Chuyển ngữ: Tử Nhi
Hai ngày này Bùi Anh vẫn nghỉ ngơi ở nhà, nhân tiện để chăm sóc vết thương ở chân. Mỗi khi Tống Nam Xuyên từ công ty trở về, anh đều gọi người đưa thẳng cơm đến nhà.
Sau sáu giờ, Tống Nam Xuyên từ công ty quay lại, Bùi Anh đang ôm mèo ngồi bên ô cửa sổ thất thần. Tống Nam Xuyên nhìn cô một lúc mới đi sang hỏi cô: “Anh Anh, sao lại ngồi thẫn thờ ở đây thế em?”
“Meo~”
Con mèo trong tay Bùi Anh kêu một tiếng rồi chạy đi, Bùi Anh ngẩng đầu nhìn Tống Nam Xuyên, cô đứng lên khỏi ghế: “À, hôm nay có kết quả thử vai rồi, giám đốc Trần nói em không trúng tuyển.”
Tống Nam Xuyên trầm mặc hai giây mới an ủi cô: “Không sao đâu, lần này không được còn có lần sau mà, biết đâu còn rất nhiều cơ hội tốt vẫn đang chờ em đấy.”
Bùi Anh vẫn nhìn anh: “Vậy sao?”
Đuôi mày Tống Nam Xuyên hơi giật giật: “Sao?”
“Anh muốn nói với em chỉ có nhiêu đó thôi phải không?
Tống Nam Xuyên càng im lặng, anh nhìn cô nói: “Em làm sao vậy?”
Bùi Anh nhếch môi: “Em nghe nói, bởi vì anh nói em không thích hợp với vai diễn này nên cuối cùng đạo diễn mới chọn Lý Tư Tư.”
Tống Nam Xuyên thoáng giật mình, mày cũng nhíu lại: “Em nghe ai nói?”
“Ai bảo không quan trọng, em muốn biết đây có phải là sự thật không thôi. Là anh và Phiến Phương nói rằng em không thích hợp?”
Khóe miệng Tống Nam Xuyên dần mím thành đường thẳng, lát sau anh mới nói: “Phải.”
Bùi Anh kìm nén cơn tức giận của mình, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: “Em muốn nghe ý kiến của anh, vì sao anh lại nghĩ em không thích hợp?”
Tống Nam Xuyên đáp: “Em đã xem nguyên tác của bộ tiểu thuyết này chưa? Trong đó có không ít cảnh nam nữ chính thân mật, thậm chí còn có cả cảnh họ xảy ra quan hệ. Anh không mong em phải diễn những cảnh thế này.”
Bùi Anh ngẩng đầu nhìn anh, khó mà nhìn ra được cảm xúc trên mặt cô là gì, cô im lặng một lát rồi đột nhiên bật cười: “Chỉ vì thế thôi sao? Chỉ vì anh không hy vọng em diễn những cảnh này?” Cô thấy hơi buồn cười, “Anh hỏi em đã đọc nguyên tác chưa à? Trước đây em tập múa bận rộn như vậy nhưng vẫn tranh thủ thời gian đọc lại nó ba lần, em tập múa đến mức trật cả chân cũng vẫn kiên trì theo đuổi nó. Vốn em nghĩ phải cố gắng hết sức, cho dù cuối cùng không được lựa chọn nhưng ít ra cũng không còn gì tiếc nuối, bây giờ thì sao? Bởi vì anh không muốn em diễn, cho nên em không thể diễn.”
Tống Nam Xuyên thấy cô như vậy trong lòng cũng cuống lên: “Anh Anh, Hoàn Vũ còn rất nhiều kịch bản hay, vì sao em cứ nhất định phải diễn phim này chứ? Anh đã nói Tiểu Trương tìm một kịch bản thích hợp rồi, chẳng mấy chốc sẽ có tin thôi mà.”
“Vấn đề hiện tại là chuyện này sao? Còn nữa, anh thấy kịch bản thế nào mới gọi là thích hợp?” Bùi Anh nhìn anh, đôi mắt hơi ửng đỏ, “Anh có tôn trọng suy nghĩ của em không? Em muốn diễn vai gì, không thích diễn vai gì anh đã từng hỏi chưa? Chẳng lẽ chuyện thế này anh không nên bàn bạc với em trước đã à?”
Tống Nam Xuyên thở ra một hơi, nói: “Ok, chuyện này anh không nói trước với em là tại anh không đúng, nhưng anh cũng nói rồi, anh đã bảo Tiểu Trương tìm một kịch bản khác, không thua kém gì bộ phim mà em vừa thử vai, hơn nữa cũng là vai nữ chính, em còn bất mãn gì nữa chứ?”
