Em Muốn Ly Hôn

Chương 97: 97: Cuộc Họp Khẩn





Cuộc họp quan trọng của An Thị cũng được diễn ra.

Trên dưới An Thị chưa bao giờ rơi vào hỗn loạn thế này.

Sau ba ngày kể từ khi xảy ra vụ nổ kia, báo chí vẫn chưa hạ nhiệt.

Cổ phiếu An Thị cũng theo đó rớt giá không phanh.

Đối tác khắp nơi cũng vì tin tức chấn động này mà đứng ngồi không yên.

Phòng bộ phận xã hội và truyền thông của công ty điện thoại reo đến liên tục khiến ai cũng chạy xuôi chạy ngược.
Sự việc Chủ Tịch An Thị xảy ra chuyện như một cơn địa chấn trong giới kinh doanh.

Nếu thật sự An Tử Song không thể hồi phục quay lại thương trường thì đó là sự mất mát quá lớn với thương giới trong và ngoài nước.
Chỉ tiếc là thông tin của anh lộ ra ngoài nhiễu giọt đa phần là đồn đoán.

Chẳng ai biết rõ hiện tại An Tử Song điều trị nơi nào người thì nói anh bị bỏng qua nặng nên hiện tại chỉ nằm trong phòng khử trùng chẳng ai lui tới thăm hỏi được.

Mà nghe đâu vợ của anh đã chuyển viện cho chồng mình không còn ở thành phố C.

Mọi thông tin xem bít bùng nếu không có hình ảnh đổ nát chìm trong biển lửa kia của nhà máy điện bọn họ khó mà tin được An Tử Song thật sự đã xảy ra chuyện.
An Bách Tôn biết rõ Lạc Băng cho người chuyển viện An Tử Song về lại thành phố A để tiện bề chữa trị nhưng vì bệnh án của An Tử Song bị phỏng lên đến tám mươi phần trăm nên phải nằm phòng khử trùng nên ông ta cũng không vào thăm được.

Mà ông ta cũng không có thời gian vì vốn mấy ngày qua tâm tư đều đặt vào cho cuộc họp này.
Mấy vị lão làng lâu năm ở đây quả thật có chút khó lấy lòng tính ra bọn người này khá trung thành với An Tử Song.
Nhưng nhìn mà mang dòng máu An gia để xứng đáng ngồi lên chiếc ghế này thì ngoài An Tử Song thì chỉ có ông ta.

Ai có tư cách mà tranh quyền đoạt lợi nữa đây..
Cuộc họp hôm nay ngoại trừ các lãnh đạo ở cục bộ thì còn trực tuyến với các chi nhánh ở ngoài nước.
Bàn họp dài ngồi đủ ghế không thiếu sót một ai.

Cuộc họp lần này diễn ra trong tình thế gấp gáp và trong mỗi người đều mang theo tâm thế bất an lo lắng.

Trong trí nhớ của bọn họ chỉ cần có An Tử Song ở đây thì trời có sập xuống bọn họ cũng không lo lắng.

Nhưng bây giờ không còn anh nữa, bọn họ cảm thấy nếu bây giờ sóng to ập đến chắc chắn bọn họ sẽ bị nhấn chìm mất thôi.
An Bách Tôn đưa mắt nhìn khắp căn phòng rộng lớn sắc mặt ai cũng khó coi.
Ông ta nhếch môi giữ cho sắc mặt cũng trầm ổn mang theo vẻ buồn lòng ra hiệu cho thư ký của mình bên cạnh.
Thứ ký của An Bách Tôn sau khi giao cho nhân viên phát tài liệu hết cho mọi người.

Màn hình cũng được mở lên song song đó chính là giọng nói của An Bách Tôn.
- Chúng ta bắt đầu cuộc họp nhé.
Còn nhớ năm ấy ba của An Tử Song xảy ra chuyện, biến động lớn trên dưới An Thị.


Ông ta cũng đã từng được ngồi vào vị trí này để chủ trì cuộc họp.

Đây là lần thứ hai ông ta được trở lại chiếc ghế quyền lực này.

Giờ đây An thị lớn mạnh hơn xưa gấp
nhiều lần cảm giác sức nặng đang gánh trên vai mình nhưng ông ta lại sung sướng với cảm giác tuyệt vời này..
- Cuộc họp này được diễn ra tôi nghĩ các vị ngồi đây cũng hiểu lý do.
Ông ta buông một tiếng thở dài.
- Sự việc đáng tiếc không may đã xảy với Chủ Tịch chúng ta.

