ cảm giác trước kia cảm giác hắn không có gì là không làm được, tâm lý liền vô cùng đau đớn.
Lần đầu tiên, cậu ""gan to bằng trời"" kéo tay Lục Hàm Châu lại, bị nhiệt độ của hắn làm sợ hết hồn, cố chấp nói: "" Không được, trước tiên truyền nước xong rồi đi.""
Lục Hàm Châu hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: "" Tôi trở lại hẵng nói, ngoan.""
"" Nhưng mà...""
Lục Hàm Châu nắm tay cậu đang sờ trên trán hắn lấy xuống, thấp giọng nói: "" Thật đó, chờ tôi hết bận liền để em tận mắt nhìn thấy tôi truyền nước được không, Kiều Kiều nghe lời.""
Kiều Tẫn nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, cấp tốc chạy về phòng tìm hòm thuốc hôm qua Lục Hàm Châu lấy ra băng bó cho cậu, nhặt thuốc hạ sốt chạy xuống lầu.
Lục Hàm Châu vừa vặn lên xe, cậu mở cửa chạy đến chỉ kịp nhìn thấy xe biến mấy trên khúc ngoặt, ủ rũ nhìn thuốc trong tay nhẹ nhàng cắn môi.
Hắn sinh bệnh nhất định là bởi vì hôm qua nhường áo cho mình.
Kiều Tẫn trong lòng ê ẩm, viền mắt cũng chua xót, không nhịn được rơi xuống một viên nước mắt, ở trong lòng không ngừng oán giận chính mình chỉ biết cản trở.
Nếu như cậu có thể như Ninh Lam là tốt rồi.
Kiều Tẫn tay siết chặt thuốc lên lầu, nhìn thấy điêu khắc trên bàn chợt nhớ đến ngày hôm qua Lục Hàm Châu muốn cái cái đầu điêu khắc kia.
Cậu là trong lúc vô tình nhìn thấy múa rối, chỉ cảm thấy nhân vật trong đó thật đẹp mà tiền tiêu vặt lại không đủ mua. Sau đó thời điểm chữa bệnh mới quen được với một thầy giáo điêu khắc, người đó liền dạy cậu cái này.
Cậu tự mình học điêu khắc, ban đầu còn cầm không chắc dao khắc trên tay từng đường từng đường dao lưu xuống. Chỉ là cậu không phải thể chất dễ lưu lại sẹo, sau khi vết thương lành lại tay liền có thể trở về nhẵn nhụi trơn bóng như ban đầu.
Kiều Tẫn không nghĩ tới Lục Hàm Châu cũng thích múa rối, bởi vì người biết đến cái này cũng không phải là nhiều chứ chưa nói đến yêu thích.
Kiều Tẫn còn trên ghế ngẩn người, bỗng nhiên có người nhắn tin tới, là cô bé trước đây không lâu đã mua điêu khắc của cậu.
——Tiểu ca ca, búp bê điêu khắc của anh thật xinh đẹp a, giá cả cũng không quá mắc, tôi tích tiền đủ rồi lại muốn mua thêm một cái a QAQ.
Kiều Tẫn nhìn chữ trên màn hình cười rộ lên, loại việc được người khác yêu thích này làm cho cậu thấy rất vui. Thoáng sắp xếp một hồi mới trả lời.
——Trên tay tôi còn năm đơn, nhanh nhất cũng phải đến đầu năm sau, thế có được không?
Đối phương lập tức trả lời.
——Có thể có thể, vậy tôi đưa tiền đặt cọc cho anh trước nha.
Trên điện thoại lập tức hiện lên một thông báo chuyển khoản, Kiều Tẫn mở ra thu lấy, lại trả lời cảm ơn đã ủng hộ.
Người mua liền gửi tới không ít ảnh, cô bé này là thợ chụp ảnh mới đây, nhìn ảnh rất có thiên phí, kết cấu rất đẹp. Kiều Tẫn nhìn từng cái một mới trả lời lại một tin nhắn: Rất đẹp.
