"Anh là người rảnh rỗi có thời gian để nhớ lại chuyện cũ, tôi không có." Miệng tuy nói vậy, nhưng trong đầu cô không ngừng nhớ lại hồi ức trước kia.
"Không có cũng phải có."
Thị Y Thần không nhịn được nữa quay về phía Cao Minh Dương hét lên: "Chị gái cùng với bạn trai của em mình thì có chuyện gì để nói chứ? Nói chuyện trên trời dưới đất thì sau này hãy nói? Hay là muốn nói chuyện hai người lừa dối gì sau lưng tôi, mà bản thân tôi lại giống như một kẻ ngu ngốc chẳng hay biết gì?! Nếu như sáng sớm thức dậy anh nhìn thấy tôi cùng một người đàn ông khác đang nằm một giường, anh sẽ nghĩ thế nào?! Có phải sẽ nghĩ tôi cởi hết quần áo cùng người đàn ông khác “lên giường” hay không, hay anh có thể tin chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn giản là ngủ thôi?"
Vẻ mặt Cao Minh Dương kiên định nói: "Vấn đề thứ nhất, cho đến bây giờ anh chỉ có mỗi em là bạn gái, cho nên anh với em bây giờ chính là người yêu đang nói chuyện với nhau, không phải là chị gái cùng bạn trai của em gái mình nói chuyện. Thứ hai, nói chuyện trên trời dưới đất sau này hãy nói, chỉ cần em bằng lòng chuyện gì cũng có thể. Thứ ba, anh và Y Vân lúc đó hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Thứ tư, có chuyện gì xảy ra anh sẽ nói với em, không phải trốn tránh gì hết, bởi vì anh xem em là bạn gái của anh."
Y Vân Y Vân, gọi thật thân thiết!
"Xem tôi là bạn gái của anh?" Cô nhìn Cao Minh Dương một cách xem thường, "Vậy xin hỏi ba tháng trước anh đến nhà tôi cũng dùng thân phận bạn trai của tôi để đến sau? Nếu anh nói muốn gặp tôi, nhất định phải dùng thân phận bạn trai người khác để gặp sau? Người đó là một người khác hay em gái của tôi? Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?"
"Em tin cũng được, không tin cũng được, còn câu nói ba tháng trước của anh, chỉ cần có thể nhìn thấy em, làm gì cũng được." Hơn nửa năm sau khi chuyện đó xảy ra, ngay cả một cơ hội giải thích cô cũng không cho anh, vẫn né tránh anh. Cùng lúc đó chi nhánh của công ty ở Trung Đông xảy ra vấn đề, anh phải lập tức đến đó để xử lý, nhưng mà đi một lần phải chờ đến bốn tháng. Đến khi anh trở về, cô giống như đã biến mất khỏi thế gian, cả điện thoại di dộng cũng không gọi được, gọi đến Jessie' s người trong cửa hàng luôn nói cô không có ở đó, đến cửa hàng tìm người, cũng không tìm được. Cô dùng cách trốn tránh, ngoại trừ nhà của cô, anh không nghĩ ra được có thể đi đâu để tìm Thị Y Thần. Mà ba tháng trước, Thị Y Vân chủ động đến tìm anh, muốn anh giúp một chuyện, nhưng mà với điều kiện phải dùng thân phận bạn trai để đến nhà cô ấy. Cao Minh Dương thừa nhận mình đã dùng một phương thức rất cực đoan, thế nhưng anh lại không nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn.
"Anh nói chuyện gì cũng không quan tâm, nhưng tôi quan tâm." Thị Y Thân cố gắng đè nén tâm trạng đang kích động của mình, "Thật ra lúc sau tết, gặp Thị Y Vân ở rạp chiếu phim, cô ấy nhìn anh mỉm cười, anh nhìn vào mắt cô ấy, tôi đã có dự cảm..."
Tấm hình đó, Thị Y Thần biết là Y Vân cố tình chụp. Chỉ cần là bạn trai của cô, cô ấy sẽ dùng mọi cách để cướp lấy. Chỉ cần người đàn ông cô ấy muốn cướp, sẽ không có ai có thể thoát khỏi. Mà việc này, Cao Minh Dương đều biết. Rõ ràng biết hết, nhưng vẫn cùng cô ấy lên giường. Một bàn tay vỗ không kêu, con ruồi không đốt hư quả trứng.
