Em Muốn Nói Cho Anh

Chương 3: Cậu ấy thích anh nhất nhất




Giản Mặc không biết mình thích Vạn Dương từ khi nào, thậm chí trước khi thích Vạn Dương cậu cũng không biết cái cảm giác ấy gọi là thích.

Cậu chỉ biết là, mỗi lần Vạn Dương đến quán bar, cậu luôn vô thức chuyển đường nhìn về phía anh, giống như là vượt không ra vậy, khi Vạn Dương nói chuyện với cậu, cậu cảm thấy rất vui vẻ, trong tim căng đến tràn đầy, hình như chuyện gì cũng trở nên suôn sẻ, khi Vạn Dương nói chuyện với cậu, cậu cảm thấy đó chính là âm thanh hay nhất trên thế giới, cậu bắt đầu chờ đợi Vạn Dương đến quán bar.

Chỉ có điều mỗi lần Vạn Dương đến, đều không vui. Anh lặng lẽ ngồi ngây ra trong góc, một ly một ly cứ thế uống rượu, những lúc Giản Mặc thong thả cũng sẽ cùng Giản Mặc chuyện trò, nói nói lại trầm mặc xuống, thời gian lâu rồi, hiểu biết của Giản Mặc về đàn anh cùng trường này cũng dần dần nhiều thêm.

Cậu biết Vạn Dương làm thiết kế cơ khí, luôn không ngừng vẽ đồ họa, công việc của anh có mức độ tự do rất lớn, chỉ cần vẽ xong đồ họa mà công ty yêu cầu, thì phần nhiều thời gian đều có thể tự mình chi phối.

Cậu biết Vạn Dương có một học đệ, quan hệ hai người rất tốt, Vạn Dương kể rất nhiều chuyện về học đệ, học đệ trẻ tuổi, kiêu hãnh, có tài hoa, là một người lúc nào cũng toả ra sức nóng, họ quen nhau trong hội leo núi của trường, cùng nhau leo núi ba năm, từ Đài Bắc đến Trung Quốc, họ đã để lại rất nhiều dấu chân trên núi cao hiểm trở, sau khi học đệ tốt nghiệp không làm việc ở công ty mà cha mình mở, mà lại tự thân đi gây dựng sự nghiệp, Vạn Dương cũng luôn giúp học đệ làm một vài công tác về phương diện thiết kế.

Khi Giản Mặc nghe Vạn Dương kể, trong lòng cũng có đôi chút ước ao, từ bé cậu đã không có bạn cùng tuổi, ban đầu ngay cả giao lưu với người khác cũng có vấn đề rất lớn, càng đừng nói tham gia hoạt động đoàn hội như vậy. Mỗi lần Vạn Dương đến nói chuyện với cậu, Giản Mặc luôn mang vẻ mặt hứng thú bừng bừng, lúc đó, tâm tình Vạn Dương cũng tốt lên rất nhiều, dần dần, hai người trò chuyện ngày càng nhiều.

Thiên nam địa bắc, nhân văn cảnh quan, lớn đến chuyện quốc gia phát sinh gần đây, nhỏ đến phim điện ảnh mới ra gần đây, hai người đều có thể nói một trận sôi nổi, đương nhiên đều là Vạn Dương nói chuyện, Giản Mặc thì viết, mỗi lần viết chữ không đủ nhanh, Giản Mặc cũng có một thoáng tiếc nuối, cho dù cậu chưa từng oán trách vì sao người trên đời nhiều như vậy, mà cứ phải là cậu không thể nói chuyện. Nhưng lúc ấy cũng sẽ nghĩ, nếu như mình có thể nói chuyện thì tốt biết bao, cậu nhất định phải nói cho Vạn Dương, cậu cũng hi vọng có một ngày có thể cùng anh đi leo núi, ngắm mặt trời lặn núi tây, biển mây núi bắc, nơi cậu muốn đi còn có rất nhiều rất nhiều. Giản Mặc lén nhìn sườn mặt Vạn Dương, lặng lẽ ước nguyện trong lòng.

Vạn Dương cứ thích xoa đầu Giản Mặc, nói, “Tiểu Mặc là một đứa bé ngoan.”

Lúc ấy, Giản Mặc cái gì cũng không thể nói, thậm chí không thể giơ tay nói cho anh, cậu đã sớm không phải đứa bé rồi.