Bùi Anh cười ha ha hai tiếng: “Đừng có nói là anh không đúng, thực ra anh không cảm thấy bản thân mình sai ở chỗ nào phải không? Tống Nam Xuyên, có phải mọi người ngoài kia đều nói anh là kim chủ của em cho nên chính anh cũng nghĩ rằng mình đúng là kim chủ của em phải không? Nếu em muốn tìm một kim chủ thì đến lượt Tống Nam Xuyên anh à!”
“Bùi Anh, em có biết mình đang nói gì không đấy?” Tống Nam Xuyên cũng dần phát cáu, anh lớn tiếng quát cô một câu.
Bùi Anh cắn môi dưới, xoay đầu nhìn ra ngoài của sổ, hơi thở gấp gáp như thể vừa mới chạy cự li dài xong.
Tống Nam Xuyên cũng dịu giọng xuống, nhìn Bùi Anh rồi nói: “Anh không muốn vì chút chuyện này mà cãi nhau với em...”
“Chút chuyện này?” Anh còn chưa dứt lời Bùi Anh đã cắt ngang, “Theo ý anh thì chuyện này nó nhỏ lắm đúng không? Là do em cố tình gây sự phải không? Nếu anh cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ thật thì vì sao lúc em hỏi anh lại không dám nói cho em biết? Nếu không phải Du Khải Trạch nói với em thì anh vẫn tính giấu em sao, sau đó tìm cho em một vai nữ chính nào đấy, em còn phải cảm kích anh nữa à.”
Nghe thấy tên Du Khải Trạch, đôi mắt Tống Nam Xuyên trầm xuống: “Du Khải Trạch? Chuyện này là hắn nói với em?” Anh bật cười một tiếng, “Thế chắc tin thử vai kia cũng do hắn nói cho em nghe nhỉ? Em có biết hắn là nam chính của bộ phim này không? Hay là em cũng không biết ý đồ của hắn với em luôn, em còn muốn vui vẻ xấn tới à?
“Du Khải Trạch thì sao? Ít ra anh ta làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc!”
“Sao? Em đã tán thưởng hắn đến thế thì em đi mà tìm hắn đi!”
Bùi Anh liếc mắt nhìn anh, cầm túi xách trên sopha rồi đi thẳng ra ngoài. Tống Nam Xuyên thấy cô đi đến cửa, anh cắn chặt răng gọi cô lại: “Em đi đâu đấy?”
Bùi Anh nói: “Em thấy bây giờ hai đứa mình đều đang xúc động cả, tách ra bình tĩnh một chút sẽ tốt hơn.”
“À.” Tống Nam Xuyên cười một tiếng, “Tách ra bình tĩnh một chút? Em muốn chia tay thì cứ việc nói thẳng ra.”
Bùi Anh quay đầu nhìn anh, một tay mở cửa ra: “Chia tay thì chia tay!”
Nhân viên nhà hàng đứng ngoài cửa đang muốn gõ thì thấy cô nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, anh ta cứng đờ tại chỗ ngay lập tức.
Vừa rồi anh nghe được gì thế? Chia tay?
... Không lẽ mình tới không đúng lúc à.
Bùi Anh cũng không nhìn anh ta, bước qua người nọ rồi đi ra ngoài. Nhân viên nhà hàng cầm hộp thức ăn trong tay, nhìn thoáng vào bên trong. Tống Nam Xuyên đang đứng trong phòng khách, nhìn có vẻ đang tức đến đỉnh điểm luôn rồi.
Nhân viên nhà hàng: “...”
Anh có cảm giác nếu mình bước vào đó bây giờ sẽ bị giết chết luôn.
Anh ta lặng lẽ đặt hộp thức ăn lên sàn nhà phòng khách, nhanh chóng bay ra khỏi cửa.
Sau khi Bùi Anh rời nhà Tống Nam Xuyên, cô cũng không quay về phòng ở mình đã thuê mà đi thẳng đến cửa hàng của Nhậm San San.
Nhậm San San thấy Bùi Anh bước vào từ ngoài cửa, cô bị sặc một ngụm cơm trong miệng: “Sao gần đây cô cứ tới vào giờ cơm của tôi không vậy? Đã có Tống Nam Xuyên nuôi cô rồi mà, cô còn muốn ăn chực cơm của tôi à?”
