Thời điểm nhận được điện thoại của cô giáo ở nhà trẻ, trong tay Đậu Trạch chính cầm một xấp hóa đơn, đè lại hỏa khí mắng thủ hạ quản việc vặt vãnh không xong. Nghe được điện thoại bên kia tự giới thiệu, Đậu Trạch còn hơi kinh ngạc, bình thường chuyện hài tử đều là do Hoắc Tư Minh xử lý, cô giáo nói: "Khải An nói Hoắc tiên sinh đi Âu Châu công tác, không có cách nào lại đây, bởi thế mà tôi gọi cho cậu. "
Hảo hảo ngồi ở trong phòng làm việc Hoắc tiên sinh đối với chuyện này không biết gì cả.
"..." Đậu Trạch cau mày, con ngươi quay một vòng, phỏng chừng tiểu tử này lại đang trong lớp nhà trẻ gây họa gì rồi, liền nói: "Cha nó hai ngày nay xác thực khá bận, cô có chuyện gì nói với tôi. "
"Cậu xem có thời gian có thể đến một chuyến không? Bên này vấn đề khá lớn, vẫn là cần người nhà lại giải quyết một chút. " Tiếng của cô giáo ôn nhu phát ra.
Đậu Trạch như gấp hỏng rồi, vốn là trời nóng nực liền tức giận đến một trán mồ hôi, vừa nghe bên kia nói như vậy, còn tưởng rằng Hoắc Khải An xảy ra chuyện gì, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Tôi bây giờ lập tức đến, Hoắc Khải An hiện tại có bị sao không? Có hay không bị thương gì?"
"Cậu đừng có gấp, Khải An... không chuyện gì. " cô giáo nói.
Đậu Trạch vừa nghe lời này mới yên tâm, Hoắc Khải An vốn sinh ra đã kém cỏi, bình thường hắn cùng Hoắc Tư Minh liền một đầu ngón tay đều không nỡ chạm, nếu như bị người ta đánh hai người bọn họ đau lòng đến chết. Đậu Trạch một bên dặn thủ hạ mau mau đi xử lý cho xong hóa đơn, một bên cầm cái cặp hướng về gara. Năm trước sinh nhật thời điểm Hoắc Tư Minh cho hắn một chiếc xe nhìn cực kì sang trọng, nhìn là biết thẩm mĩ của Hoắc Tư Minh, Đậu Trạch lúc đó không nói gì, trước giờ lại không có lái xe sợ hư uổng, nên năm ngoái chính mình đổi lại một chiếc chừng hai mươi vạn, bị người ngày đó quở trách đến hiện tại.
Đậu Trạch một bên lên xe một bên cho Hoắc Tư Minh gọi điện thoại, gọi hắn ngày hôm nay không cần đi đón hài tử, bên kia lập tức hỏi hắn: "Làm sao?"
"Phỏng chừng là ở lớp có chuyện gì, Hoắc Khải An nói cô giáo là anh đi Âu Châu công tác, gọi nàng liên hệ em. " Đậu Trạch lau mồ hôi trên trán một cái, bật điều hòa, nói: "Anh liền đừng tới đây, đến thời điểm coi tình huống to nhỏ lại thương nghị, nếu như không đại sự gì anh liền đừng đến. "
Hoắc Tư Minh ở bên kia trầm thấp nở nụ cười hai tiếng: "Nể mặt em, có hay không có ích lợi gì?"
"Cút đi, giáo dục hài tử anh còn muốn chỗ tốt cái gì?" Đậu Trạch giận hắn một câu.
Hai người lại trêu đùa một lúc mới cúp điện thoại.
