Lục Niên giới thiệu đơn giản cũng không đến nỗi khiến cho không khí thêm trầm buồn, bà Diệp ôm Bảo Bảo, vui mừng nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện gật đầu nói:
“A Niên tuổi cháu không còn nhỏ nữa cũng nên thành gia lập thất, nếu được thì cho Bảo Bảo thêm một đứa em”
"Dạ, chúng cháu sẽ cố gắng."
Lục Niên bình thản đáp khiến cho Kha Nguyệt hơi thẹn thùng, vả lại cô phát hiện tất cả mọi người dường như đều mong ngóng cô ngay lập tức sinh con, vì muốn tăng thêm nhân khẩu Lục gia.
Bà Diệp ngồi không bao lâu liền mang Bảo Bảo rời khỏi, Kha Nguyệt dùng bữa sáng xong liền bị Lục Niên dẫn đi ra ngoài.
“Lục Niên, anh không đi làm sao?”
Trước vẻ mặt ngờ vực của cô anh chỉ cười nhẹ một tiếng, đi tới chỗ để xe: “Hôm nay anh được nghỉ, lên xe đi, chúng ta có rất nhiều chuyện cần làm, phải tiết kiệm thời gian”
Lục Niên không đưa cô về khu căn hộ cao cấp mà đi
đến khách sạn thuộc Kha thị, xe dừng trước cửa, Lục Niên nhìn sang cố giải thích nói:
“Nếu so với Kha gia, anh cảm thấy em sẽ thích nơi này hơn!”.
Kha Nguyệt bĩu môi, trên gương mặt để lộ lúm đồng tiền, nhìn anh bước xuống xe rồi phong độ mở cửa mời cô xuống. Lục Niên vì cô lo nghĩ quá nhiều, thứ cô có thể báo đáp có lẽ cũng chỉ có trái tim này.
Nhìn anh nhẹ nhàng vươn tay về phía cô, Kha Nguyệt không hề do dự cầm lấy tay anh, hai người sóng vai đi vào đại sảnh khách sạn.
Lục Niên trước khi em có thể yêu anh, xin anh hãy cho em thêm chút thời gian để em có thể nhìn rõ trái tim mình.
Kha Tùng đối với hôn sự của Lục Niên và Kha Nguyệt không có ý kiến gì nhiều, sau khi thương lượng vài chuyện xong hai người cũng có từ, trước khi đi Kha Tùng có gọi Lục Niên lại, gương mặt anh tuấn nghiêm túc dặn dò:
“A Niên, nếu như con muốn cùng Tiểu Nguyệt ở bên nhau cả đời, cha hi vọng con có thể đối xử tốt với Kha Nguyệt, cha không phải một người cha tốt, nhưng cũng hi vọng con gái mình có thể sống cả đời vô lo.”
Lục Niên nắm chặt tay Kha Nguyệt, ánh mắt chân thành nhìn Kha Tùng, bảo đảm nói: “Cha, cha yên tâm, lấy Tiểu Nguyệt là điều may mắn của con, con sẽ chăm sóc và yêu thương Kha Nguyệt, không để cô ấy chịu ủy khuất.”
Câu trả lời đầy thuyết phục của Lục Niên khiến Kha
Tùng hài lòng gật đầu, yêu thương nhìn Kha Nguyệt, giao phó nói: “Sau khi kết hôn với Lục Niên thì phải sống cho tốt, còn nữa đừng quay lại giới showbiz” .
Kha Tùng nhắc lại chuyện mấy hôm nay cô đang rất phiền não, lựa chọn trong lòng Kha Nguyệt lại càng vững chắc hơn, gật đầu nói:“Con biết rồi thưa cha”
“Cha, con và Tiểu Nguyệt còn có việc, xin phép đi trước”
Kha Tùng cũng đoán được Lục Niên công việc bận rộn, dành hết một ngày để lo chuyện hôn lễ nên cũng không níu giữ, vui mừng nhìn hai người bỏ đi.“Nếu như em thích làm diễn viên thì đừng vì anh hay Lục gia mà từ bỏ mơ ước của bản thân.”
