Em Mù Mới Yêu Anh

Chương 63: Ngoại truyện 4




Chuyển ngữ: Tặc Gia

Biên tập: Iris

Cuộc gặp gỡ của Tống Mộc Dương và Nhậm San San, lại phải nhắc đến đám cưới của Tống Nam Xuyên.

Bởi vì trong buổi tập dợt hôn lễ, phù rể phù dâu cũng phải cần trình diện, cho nên Tống Mộc Dương và Nhậm San San cũng gặp nhau như thế.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm San San, anh đã nghĩ cô là một tài xế phải lái xe hằng ngày.

Đừng hỏi tại sao anh lại biết, mặc dù hôm nay trang phục của Nhậm San San thuần khiết như thiên sứ nhỏ nhưng không thể che giấu được mùi tài xe lão làng trên người cô mới có.

Mà lần này Nhậm San San đã thành công lao tới ngủ cùng với một tổng giám đốc rồi. Lần trước, khi Bùi Anh nhắc tới anh cả của Tống Nam Xuyên, cô còn nghĩ đây ắt hẳn là một mục tiêu tốt, giờ đã có cơ hội gặp gỡ anh, sao mà buông tha chứ!

Đôi giày cao gót dưới chân thình lình trẹo sang một bên, Nhậm San San lảo đảo quơ quơ người tại chỗ. Mà Tống Mộc Dương ngay bên cạnh lại nghiêng người sang nhẹ giọng hỏi cô: “Cô sao thế?”

Nhậm San San xoa xoa huyệt thái dương của mình, mệt mỏi đáp: “Có lẽ là do không quen với thời tiết, tôi thấy khó chịu quá.”

Tống Mộc Dương hơi cúi người, tay phải đẩy tóc mái trên trán của cô ra, thử đo nhiệt độ: “Nóng lắm hả?”

Đúng lúc hai người Bùi Anh đi ngang qua: “...”

Cô thấy không phải là bị sốt mà là bị điên đó!

Tống Nam Xuyên kéo tay cô, thì thầm: “Nghiêm túc chút nào.”

“Ồ!” Bùi Anh dời mắt lại, đáp lời anh bằng một giọng cực thấp: “Anh cả anh và Nhậm San San...”

Tống Nam Xuyên không buồn liếc mắt sang nhìn họ: “Hai tài xế già*, em cứ mặc hai người họ đùa đi.”

*老司机 Ngôn ngữ mạng, ý chỉ là già đời

Bùi Anh: “...”

Tống Mộc Dương bên kia cũng vừa thử nhiệt độ trên trán Nhậm San San xong, anh đưa tay về sờ lên trán của mình: “Có sốt đâu, chắc là hơi mệt, nếu không chúng ta tìm một chỗ ngồi trước nhé?”

“Ừm.” Nhậm San San cười khẽ, đã bao lâu rồi, chưa có ai trêu chọc cô vậy chứ! Mạc đầu sát không hổ là một trong tam đại thần khí, làm cô cũng xuân tâm giao động rồi! Đặc biệt là nhan sắc của ba anh em nhà họ Tống đều rất cao, Tống Mộc Dương ít nhất cũng cao đến một mét tám lăm, người cao nhất đinh là xuân dược!

Cô và Tống Mộc Dương đi tới ngồi một bên, Tống Mộc Dương còn tìm người mang cho cô ly nước.

“Cảm ơn“. Nhậm San San nhấp một ngụm nước nhỏ, cười với anh. Tống Mộc Dương cũng cong khóe miệng lên, hỏi cô: “Có đỡ hơn chút nào không?”

Nhậm San San đáp: “Vâng, tốt hơn rồi, nhưng mà tôi nghĩ nếu ở lại đây thì hơi bí bách quá“.

Tống Mộc Dương nói: “Vậy tôi ra ngoài với cô nhé?”

“Vâng, cảm ơn anh“. Nhậm San San uống hết ly nước nhỏ, đứng lên ra ngoài cùng với Tống Mộc Dương.