Đậu Trạch đến cửa trường học thời điểm đã là thời gian tan học, khuôn viên bên trong đâu đâu cũng có tiểu hài nhi vui vẻ. Đậu Trạch đóng sầm cửa xe bước hai chân dài gian nan chạy qua một đám tiểu hài tử, đến cửa phòng làm việc của cô giáo, từ cửa sổ liền nhìn thấy Hoắc Khải An, con vật nhỏ chính trừng hai đôi mắt nho đen tròn vo nhìn khắp nơi, bên cạnh hai vị gia trưởng nào đó, cô giáo cũng không cố phản ứng những người bạn nhỏ, một mặt đau đầu ở nơi đó khuyên can.
Đậu Trạch đưa tay gõ gõ cửa phòng làm việc, Hoắc Khải An vừa nhìn thấy ánh mắt hắn đều sáng, bước hai cái so với bạn cùng lứa tuổi đều bước dài hơn, một bên gọi hắn một bên chạy tới: "Ba!"
Đậu Trạch ngồi xổm người xuống ôm ôm hắn, nhỏ giọng hỏi: "Con lại phạm chuyện gì?"
Hoắc Khải An tròn vo con ngươi đi xuống, có phần chột dạ chắp tay sau lưng nói: "... Con không phạm tội. "
Cô giáo nhìn thấy hắn lại đây, phun ra một ngụm trọc khí, bên cạnh hai vị gia trưởng kia chính đang cãi nhau nhất trí đối ngoại chỉ về hắn: "Cậu chính là người nhà của đứa nhỏ này a? Có thể hay không giáo dục tiểu hài nhi a? Còn nhỏ tuổi liền như thế lớn lên vậy còn có thể tốt được? Tương lai đây chính là..."
Trong nhà trẻ tư nhân cao cấp này, phụ huynh bình thường đều không giàu sang thì cũng cao quý, nhưng tố chất lại là chênh lệch không đồng đều, hơn nữa có lúc cũng không phải ba hay mẹ tự mình tiếp quản chuyện hài tử.
Đậu Trạch nhìn một chút tình hình trong phòng, trong phòng ngoại trừ hai vị gia trưởng một nam một nữ, bên cạnh còn theo hai tiểu cô nương bên trái phải trên mặt bị thương, tóc như bị chân gà cào qua. Hắn bị nói nhao nhao đến một câu nói cũng nghe không rõ, khoát tay áo một cái nói: "Hai vị, chúng ta trước tiên đem sự tình nói rõ ràng lại chửi không muộn, hài tử vẫn như thế nhỏ, đều chừa chút khẩu đức. "
Cô giáo thấy dáng vẻ hắn còn khá là trấn tĩnh, liền đem chuyện đã xảy ra thuật lại một lần. "... Cháu đi thăm ông nội [??], cũng là chuyện thường xảy ra, thế nhưng náo đến hai cái tiểu cô nương tranh giành tình nhân đánh nhau liền... Cậu về nhà vẫn là hảo hảo giáo dục. "
Đậu Trạch ở trong lòng thở dài, mới bỏ ra cái cười đối với cô giáo nói: "Tôi về nhà nhất định hảo hảo giáo dục. "
Bên cạnh hai vị phụ huynh lại lời nói ẩn giấu sự châm chọc bắt đầu mắng, Đậu Trạch cau mày lại khoát tay áo một cái: "Hai vị, chúng ta có chuyện nói, đều là người văn minh, có thể hay không không công kích nhân thân?"
"Không phải chúng ta công kích nhân thân, ngươi nhìn trên mặt cô nương này một chút!" Trong đó một vị phụ huynh đem con gái hướng về trước đẩy một cái, tiểu cô nương chính mình gãi tóc, lộ ra một một vết trầy trên khuôn mặt đầy nước mắt kia, trên cổ còn mang theo dấu móng tay ướm hồng, một bên khóc thút thít một bên gọi Đậu Trạch: "Thúc thúc, con thật sự rất yêu thích Hoắc Khải An!"
"..." Hiện tại bọn nhỏ thật là trưởng thành sớm a...