Lục Niên nghiêm túc lái xe, vừa nhìn sang Kha Nguyệt đang thẫn thờ, hai mắt đen hơi nghiêng, trong mắt là sự thông cảm ủng hộ không hề có chút miễn cưỡng hay không hài lòng.
Kha Nguyệt bị người ta nhìn thấu tâm tư liền bối rối, né tránh ánh mắt Lục Niên nhìn ra ngoài Lục Niên, hạ giọng nói:“Cũng không thích lắm, chẳng qua, công việc suốt ba năm đang làm đột nhiên lại bỏ có chút không quen.”
Trước mặt Lục Niên, mọi biểu hiện của cô đều bị bóc trần, cho nên dù có diễn xuất trước mặt Lục Niên cũng là điều không thể, đành ngây thơ đem mọi điều trong lòng nói ra.
Lục Niên nhẹ nhàng nhướng môi, liếc mắt nhìn cô, trước sự do dự bối rối của cô ánh mắt anh lại ẩn chứa yêu thương: “Vậy thì cứ từ từ, chờ tới ngày em thật sự
chán rồi hãy bỏ.”
Kha Nguyệt chợt nhìn về Lục Niên, anh nhìn thẳng về trước, đuôi lông mày nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh:
“Có phải em thấy chồng em rất hiểu ý người khác không?”
Kha Nguyệt bật cười, đối với lời nói đùa của anh có không phản bác như bình thường, cô chỉ nhắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh rồi nhẹ nhàng đáp:"Cám anh, ông xã."
Lục Niên cho cô quyền tự do, nhưng cô cũng biết mình không thể lợi dụng sự cưng chìu của Lục Niên mà tùy ý làm bậy, nếu như dung túng hậu quả đưa tới là Lục gia tức nguyện, nếu là thế cố tình nguyện vĩnh viễn không quay về giới trí.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Kha Nguyệt khó hiểu nhìn con đường xa lạ, chuyện kế tiếp Lục Niên muốn cùng cô làm khiến cô tò mò.
Lục Niên không đáp, chỉ liếc mắt nhìn vẻ mặt thắc mắc của cô, môi cong nhẹ.
Một tòa nhà tráng lệ là trung tâm chụp ảnh cưới xuất hiện trong mắt Kha Nguyệt khi đó cô mới bừng tỉnh, Lục Niên muốn đưa cô tới đây chụp ảnh cưới sao?
"Hoan nghênh quý khách."
Hai người vừa vào thì đã có nhân viên chào đón, lễ phép hỏi. Xin hỏi có phải là tiên sinh Lục Niên không?”
“Phải”
Lục Niên cao quý như một vị vương tử bước từ trong truyện ra, ôm lấy người vợ xinh đẹp, trước ánh
mắt hâm mộ từ bốn phía đưa tới thì xem như không thấy, gương mặt ung dung cao quý chỉ có chút biểu hiện, giọng nói lịch sự mà không thân thiết.
“Tôi muốn cùng vợ mình thử áo cưới, xin cô dẫn đường”
Nhân viên còn đang say đắm nhìn đôi kim đồng ngọc nữ Kha Nguyệt và Lục Niên, thì nghe tiếng Lục Niên như một giọng hát tuyệt vời, đột nhiên hoàn hồn, dẫn họ lên lầu.
Ở lầu hai bên trong các tủ kính treo đầy các kiểu áo cưới, ánh đèn ở phía trên chiếu xuống như nước trên hồ phản chiếu ánh mặt trời tạo nên những luồng sáng lăn tăn.