Tôi hiểu rõ ai cũng sẽ đau lòng và hoang mang tột độ.

Nhưng với tình thế hiện tại việc quan trọng là chúng ta phải vực lại tinh thần mà duy trì An Thị.

Mọi người cũng rõ cổ phiếu An Thị đang rớt giá không phanh nếu chúng ta không tìm cách xoay sở chắc chắn hậu quả rất là khủng khiếp.

Các dự án đang diễn ra hoặc sắp tới đều phải thực hiện không thể ngừng lại.

Cho nên mọi người phải lấy lại tinh thần mà cố gắng tập trung làm việc.

Thời gian tới tôi sẽ thay Tử Song điều hành tạm thời An Thị mong rằng sẽ được sự ủng hộ từ mọi người..
Trước đó An Bách Tôn đã tạo mối quan hệ với các lãnh đạo trong công ty không ít.

Lúc này một số người đang theo phe cánh của ông ta liền gật đầu, miệng thì tán thành.

Số đông còn lại cũng chưa rõ thực hư tình hình An Tử Song thế nào nên cũng chỉ là im lặng xem như tán thành.
Ánh mắt An Bách Tôn hiện rõ sự vừa lòng, khóe miệng cong lên..
- Cám ơn mọi người, Tôi hứa sẽ đưa An Thị ngày một lớn mạnh.
Cạch...
Lúc này bất ngờ cửa mở ra, Mark và KeVin đi vào trước phía sau người đến chính là Lạc Băng, đi cùng cô chính là thư ký đắc lực của An Tử Song chính là Mộ Lâm và luật sư đại diện của An Thị Chu Đạt.
- Xin lỗi chúng tôi đã đến trễ.
Lạc Băng khoác trên người bộ vest cao cấp màu nude.

Mái tóc được uốn xoăn thả tự nhiên, khuôn mặt sắc sảo hôm nay được trang điểm nhẹ nhàng điểm nhấn chính là đôi môi màu cam nhạt vô cùng sắc sảo và bắt mắt.
Vốn mang phong thái nhà hào môn còn là người đứnh đầu của Lạc Thị nên từ cái nhấc tay hay cái liếc mắt của Lạc Băng cũng thấy rõ sự uy quyền không thể xem nhẹ.
Tuy đã từng chủ trì cuộc họp lớn nhỏ của Lạc Thị thường xuyến nhưng khi bước vào cuộc họp tổng bộ của An Thị vẫn khiến cho Lạc Băng bị choáng ngợp.

May mắn phía sau cô còn cô sự hỗ trợ của bốn người đàn ông đi theo cùng.
Mark là người đi đến sắp xếp ghế cho Lạc Băng, cô bước đến đứng trước vị trí của mình, khẽ mỉm cười nhìn An Bách Tôn.
- Xin lỗi cháu đã đến trễ.
Từ lúc Lạc Băng xuất hiện An Bách Tôn nhạy cảm thấy có điều không lành.
Trong phòng cũng bắt đầu xôn xao.


Nhiều người đang đưa ra thắc mắc vì sao Lạc Băng lại có mặt ở đây.

Mà bọn họ cũng không cố ý nói khẽ, nên ít nhiều cũng lọt vào tai Lạc Băng không xót.

Thông qua màn hình mọi người ở các chi nhánh ngoài nước cũng đang bàn tàn rôm rả.
Trước sau sắc mặt Lạc Băng vẫn không vì thế mà thay đổi.

Cô vẫn dùng sự từng trãi của mình mà điềm nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của không ít người nơi này.
An Bách Tôn nhướn mày.
- Sao cháu lại ở đây? Chẳng phải thời gian này cháu nên ở bệnh viện chăm lo cho Tử Song hay sao?
Lạc Băng nhìn ông ta.
- Cháu giải quyết xong vấn đề ở đây cháu sẽ về ngay.
Chân mày An Bách Tôn chau lại, khó hiểu hỏi.
- Vấn đề? Đây là An Thị không phải là Lạc Thị.

Cháu có hiểu lầm gì ở đây không?
Cách nói chuyện của An Bách Tôn hiện tại khác hẳn mấy ngày trước.

Ông ta không còn nhẹ nhàng hay thân thiện như trước mà đang dùng lời nói cùng ánh mắt lạnh nhạt nhắc nhở vị trí của Lạc Băng.
Lạc Băng không nao núng với ý tứ chấn chỉnh kia của An Bách Tôn.