"Ta mới là thật sự yêu thích Hoắc Khải An!" Một tiểu cô nương khác cũng gào cổ họng đi ra. Mắt thấy hai người lại muốn đánh tới đến, bị hai phe phụ huynh một người lôi kéo một trấn áp, hai cái tiểu cô nương còn đánh khóc thút thít nghẹn khóc đến thương tâm.
Nghiệt duyên a... Đậu Trạch một bên dở khóc dở cười, vừa hướng hai vị phụ huynh nói: "Hai vị cũng nhìn thấy, hài tử chúng ta từ đầu tới đuôi có thể yên lặng đứng ở chỗ này, không động tới hai cô nương một đầu ngón tay, cũng không có khuyến khích các nàng đánh nhau. "
Hai phụ huynh trên mặt cũng không nhịn được, hắc cùng nơi hồng cùng nơi.
Đậu Trạch nói: "Có điều chuyện này đúng là nguyên nhân chúng ta mà lên, nên hai vị dẫn hài tử trước tiên đi bệnh viện xem, tiền thuốc thang cái gì chúng ta xin trả..." Trên thực tế cũng không có ai lưu ý điểm tiền thuốc thang này.
Sự tình rốt cục có một kết thúc, Đậu Trạch nắm tay Hoắc Khải An từ trong phòng làm việc đi ra, khuôn viên bên trong những hài tử khác đều đi hết. Hoắc Khải An còn rầm rì muốn cho hắn ôm: "Ba, con đứng nãy giờ, mệt mỏi quá a. "
"Chính mình đi, không đánh ngươi là tốt lắm rồi còn đòi ôm. " Đậu Trạch một bên nắm tay hắn vừa nói. "Còn không tính với ngươi nói dối đây, ngươi nói với người ta, cha ngươi lúc nào đi Âu Châu công tác?"
"... Cha mấy ngày trước không phải nói... Ai nha con cũng đã quên..." Hắn nhún nhảy một cái lôi kéo tay Đậu Trạch, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy đối diện trường có bán đồ uống lạnh, chỉ vào nói: "Ba con muốn ăn cái kia!"
"Nếu như là thường ngày, liền cho ngươi ăn, ngày hôm nay phạm sai lầm, không cho phép ăn. " Đậu Trạch nhỏ đến một tiếng theo: đè mở của xe.
Hoắc Khải An một bên dùng cả tay chân bò lên trên ghế dựa mặt sau chỗ điều khiển, chính mình đeo vào đai an toàn, một bên ủy ủy khuất khuất tranh luận: "Lớn lên đẹp trai lại không phải lỗi của con. "
"Ngươi từ đâu học được những thứ này?" Đậu Trạch một bên đánh tay lái vừa nói hắn: "Ba cho ngươi biết, ngày hôm nay chuyện này cực kỳ ác liệt, về nhà chúng ta còn phải hảo hảo nói một chút. "
"Có thể hay không không nói cho ba ba?" Hoắc Khải An lại phiết lên miệng trừng mắt hắn. "Ba ba sinh khí thật là đáng sợ. "
"Biết đáng sợ ngươi còn phạm sai lầm?" Đậu Trạch suy đi nghĩ lại không nghĩ ra Hoắc Tư Minh vẫn là chỗ nào đáng sợ, khi còn bé cũng là tay phân tay nước tiểu tự tay hắn làm, làm sao liền như thế sợ Hoắc Tư Minh? Không khỏi thế Hoắc dù sao vẫn nói tốt: "Ba ba ngươi yêu ngươi nhiều, ngươi năm trước trượt tuyết cánh tay trật khớp, có phải là ba ba một đường đem ngươi ôm vào bệnh viện? Hắn đều khóc. "
"Ba ba mới không có khóc, là ba khóc. " Hoắc Khải An người nhỏ nhưng trí nhớ rất tốt.
"... Hắn cũng khóc. " Đậu Trạch thở dài.