“Lục tiên sinh, Lục phu nhân lễ phục ở đây”.Kha Nguyệt quét mắt nhìn căn phòng, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp, cô đối với hôn lễ này luôn bình thản. nhưng khi nhìn thấy những chiếc áo cưới trắng tinh treo trên giá áo trong lòng có cảm giác như đang mê, mọi thật duy mĩ quá mức, không hề thật.
Một vài nhân viên lấy áo cưới từ trên giá xuống, một người lễ phép nói:“Lục phu nhân, cô vào thử áo cưới xem, nếu không hợp chúng tôi sẽ sửa theo ý cô”.
“Em vào đi.”
Lục Niên để hai tay lên vai cô, bàn tay đặt nhẹ lên đầu vai đẩy cô về hướng nhân viên đang đợi, giọng nói ngữ điệu ẩn chứa sự tha thiết mong đợi.
Nhân viên đứng hai bên từ từ kéo tấm màn màu đỏ sậm ra, Kha Nguyệt từ phòng thử bước ra, ánh đèn sáng rực chiếu khắp nơi trên vùng áo cưới trắng tinh trước
cô. Cô chậm rãi bước ra, thân váy như có gió nhẹ thổi qua, tựa như sóng biển nổi bọt cuồn cuộn trên mặt biển, làn váy dài tựa như đóa hoa hải đường thuần khiết nở rộ trên sàn nhà trơn bóng.
Lục Niên híp mắt ngưng đọng nhìn cô, hai mắt sâu thẳm chăm chú nhìn, bên môi là nụ cười hài lòng.
“Rất đẹp.”
Nghe tiếng ca ngợi phát ra từ tận đáy lòng Lục Niên, gương mặt nhỏ quyến rũ của Kha Nguyệt nở nụ cười sung sướng, xoay người nhìn về phía tấm gương.
Chiếc áo cưới cao quý mỗi chi tiết đều rất tinh sảo chứng tỏ sự đắt tiền của nó, vải lụa mỏng trắng như tuyết làm đẹp cho những đóa hoa, giống như mùa xuân đang dung hòa vào mùa đông giá lạnh, đầu ngón tay Kha Nguyệt lướt qua làn váy, từng đóa hoa nhỏ đều được may tay chứng tỏ mất không ít sức!
“Lục phu nhân, vào ngày cưới cô muốn dùng hoa gì?” "Là hoa bách hợp"
Giọng nói ôn nhu của Lục Niên cất lên, Kha Nguyệt nghe tiếng liền nhìn sang, hai mắt cảm thấy như đang hoa lên, Lục Niên đã thay bộ tây trang màu đen, bộ lễ phục được may thủ công khiến cho khí chất cao quý anh tuấn, bình thản của anh lại được bộc lộ ra ngoài một cách tinh tế, môi nở nụ cười nhạt khiến cho anh không còn lạnh lùng xa cách như khi nãy.
Thong thả đi tới bên cạnh Kha Nguyệt, nhìn trong kính là một người đàn ông tuấn tú đáy lòng Kha Nguyệt dâng lên cảm xúc hạnh phúc lẫn lo lắng, đứng ở bên cạnh người đàn ông thế này, dù là ai cũng sẽ cảm thấy tự hào và thỏa mãn.
“Lục tiên sinh, hoa đã mang tới.”
Lục Niên đón ấy bó hoa bách hợp trong tay nhân viên, ánh mắt Nguyệt hòa nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Kha Nguyệt, tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, đem hoa để vào trong tay cô.
“tách tách”.
Ánh đèn flash lóa lên phản xạ qua lớp kính, Kha Nguyệt nhíu mắt, buông tay Lục Niên, nhìn về phía bên phải chỉ thấy một nhân viên đang gi máy ảnh chụp ngại ngùng nhìn họ cười.
“Quý khách nhìn rất xứng đôi. cho nên, tôi muốn chụp một tấm lưu lại trong kỷ yếu.”
Quản lý xấu hổ ho khan, chuyển đề tài:“Công ty chúng tôi đã giúp hai vị chọn địa điểm chụp, hai vị có thể
về nhà suy nghĩ rồi gọi điện cho chúng tôi biết.”