Kevin kéo ghế giúp cô, Lạc Băng thong thả ngồi xuống, ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua mọi người đang có mặt.
Cô không ngại chỉnh đốn suy nghĩ lệch lạc và cũng như nhắc nhở những ai đang chưa biết vị thế của cô.
- Có lẽ mọi người đang thắc mắc vì sao tôi lại có mặt ở đây.

Hiện tại chồng tôi đang còn chữa trị nên Tôi sẽ thay anh ấy dự cuộc họp này.

Ngoài là vợ của An Tử Song tôi cũng đang đứng tên trên ba mươi phần trăm cổ phần của An Thị.

Cho nên sự có mặt có tôi hôm nay chắc là không qua đường đột chứ.
Một trận xôn xao lại vang lên không ngừng, nét mặt ai nấy đều hoang mang tột đột.

Dĩ nhiên người khó tin nhất chính là An Bách Tôn.

Người nắm giữ cổ phần toàn phần chỉ có mình An Tử Song không nghĩ đến anh lại chia số cổ phần kia cho Lạc Băng làm chủ.
An Bách Tôn đến tận bây giờ ngoài danh nghĩa là con cháu An gia ông ta cả năm phần trăm ít ỏi còn không có quyền nắm giữ.

Người phụ nữ này từ đâu lại được chứ.
Thật ra không trách được bọn họ chính Lạc Băng hai ngày trước cũng mới biết chuyện này lúc cô biết tin tuy là chính chủ nhưng cô phản ứng còn kịch liệt hơn họ rất nhiều.

Nhưng đó chưa là tất cả khi kịch hay vẫn còn phía trước.


Từ khi hai người họ đặt bút đăng ký kết hôn, anh đã tâm cơ tính toán tất cả.

Cả người vợ như cô còn không nắm bắt được thì những người này làm sao hiểu được.
Gân xanh trên trán An Bách Tôn giật nảy lên, cơ mặt tức giận cũng trở nên vặn vẹo.
- Thế thì sao? Dù sao người quản lý An Thị cũng phải là con cháu An gia.

Người ngoài thì không thể nào làm chủ An Thị được dù là tạm thời cũng không được.

Các vị thấy Tôi nói đúng không?
Dĩ nhiên phe cánh ông ta liền tán thành không ít người lên tiếng phản đối.
Đây là tình cảnh mà An Tử Song đã có thể lường trước.

Cho nên lúc này Lạc Bình trông rất điềm nhiên.

Cô nhìn qua Mộ Lâm, anh ta gật đầu mở máy tính ra thao tác gì đó.
Lạc Băng đợi bọn họ thảo luận không ít, lúc này cô mới có ý lên tiếng.
- Các vị trước hết cứ bình tĩnh.

Chúng ta thử nghe qua luật sư Chu phát biểu đến cuối cùng có tán thành hay không cũng chưa muộn mà.
Lúc này bọn họ mới trở nên im lặng, Mộ Lâm nhếch môi vẫn thao tác trên bàn phím.
Lạc Băng quả là người phụ nữ thông minh và bản lĩnh.
Không nao núng hay sợ hãi rất biết cách làm chủ lòng người.
Bọn người khốn khiếp này trước mặt An Tử Song một câu cũng không dám hé miệng bây giờ thì trở mặt theo phe cánh của An Bách Tôn còn dám lên mặt với Lạc Băng.
Đúng là bọn ngu dốt mà.
Chu Đạt lúc này mới phát biểu.
- Các vị trước hết cứ nhìn những con số trên màn hình.

Đây là bảng báo cáo nhanh về các dự án sắp tới của An Thị.

Chúng ta phải nhanh chóng triển khai và thực hiện để tránh cho cổ phiếu bị đóng băng.
Mộ Lâm lúc này enter một cái trên màn hình lại nhảy ra những tài liệu về một ngân hàng và bảng hợp đồng có con dấu đỏ của một ngân hàng ở Thụy Sĩ.
Chu Đạt hướng mắt nhìn vẻ mặt ngày càng khó coi của An Bách Tôn.
- Để đảm bảo tính bảo mật và an toàn cho ngân sách của An Thị.

Trước khi xảy ra tai nạn chủ tịch đã ký kết với ngân hàng UBS Group AG là một ngân hàng đầu tư đa quốc gia công ty dịch vụ tài chính của Thụy Sĩ, có trụ sở tại Thụy Sĩ.

Cho nên nguồn vốn đầu tư và duy trì sự phát triển của An Thị sẽ được điều động từ đây.

