Em Mang Thai Con Trai Tôi!

Chương 56




Nụ cười cứng đờ ở trên mặt Hoắc Tư Minh, hắn sửng sốt hai giây đồng hồ, mới lấy lại tinh thần, mặc áo khoác vào đi ra phòng bệnh.

Ngày đông sau giờ ngọ ánh mặt trời thảm đạm, Hoắc Tư Minh dùng tay mò mò khắp cả người mới ý thức tới mình đã không mang theo thuốc, bước chân ra cửa hàng bên ngoài bệnh viện, mua một bao thuốc, xé ra ngay tại chỗ đốt hút một hơi. Dáng người kiên cường thanh tú, liền hút thuốc dáng vẻ cũng có vẻ tuấn dật tiêu sái, lông mày chậm rãi hướng lên trên phiêu, mịt mờ liền mặt mày đều mơ hồ.

Hắn từ khi nào hút thuốc? Hoắc Tư Minh quên, đại khái là Hoắc Khải Bình cha hắn xảy ra tai nạn xe cộ năm ấy?

Hắn liền như vậy ngồi ở bên lề đường hút gần nửa bao thuốc, có một cô gái dường như là sinh viên đến gần lại, cắn đôi môi phấn hồng, thẹn thùng nhìn hắn: "Anh chàng đẹp trai, có thể cho em xin số điện thoại không?"

Hoắc Tư Minh đưa mắt lên, từ dưới lên đánh giá cô gái này một chút, hắn đột nhiên hỏi chính mình: Chẳng lẽ không là hắn liền không được sao?

Cô gái nhìn cặp mắt thâm thúy kia của hắn, ánh mắt mê người, lại hỏi một lần: "Anh chàng đẹp trai?"

Tay Hoắc Tư Minh lắc lắc cho rớt tàn thuốc, lắc lắc đầu, nói: "Tôi đã kết hôn."

Cô gái ấy còn ở phía sau truy hỏi: "Lừa người, anh liền nhẫn đều không đeo."

Hoắc Tư Minh không nói, ném nửa bao thuốc lá còn lại, lại trở về bệnh viện, ở bên trong vườn hoa nhỏ mặt sau khu nội trú đứng một lúc, để cho bay đi hết mùa thuốc mới đi vào.

Đậu Trạch đã tỉnh lại, tựa ở đầu giường xem sách về trẻ con, thấy hắn trở về, hỏi: "Đi đâu?"

Hoắc Tư Minh cởi áo khoác ngồi vào trên ghế salông: "Có hợp đồng phải ký tên, đi công ty một chuyến."

Đậu Trạch liền không hỏi hắn nữa, mà là nói: "Phía em bên này không chuyện gì, anh vẫn là về đi làm đi, mỗi ngày như thế bồi tiếp em thật lãng phí thời gian."

Hoắc Tư Minh không nói lời nào, tiện tay lấy cuốn tạp chí thời trang trên khay trà đến xem, người mẫu ảnh nam nữ đủ loại kiểu dáng mỹ nhân đều có, người nào cũng xinh đẹp...

Đậu Trạch ngồi ở đầu giường xem sách, lại ngẩng đầu nhìn hắn, bình thường vào lúc này, Hoắc Tư Minh đều sẽ chủ động tiến lại đây, hai người ngồi gần nhau nhất. Đậu Trạch nhìn hắn một lúc, hỏi: "Chuyện của công ty không thuận lợi sao? Tâm tình anh không tốt?"

Hoắc Tư Minh không ngẩng đầu, nói: "Cũng còn tốt, chỉ là một ít vấn đề nhỏ."

Đậu Trạch thấy hắn không muốn nói chuyện nhiều, liền không có hỏi lại.

Cho đến chạng vạng, Bạch Nhược An lại tới đưa cơm tối, nhìn thấy Hoắc Tư Minh, nói: "Đêm xuân khổ ngắn ngày càng cao lên, cậu không đi công ty mấy ngày trời, liền gọi cũng không đi? Bao lâu không đi công ty? Không phải nói xế chiều hôm nay đi thị sát sao?"

Đậu Trạch nghe vậy ngẩng đầu, khoảng chừng nhìn trái phải hai người một chút, trong lòng nhất thời bốc lên ngạc nhiên nghi ngờ.

Hoắc Tư Minh không giải thích, Bạch Nhược An thấy hắn không nói lời nào, liền không lại trêu chọc, đặt xuống hộp đựng đồ ăn rồi đi.