Nghe thấy tên Tống Nam Xuyên, hai mắt Bùi Anh lại bắt đầu đỏ lên, Nhậm San San sửng sốt kéo cô ngồi xuống: “Cô làm sao vậy? Cãi nhau với Tống Nam Xuyên à?”
Bùi Anh hít một hơi mới nói: “Anh ấy muốn chia tay với tôi.”
Nhậm San San ngớ ra một giây: “Sao lại thế này?”
“Lúc trước tôi có tham gia thử vai một vai nữ chính ấy, vốn là được nhận rồi, nhưng anh ấy không muốn tôi diễn cảnh thân mật nên mới đổi tôi đi.”
“...” Nhậm San San tiêu hóa hết nửa phút, “Hả, tổng giám đốc Tống của cô muốn chiếm hữu thật đấy, nhưng mà sao chuyện này lại ầm ĩ đến mức chia tay được?”
Bùi Anh nói: “Không biết, dù sao tụi tôi cũng ầm ĩ to lắm, anh ấy còn thấy tôi có gì đó với Du Khải Trạch nữa.”
Nhậm San San: “...”
Cô lại tiêu hóa mất nửa phút: “Du Khải Trạch? Miếng thịt tươi đó à? Không phải anh ta là thái tử gia của Hoàn Vũ sao, sao lại có liên quan tới chuyện này?”
“Thì chính anh ta giới thiệu tôi tới thử vai, hơn nữa cũng chính anh ta nói với tôi chuyện Tống Nam Xuyên đổi vai của tôi đó“.
“Ồ... Không lẽ anh ta cố ý nói xấu trước mặt cô à?
Bùi Anh nhìn cô một cái: “Nếu Tống Nam Xuyên không làm thì anh ta có thể nói xấu với tôi được à? Có oan ức gì đâu!”
“Rồi, rồi rồi!” Thấy Bùi Anh vẫn còn hơi xúc động, Nhậm San San vội thuận theo cô, “Đúng là giám đốc Tống của cậu không đúng rồi, phải bắt anh ta xin lỗi liền!”
“Vấn đề là anh ấy không biết bản thân đã làm sai cái gì, anh ấy còn nghĩ tìm cho mình một vai nữ chính khác thì mình sẽ không tức giận nữa.”
“Từ từ.” Động tác của Nhậm San San dừng lại một chút, “Anh ta nói giúp cô tìm một vai nữ chính nữa?”
“Anh ấy nói thế đấy.”
“...Vậy cô còn tức giận cái gì?”
Bùi Anh mở to hai mắt trừng cô: “Cô cũng nghĩ thế à? Chẳng lẽ điểm mấu chốt của chuyện này không phải là anh ấy không tôn trọng tôi sao? Tôi cũng là một con người mà, có ý nghĩ riêng của mình, cho dù trước khi làm vậy anh ấy nói với tôi một tiếng cũng được rồi!”
“Được rồi, tôi hiểu ý cô rồi.” Nhậm San San vội vã đầu hàng, “Nhưng mà cô phải biết Tống Nam Xuyên xuất thân giàu có, bây giờ lại là một tổng giám đốc ngang ngược, người có địa vị cao như thế đã quen thói ra lệnh từ lâu rồi, tôi tưởng là lúc cô ở cùng anh ta đã biết rõ rồi chứ.”
Bùi Anh mím môi không nói, lúc trước ở chung với Tống Nam Xuyên, trong mắt cô chỉ toàn là ưu điểm của anh, nào có nghĩ nhiều như vậy.
Nhậm San San nhìn cô rồi nói: “Giờ cô nghĩ lại về gương mặt của anh ta xem, có phải là không nỡ chia tay rồi không?”
Bùi Anh: “...”
Mình thật đúng là đứa mê trai không có liêm sỉ mà...
“Tôi biết anh ấy là tổng giám đốc, nhưng tôi có phải là cấp dưới của anh ấy đâu, tại sao chuyện gì cũng phải nghe anh ấy, lại còn là chuyện của bản thân mình nữa.” Bùi Anh nói xong thì lấy bia trên bàn của Nhậm San San rồi uống liền một ngụm, “Nếu anh ấy không thích tôi diễn cảnh thân mật với người khác thì có thể nói thẳng với tôi, mọi ngươi bàn bạc không được à? Sao cứ nhất định phải quyết định thay tôi? Mình thấy đây là vấn đề cơ bản, không thể nhượng bộ.”
Nhậm San San thở dài: “Tôi hiểu rồi, nếu bạn trai tôi không hỏi tiếng nào mà đã thay mình quyết định, tôi cũng sẽ giận thôi. Nhưng mà hai người ở bên nhau là như vậy, nhất định sẽ có cãi vã, cô thích gương mặt kia anh ấy đương nhiên cũng phải chịu được tính cách và khuyết điểm của anh ta, đâu thể cái gì tốt cô cũng chiếm hết được.”