Những ngày như vậy bất tri bất giác qua một năm, tháng mười một năm hai đại học, khí trời đã hoàn toàn lạnh hẳn, cậu út bởi vì mợ bị bệnh, đã nghỉ làm một tháng, trước khi đi giao quán bar cho Giản Mặc. Buổi tối ngày đó tuyết rơi rất to, đường quốc lộ ngoài cửa quán bar phủ một tầng tuyết dày, bởi vì là buổi tối, không có dì dọn vệ sinh đi quét dọn, giẫm một bước trên bề mặt sẽ ‘lịch kịch lịch kịch’ vang.

Giản Mặc dọn dẹp xong quán bar, tiễn đi một nhóm khách cuối cùng rồi chuẩn bị đóng cửa, lại nhìn thấy Vạn Dương từ trên đường quốc lộ chầm chậm đi về phía bên này, anh mặc áo khoác màu đen, tay đút trong túi áo, trên đầu trên vai đều rơi xuống tuyết dày, cả người tựa như hoà vào con đường màu trắng kia. Tim Giản Mặc nhất thời thắt lại một cái, còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã chạy chầm chậm đến trước mặt Vạn Dương, lấy khăn quàng trên cổ xuống quây quanh cổ anh.

Cậu muốn hỏi, sao lúc này lại chạy đến quán bar rồi? Lạnh biết bao a. Nhưng cậu chạy vội quá, căn bản chưa kịp mang giấy bút, thế là chỉ có thể ngơ ngác đứng trước mặt Vạn Dương.

Lúc này Vạn Dương mới ngẩng đầu, anh ta đứng dưới đèn đường lẳng lặng nhìn Giản Mặc, sau đó ôm mạnh lấy cậu, ôm lấy cậu thật chặt thật chặt, giống như người rơi xuống biển rộng bấu chặt lấy một khúc gỗ nổi cuối cùng.

Giản Mặc ngây ra, cậu không biết nên phản ứng ra sao, trong phút chốc trái tim đập kịch liệt, như là muốn chui ra khỏi cơ thể vậy, đến khi phản ứng lại thì tay cậu đã đặt trên lưng Vạn Dương, cậu chỉ dám dè dặt nắm lấy áo anh, động tác nhỏ đến cơ hồ không để cho ai phát hiện.

Trên người Vạn Dương toàn là tuyết, nhưng cái ôm này cũng rất ấm áp, vô cùng vô cùng ấm áp.

Vạn Dương vùi đầu vào cổ Giản Mặc, người anh đang run rẩy nhè nhẹ. Giản Mặc đành hơi mạnh tay vỗ về tóc và lưng Vạn Dương.

Giọng Vạn Dương cơ hồ nghẹn ngào, hình như có uống rượu, trên người vẫn còn mùi rượu thoang thoảng, anh ta không ngừng gọi, “A Văn, A Văn, A Văn…”

Tay Giản Mặc dừng một chút, lại tiếp tục vỗ về lưng Vạn Dương, cậu biết, A Văn mà Vạn Dương nói chính là học đệ, người làm chuyện gì cũng rất xuất sắc, lúc nào cũng là tiêu điểm của mọi người, Nguyễn Triệu Văn.

Tiếng Vạn Dương vẫn chưa ngừng, anh ta cứ thế ôm chặt Giản Mặc, miệng thì thào “Đừng đi… Vì sao… Vì sao…” Từng tiếng từng tiếng đều là nỗi đau khổ xé rách tim gan, khiến người nghe lạnh toát cả người, nói nói, giọng dần dần khản đặc đi.

Nhịp tim Giản Mặc chầm chậm ổn định, thậm chí trong miệng lan ra hương vị cay đắng nhạt nhạt, chỉ có nét mặt vẫn dịu dàng điềm nhiên, lúc này cậu mới hiểu được, vì sao mỗi lần Vạn Dương nhắc đến học đệ thì cứ luôn cảm thấy anh có chút gì là lạ, thì ra là bởi vì Vạn Dương thích người kia, thì ra là bởi vì, cậu thích Vạn Dương.

Cậu thích chàng trai đang ôm lấy cậu này, ngoại trừ ông nội bà nội ra, thích Vạn Dương nhất nhất.

Tiếc thay cậu mãi mãi không mở lời được, vĩnh viễn không thể chính miệng nói cho anh, cậu thích anh.