Bọn họ chuyển đến chung cư mới cách nhà trẻ không xa, khi về nhà Hoắc Tư Minh đã mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, một bộ dáng dấp tiên sinh ở nhà, đánh cắp thành quả lao động, nguỵ trang đến mức thật giống mọi chuyện bình thường.
Bởi vì Đậu Trạch không có nhắn tin cho hắn, Hoắc dù sao vẫn cố tình làm không biết chuyện nhà trẻ.
Hoắc Khải An đặt xuống cái cặp nhỏ, thay đổi dép, đứng ở trong phòng khách quy củ gọi Hoắc Tư Minh: "Ba ba con đã trở về. "
Hoắc Tư Minh gật gù, nói: "Rửa tay tới dùng cơm. "
Đậu Trạch cởi áo khoác đi tới, Hoắc Tư Minh hỏi hắn: "Ngày hôm nay như thế nào?"
"Vẫn được, chính là thằng nhóc mới tới chưa hiểu việc, tuần lễ trước giao cho hắn hóa đơn cho tới hôm nay đều không đi báo. " Đậu Trạch một bên rửa tay vừa nói.
Hoắc Tư Minh cười với hắn trêu chọc: "Đậu quản lí cực khổ rồi. "
"Hoắc cũng khổ cực. " Đậu Trạch cười nói lại hắn một câu, chốc nữa nhìn thấy Hoắc Khải An rửa sạch tay chính mình bò đến bên cạnh bàn ăn trên ghế ngồi xuống.
Đậu Trạch lúc ăn cơm không nhắc lại chuyện nhà trẻ, Hoắc Khải An hồi hộp: nhấc lên một viên trái tim nhỏ thoáng nuốt xuống bụng bên trong, cho ăn một bữa cơm ngon miệng, sau khi ăn xong giúp hai người dọn bát lại nhỏ giọng đối với Hoắc Tư Minh nói: "Ba ba, con ngày mai có thể hay không đi nhà bà nội ở một ngày?"
Đậu Trạch quay lưng hắn một bên rửa chén một bên không nhịn được khóe miệng nứt ra một cười, tiểu tử này là sợ sự việc bại lộ nghĩ đến Lưu Thanh trốn trốn đi.
Hoắc Tư Minh đặt bát xuống, nói: "Cuối tuần chúng ta đi nhà bà nội thăm bà, con có thể đi chơi đùa một ngày, thế nhưng ở thì thôi. "
Hoắc Khải An có chút mất mát sụp vai nhỏ rồi đi.
Đậu Trạch thấy hắn đi rồi, mới cùng Hoắc Tư Minh nói: "Tiểu tử này bản lĩnh, mới lớn như vậy một chút lại quyến rũ tiểu cô nương vì hắn tranh giành tình nhân đánh nhau, một lúc đến hảo hảo giáo dục, không phải vậy tương lai không chắc lại xảy ra đại sự. " hắn lại xoa xoa tay, nói: "Anh về thư phòng đi, đừng động. "
"Xong. " Hoắc Tư Minh nhìn hắn cười, gật gù, tiền lại hôn hắn một cái: "Thế nhưng em phải đáp ứng anh một điều kiện. "
"Em liền dư biết anh muốn gì. " Đậu Trạch vừa mắng hắn, một bên vẫn là không nhịn được hỏi: "Điều kiện gì?"
"Một lúc chờ em trở về phòng lại nói, em nhất định có thể làm được. " Hoắc Tư Minh đưa tay nặn nặn cái mông của hắn.
Đậu Trạch phỏng chừng lại là trên giường những thứ ngổn ngang kia, liền không để ý.
Vì muốn chút bầu không khí nghiêm túc, Đậu Trạch còn mặc áo bỏ vào quần tây không thay quần áo. Hoắc Khải An chính đang chơi ô tô điều khiển từ xa trong phòng, một bên tách tách tách tạo ra âm thanh một bên theo chạy, cùng cái đồ ngốc.