“Khung cảnh ở nơi này đẹp quá, sau này tôi cũng muốn được cử hành hôn lễ ở lâu đài cổ thế này“. Nhậm San San hít một hơi không khí tươi mát trong lành ở bên ngoài, cảm giác tâm hồn đều thư thái.

Tống Mộc Dương đứng ở sau lưng cô, chỉ cười không lên tiếng.

Nhậm San San xoay người hỏi anh: “Quan hệ giữa anh và em trai có vẻ rất tốt nhỉ? Đúng là hiếm gặp!”

“Là sao?”

“Không phải trong các câu chuyện vẫn có ư? Anh em trong các gia tộc lớn sẽ vì tiền bạc mà anh em tương tàn.”

Tống Mộc Dương hơi dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Tôi muốn hỏi là, sao cô lại thấy quan hệ giữa chúng tôi tốt ấy?”

“…Thì anh ta mời anh làm phù rể mà? Chắc quan hệ tốt đẹp thì mới mời anh sao“.

Tống Mộc Dương ồ một tiếng: “Thực ra nó muốn khoe mẽ hôn lễ thế kỉ của mình thôi mà.”

Nhậm San San: “...”

Xem ra không hẳn các tình tiết trong tiểu thuyết là bịa đặt.

Cô an ủi Tống Mộc Dương: “Không sao, đến khi anh cử hành ba lần hôn lễ, mời anh ta làm phù rể, chọc tức anh ta.”

Tống Mộc Dương cười khẽ: “Đáng tiếc tôi vẫn chưa có ý trung nhân.”

Nhậm San San giả vờ kinh ngạc, thốt lên: “Sao lại thế chứ? Tiêu chuẩn của anh cũng cao phết.”

Tống Mộc Dương nói: “Tiêu chuẩn của tôi rất đơn giản.”

Nhậm San San nhếch hàng lông mày đẹp đẽ, hỏi anh: “Anh nói xem, nếu trong đám bạn tôi có ai phù hợp, tôi sẽ giới thiệu cho anh.”

Tống Mộc Dương nhìn cô, đúng lúc có gió thổi qua khiến tóc anh bay bay, đôi mắt kia như thêu gấm bày ra vẻ thâm tình: “Chỉ cần tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi là được.”

Nhậm San San ầm trong lòng một tiếng, lần này gặp đúng phải cao thủ.

Tống Mộc Dương vừa dứt lời liền chủ động hỏi tình hình của Nhậm San San: “Tôi nghe Bùi Anh nói cô mở một shop thời trang.”

“Ừm, gần đây chuyện làm ăn khá tốt, tôi dự định mở rộng thêm chi nhánh, mở thêm vài shop.”

“Ồ, nghe cũng khá hay. Đã chọn được cửa hàng chưa? Nếu cần tôi có thể hỗ trợ cho cô.”

“Thật ư? Nếu vậy thì rất cảm ơn anh.” Nhậm San San vẫn cầm điện thoại trên tay, cô bật máy lên, quơ quơ về phía Tống Mộc Dương: “Chúng ta theo dõi weibo nhé?”

Tống Mộc Dương nhếch môi, kết bạn với Nhậm San San.

Nhìn ô bạn bè lại tăng thêm người nữa, trong lòng Nhậm San San cười hà hà hai tiếng, rốt cuộc cô nàng Nhậm San San cũng sắp được ngủ với tổng giám đốc rồi! Đến đây nào, cô chuẩn bị xong xuôi rồi hết đó!

Cô đang định lấy lí do chưa quen với lối sống ở đây để mời Tống Mộc Dương làm hướng dẫn viên du lịch cùng mình dạo quanh nước Đức, thì đột nhiên chuông điện thoại reo vang.

“Hãy để anh giữ lấy em, giọng nói dịu dàng và cơ thể mềm mại tuyệt vời, cả người anh đã từng...”

Tống Mộc Dương: “...”

Chuông điện thoại di động của cái vị tài xế già này cũng thẳng thắn quá nhỉ, cô ta còn có dũng khí không tắt âm mới chết.