Đậu Trạch một bên cầm lấy hộp đựng cơm, một bên do dự một lúc, nhịn không được hỏi: "Anh không phải nói xế chiều đi công ty sao?"

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, lúc này hai người tiến đến bàn ăn cơm, khí tức mới gần một chút, Đậu Trạch liền ngửi đến trên người hắn lưu lại mùi thuốc lá, để đũa xuống đến cổ áo hắn dùng sức ngửi một cái, hỏi: "Anh hút thuốc?"

"Ừm, buổi chiều nghiện thuốc lá lại hút." Hoắc Tư Minh tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Không phải từ bỏ rất nhiều năm rồi sao?" Đậu Trạch nhìn hắn hỏi.

Hoắc Tư Minh mím môi không lên tiếng, Đậu Trạch thấy hắn không muốn nói, do dự một lúc không tiếp tục hỏi.

Mãi đến tận ban đêm ngủ, Hoắc Tư Minh cũng không đến cùng hắn thân thiết, Đậu Trạch có chút không thích ứng, bản năng phát hiện khả năng có chỗ nào không đúng.

Phòng khách có một cánh cửa sổ không đóng, vào đêm gió liền thổi vào bên trong phòng, mang theo tiếng rít của gió gào, từng trận thổi tới. Đậu Trạch ban ngày ngủ hơn nhiều, ban đêm có chút mất ngủ, đứng dậy đi phòng khách đóng cửa sổ, trở về nhìn thấy Hoắc Tư Minh nhắm hai mắt nằm ở nơi đó, lại nghĩ tới nhạc đệm ban ngày. Hắn chỉ cho là công ty xảy ra vấn đề gì, không hướng về phương diện quan hệ của hai người suy nghĩ, cũng không biết chính mình buổi trưa nằm mơ nói mớ, còn làm cho Hoắc Tư Minh nghe thấy.

Đậu Trạch tiến đến trước giường Hoắc Tư Minh nhìn hắn một chút, chỉ cảm thấy vóc người này thực sự là đẹp đẽ, nhìn một lúc, vừa định đi, liền bị người một phát bắt được tay, Hoắc Tư Minh mở mắt ra nhìn hắn. Đậu Trạch nở nụ cười, hỏi: "Anh không ngủ a?"

Hoắc Tư Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trong lòng thở dài, hắn rõ ràng như vậy sợ sệt, làm sao còn có thể cười đến như vậy không khúc mắc...

Đậu Trạch thấy hắn không nói lời nào, hỏi: "Làm sao?" Suy nghĩ một chút, còn nói: "Có phải là công ty xảy ra vấn đề gì?"

Hoắc Tư Minh lắc đầu một cái, ngồi dậy đến ôm lấy eo hắn, đem đầu khoát lên trên bả vai Đậu Trạch, khe khẽ thở dài.

Đậu Trạch vỗ về hắn, không đề phòng bị Hoắc Tư Minh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn xuyết lên cổ, theo bản năng mà đẩy một cái, lại bị ôm càng chặt hơn. Hoắc Tư Minh đem hắn về phía sau đẩy ngã ở trên giường, Đậu Trạch sợ hết hồn, hỏi: "Anh làm gì?"

"XXX em." Hoắc Tư Minh nhìn hắn.

Đậu Trạch một bên cầm lấy bờ vai của hắn không cho hắn tới gần, vừa nói: "Vết thương trên bụng còn chưa lànhmà!"

"Lành rồi là có thể?" Hoắc Tư Minh đè lên hắn.

Đậu Trạch cau mày, một dùng sức nhỏ đem hắn đẩy lên, ngồi ở đằng kia, quá một lát mới nói: "... Anh khi đó nói có thể không làm tình..."

Hoắc Tư Minh thùy mắt, hai con mắt bình tĩnh nhìn nguyệt quang trên đất, hỏi: "Đậu Trạch, anh ở trong lòng em... Vẫn là tên biến thái sao?"

Đậu Trạch kinh dị ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh vì sao lại nói như thế?"

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, sờ sờ mặt hắn, đến gần hôn môi hắn, đầu tiên là nhẹ nhàng đụng vào bờ môi hắn, lại lấy đầu lưỡi luồn vào bên trong liếm láp triền miên, mềm mại, chậm rãi, dùng hết thảy ôn nhu một đời. Đậu Trạch dần dần hôn trả lại hắn, hai tay nắm ở eo hắn, cùng hắn mềm mại tương cấu kết, nhắm hai mắt, lông mi run rẩy, gò má bắt đầu đỏ ửng. Rời môi xong hai người dán vào mặt thở dốc, tay Đậu Trạch tìm được dưới thân Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng nhào nặn, nơi đó dần dần no trướng lên. Hoắc Tư Minh ôm hắn trên người hôn môi, một bên cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay hắn, một bên liếm trên cổ Đậu Trạch từng chút từng chút.