Cô bé có chút ý tứ không quá tốt hỏi cậu có thể giúp một tay phát sóng lên được không. Kiều Tẫn nói có thể liền mở vòng bạn bè chọn mấy tấm ảnh gửi đi.
Trong đầu Kiều Tẫn chợt lóe lên, nếu như cậu cũng dựa vào hình dáng Lục Hàm Châu điêu khắc cho hắn một cái, hắn có thích không?
Cậu liền mở trình duyệt ra, tìm tên Lục Hàm Châu, kết quả liếc mắt một cái liền có thể thấy được khoảng thời gian gần đây rất nhiều tin tức, không ít những cuộc xã giao thương mại.
Lục Hàm Châu âu phục phẳng phiu, mặt mày ác liệt, bên người còn có một nữ nhân mỹ lệ. Cậu biết người này, là vũ đạo gia cậu yêu thích nhất, Phương Nhuế, cũng là một Omega.
Kiều Tẫn lập tức nhớ tới lúc vừa mới kết hôn, tất cả mọi người đều nói Lục Hàm Châu thích loại Omega già giặn, nhanh nhẹn như thế kia, không hề ưa loại đáng yêu mềm mềm.
Bọn họ quả nhiên rất xứng đôi.
Kiều Tẫn từ đáy lòng cảm thấy được Phương Nhuế mới là người xứng đáng được đứng bên cạnh Lục Hàm Châu. Mà không hiểu sao nghĩ như vậy tâm lý liền tê rần, cậu rầu rĩ đóng điện thoại.
Khương Phi không tốt nhưng về mặt khiêu vũ cũng rất có thiên phú, trong nhà lại chấp nhận bỏ ra số tiền lớn để mời nhiều vị giáo viên nổi tiếng về dạy.
Thầy Tôn chọn gã cũng là việc thường tình.
Cậu nói với thầy Tôn Khương Phi quấy rầy cậu nhưng thầy Tôn căn bản không tin, bởi vì cho tới nay gã luôn tự xưng là bạn trai cậu. Thầy Tôn còn cười nói hai bọn họ không nên vì tình nhân nhỏ mà giẫn dỗi, lại khuyên cậu tuy rằng Khương Phi tự cao tự đại nhưng gia thế cũng không tồi, về sau kết hôn cũng sẽ không chịu khổ, Còn có thể dựa vào đó phát triển sự nghiệp.
Kiều Tẫn bật thốt lên nói mình đã kết hôn rồi.
Thầy Tôn lại càng không tin nói kết hôn sao lại không thấy tổ chức lễ cưới, lại hỏi chồng cậu là ai. Kiều Tẫn không dám nói là Lục Hàm Châu, chỉ nói hắn không muốn bị người khác biết đến.
Thầy Tôn liền cho là cậu nói dối, nhất định là mê muội đến mất lý trí phá hủy sự nghiệp khiêu vũ, tức giận đuổi cậu ra ngoài không cho nhắc lại chuyện này. Chuyện lễ kỉ niệm trường lần này coi như có cầu cũng chưa chắc đã gặp lần thứ hai, không cố gắng nắm lấy lại còn đẩy ra, có biết thầy đã dùng bao nhiêu quan hệ để đề cử em không? Lại nói mình không có loại học sinh không có ý tiến thủ như này.
Kiều Tẫn đứng ở trong phòng khiêu vũ nhìn mũi chân của mình, thậm chí còn muốn bẻ chân đi như vậy cậu sẽ không cần phải chịu đựng Khương Phi dùng tin tức tố khống chế nữa.
Cẳng chân thon dài thẳng tắp được bao bọc bên trong vũ phục liền thân. Bắt đầu từ ngày học khiêu vũ đầu tiên, giáo viên đã ân cần dạy bảo nhất định phải bảo về tốt chân của mình, đôi chân này chính là sinh mạng của người khiêu vũ.