Các vị cũng nhìn rõ trên bảng hợp đồng ký kết với UBS ngoài chủ tịch là chủ tài khoản thì người được có quyền hưởng di sản thừa kế chính là cô Lạc Băng vợ của chủ tịch chúng tôi.
Ầm..
An Bách Tôn cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng.

Làm sao có thể như thế chứ? An Tử Song tại sao lại ngu dốt mà có thể tin tưởng người đàn bà này chứ.
Chu Đạt nghiêm giọng vẫn nói tiếp mặc kệ bọn người kia bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ai nấy cũng đều hoang mang ngơ ngác.
- Cho nên hiện tại ngoài chủ tịch thì chỉ có một mình Cô Lạc có quyền điều động nguồn vốn An Thị.
Mộ Lâm nhéch môi, quét mắt nhìn những người có mặt trong phòng.
- Vì thế ngoài số cổ phần có được và quyền điều động vốn của An Thị cho nên Lạc phu nhân tạm thời sẽ thay Chủ Tịch quản lý An Thị.
- Không được tôi phản đối.
An Bách Tôn vẫn là không cam tâm, ông ta bật người đứng dậy.

- Làm sao có thể một người ngoài vào An Thị mà điều hành còn là một người phụ nữ.

Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?
Mộ Lâm nhướn mày.
- Vậy ý của An Tổng cho dù nhìn An Thị sụp đổ, các dự án thay nhau đóng băng hay cổ phiếu tuột giá vẫn không màn đến hay sao.
- Cậu..
An Bách Tôn tức giận quát lên.
Bất ngờ lúc này một số các lão làng lại lên tiếng.
- Chuyện đã đến bước này rồi không thể thay đổi được gì chúng ta cứ tạm thời để cô ấy quản lý đi.

Nếu không là cô ấy ai sẽ điều động vốn cho các dự án sắp tới.

Mộ Lâm nói đúng An Thị hiện tại đang là đầu rồng của giới kinh doanh không thể để sụp đổ dễ dàng như vậy được.
Kéo theo lời ủng hộ là nhiều người gật gù đồng ý.

Vì vốn bọn họ cũng đâu còn sự lựa chọn.
Xem ra An Tử Song vô cùng tin tưởng và xem trọng người phụ nữ này mới dám mạo hiểm đem mọi quyền sát sinh giao vào tay vợ mình.
Thật sự cũng quá mù quáng rồi.
An Bách Tôn mím chặt môi căm phẫn nhìn những người người bắt đầu đồng thuận ủng hộ Lạc Băng.
Lạc Băng cười lạnh lướt qua vẻ mặt khó coi của An Bách Tôn.
Cô nói.
- Các vị An Thị là tâm quyết của cả đời bố chồng và chồng Tôi.

Tôi sẽ không để nó dễ dàng sụp đổ hay để cho ai đó có ý hủy hoại.

Lạc Băng tôi hứa với mọi người tôi sẽ chèo chống An Thị đến khi chồng tôi quay trở lại.
Nghe qua câu cuối bất giác cả người An Bách Tôn run lên.

Người bị bỏng hơn tám mươi phần trăm mà có thể bình phục sao? Rõ ràng chính tai ông ta nghe bác sĩ nói nếu còn sống thì cả đời An Tử Song cũng là người thực vật.
Định gạt ai thế?
Kết thúc cuộc họp, kết quả Lạc Băng chính là người đứng ra quản lý An Thị tạm thời.

Dù là có thuận lòng hay không đi nữa thì bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
An Bách Tôn nhìn dòng người từ từ rời khỏi phòng họp.
Ông ta đi đến trước mặt Lạc Băng rồi từ từ xoay người lại.
- Cố gắng giữ chắc chiếc ghế này chờ ngày Tử Song trở lại.
Ông ta nhếch mép.
- Sẽ rất vất vả cho cháu đấy.

Cố lên.
- Cám ơn chú ba.
Lạc Băng tiếp nhận ánh mắt không thiện chí của ông ta.
Cô nhẹ nhàng đáp trả.
Nụ cười trên môi An Bách Tôn dần nhạt đi ông ta không nói nữa.Ôm một bụng tức giận mà xoay người.
Khốn khiếp An Tử Song đến khi gần chết đi lại đưa lệnh bài miễn tử cho người phụ nữ đó.

Nên bây giờ ông ta không thể ra tay triệt tiêu Lạc Băng được nhưng cũng không thể người phụ nữ này tác oai tác quái như thế.
Chỉ nhích một chút nữa thôi, ông ta đã chạm đến điều mình mong mỏi bao nhiêu năm qua.
Tại sao lại như thế này...?.