Chờ Hoắc Tư Minh phát tiết ra, đã là lúc rạng sáng, Đậu Trạch từ đũng quần hắn bên trong rút tay ra, để lên bụngxoa xoa, cười trêu chọc: "Tâm tình kém là bởi vì muốn tìm chỗ phát tác sao?"

Hoắc Tư Minh nằm ở nơi đó, trên trán mang theo mồ hôi, lấy cánh tay lau, nhìn hắn từ từ nói: "Tuần sau anh phải đi công tác, em ở bệnh viện, gọi Tiểu Bạch đến đưa cơm cho em."

Đậu Trạch sửng sốt một chút, hỏi: "Công ty thật sự gặp sự cố?"

"Không có, có một hạng mục cần xuất ngoại." Hoắc Tư Minh chậm rãi nhắm mắt nói.

Đậu Trạch không nghi ngờ hắn, hỏi: "Đi bao lâu? Lúc nào trở về?"

"Ngắn thì ba, năm ngày, dài thì... Khả năng sẽ rất lâu..." Hoắc Tư Minh dựa vào ánh trăng, quyến luyến mà nhìn mặt hắn.

Tay Đậu Trạch còn đặt lên trên bụng của hắn, hỏi: "Rất lâu là bao lâu? Hài tử xuất viện trước lẽ ra có thể chạy về chứ?"

"Nói không chắc, nếu như không về được, em liền trực tiếp mang hài tử xuất viện, thủ tục anh cũng đã làm xong, đến thời điểm Tiểu Bạch sẽ trực tiếp đưa en đến biệt thự phía nam, người làm, bảo mẫu cũng sẽ ở nơi đó." Hoắc Tư Minh lại ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy Đậu Trạch, bên trong hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "... Đậu Trạch, anh yêu em..."

Đậu Trạch nghiêng đầu nhìn hắn, cười cợt: "Chỉ mấy chuyện nhỏ, anh làm sao cái gì đều làm xong hết rồi?"

Hoắc Tư Minh ôm hắn, không gọi hắn đi, hai người đồng thời trên giường nằm xuống, hai người to con, dĩ nhiên liền ôm ngủ trên giường một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, chờ Đậu Trạch tỉnh lại, Hoắc Tư Minh đã đi rồi.

Đậu Trạch có chút tiếc nuối chưa nói với hắn nói lời từ biệt, thử gọi điện thoại, giọng nữ tổng đài lặp lại tiếng nhắc nhở không liên lạc được. Đậu Trạch nghĩ hắn ở trên máy bay, liền không để ý, lại bàn ăn điểm tâm, sau đó gọi xe đi tới Đậu Ái Quốc.

Buổi trưa Đậu Trạch từ bên kia trở về, Bạch Nhược An mới vừa đem hộp đựng cơm phóng tới trong phòng bệnh, một mặt vội vội vàng vàng phải đi liền, vừa lúc hắn liền trở về."Bạch tiên sinh!" Đậu Trạch gọi.

Bạch Nhược An chính diện cùng đụng hắn, không thể trốn đi đâu được, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nghênh đón, quả nhiên nghe thấy Đậu Trạch hỏi: "Hoắc ca ở trên máy bay sao? Điện thoại không gọi được, tôi ngày hôm qua cũng quên hỏi anh ấy đi quốc gia nào."

Bạch Nhược An gãi gãi đầu bịa chuyện, nói: "... Đi nước Mỹ, phỏng chừng còn chưa tới đâu."

"Lúc nào có thể đến? Đến thời điểm tôi gọi điện thoại cho anh ấy." Đậu Trạch nói.

"Phỏng chừng ngày kia chứ?" Bạch Nhược An đánh cái ha ha, nói: "Công ty ta bên trong còn có chút sự tình, trước tiên không hàn huyên với cậu a."

Bạch Nhược An vội vã rời đi, lưu lại Đậu Trạch ở nơi đó sững sờ. Hoắc Tư Minh vừa đi, không ai cùng hắn ăn cơm, không ai đuổi theo vội vàng hỏi han ân cần, xác thực trống vắng không ít, Đậu Trạch cười một cái tự giễu, mới dưỡng một chút thói quen, liền có chút muốn hắn.