Chỉ cần có một chút thương tổn, toàn bộ sự nghiệp liền lập tức bị phá hủy.
Kiều Tẫn cắn răng nhắm chặt mắt lại, không lâu sau cổ chân liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, nhất thời đau đến quỳ thẳng trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh, không bao lâu lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cậu không dám làm một cử động nhỏ nào, ngồi dưới đất lấy hơi, sắc mặt trắng bệch lau mồ hôi. Sau đó mới gửi tin nhắn cho thầy Tôn nói mình bị thương.
Thầy Tôn bị dọa sợ hết hồn, vội vàng hỏi thương thế của cậu như thế nào. Kiều Tẫn liền gửi lại một tấm hình, cổ chân sưng một cục, e là trong khoảng thời gian dài không thể khiêu vũ.
"" Nhanh đến phòng y tế xem đi, không được thì mau tới bệnh viện, cũng không biết đường mà cẩn thận một chút! Nếu sau này không thể khiêu vũ, tôi xem lúc đấy cậu tìm ai mà khóc!""
Liên hệ Lục Hàm Châu để biết thêm thông tin chi tiết!
Kiều Tẫn nghe thầy Tôn trách cứ, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cậu nghiêng đầu nhìn một cái, là Dương Cần.
"" Mẹ.""
"" Kiều Kiều, hôm qua mẹ gọi điện cho con sao lại không bắt máy? Thầy Tôn nói với mẹ chân con bị thương vừa vặn mẹ ở cửa trường học, đến xem con ngay.""
Kiều Tẫn từ dưới đất bò dậy, hít một ngụm khí lạnh lại ngã ngồi trở lại.
Dương cần vội vã nói: "" Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, con bị thương thì đàng hoàng ngồi chỗ đó đi, mẹ qua thăm con một chút.""
Điện thoại cúp không bao lâu, Dương Cần liền tìm được cậu, "" Đứa nhỏ này, nhảy thế nào lại để cổ chân bị thường. Thật là, có đau hay không? Thầy Tôn nói chân con bị thương thì không thể tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường. Còn hỏi mẹ có phải con có tâm tư phản nghịch gì hay không. Có chuyện gì vậy?""
Kiều Tẫn có chút chột dạ, không dám nói cho bà biết tự mình bẻ liền cúi đầu nhận sai: "" Xin lỗi.""
"" Cẩn thận một chút."" Dương Cần vỗ vỗ vai cậu bảo cậu đừng suy nghĩ nhiều, muốn nói lại thôi một hồi mới mở miệng: "" Mấy ngày trước mẹ nghe nói Lục Hàm Châu bị kiện cáo, có thật hay không?""
Kiều Tẫn biết là bà nói đến sự tình kia liền gật đầu một cái.
"" Hắn có nói gì với con không? Nếu việc này là sự thật con liền tận dụng việc này đề cập ly hôn với hắn. Việc này đối với sự nghiệp tương lai của con có ảnh hưởng không tốt. Tàng trữ ma túy không phải chuyện bình thường, không thể bao che cho hắn biết không? Một khi có chuyện nhất định phải báo cho cảnh sát.""
Kiều Tẫn theo bản năng hướng về Lục Hàm Châu nói: "" Hắn không phải người như vậy.""
"" Đứa nhỏ ngốc."" Dương Cần cau mày: "" Làm sao con biết hắn không phải người như vậy, chuyện hắn trên thương trường bức hết người cũng không phải một hai lần. Năm đó nếu hắn không...""
Kiều Tẫn chờ bà nói, Dương Cần lại không nói nữa, "" Thôi, mẹ đưa con đến phòng y tế.""
Nhân viên y tế xem xong chân của cậu, nói không phải vấn đề gì lớn, đi ra ngoài lấy cho cậu thuốc bôi, bảo bọn họ chờ.
