Cô ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, trong phút chốc, trái tim của cô giống như bị đóng băng.
Tại sao cô lại kích động như vậy?Anh ta có phải là người thừa kế của
tập đoàn Hải Hâm hay không thì có liên quan gì đến cô?Dù sao cũng chỉ là giả, chỉ cần bình yên diễn cho tròn vai là được rồi, cô chỉ cần giấy
đăng ký kết hôn để qua mặt mẹ mình mà thôi. Anh ta là ai thì có quan
trọng gì đâu?Chỉ cần anh ta đồng ý kết hôn với cô, có thể lấy được giấy
đăng ký kết hôn là được rồi. Tại sao cô lại phải kích động như vậy?
Đáy lòng Thị Y Thần nổi lên vô số câu hỏi tự vấn bản thân vì cái gì phải làm vậy?
Thế nhưng cô cũng không giải thích được vì sao bản thân lại để tâm đến những chuyện này!
Đi thì đi! Ai quản chứ! Mỗi anh ta có chân đi chắc, cô không có sao?Anh ta cho rằng cả thế giới này, trừ anh ta ra, trừ Lục Thần Hòa thì cô sẽ
không tìm được một người đàn ông để kết hôn sao?
Không phải chỉ có dáng người đẹp trai hơn người khác, vóc dáng cao hơn người khác thôi sao?Lao đầu vào nghiên cứu nông nghiệp thế này là yêu nghề sao?Bỏ qua
bản chất sự việc, từ đầu đến cuối anh ta vốn chỉ là một người rảnh rỗi
không có việc gì làm, một kẻ thần kinh thích trêu chọc cô thôi. Từ lần
đầu tiên gặp nhau, anh khiến cô thấy chán ghét, một tên xấu xa lúc nào
cũng cho rằng mình đúng, thích trêu chọc cô, đến bây giờ cũng không nói
được một câu ra hồn, cô vốn chẳng cần anh cứu giúp, vốn không có ý định
hợp tác diễn kịch kết hôn giả với anh. Là anh bám riết lấy cô không
buông, quấn lấy cô như một tên tâm thần, quấn lấy cô, dây dưa với cô...
Quấn lấy đến mức cô cũng sắp trở thành một kẻ tâm thần.
Cô cứ như một con điên nắm lấy tóc mình, như một người thần kinh quay mặt đá vào vách tường, không chút cam tâm.
Đá rồi lại đá, nơi đáy lòng nổi lên một nổi chua xót, khóe mắt trở nên
ẩm ướt, áp lực nơi lồng ngực lại một lần nữa khiến đầu ngón tay trở nên
đau đớn. Trong khoảnh khắc như không chịu được nữa, cô ngồi xổm xuống
một góc tường khóc nấc.
Nhưng vì sao lại khóc, mải cho đến khi về đến nhà cô cũng không hiểu rõ được.
Bên ngoài cửa sổ tất cả đèn đường đã bật sáng, ánh sáng kéo dài đến nơi xa xa, kéo thành hàng dài trong bóng đêm tạo nên cảnh sắc đẹp đẽ động
lòng người.
Đã qua tám giờ tối, trong cửa hàng Jessie 's gần
như không còn khách, lại một lần nữa Thị Y Thần để mọi người tan làm
sớm, chỉ còn mình cô ở lại.
Cô như thường lệ loay hoay với đống người mẫu trong tủ kính, chậm rãi mặc áo cưới mới cho chúng. Lúc thay
xong, cô như một kẻ ngốc cứ ngây dại đứng nhìn hết con người mẫu này đến con người mẫu khác, tuy chúng đều không có sinh mệnh, nhưng khi mặc áo
cưới lên người, chúng như được ban cho sinh mệnh, chạm đến trái tim
người khác. Cho tới nay, cô luôn cố gắng làm một nhà thiết kế mang đến
những bộ váy cưới đẹp nhất cho mỗi cô dâu của mình, nhưng bản thân lại
không có cơ hội mặc nó. Những ngày sau đó, Lục Thần Hòa như biến mất
khỏi cuộc sống của cô.
Hơn nửa tháng, cô giống như một ngọn cỏ
nhỏ giữa trưa hè, tinh thần uể oải, ngày nào cũng muốn ngủ đến khi mặt
trời lên cao mới rời giường.