Đậu Trạch ở bên ngoài gõ gõ cửa, nhỏ bé còn tưởng rằng là Hoắc Tư Minh đến rồi, sợ đến đuôi đều sắp dựng thẳng lên đến, vừa nhìn là Đậu Trạch, thở phào nhẹ nhõm, thả xuống hộp điều khiển, gọi: "Ba. "
Đậu Trạch nói: "Đến đây đi, cho ngươi thời gian dài như vậy, ấp ủ xong chưa? Có thể bắt đầu kiểm điểm. "
Hoắc Khải An quệt mồm còn có chút không phục: "Con không nên soái đến như thế, ba không nên đem con có được tốt như vậy... Nhan sắc đẹp quá cũng là một loại sai..."
Đậu Trạch banh miệng nín cười, nói hắn: "Còn theo ba nói nhăn nói cụi? Ba đi nói cho ba ba ngươi biết, coi có phải là so với ba ôn nhu. "
Hoắc Khải An hừ hừ cản ôm chặt lấy eo hắn: "Con sai rồi ba, con sai rồi ba ba, ba tốt hơn. "
Đậu Trạch từ bên cạnh cầm cái băng ngồi nhỏ lót đến dưới mông, nói: "Vậy ngươi mau mau. "
Hoắc Khải An lại ấp ủ một lúc, mới chắp tay sau lưng cúi đầu dừng lại, bắt đầu tự mình tỉnh lại: "Con không nên đáp ứng Tiết Cầm Cầm làm cho nàng yêu thích con, cũng không nên đáp ứng Chương Dương làm cho nàng yêu thích con, sau đó con nhất định giữ mình trong sạch, không cùng những người bạn nhỏ khác làm loạn quan hệ nam nữ. " cuối cùng tổng kết: "Ba con sai rồi. "
Đậu Trạch dở khóc dở cười nhìn hắn: "Sau này không cho phép lại học những thứ ngổn ngang kia. " hắn dừng một chút nhìn thấy Hoắc Khải An ủy ủy khuất khuất phiết miệng nhỏ, nói tiếp: "Yêu thích tiểu cô nương có thể, thế nhưng một lần chỉ có thể yêu thích một, phải chuyên nhất, phải có trách nhiệm, không thể ỷ vào chính mình đẹp đẽ liền làm bừa. Như tình huống ngày hôm nay như thế, bởi vì một mình con tổn thương hai cái tiểu cô nương, con không hổ thẹn? Tuần sau đi cho người ta xin lỗi, phải khôi phục quan hệ đồng học thuần khiết. "
Hoắc Khải An gật gù, lại vặn vẹo đến trong lồng ngực của hắn ôm lấy cổ của hắn, dính nhơm nhớp làm nũng: "Ba con biết sai rồi, ba tuyệt đối đừng cùng ba ba nói. "
Đậu Trạch đáp ứng hắn, gọi hắn lại chơi đùa một lúc chuẩn bị rửa ráy, chính mình tháo lỏng cà vạt trở về phòng thay quần áo. Hoắc Tư Minh nghe thấy động tĩnh cũng theo vào phòng ngủ, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, dán vào lỗ tai của hắn thấp giọng nói: "Đậu tiên sinh giáo dục xong?"
Đậu Trạch chốc nữa nhìn hắn, cách quần áo bóp vú hắn một cái, cười nói: "Anh muốn làm gì?"
"Giáo dục xong hài tử, cũng giáo dục anh, đều chừng mấy ngày không giáo dục. " Hoắc Tư Minh thiếp thân ôm hắn.
Đậu Trạch trong người mang theo thoát một nửa quần áo, tình hình xem ra có thể tiến vào có thể thủ, cố ý hỏi: "Làm sao giáo dục?"
Hoắc Tư Minh dán vào lỗ tai của hắn còn nói một chuỗi lời nói, Đậu Trạch gào cổ họng gọi ra: "Nằm mơ đi, em chưa cạo râu!"