"Dự cảm, em có dự cảm gì? Em đã nghĩ nhiều rồi. Anh thừa nhận, cô ấy rất đẹp, rất gợi cảm, nhưng không phải bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy xinh đẹp gợi cảm cũng sẽ mê muội. Lần đó ở rạp chiếu phim, chỉ đơn giản là một người đàn ông mỉm cười với em gái của bạn gái mình mà thôi, thật sự là không có gì khác."
"Được rồi, anh đã thừa nhận. Anh không phải vì cô ấy đẹp mà trở nên mê muội, nhưng anh sẽ vì cô ấy đẹp mà nhất thời mê muội. Nhất thời mê muội, chuyện này như vậy là đủ rồi. Xin lỗi, tôi là người rõ ràng trong chuyện tình cảm, tôi thà rằng đời này không kết hôn, không có đàn ông, tôi cũng không thể nào chịu đựng được, người tôi từng yêu phản bội lại mình, cho dù anh khỏa thân nằm trên giường không làm chuyện gì. Không thể nào chấp nhận được, người yêu của tôi vì muốn gặp tôi, có thể dùng thân phận bạn trai người khác xuất hiện trong nhà của mình. Xin lỗi, tôi không thể nào chấp nhận được."
"Vậy nói rõ ràng đi." Cao Minh Dương kéo tay cô.
Thị Y Thần dùng sức hất tay anh ta ra, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Cao Minh Dương, nói: "Cao Minh Dương, tôi nói rõ ràng với anh một lần nữa, xin anh sau này đừng làm phiền tôi nữa, về phần anh, sau này có dùng thân phận bạn trai của ai đến nhà tôi cũng được, cứ đến thoải mái, tôi nhất định sẽ chuẩn bị không gian yên tĩnh cho các người. Thế nhưng nếu anh dám xúc phạm bất cứ người nào trong nhà của tôi, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để ‘xử’ anh."
"Y Y, xin hãy nhìn anh, đừng trốn tránh anh có được không? Đừng giống như trước kia, cứ trốn tránh anh, trốn tránh cũng không giải quyết được gì."
Thị Y Thần dùng sức rút tay ra khỏi tay Cao Minh Dương, cười lạnh nói: "Tôi trốn tránh vấn đề? Vậy anh làm vậy là giải quyết vấn đề sao? Quấy nhiễu không tha sao? Nếu anh muốn giải quyết vấn đề, vậy tại sao còn đi chung với cô ấy? Tôi thật sự lại không ngờ anh lại có thể giống Y Vân cứ điên cuồng mà bám riết theo tôi, anh lại giống cô ấy thấy tò mò muốn biết người đàn ông tôi xem mắt sẽ có hình dáng thế nào sao? Lẽ nào đây là cách mà anh giải quyết vấn đề?"
Cao Minh Dương lắc đầu, nói: "Anh chưa từng bám riết em. Anh nói rồi, hôm qua chỉ là anh chấp nhận đi ăn bữa cơm cuối cùng với cô ta mà thôi, giải quyết hết mọi chuyện, nhưng anh không hề nghĩ rằng cô ấy lại chọn nhà hàng đó, lại càng không nghĩ đến em lại đến đó...xem mắt. Chuyện tối hôm qua, chỉ là hiểu lầm, nhưng mà đối với những chuyện đã xảy ra, anh thật sự xin lỗi, anh không phải cố ý muốn đẩy người khác."
Đây là Thị Y Vân.
Thị Y Thần bật cười, sau đó tức giận nói: "Tôi không muốn biết hai người nói chuyện gì, thế nhưng nếu anh không biết, tại sao không như không quen biết luôn? Anh cứ việc ăn cơm của anh đi, tôi xem mắt của tôi. Tại sao lại phải chạy đến chen chân vào?" Biết rõ Thị Y Vân là cố tình, anh ta lại hết lần này đến lần khác sập bẫy.