Mỗi ngày đều ngồi nhìn điện thoại
di động, tựa như đang mong đợi gì đó, nhưng tiếng chuông quen thuộc
không còn vang lên nữa. Cô liếc nhìn mục liên lạc, ba chữ “Bệnh thần
kinh” lọt vào tầm mắt, tay cô khẽ run, có chút do dự, nhưng vẫn không
xóa dãy số quen thuộc nằm trong mục liên lạc bất cứ lúc nào cũng có thể
xóa đi này.
Từ tận đáy lòng, cô không muốn thừa nhận, giao dịch giữa cô và anh cứ kết thúc như vậy.
Bà Thị dường như phát hiện ra điều gì đó bất thường, truy hỏi có phải
Thị Y Thần đang cãi nhau với Lục Thần Hòa không, cô định nói chuyện gì
đó êm tai cho qua chuyện, nhưng lời nói ra lại biến thành Lục Thần Hòa
phải ra nước ngoài giao lưu kỹ thuật.
Thị Y Vân sau khi nghe
được lời nói dối của cô thì liên tục cười nhạt, mượn cơ hội này để xát
thêm một lớp muối lên người Thị Y Thần: "Kế hoạch của tôi vẫn còn chưa
bắt đầu, chị đã kết thúc rồi, xem ra tôi đã đánh giá cao chị rồi. Chị
biết không?Thị Y Thần, chị thất bại hết lần này đến lần khác trên con
đường tình yêu, cho dù có cố gắng bò dậy thì cũng sẽ tiếp tục vấp ngã
thảm hại thôi, biết như thế mà vẫn tiếp tục sai lầm, là bởi vì chị không có lòng kiên định. Biết vì sao tôi là kẻ thứ ba chen chân vào nhưng hết lần này đến lần khác đều thành công không?Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có
chút gió thổi qua là ngọn cỏ như chị lại bị lay động. Vương Tiến Huy và
Ngụy Côn, hai tên vô dụng này không nhắc đến cũng được, Cao Minh Dương
là ví dụ tốt nhất, mặc dù tôi nhúng tay vào, nhưng anh ta vẫn chưa chịu
buông tay chị. Chị biết Cao Minh Dương đau khổ biết nhường nào không?Chị thì vui vẻ, nhưng lại không đáp lại. Lúc anh ấy uống say nói rất nhiều, dù chị là bạn gái anh ấy, nhưng anh ấy lại không cảm nhận được chị yêu
mình. Tôi với anh ấy vốn dĩ chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng dần dần tôi lại là người sánh bước cùng anh ấy, một người đàn ông tốt như vậy tại
sao lại đi yêu một người phụ nữ ngu ngốc nhát gan như chị?Chị thà rằng
buông bỏ tất cả, cũng không thể chấp nhận bất cứ tỳ vết nào trong tình
yêu, nói dễ nghe một chút chị là người rất nhút nhát trong tình yêu,
không dám đối mặt hiện thực chỉ có thể trốn tránh, nói khó nghe chính là chị là người ích kỷ chỉ biết yêu bản thân mình, quá tự bảo vệ bản thân, thật ra chị căn bản chẳng yêu ai cả, phải nói là vốn dĩ chị chẳng biết
cái gì gọi là yêu. Cứ tiếp tục như thế này, tôi chẳng muốn tiếp tục chơi đùa với một người như chị nữa. Thị Y Thần, chị nói, tôi phải làm gì với chị đây?"
Thị Y Thần lạnh lùng nhìn Thị Y Vân, rất lâu sau,
thật sự rất muốn tát cô ta một cái. Thế nhưng giống như lời nói sắc bén
đến tàn nhẫn của Thị Y Vân, đúng là trong lòng cô bị lời nói cay độc này đả kích, trái tim như bị vùi dập tan nát. Cô nhìn vết thương khắp người đang không ngừng bị xé rách, chảy máu, sinh mủ, hư thối... Cô không thể nói lời nào đáp trả lại Thị Y Vân, bởi vì cô vốn dĩ giống như lời Thị Y Vân đã nói...
Sở dĩ ngày nào cô cũng tan làm trễ như vậy,
chính là không muốn về nhà, bởi vì đối mặt với những nghi vấn của mẹ, cô càng thêm khổ sở. Cô không biết về đến nhà mình có thể làm được gì, ít
ra ở đây, cô có thể làm được rất nhiều chuyện, cho dù chỉ là hết lần này đến lần khác sắp xếp lại những bộ trang phục trong cửa hàng.