“Đã làm phiền”
Lục Niên gật đầu cảm ơn, ôm lấy Kha Nguyệt, ra khỏi trung tâm áo cưới, không hề quay lại nhìn đằng sau mình đang ồn ào.
“Oa, chưa bao giờ tôi thấy một chú rể đẹp như thế, So với diễn viên Hàn Quốc còn ăn hình hơn”.
Một nhân viên khác lập tức đi tới nhỏ giọng nói: "Cô dâu đó, tôi chắc hẳn là nữ diễn viên trong << Bất Nhiễm >>, làm sao có người giống đến thế trừ khi là cùng một người."
“Theo như lịch trình, kế tiếp chúng ta đi mua trang sức”.
Kha Nguyệt đang suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đổi lấy là tiếng cười vui vẻ của Lục Niên, ngón tay thon dài bóp mũi cô, cười đầu nói:“Lục phu nhân thích nhẫn hiệu trang sức nào.”
Kha Nguyệt mím môi cau mày, đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng, Xoay mặt, nhìn Lục Niên nghiêm túc lái xe, trên gương mặt nở nụ cười lúm đồng tiền:“Một hôn lễ hạnh phúc không cần phải đeo trang sức đắt tiền để phố trương, cho nên chỉ cần có Lục Niên là được.
Lục Niên đột nhiên quay sang nhìn cô, nghênh đón ánh mắt trong suốt sáng ngời của cô, trên gương mặt tuấn tú là sự chân thành, bàn tay to cầm lấy bàn tay mềm mại đang để trên đầu gối của cô, giọng nói trịnh trọng của Lục Niên cất lên trong xe.
“Lấy Kha Nguyệt, là lựa chọn sáng suốt nhất của Lục Niên suốt 30 năm qua.”
Trên gương mặt Kha Nguyệt nở nụ cười sửng sốt, ngay sau đó môi đỏ tạo ra độ cong tao nhã, hai tay phủ lên bàn tay to Lục Niên, vuốt ve mu bàn tay, nhẹ giọng nói.
“Lấy Lục Niên, là thời khắc đẹp nhất của Kha Nguyệt trong suốt 24 năm”
Cổ họng Lục Niên khẽ nhúc nhích, không nhìn Kha Nguyệt, chuyên tâm lái xe, nắm lấy tay cô, bàn tay nắm chặt hơn như là lời đáp lại cô.
Xa chạy vào bãi đỗ xe ngầm, Kha Nguyệt biết nơi này là lầu hai của cửa hàng chuyên bán trang sức, theo tài lực của Lục gia, mua trang sức ở đây cũng không có gì, chẳng qua là cô chưa bao giờ muốn!.
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngón áp út, trên mặt Kha Nguyệt nở nụ cười ấm áp, hạnh phúc chính là đây không phải sao?
“Hai vị, có muốn mua nhẫn hay trang sức khác không?”
Vừa tiến vào tiệm trang sức, người bán hàng đã tươi cười lại gần, ánh mắt khôn khéo nhìn hai người sóng vai đi bên nhau, không hỏi nhiều liền dẫn hai người tới quầy thủy tinh.
“Hai vị hình như muốn kết hôn, vậy hãy xem nhẫn cưới bên đây, những mẫu mới nhất chúng tôi đều có”
Lục Niên cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn những chiếc nhẫn kim cương tinh mỹ, có vẻ rất chú tâm sau đó nhìn Kha Nguyệt, hỏi ý kiến: “Em thích cái nào.”
Kha Nguyệt nhìn qua vài lượt ánh đèn chiếu lên kim cương trên chiếc nhẫn sáng chói, không hề hứng thú khi
nhìn giá tiền, đôi nào cũng từ năm sáu vạn trở lại, cô lắc đầu ngán ngẩm: Chọn đại cái nào cũng được”Lục Niên dường như nhận ra cô không hứng thú với trang sức, cũng không miễn cưỡng cô chọn, tự mình chỉ một cái ra hiệu cho nhân viên từ trong ngăn lấy ra.