Cao Minh Dương cắn chặt môi, trầm mặc một hồi, sau cùng lại nói: "Anh thừa nhận, tối hôm qua là anh kích động, nhưng mà em có nghĩ đến cảm giác của anh không? Cái loại cảm giác này giống như em hiểu lầm anh và Y Vân ở chung với nhau. Anh không có cách nào tiếp nhận được chuyện em và người khác xem mắt, cho dù em không để ý đến anh, anh cũng không thể làm như không thấy được."
Thị Y Thần ngẩn ra, rất nhanh lại nói: "Hoàn toàn khác nhau không phải sao? Tôi xem mắt, lúc này tôi và anh đã chia tay rồi, hơn nữa còn quang minh chính đại, còn anh với cô ấy, cái đó gọi là phản bội, là ‘bắt cá hai tay’."
"Anh không có phản bội, cũng không bắt cá hai tay. Mỗi ngày em đều chỉ nghĩ đến cửa hàng áo cưới của em, nếu so với người bạn trai này, sự quan tâm của em dành cho nó còn nhiều hơn anh. Cho dù lúc hai chúng ta hẹn hò, suy nghĩ của em vẫn chỉ là áo cưới của em, thiết kế của em, khách hàng của em. Em có nghĩ đến anh không? Anh sẽ ghen tị với mấy cái áo cưới đó, ghen tị với khách hàng của em. Anh hy vọng đến nhường nào em dành sự quan tâm dành cho anh nhiều hơn một chút, mà không phải một đống vải vóc đó. Tình cảm chất chứa trong lòng, nhưng không có chỗ để nói ra, trùng hợp trong quán rượu gặp được Y Vân, bởi vì cô ấy là em gái của em, em gái cùng lớn lên với em, anh mới có suy nghĩ đến hỏi một số chuyện, muốn tìm hiểu từ cô ấy để biết thêm về em. Anh không muốn sau này gặp em vẫn chỉ có thể nói chuyện vải vốc, em hiểu không?"
Môi Thị Y Thần run lên, lại nhớ đến Cao Minh Dương đã từng đùa rằng anh ghen tị với áo cưới của cô, nói nếu một ngày nào đó anh biến thành vải tơ tằm thì có lẽ tốt rồi. Cô hoàn toàn không biết mình đã bỏ qua câu nói này, nhưng nội tâm kiêu ngạo không cho phép bản thân cúi đầu, "Vậy sao? Bởi vì tôi là một người cuồng công việc nên anh không thể chấp nhận được, vậy nên chuyện này đã thành cái cớ để anh bắt cá hai tay sao?"
"Anh không có bắt cá hai tay, đêm đó anh thật sự uống say, nhưng anh biết chưa có chuyện gì xảy ra..." Cao Minh Dương cau mày lại một lần nữa giải thích.
Thị Y Thần lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không muốn nói gì thêm, xoay người rời đi.
Sau cơn mưa, bầu trời buổi chiều trở nên u ám, người đi đường cũng không nhiều.
"Y Y..." Cao Minh Dương ném cây dù trong tay, lần thứ hai đưa tay kéo cánh tay Thị Y Thần, "Anh biết trong lòng của em còn có anh, anh biết nút thắt trong lòng em vẫn chưa được tháo, nhưng mà xin em tin tưởng anh, mở lòng một lần, có được không?"
"Buông tay!" Thị Y Thần hét to, trong giọng nói còn mang theo giọng nghẹn ngào, nước mắt ủy khuất nhanh chóng không kiềm lại được ào ạt chảy ra.
Cao Minh Dương không buông, cố sức áp cô vào trong ngực, hai tay nâng má cô hung hăng hôn xuống.
Hai tay Thị Y Thần quơ loạn phản kháng, nhưng làm thế nào cũng không đủ sức để kháng cự lại Cao Minh Dương, chỉ có thể ra sức cắn môi anh ta.
Cao Minh Dương bị đau, buộc phải buông Thị Y Thần ra.
Thị Y Thần liền vung tay hung hăng tát Cao Minh Dương một cái. |