Cô ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, thế nhưng càng muốn quên đi một người lại càng suy nghĩ về người đó. Đau khổ dằn vặt tích tụ dần nơi
đáy lòng, thẩm thấu qua da thịt đến đau đớn, nơi nào cũng là vết thương. Vết thương này không ngừng liếm qua khiến cô cảm nhận được mùi vị đắng
chát, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi, như sắp chết đi...
Chuông gió trên cửa kính nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Thật ngại quá, đã hết giờ làm việc rồi." Cô mệt mỏi nói không ra hơi, khi thấy Lục Giai Ngưng đứng ở cửa, lập tức kinh ngạc.
Lục Giai Ngưng nói: "Có rảnh không?"
Cô lãnh đạm nói: "Có chuyện gì nói thẳng ra đi." Dù sao không có chuyện gì sẽ không lên điện tam bảo.
Lục Giai Ngưng nhướng mày, bộ dạng cũng giống Lục Thần Hòa lắm: "Bố tôi muốn nói chuyện với cô, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu,
ngay tại bãi đậu xe cách đây không xa lắm."
Hơn nửa tháng trước mới vừa giở giọng kẻ có tiền, vậy mà giờ đến nhanh thế sao.
Cô sửa sang lại người mẫu trong tiệm, cầm túi xách, sau khi khóa cửa
tiệm xong, không nói lời nào đi theo Lục Giai Ngưng đến bãi đậu xe.
Đi thẳng về phía một chiếc xe màu đen có rèm che, Lục Giai Ngưng ra hiệu bảo cô ngồi vào đó.
Thị Y Thần mở cửa xe, bên trong xe chỉ có mỗi Lục Trường Kính, vẻ mặt
nghiêm nghị ngồi ngay ngắn phía sau. Cô lễ phép chào hỏi, sau đó chậm
rãi ngồi vào đó.
Lục Trường Kính vẫn im lặng, một lúc lâu mới
mở miệng, giọng điệu cường thế: "Tôi không biết con trai tôi nhìn trúng
điểm gì ở cô?"
Thị Y Thần vốn không muốn lên tiếng trả lời, thế nhưng thời gian lâu như vậy khiến sự tức giận trong con người cô dần
tích tụ, Thị Y Thần phản xạ theo bản năng, lạnh lùng mỉa mai nói: "Có lẽ là điểm đáng ghét này của cháu."
"Cái con nha đầu vô lễ này, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?" Lục Trường Kính chau mày.
"Xin lỗi, nếu như chủ tịch hôm nay đến tìm tôi, chỉ là muốn nhục nhã
cháu, khiến cháu khó xử, cháu nghĩ mình có quyền từ chối." Cô lễ phép
lên tiếng chào ông, ý muốn xuống xe.
Lục Trường Kính có cảm
giác như mỗi cơ trên mặt, trên cơ thể mình đều đang nhảy nhót, ông gắng
gượng nhịn nỗi bực tức chực trào ra khỏi lồng ngực xuống: "Đợi một
chút!"
Thị Y Thần đã bước một chân ra khỏi xe, vẫn dừng lại.
"Tôi muốn cô giúp tôi một chuyện." Thái độ của Lục Trường Kính vẫn uy nghiêm như trước.
Thị Y Thần hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn ông ta.
"Tôi muốn cô giúp tôi thuyết phục Thần Hòa, khuyên nó quay về Hải Hâm
làm việc. Nếu cô có thể thuyết phục được nó, chuyện của cô và nó, sau
này tôi sẽ không nhúng tay vào nữa." Giọng nói của ông chợt trở nên yếu
hẳn.
