Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 53: “Còn không phải do cô giáo dạy tốt sao?”.




Kha Nguyệt duỗi ngón tay, đè xuống phím đàn, từng âm thanh trong trẻo vang lên khắp phòng.


Lục Niên không ngồi xuống ngay, chỉ đứng bên, nhìn dáng vẻ hoạt bát hưng phấn của cô, ánh mặt trời xuyên qua ban công chiếu vào bên má cô, có thể nhìn thấy hàng tóc mai đen bên trán, tựa như trên tờ giấy trắng đang vẽ





nên từng nét bút thủy mạc, lông mi dài run lên, che không được ánh sáng trong mắt.


Không hiểu sao những phím đàn quen thuộc hôm nay lại đàn không được tốt, một bài hát đổ vào thật nhiều âm tiết. Anh không tự chủ đi vòng sau cô, ma xui quỷ khiến cúi người, ánh tay dài mở ra, ôm cô vào lòng, như có như không chạm, vào, cô vẫn chìm đắm trong bản nhạc, không hề phát hiện sự khác lạ.


Ngón tay thon dài khô ráp ấm áp đặt lên mười ngón tay trắng như sứ của cô, Kha Nguyệt mới thức tỉnh, cơ thể không được tự nhiên, bên tai lại nghe thấy âm thanh réo rắt của anh: “Nghiêm túc một chút.”


Hơi thở đều phả vào mặt cô, cảm giác ái muội khiến sắc mặt cô đỏ ửng, là do cô suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ đơn thuần hướng dẫn cô đánh đàn.



VietWriter.vn



Điều hòa nỗi phức tạp trong lòng, Kha Nguyệt làm theo bàn tay anh, ấn phím đàn, từng âm thanh lưu loát dẫn nghe quanh quẩn trong phòng, giống như tâm trạng cô rất vui vẻ và nhẹ nhõm.


Trong điện quang hóa thạch, cô chợt muốn nghe Lục Niên đánh đàn một lần, chắc chắn sẽ đoạt được hạnh nhất toàn trường. Đến gần cuối bản nhạc, Kha Nguyệt mừng rỡ kêu lên: “Lục ba tuổi không ngờ anh còn tài năng đánh đàn dương cầm.”


Anh thản nhiên cười, giữa hai lông mày xuất hiện vệt sáng, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, anh khom người, mười ngón tay chưa kịp thu lại, đầu của cô chạm vào anh, anh có thể thấy rõ lớp mồ hôi trên chóp mũi và cả đôi mắt to kia.


“Là có thiên phú”


Thì thào nói, nhìn lúm đồng tiền mỹ lệ, đôi mắt đen mỉm cười khó hiểu, mang theo sự nóng bỏng không thể thôi nhìn được.


“Còn không phải do cô giáo dạy tốt sao?”.


Kha Nguyệt hưng phấn quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy hai mắt thâm thúy của anh, lúc này mới nhận ra, thì ra khoảng cách gần thế, chỉ cần anh hơi nghiêng người thì có thể hôn lên môi cô.


Hai gò má đỏ như máu, Kha Nguyệt không khỏi sợ hãi, đôi mắt đen của anh như có ma lực, không để cô né tránh ánh nhìn chăm chú đó.


“Tiểu Nguyệt”


“Hả?”


Cô ngượng ngùng né tránh ánh nhìn của anh, nhưng không cách nào rời khỏi ngực anh, vì hai cánh tay anh vẫn vây lấy cô.


“Đâu mới là con người thật của em?”


Mắt anh hạ xuống, đôi mắt tối tăm trong suốt nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, lời nói thanh nhuận trầm thấp.


Ánh mặt trời hạ xuống, anh như vị thần là chúa tể vạn vật chậm rãi tới gần cô, hút lấy linh hồn cô, khiến cô không thể khản kháng, anh giống như đóa hoa anh túc rơi vào lòng cô, chậm rãi nảy mầm, mãi về sau chiếm đóng trái tim cô.


“Âm thanh gì vậy?”.


Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Kha Nguyệt căng thẳng, nhân cơ hội đẩy Lục Niên ra, từng bước


thanh tỉnh, hô hấp hỗn loạn bình ổn lại, ánh mắt xoay chuyển, trên trán không ngừng tiết mồ hôi.


Dáng vẻ nhát gan tránh né của cô khiến Lục Niên khẽ kéo khóe miệng, mỉm cười, không để tâm đến sự bối rối của cô, đi tới bên ban công, nhìn xuống quay vào trong.