“Tiên sinh thật tính mắt, chiếc nhẫn kim cương này là mẫu mới nhất hôm nay, kĩ thuật điêu khắc thượng hạng, kim cương chất lượng cao, đeo lên tay phu nhân chắc chắn sẽ đẹp”.
Theo tay Lục Niên, Kha Nguyệt nhìn kim cương được tạo hình đóa hoa gồm nhiều tầng, chỉ cần thế thôi là đã thấy đẹp.
Kha Nguyệt lặng lẽ cởi chiếc nhẫn trên ngón áp út cô ra, đeo vào tay cô chiếc nhẫn kim cương Tiffany, ngón tay thon trắng cùng với sự lấp lánh của kim cương sáng lóe, ngón tay với khớp xương rõ ràng xuyên qua khe hở của tay cô, cùng nhau giữ chặt, Kha Nguyệt không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.
“Chúng ta về Lục gia ăn cơm tối sao?”
Xuống tới bãi đỗ xe, Kha Nguyệt hỏi ý Lục Niên, anh thân mật ôm lấy cô, đôi mắt anh chứa nụ cười: “Bữa tối dưới ánh nến có được không?”
Kha Nguyệt nhíu mày, nhìn trong đôi mắt đen của Lục Niên luôn chứa nụ cười, miệng lẩm bẩm: “Chúng ta không về ăn cơm, Gia gia và mẹ sẽ không để ý chứ?”
“Ngốc ạ, Gia gia và mẹ không quan tâm nhiều thế đầu!”
Lục Niên bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của cô, trong mắt có phần thương tiếc.
“A không xong rồi, em để quên nhẫn ở trên kia.”
Kha Nguyệt chợt kêu lên, cũng ngăn lại không để hai người đi tiếp, Lục Niên liền liếc mắt nhìn thấy Kha Nguyệt đang lo lắng xoa xoa ngón áp út, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tiếc nuối, mắt thấy cô tính xoay người đi về phía thang máy, anh liền ngăn cản cô.
“Em vào trong xe chờ đi.Anh tự mình đi lấy”
Nhìn theo bóng người thon dài cao ráo của Lục Niên, Kha Nguyệt siết chặt chìa khóa trong tay đi về phía xe thể thao. .
“Triệt, anh nghe em giải thích đã, anh không phải nói sẽ tin em sao?Vì sao Tử Hi nói gì anh đều tin là thật, chẳng lẽ anh đã quên mất lời hứa giữa chúng ta!
Bên trong bãi đậu xe trống trải, tiếng gọi ầm ĩ của một cô gái quanh quẩn xung quanh, kèm theo đó là tiếng giày cao gót dồn dập, Kha Nguyệt bước chân lên, không trực tiếp đi vòng qua cua quẹo, vừa nghe thấy giọng nói sắc sảo của Tử Nhiễm bước chân liền dừng lại.
“Triệt, em làm như thế đều vì anh, nếu không em cũng sẽ không mạo hiểm tới quân Lục gia tìm cô ta, cô ta làm khó dễ anh như thế chẳng lẽ anh không nhận ra?”
Tử Nhiễm oan ức cất tiếng chất vấn, trong giọng nói có chút không cam lòng, Kha Nguyệt thoáng đi về trước một bước liền thấy dáng người nhỏ nhắn của Tử Nhiễm ở bên trong bãi đậu xe.Tử Nhiễm chặn đường Cố Minh Triệt, gương mặt xinh xắn ngước lên, bị ai nhìn CỐ Minh Triệt.
Kha Nguyệt không nhìn thấy Cố Minh Triệt trực diện, nhưng có thể thấy bóng lưng cao lớn rắn rỏi của
anh ta, giống như trước đây khi đối mặt với cô chỉ có vẻ lạnh lùng.