Đậu Trạch một mình đi chăm sóc hài tử, nhỏ giọng gọi hắn: "Đậu Đậu? Đậu Đậu, ba ba ở chỗ này." Bên cạnh khôngcó ai với hắn nói chuyện giải buồn, hài tử bên trong lồng giữ nhiệt cũng căn bản sẽ không đáp lại hắn, Đậu Trạch lầm bầm lầu bầu một lúc cảm thấy vô vị, thở dài, lấy điện thoại di động ra gửi lời nhắn cho Hoắc Tư Minh: Xuống máy bay gọi điện thoại về cho em, báo bình an.

Đậu Trạch đứng ở đằng kia suy nghĩ một chút, lại chụp một tấm hình hài tử gửi đi.

Hoắc Tư Minh đi ngày thứ hai.

Trong lòng Đậu Trạch không tên có chút bối rối, Bạch Nhược An lại tới đưa cơm, hết sức tránh hắn, đặt đồ xuống liền chạy. Hắn muốn hỏi một chút Hoắc Tư Minh ngồi trên chuyến bay nào, hiện tại đến chỗ nào rồi, cũng không tìm được cơ hội.

Hoắc Tư Minh đi ngày thứ ba.

Đậu Trạch đã hai hôm mất ngủ, vẫn cầm điện thoại di động, chờ điện thoại Hoắc Tư Minh, nhưng tận tới đêm khuya cũng không. Hắn không kịp đợi, gọi đi, vẫn là tắt máy. Đậu Trạch ngồi ở đằng kia nghĩ một hồi, vào internet tra vé máy bay bay qua nước Mỹ, khả năng chậm nhất cũng chỉ hơn 10 tiếng, đã sớm nên đến...

Đã sớm nên đến...

Đậu Trạch sốt sắng mà nuốt ngụm nước miếng, cho Bạch Nhược An gọi điện thoại: "Hoắc Tư Minh đến chưa? Các cậu có thể liên lạc với anh ấy không?"

"Đến đến, phỏng chừng chính đang bận bịu."

Đậu Trạch thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Vậy tôi gọi như thế nào lại không gọi được?"

Bạch Nhược An chuyển động con ngươi, nói: "Điện thoại di động cậu có đăng kí gọi quốc tế chưa? Nếu chưa đăng kí liền gọi không được."

Đậu Trạch vừa không có bằng hữu thân thích ở nước ngoài, cũng không có công việc gì phải gọi ra nước ngoài nên đăng kí làm chi, liền nói: "Không có, vậy ngày mai tôi đi đăng kí."

Như vậy lại là một đêm.

Ngày thứ tư vừa rạng sáng, Đậu Trạch đang cầm di động đứng ngoài cửa phòng khách, mở cửa đi vào. Lại gọi điện thoại cho Hoắc Tư Minh, vẫn là tắt máy. Hắn cho rằng là tín hiệu chưa tới, đợi được buổi chiều lại gọi, buổi tối lại gọi, đều là tắt máy...

Đậu Trạch ngồi ở trên giường, lúc này mới giác ra không đúng, hắn nhớ lại ngày đó Hoắc Tư Minh khác thường, lại nghĩ tới tầm mắt Bạch Nhược An trốn trốn tránh tránh...

Tất cả những thứ này vừa không phải là bởi vì máy bay đến trễ, cũng không phải là bởi vì chưa đăng kí gọi quốc tế, mà là Hoắc Tư Minh căn bản không muốn liên lạc với hắn! Nếu như lúc trước đây, ở một cái phòng bên trong Hoắc Tư Minh đều hận không thể trường ở trên người hắn, hiện tại đi tới nơi xa như vậy, làm sao có khả năng một cú điện thoại đều không gọi về? Mặc dù là bận bịu, Hoắc Tư Minh cũng nhất định sẽ ngay lập tức liên hệ hắn.

Đậu Trạch ở trong phòng bệnh hồ tư loạn nghĩ một hồi, lại cho Bạch Nhược An gọi điện thoại: "Bạch tiên sinh, cậunói với tôi thật đi, có phải là anh ấy không xảy ra chuyện gì?"

"Không... Không có..." Bạch Nhược An ấp a ấp úng nói, một bên xoa bắp đùi bác sĩ phiền đến muốn gặp trở ngại.