Khi Giai Ngưng hoàn thành nhiệm vụ ông giao cho, Lục
Trường Kính cho rằng Thần Hòa sẽ vì cô gái này đến tìm ông lý luận một
phen, thế nhưng ông đợi một thời gian dài, cũng không đợi được, nhận
được tin tức báo rằng ngày hôm sau anh đã lên máy bay đến Italy, để sửa
một đôi giày cao gót. Lục Trường Kính ngoại trừ thấy con trai mình yêu
quý cây nông nghiệp, ông chưa bao giờ thấy con trai có sở thích nào
khác, huống hồ là giày cao gót?Không cần phải nói, nhất định là vì nha
đầu ở trước mắt này. Ngay cả Đường Di cũng không lọt được vào mắt Thần
Hòa, chứng tỏ mắt nhìn của tên nhóc đó phải cao thâm hơn, soi mói nhiều
hơn nữa mới phải, vậy mà hết lần này đến lần khác lại nhìn trúng nha đầu Thị Y Thần này, ông hoàn toàn không thể nhìn ra được cô nhóc này có gì
hấp dẫn ánh mắt của con trai mình. Xét về nhan sắc, gia thế, chỉ có thể
thuộc vào bậc trung. Nhưng Giai Ngưng nói cho ông biết, trên người cô
gái này có sự cao ngạo giống với Thần Hòa, đây là thứ chẳng ai phá hỏng
được cũng không thể nào thay đổi được.
Lúc đầu ông không tin,
ông cho rằng Thần Hòa nhất định sẽ tìm ông để nói cho ra lẽ, nhưng không ngờ anh lại bay đến Italy, lúc này Lục Trường Kính không thể không thừa nhận, ông đối với đứa con trai này, bây giờ ông không thể khống chế
được nữa. Giống như trước đâu, ông phản đối việc Thần Hòa đến với nông
nghiệp, mặc dù ông chế tài kinh tế của anh, nhưng vẫn không thể làm gì
được anh. Tiểu tử thối đó không sợ khổ chẳng sợ cực, tự lực cánh sinh.
Không thể dùng bất cứ biện pháp nào để uy hiếp được anh, nếu như dùng
cưỡng bức dọa nạt hay thủ đoạn với nha đầu này, cũng không thể ngăn cản
sau này Thần Hòa đi tìm người thứ hai thứ ba, thậm chí không có hứng thú với phụ nữ nữa. Vì thế, Lục Trường Kính mới tìm đến cô nhóc này, hy
vọng cô có thể thuyết phục con trai ông từ bỏ nông nghiệp, trở lại Hải
Hâm. Tuổi của ông đã cao, Thần Thụy còn nhỏ, chỉ dựa vào một đứa con gái như Giai Ngưng chống đỡ, thực sự quá vất vả.
Thị Y Thần nhìn
ông vẻ khó tin, không nhịn được cười thành tiếng, sau cùng lãnh đạm nói: "Xin lỗi, cháu không thế giúp được chủ tịch. Đừng nói không thể giúp,
cho dù giúp được, cháu cũng không giúp chú khuyên anh ấy từ bỏ công việc của mình. Bởi vì cho đến bây giờ chủ tịch cũng không hiểu được con của
mình. Chủ tịch không biết anh ấy yêu quý cây nông nghiệp đến nhường nào, chú không hiểu được ngoài cảm giác kiêu ngạo và hãnh diện khi nhìn
những cây lúa trưởng thành còn có cả cảm giác no ấm trong đó. Trước đây
cháu cũng không hiểu, nhưng bây giờ cháu đã hiểu được ý nghĩa trong lời
nói của anh ấy, khi nhìn thấy lúa chín sẽ có cảm giác ấm no, bởi vì đối
với nghèo người mà nói, lương thực chính là hạnh phúc, ấm no chính là
hạnh phúc. Thứ anh ấy theo đuổi cũng chỉ là cảm giác hạnh phúc đơn giản
này thôi, xin lỗi, để chủ tịch thất vọng rồi, không giúp được chú."
Nói xong, cô xuống xe.
Sắc mặt của Lục Trường Kính hết sức khó coi. Ông không ngờ cô nhóc này
lại không hề nể mặt mà từ chối ông, càng không ngờ là Thần Hòa say mê
với nông nghiệp, là vì tìm kiếm thứ hạnh phúc đơn giản này.
Lục Trường Kính siết chặt nắm tay...
Thị Y Thần đi hai bước, đột nhiên lại quay đầu lại bổ sung: "Được rồi,
sau này chú không cần tìm cháu nữa, cũng không cần phải lo lắng cháu và
Thần Hòa sẽ tiến triển thêm bước nữa, cháu có ý đồ bước chân vào nhà họ
Lục. Nửa tháng trước cháu và anh ấy, vào buổi chiều sau khi con gái chủ
tịch đi khỏi chúng cháu đã chia tay rồi. Thế nên chủ tịch không cần phải lo lắng, cũng không cần phải lãng phí nhiều sức lực lên người cháu nữa, cháu chỉ là một người bình thường chẳng có chút ảnh hưởng nào cả."