Bùi Anh: “...”
Cô thấy cũng hơi hơi có lí...
Lại uống một nghụm bia, cô nói với Nhậm San San: “Thật ra trong chuyện này, tôi thấy mệt mỏi hơn là tức giận. Tôi cố gắng để nhận được vai diễn này như thế, tập múa hết mình, đọc đi đọc lại nguyên tác rồi nghiền ngẫm vai diễn, thế nhưng chỉ vì một câu của Tống Nam Xuyên mà có thể dễ dàng phủ định tất cả cố gắng của tôi.”
Không phải lần đầu tiên cô gặp chuyện như vậy, cô biết thế giới này vô tình, cũng đã trải qua những thực tế tàn khốc, rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng là sẽ được kết quả. Nhưng lần này Tống Nam Xuyên lại là người bạn trai gần gũi nhất của cô, anh ấy cũng đối xử với cô như vậy...
Nhậm San San giật lấy lon bia trong tay cô ra, kéo cô đứng lên từ trên ghế: “Được rồi, chút bia thừa này của tôi cũng bị cô uống hết rồi. Đi, chúng ta đi ra ngoài uống rượu, tôi mời cô!”
Nhậm San San đóng cửa cửa hàng trước rồi dẫn Bùi Anh đi đến quán nhỏ dưới lầu nhà cô. Hai người ngồi quanh bàn vừa uống bia vừa xỉ vã đàn ông, cũng khá là vui sướng.
“Cạch.” Nhậm San San đặt lon bia xuống, vỗ vai Bùi Anh nói, “Đàn ông là vậy đó, cô đừng tưởng khi quan hệ của hai người “Em biết anh dài ngắn, anh biết em nông sâu” thì đã hiểu rõ lẫn nhau rồi! Tôi nói cho cô nghe, còn xa lắm! Đàn ông rành nhất là nói dối phụ nữ!”
Bùi Anh cũng uống hơi nhiều, cô giơ lon bia chạm cốc với cô ấy: “Cô nói rất đúng, hôm nay lúc tôi hỏi anh ấy, anh ấy còn muốn gạt nữa kìa!”
“Đúng rồi! Cô nghĩ lại xem, chắc chắn còn nghĩ ra nhiều khuyết điểm của anh ta hơn nữa!”
“Đúng...” Bùi Anh đặt mạnh lon bia xuống, “Mỗi lần anh ấy tức giận cứ gọi mình Tú Quyên! Anh ta tưởng tên anh ta hay thì giỏi lắm đấy à!”
“Ha ha ha ha ha.” Nhậm San San cười lớn nhấn mạnh, “Vậy cô cũng đặt tên mụ cho anh ta đi, Đại Trụ Nhị Cẩu Tam Mao Tứ Oa, muốn thế nào thì thế ấy!”
“Đúng!” Bùi Anh nói xong thì lấy di động của mình ra, tìm weixin của Tống Nam Xuyên, đổi thành Tống cẩu đản*.
*cẩu đản: chó con
Bên này cô và Nhậm San San uống đến vui vẻ, bên kia Tống Nam Xuyên cũng gội Tiêu Cố ra ngoài uống rượu.
Tiêu Cố nhìn thấy người kia đã uống hết bốn ly rượu mạnh vào bụng, đuôi lông mày bên trái giật nhẹ một cái: “Giám đốc Tống làm sao vậy?Chuyện gì khiến anh không vui thế này, lại còn muốn mua rượu nữa?”
“Ha ha.” Tống Nam Xuyên cầm ly rượu trong tay đưa về phía Tiêu Cố, “Không có gì, bạn gái muốn chia tay tôi ấy mà.”
Tiêu Cố hơi giật mình, anh nhớ lại một lúc: “Bùi Anh?” Lúc trước anh ta có nhìn thấy trên mạng đưa tin tức liên quan.
“Ồ, cậu cũng biết?” Tống Nam Xuyên nói xong thì uống hết ly rượu trong tay.
Tiêu Cố hỏi anh: “Sao lại cãi đến mức phải chia tay?”
“Hả? Cô ấy đi tham gia thử vai, trong bộ phim đó có không ít cảnh thân mật, tôi yêu cầu thay thế cô ấy.”
Tiêu Cố hơi đăm chiêu gật đầu: “Thì ra là thế, đổi lại là tôi tôi cũng sẽ chia tay với anh.”