“Nếu không thì sao?”
Cố Minh Triệt đột nhiên cắt ngang lời giải thích Tử Nhiễm, bên trong giọng nói thâm trầm chất chứa nhiều chua xót và tự mỉa mai chính mình, nhưng cuối cùng cũng không thể che đậy nổi cảm xúc đau lòng.
Kha Nguyệt hít sâu một cái, gặp lại hai người này, cô đột nhiên thầm nghĩ chuyện trên đời này rất nhiều, tất cả xảy ra chỉ là mây trôi. Đã yêu, đã đau, đã hận, bây giờ đã quên được, kết thúc một mối tình có thể rất đau cũng có thể rất nhẹ nhàng.
Cố Minh Triệt dù có hận Tử Nhiễm cũng vì yêu mà ra, chính vì thế cũng không thể hận cả đời, cuối cùng cũng sẽ bị sự ích kỷ, cố chấp trong lòng đánh tan.
Tử Nhiễm ở trong mắt người khác thì ác độc,
nhưng ở trong mắt Cố Minh Triệt, trong suy nghĩ của anh ta thì Tử Nhiễm lại dịu dàng xinh đẹp. Cố Minh Triệt vì yêu mà luôn quan tâm Tử Nhiễm, chính vì thế một người Cơ trí như Cố Minh Triệt đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi bị mờ mắt.
Trước lời nói đầy đau đớn của Cố Minh Triệt, Tử Nhiễm liền lau đi nước mắt, phản bác nói: “Ba năm, anh cũng đâu có chờ em? Anh đã nói muốn cùng em đi đến già, nhưng em vừa đi anh liền quen Kha Nguyệt, một ngàn ngày, anh dám nói hai người trong sạch sao?”.
Những lời nói với ý nghĩa chỉ trích của Tử Nhiễm khiến cho biểu hiện lạnh lùng của Cố Minh Triệt ngưng đọng, môi mỏng mím lại, lựa chọn im lặng nhưng cũng khiến cho vẻ mặt lo lắng của Tử Nhiễm được thả lỏng, khéo léo nắm lấy ống tay áo Cố Minh Triệt, như con chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào người:
“Vào lúc anh khó khăn nhất em không nên rời bỏ anh, nhưng anh cũng không nên vì em ra đi mà phản bội tình yêu của chúng ta, Triệt, chúng ta hòa nhau được không?”
Tử Nhiễm ăn nói khép nép lấy lòng Cố Minh Triệt thật khác mọi ngày, đổi lấy Cố Minh Triết giữ lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Nhiễm, không hề lưu luyến đây Tử Nhiễm ra, xoay người bỏ đi, trong không khí là giọng nói lãnh đạm tưởng chừng vô tình:
“Em chưa bao giờ thật sự hiểu anh!”. “Sao lại đứng ở đây, không lạnh sao?”
Sau lưng là giọng nói trách cứ nhưng đầy quan tâm cất lên, Kha Nguyệt không quay đầu lại, im lặng để cho
người đàn ông đằng sau ôm lấy cô vào lòng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô.
“Vươn tay ra nào.”.
Kha Nguyệt nghe lời giơ đầu ngón tay ra, bên tai lướt qua hơi thở ấm áp của Lục Niên, mùi bạc hà quanh quẩn xung quanh, một ngón tay thon dài nâng bàn tay lên, trên ngón tay là chiếc nhẫn cưới. .
Kha Nguyệt hài lòng nhìn bàn tay, gương mặt nhỏ nhắn Nguyệt ôm vẻ hạnh phúc, Lục Niên nhẹ nhàng ôm cô, trên gương mặt là nụ cười cưng chìu, hai người chính là sự kết hợp hoàn mỹ, ở trong mắt người ngoài lúc nào cũng tỏa sáng.
“Đi thôi!”.