Dương Cần nhìn nhân viên y tế đi ra ngoài, từ trong túi lấy ra một đồ vật hình ống tiêm đưa tới, "" Đúng rồi, thời kỳ động dục của con tới chưa? Mẹ tính là vài ngày nữa, đưa cho con thuốc ức chế.""
"" Đã qua.""
"" Qua rồi? Làm sao vượt qua?"" Dương Cần lập tức đưa tay đẩy ra cổ áo không ngửi thấy khí vị tin tức tố Alpha cũng không thấy tuyến thể bị cắn.
"" Con tiêm thuốc ức chế.""
Dương Cần thấy kỳ quái, Lục Hàm Châu không đánh dấu Kiều Tẫn lại cho cậu tiêm thuốc ức chế, hắn đang suy nghĩ gì? Lẽ nào động tay động chân với thuốc ức chế?
"" Kiều Kiều, sau này không có thuốc ức chế liền nói với mẹ, đừng nói với hắn biết không?"" Dương Cần xoa xoa mặt cậu, nghiêm túc căn dặn, "" Mẹ sẽ không hại con.""
Spoil nhẹ là Dương Cần quả thực có hại Kiều Tẫn, ai không muốn đọc dòng này mời lướt qua! Dương Cần thậm chí còn bị độc giả bên TQ chửi lên bờ xuống ruộng, một trong số đó còn on top luôn =))
Kiều Tẫn không nghi ngờ bà liền gật đầu, cẩn thận nhận lấy thuốc ức chế.
Dương Cần lại nói: "" Thuốc ức chế cũng đừng để cho hắn nhìn thấy, biết chưa?""
"" Tại sao ạ?""
"" Cảm giác thời kỳ động dục đến thì tiêm vào một mũi, nói chung đừng để cho hắn nhìn thấy, nhớ kỹ chưa?""
Kiều Tẫn gật đầu nói mình đã nhớ kỹ, Dương Cần lúc này mới khẽ buông lỏng, vuốt ve mặt cậu: "" Mẹ còn có việc phải đi trước, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho mẹ.""
Kiều Tẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Cần vừa mới rời đi điện thoại Kiều Tẫn liền vang lên, lần này là Chu Tố gọi tới, ầm ập hỏi cậu làm sao bị thường, có phải thằng Khương Phi làm không.
Kiều Tẫn vội vàng nói không phải, là do chính mình cố ý bị bong gân.
Chu Tố mờ mịt: "" Hả?""
Kiều Tẫn giải thích: "" Tớ bị bong gân rồi sẽ không cần khiêu vũ cùng Khương Phi, thầy Tôn cũng không cần vì tớ không có ý chí tiến thủ mà thất vọng. Tớ chỉ nghĩ ra biện pháp này.""
"" Không phải chứ, cậu lẽ nào không tìm Lục Hàm Châu nhờ hỗ trợ sao? Lại phải dùng phương thức như thế làm tổn thương chính mình? Cậu có phải là đồ ngốc không vậy!""
Chu Tố nói xong đột nhiên cảm giác mình lỡ lời, Kiều Tẫn đúng là tâm trí không kiện toàn bằng người khác lại còn bởi chứng tự bế mà dẫn đến nhiều chuyện không hiểu hết.
Có lúc chỉ là những chuyện đơn giản, rơi vào tay cậu liền đi vào ngõ cụt.
Kiều Tẫn mím mím môi, qua rất lâu mới nói: "" Chỉ là trẹo chân không có vấn đề gì. Nếu tớ tìm hắn hỗ trợ thì mọi người sẽ biết chúng tớ kết hôn, hắn sẽ không cao hứng.""
24/04/2020, hôm nay có thông báo đặc biệt. Bắt đầu từ tuần sau đi học rồi nên 1 tuần có khi chỉ được 1-2 chương thôi ạ UwU mong mọi người thông cảm vì lịch học của mình khá dày TT. Mọi người có thể đi đâu đó tạm rồi quay lại đọc TT. Mình rất xin lỗi vì sự bất tiện này.