Anh chớp mắt, ra vẻ không hiểu ý tứ của ca từ, Nhậm San San mặt không đỏ tim không đập nhận máy, alo: “Chuyện gì thế?”

“Hai người đi đâu rồi thế? Mau về diễn tập!” Tiếng Bùi Anh vang ra từ tai nghe, Nhậm San San ồ một tiếng rồi đáp: “Trong đó bí quá nên bọn tôi ra ngoài hóng mát một lúc, về liền đây“.

Sau khi tắt máy, cô nhìn Tống Mộc Dương rồi nói: “Bùi Anh thúc chúng ta quay về diễn tập“.

Tống Mộc Dương gật đầu: “Ừ, vậy đi thôi“.

Nhậm San San cầm điện thoại trong tay, vừa mới quay người lại đôi giày cao gót dưới chân lại “rắc” một tiếng, lần này Tống Mộc Dương vẫn nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô: “Có sao không?”

“Không sao ạ, có lẽ lâu rồi tôi không mang gót cao như vậy nên không quen ấy mà“. Lúc Tống Mộc Dương đỡ cô, Nhậm San San chuyển hết trọng tâm lên người anh. Cô tựa vào ngực anh, lúc ngẩng đầu lên, đôi môi vô tình lướt qua góc cằm quyến rũ của người đó.

Tống Mộc Dương: “...”

Mặc dù anh đã nhìn thấu cô ta là một tài xế lão làng, nhưng mà không ngờ người này còn là một tài xế già đói khát! Tống Mộc Dương anh cũng đã “từng đi qua vạn bụi hoa”, nhưng chưa bao giờ bị đùa giỡn vậy đâu! Vì bất đắc dĩ anh mới phải tham gia hôn lễ của thằng ba, hơn nữa có cha anh cũng tới đây tham dự, nếu như mình có dây dưa gì phù dâu, chắc cha anh sẽ lột da anh mất.

Sau khi chờ Nhậm San San đứng vững, anh lịch sự buông ra, tiếp tục vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Chúng ta về nhanh thôi, chắc họ chờ nóng ruột lắm rồi“.

“Được“. Nhậm San San nhìn theo bóng lưng anh, đi theo sau anh quay về.

Aiz, đều là người trưởng thành cả rồi, nói năng hành động đều sắc cả. Tình là vậy, giả vờ mà cái gì cũng hiểu rõ cả đây.

Nhưng cũng có thể là vì vướng bận trước uy lực của ba Tống. Trong khoảng thời gian này, Tống Mộc Dương ở nước ngoài rất ngoan. Mặc dù thỉnh thoảng anh sẽ đùa với Nhậm San San một chút, nhưng chỉ giới hạn là trêu chọc mà thôi.

Được mấy lần như thế Nhậm San San liền nổi giận, đùa thì vui vẻ gì, không ngủ thì khỏi nói chuyện!

Nhưng mà cô cũng lờ mờ đoán được, Tống Mộc Dương kiêng dè ba anh ta, nếu trong hôn lễ của Bùi Anh, phù dâu phù rể ngủ cùng nhau thì đúng là không được tử tế lắm, thế là cô lại tiếp tục chơi đùa với Tống Mộc Dương.

Mãi cho đến khi hai hôn lễ của Tống Nam Xuyên kết thúc, trước hôm về nước một ngày, đột nhiên Tống Mộc Dương gửi cho cô một tin nhắn: “Mai về nước rồi, lúc trước tôi có nói dẫn em đi xem cửa hàng, muốn đi không?”

Nữ tài xế đói khát: “Đương nhiên là đi, cảm ơn anh nhé~

Tổng giám đốc mà mình thề phải ngủ: “Không cần khách sáo, chúng ta hẹn địa điểm trước nhé, đến lúc đó rồi gặp mặt“.

Nữ tài xế đói khát: “Quán bar Định Âu được không?”

Tống Mộc Dương: “...”

Anh thấy cái ghi chú mình viết cho cô đúng là chuẩn vô cùng.

Tự nhiên lại thấy hơi mong đợi, sau khi về nước sẽ xảy ra chuyện gì đây?:) Đăng bởi: admin