"Anh ấy nếu như không có chuyện gì, không thể không liên hệ tôi! Anh ấy..." Đậu Trạch còn chưa nói hết, điện thoại bên kia biến thành người khác, thanh âm lạnh lùng, giúp Bạch Nhược An đáp: "Hoắc Tư Minh hiện tại ngay ở phòng làm việc trong công ty cậu ta, cậu có thể đi chỗ ấy tìm hắn, đừng gọi điện nữa."

Đậu Trạch cầm điện thoại sững sờ, còn nghe được âm thanh Bạch Nhược An ở bên kia tức đến nổ phổi mắng người, hắn tắt điện thoại, nghĩ một hồi, không hiểu tại sao Hoắc Tư Minh muốn gạt hắn đi công tác. Người đã không tự chủ quấn lấy áo khoác đi ra ngoài, ở cửa bệnh viện đón một chiếc taxi hướng về phía công ty.

Lúc này đã là ban đêm hơn mười giờ, cả tòa nhà đều khóa cửa, Đậu Trạch ở dưới lầu bồi hồi một lúc, lại cho Hoắc Tư Minh gọi điện thoại, vẫn là không gọi được. Một lát sau, điện thoại của hắn vang lên đến, Đậu Trạch cho rằng là Hoắc Tư Minh, mau mau đi đón, không ngờ vẫn là Bạch Nhược An, ấp a ấp úng nói với hắn: "Cậu đừng đi công ty tìm hắn, hắn... Hắn khoảng thời gian này khá bận... Cậu cẩn thận ở cữ đi."

Đậu Trạch đứng ở đàng kia, dựa vào cửa lớn, bất lực hỏi: "Tại sao a? Anh ấy làm sao không nói một tiếng liền đi, liền điện thoại cũng không tiếp đây? Anh ấy trước đây cũng không phải là không có thời điểm đặc biệt bận bịu..."

Bạch Nhược An do dự một lát, nói: "Như vậy, cậu ngày hôm nay hảo hảo ở bệnh viện đợi, sáng mai cậu liền đi công ty tìm hắn, tôi bảo đảm hắn sẽ ở đó chờ đợi cậu."

Đậu Trạch nửa tin nửa ngờ cúp điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn công ty lớn kia, làm sao cũng không nghĩ ra Hoắc Tư Minh vì sao lại đột nhiên chơi trò mất tích.

Đậu Trạch trở lại bệnh viện thời điểm đã là nửa đêm, hắn trước tiên đi xem hài tử, tiểu tử đã lớn một chút, không như lúc vừa ra đời khó coi như vậy, Đậu Trạch nhìn nó, lầm bầm lầu bầu nói: "Cha ngươi đột nhiên chơi trò mất tích..."

Lại là một đêm trằn trọc.

Đậu Trạch sáng sớm liền đón xe đi tới công ty, đầu đường tất cả đều là âu phục giày da, hắn cảm giác không cùng đẳng cấp với mấy người này, tỉnh tỉnh mê mê tiến vào cửa, đối với tiếp tân nói: "Tôi tìm Hoắc Tư Minh."

Hai vị tiếp tân vừa thấy là hắn, con mắt đều phát sáng, trong miệng nhưng giả cười nói: "Thật không tiện, cậu có hẹn trước không?"

"Không có, giám đốc công ty các ngươi nói đưa tôi trực tiếp lên phòng tổng giám đốc." Hắn dừng một chút, chỉ vào trong hai người một nói: "Lần trước hắn còn gọi cô nhận mặt tôi."

Cô nương kia nguỵ trang đến mức một mặt mờ mịt, hỏi: "Thật sao?"

Đậu Trạch nhìn dáng vẻ các nàng trở mặt không quen biết, lại mê man lại sốt ruột, hắn không biết mình như thế nào chọc tới Hoắc Tư Minh, chỉ có thể nói: "Cô hiện tại gọi điện thoại cho anh ấy."

Trước bàn tiếp tân nữ nhân viên ôn nhu nhìn hắn hỏi: "Được rồi, vậy xin hỏi ngài gọi như thế nào đây?"

Đậu Trạch nhìn nàng, biết rõ chính mình là ai nhưng miễn cưỡng muốn ra vẻ như không biết, cắn răng một cái, nói: "Cô liền nói tôi là... Tôi là người yêu của anh ấy! Đậu Trạch tìm anh ấy!" Nói xong, chính mình cũng không dám lặp lại lần thứ hai, mím mím miệng buông mắt xuống, vừa thẹn vừa giận.