Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 13: Cũng là hồi báo cho tình yêu của cô.




Trong bóng đêm, ngoại trừ tứ chi và tiếng giường kêu cọt kẹt, cả hai người đều không hé răng nói câu nào.

Kha Nguyệt cắn chặt răng. Cô sợ nếu cô vừa mở miệng, âm thanh phát ra không phải rên rỉ mà là gào khóc.

Hơn nữa, tuy rằng quá trình ấy rất khó chịu, nhưng đây là sự kết hợp giữa mình và người trong lòng, cho nên cô cảm thấy nỗi đau này là kỷ niệm và cũng là hồi báo cho tình yêu của cô.


Ban đầu cô còn giữ chặt tấm ga trải giường, dần dần tay cô đặt lên vai Cố Minh Triệt.

Trước kia Kha Nguyệt rất không thích mùi mồ hôi nồng nặc của đám nam sinh. Nhưng khi ôm Cố Minh Triệt, cô lại ngửi được cái mùi thơm tươi mát của tuổi tré.

Có lẽ đây chính là ma thuật của tình yêu. Cuối cùng Cố Minh Triệt cũng phóng thích. Kha Nguyệt cũng kết thúc đau đớn.

Sau khi hoàn hồn, đùi cô rất ngứa, vừa nhấc chân lên liền có cảm giác tê dại. Nơi đó đau như vừa bị ai xé rách, cô chỉ có thể từ từ duỗi chân ra.

Cố Minh Triệt nằm trên giường, từ từ hồi lại hơi thở.


“Triệt Triệt” Kha Nguyệt dịu dàng gọi tên hắn.

“Ngủ”

Hắn có vẻ lạnh nhạt, quay lưng lại với cô. Cô cười, “Anh vất vả rồi.”

Hắn không trả lời.

Kha Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận hương vị tình dục vẫn chưa tan trong không khí.

Cô và hắn cuối cùng cũng làm đến bước quan trọng nhất rồi.

Nhưng mà.

Đến sáng hôm sau, cô mới hiểu, một bước dài này của bọn họ hóa ra đã đi ngược đường.

Cố Minh Triệt tỉnh sớm hơn cô. Lúc hắn rời giường thì đánh thức Kha Nguyệt. Có lẽ hắn cố ý tạo tiếng ồn ào để có nghe thấy.

Cô ngước mắt nhìn thân trên để trần của hắn, lập tức liền nở nụ cười, “Triệt Triệt”Ánh mắt ngắm hắn lộ liễu chẳng chút che giấu.

Men say tối qua của Cố Minh Triệt đã biến mất sạch, giờ này vẻ mặt hắn lạnh tanh.

Nụ cười của Kha Nguyệt hơi cứng lại, sau đó cô cười rạng rỡ hơn, “Buổi sáng tốt lành”.

Cô dùng chăn che ngực mình, nhảy xuống giường đi nhặt nội y. Chiếc chăn vừa được nhấc lên, một vệt máu đỏ in đậm trên tấm ga trải giường trắng toát.

Cô nhìn thoáng qua, ý cười càng đậm.

Đây là minh chứng cho tình yêu của cô và hắn. Trong khoảnh khắc đó cô rốt cục cũng cảm nhận được, hóa ra con người ta thật sự có thể nghe thấy âm thanh hoa nở trong lòng.

Có điều, từ thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Ánh mắt Cố Minh Triệt đảo qua vết máu đỏ kia rồi thản nhiên nhếch miệng nói, “Tốn không ít công sức nhỉ,

xử nữ sao? Cái màng trinh ghê tởm đó nếu không phải tưởng cô là Mạc Lệ thì tôi đã đem cô cho Lý Quang Tông và Trạch Dương chơi chết rồi” để chứng minh cho lời nói của mình Cố Minh Triệt liền chạy vài nhà vệ sinh nôn khan.

Kha Nguyệt cảm thấy thật may mắn vì lúc đó mình đang quay lưng lại với Cố Minh Triệt, nếu không chắc cô cũng chẳng kịp điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt mình nữa.

Cô nắm chặt nội y trong tay, mạnh đến mức gần xanh cũng nổi hết cả lên.

Cô cũng hiểu cái đạo lý khổ trước sướng sau mới là tình yêu, chỉ là cô không được nếm trải điều đó mà thôi.

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu lại giống như chỉ mới vài phút ngắn ngủi.

Kha Nguyệt thả lỏng tay, bắt đầu mặc nội y của mình.


Thái độ của cô vẫn rất bình thường. Không khóc lóc cũng không la hét om sòm.