Lục Trường Kính nghe cô nói thế, hết sức bất ngờ. Nếu nói đã chia tay,
Thần Hòa sao còn muốn bất chấp như thế, bay đến Italy chỉ vì một đôi
giày.
Ông nói: "Lúc đầu tôi cũng rất thích cô, nếu chỉ vì
chuyện hôm đó mà cô chia tay với nó, tôi đúng là đánh giá cô quá cao
rồi. Cho dù khi đó có chuyện gì ngăn cản, hai người thật lòng yêu nhau
sẽ không vì bất kỳ người nào mà ngừng cố gắng, ngay cả nỗ lực cô cũng
không muốn, cô như vậy không biết có tư cách gì khiến nó thích cô."
Thị Y Thần lại một lần nữa dừng bước.
Nơi lồng ngực lại một lần nữa như có vật gì đó đập vào.
Lục Giai Ngưng lướt qua cô, dừng một chút, muốn nói lại thôi, sau cùng không nói gì trực tiếp bước lên xe.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Thị Y Thần giống như một con rối, đứng ngây dại ở bãi đậu xe.
Trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Lục Trường Kính nói trước khi
đi: "Thậm chí nga cả nỗ lực cô cũng không muốn, cô như vậy không biết có tư cách gì khiến nó thích cô."
Cô phải nỗ lực thế nào đây?
Tất cả mọi người cho rằng cô và Lục Thần Hòa là thật sự đến với nhau,
nhưng chỉ mỗi mình cô biết rõ mọi thứ chỉ là giả dối. Biết rõ là giả,
biết rõ không có khả năng, cô phải nỗ lực thế nào đây?Biết rõ không thể
nào có kết quả, lẽ nào muốn cô đi nói với anh rằng cô thích anh, không
muốn kết hôn giả với anh, thật lòng muốn kết hôn với anh?Lẽ nào đây gọi
là nỗ lực?
Thậm chí đến bây giờ cô cũng không hiểu rõ trái tim mình như thế nào nữa...
Không nhớ được đã bao đêm rồi, lại một đêm thức trắng.
Trời tờ mờ sáng, cô chỉ vào vành mắt thâm quần đã tỉnh táo, nói chính xác hơn là bị “Kinh nguyệt” vẫy gọi mới tỉnh ngủ.
"Kinh nguyệt” là một thứ tồn tại rất kỳ diệu, khi bạn vui vẻ, nó sẽ
khiến bạn khi vui vẻ phải chịu sự vui vẻ trong đau khổ, khi bạn đau khổ, nó vẫn sẽ kiên trì âm thầm biến sự đau khổ của bạn càng đau khổ hơn.
Thị Y Thần nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, mới hơn sáu giờ, hiếm khi
mới thức sớm thế này. Cô ti hí mắt, ngáp dài, vuốt cái bụng căng đau đớn mệt mỏi đi vào toilet. Thông thường khi "Kinh nguyệt" đến thăm, cô thà
chịu khổ chống chọi chứ không quay lại ngủ tiếp nữa. Rửa mặt chải đầu
xong, cô tựa người vào cửa, có cảm giác khung cửa rung động.
"Hôm nay lão nương làm riêng cho con một nồi cháo gà hầm nấm, biết con
gần đây mắc bệnh tương tư chịu nhiều khổ cực, nhanh ăn đi." Bà Thị bưng
một chén cháo gà hầm nấm từ trong phòng bếp đi ra.
Cháo gà hầm
nấm chính là món sở trường của mẹ cô, rất khó để ăn được món này, mỗi
lần muốn ăn phải phụ thuộc vào tâm trạng của mẹ cô. Cô cho rằng sự hiếu
thảo của mình cảm động trời đất, hóa ra trong khoảng thời gian này mẹ cô vì tưởng rằng cô nhớ Lục Thần Hòa mới làm vậy.
Mẹ cô lầm tưởng rằng cô vì nhớ nhung khổ sở nên sinh bệnh tương tư, thế nhưng cô không
thể không thừa nhận, gần như ngày nào cô cũng nghĩ đến Lục Thần Hòa. Vừa nhớ tới anh, không chỉ có bụng, cả trái tim cũng đột nhiên co thắt,
càng đau đớn hơn.