Tống Nam Xuyên: “...”
“Không phải chỉ một vai nữ chính thôi à? Tôi đã nói sẽ tìm cho cô ấy một vai nữa, thế mà cô ấy cũng không thèm cảm ơn...”" Tống Nam Xuyên phiền não đặt mạnh ly rượu lên bàn, “Tôi thấy cô ấy không thích tiền của tôi.”
Tiêu Cố: “...”
Được rồi, đối mặt với vị giám đốc nghèo túng chỉ có mỗi tiền thế này thật khiến cho người ta vô cùng bối rối.
“Giám đốc Tống, trên thế giới này những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều là chuyện đơn giản nhất.” Tiêu Cố nói với Tống Nam Xuyên, “Nhưng nói đến yêu đương, tất nhiên là chuyện phức tạp nhất thế giới.”
Tống Nam Xuyên liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu có ý gì?”
“Trước khi yêu một người, đầu tiên ta nên học cách tôn trọng cô ấy.”
“À, cậu cảm thấy tôi không tôn trọng cô ấy?” Anh phải làm thế nào mới được tính là tôn trọng cô đây? “Chẳng lẽ đổi thành vợ cậu, cậu sẽ mong cô ấy diễn cảnh thân mật với người khác à?
“Tất nhiên là tôi không muốn thế, nhưng tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy, tôi cũng tin rằng cô ấy sẽ không cương quyết đi diễn những cảnh kia, đúng không?” Tiêu Cố ngẫm nghĩ rồi nói, “Nếu đổi lại là anh, anh tự hỏi thử xem, hôm nay anh là một nhân viên bình thường, phải vất vả dốc sức làm việc để có một cơ hội thăng chứ, vốn dĩ khó khăn lắm anh mới nhận được cơ hội thăng chức này, nhưng bạn gái anh lại ỷ mình có tiền có thế, từ chối giúp cậu, anh sẽ có cảm giác thế nào?”
“... Nghe cậu nói vậy, hình như tôi là một tên khốn nhỉ?”
“Bỏ hai chữ “hình như” đi.”
Tống Nam Xuyên: “...”
“Tôi gọi cậu tới là để uống rượu chứ không phải giảng đạo.” Anh lấy ly rượu trước mặt mình đẩy tới trước mặt Tiêu Cố, bắt anh ta uống hết.
Uống rượu đến khuya, cuối cùng vẫn là Tiêu Cố gọi điện thoại kêu tài xế đến, đưa Tống Nam Xuyên say như chết trở về.
Tống Nam Xuyên ngủ thẳng một giấc đến mười hai giờ giữa trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt.
Một tay anh xoa xoa huyệt thái dương, từ trên giường ngồi dậy, không thấy Bùi Anh thì gọi cô: “Anh Anh?”
Đợi nửa ngày cũng không ai để ý đến anh, anh mới chợt nhận ra ngày hôm qua Bùi Anh đã đi rồi.
Ngay lập tức đầu càng như đau hơn, anh nằm xuống lần nữa, gọi điện thoại cho Tiểu Trương nói hôm nay mình không đến công ty.
Sau đó Tiểu Trương tỏ vẻ như đã hiểu, thử hỏi anh: “Tổng giám đốc Tống, anh với cô Bùi chia tay có sao không?”
Tống Nam Xuyên nhướng mày: “Cậu nghe ai nói?”
“À... trên weibo nói vậy...” Sáng nay anh ta vừa đến công ty thì nhìn thấy trên weibo mới ra tập bốn loạt truyện Giám đốc Tống và Bùi Anh. Vì chuyện này mà trong lòng anh ta bất an cả buổi sáng, cảm giác như thể vì mình đã hại họ chia tay.
Tống Nam Xuyên nghe vậy thì lập tức ngắt điện thoại mở máy tính ra xem.
Quả nhiên, trên weibo nhóm paparazi đã mọc lên như nấm.
“Tin sốc! Bùi Anh và Tống Nam Xuyên tình cảm tan vỡ, tới ngày hôm qua đã chính thức chia tay!”
Khi chia tay lại ầm ĩ rầm rộ còn hơn cả ồn ào xôn xao lúc bọn họ ở chung, trên weibo tiêu đề “Bùi Anh Tống Nam Xuyên chia tay” cũng là tin hot nhất.
Tống Nam Xuyên không mở hết mười vạn bình luận kia ra, anh gập máy tính một phát, gọi điện thoại cho Tiểu Trương: “Lập tức tìm người xóa sạch tin tức trên weibo!”
Đăng bởi: admin