* Có thể hiểu là kinh nguyệt.
Thị Y Thần kéo Chu Kiều Na chạy thẳng một mạch ra khỏi khách sạn mới dừng lại.
Chu Kiều Na vỗ ngực, không ngừng thở dốc, "Không nghĩ ra là sau khi được “thoải mái”, cậu lại có...thể lực... kinh người... đến như vậy..."
Thoải mái gì chứ? Tình trạng bi thảm của cô chỉ trong lòng cô mới hiểu rõ. Dù chỉ một giây thôi cô cũng không muốn nhớ đến nơi kinh khủng này.
Cuối cùng Chu Kiều Na cũng lấy lại được nhịp thở, nói: "Xe của tớ đậu ở phía đối diện."
Hai người bước vào trong xe, Chu Kiều Na khởi động xe, chậm rãi đi được một đoạn, mới nói: "Nhanh nói cho tớ biết tình hình chiến đấu tối hôm qua nào."
Thị Y Thần dựa đầu vào ghế, vẻ mặt xuống tinh thần, nói: "Tình hình chiến đấu gì chứ? Căn bản là tớ chẳng nhớ chuyện gì cả."
"Hả? Không phải chứ, anh chàng đẹp trai kia nhìn thắt lưng rõ ràng rất có lực. Lần đầu tiên quan trọng như vậy mà cậu chuyện gì cũng chẳng nhớ là thế nào? Không thể nào." Chu Kiều Na không tin.
"Tớ lừa cậu làm gì? Hôm qua, ngay cả việc làm thế nào đến được khách sạn tớ cũng không biết."
"Hả? Không nhớ được gì sao? Không thể nào. Đêm qua tớ nhìn thấy cậu sống chết bám theo anh chàng đẹp trai đó, kéo áo anh ta, sau đó còn cùng anh ta lên taxi nữa. Tớ còn tưởng đầu óc cậu được khơi thông rồi chứ. Làm cả buổi, cậu lại hoàn toàn không biết gì. Cậu sẽ không tưởng nhầm anh ta là tớ đấy chứ? Dáng người của tớ chuẩn hình chữ S quyến rũ chết người thế này, cậu cũng có thể nhìn lầm được sao? Cậu cũng thật biết nói đùa."
"Cái gì?! Tối hôm qua cậu nhìn thấy tớ lôi kéo anh ta?"
"Đúng vậy, cậu cứ chạy theo lôi kéo anh ta, sau đó cùng anh ta lên xe, cậu còn dùng thân để mở cửa xe nữa, không cho người ta đi, tớ nghĩ là cậu đang “ngã giá” với anh ta..."
"Tớ X..." Thị Y Thần buông một lời thô tục, nếu không phải Chu Kiều Na đang lái xe, cô thật sự muốn bóp chết sự phấn khích quá mức của cô bạn, "Tớ làm sao có thể đi ngã giá với anh ta chứ?! Tớ có nói, nhưng tớ không phải đang nói “phí qua đêm” với anh ta, tớ nói chuyện sửa giày. Cậu xem bộ dạng tớ thế này có thể đi tìm loại người như anh ta sao? Tớ khinh! Nhưng tất cả những chuyện này không quan trọng! Quan trọng là, cuối cùng cậu có phải là bạn của tớ hay không? Cậu thà đứng trơ mắt nhìn tớ cùng người đàn ông xa lạ rời khỏi đó, cũng không ngăn tớ lại một lần? Cậu có biết là thứ quý giá nhất của tớ... lần đầu tiên đã không còn nữa rồi."
"Nhưng mà tối hôm qua lúc tớ hỏi cậu muốn món quà sinh nhật gì, cậu nói muốn đàn ông."
"Tớ..." Thị Y Thần nghẹn lời, những lời này cô nhớ rất rõ. Cô cắn môi, còn nói: "Dù sao cậu cũng nên theo tớ đi chào hỏi người ta một tiếng."
"Haiz, tớ đâu biết là rốt cuộc cậu nghĩ cái gì. Ngày hôm qua ra khỏi đó thật thoải mái, cậu đột nhiên biến mất, tớ nghĩ cậu đã rời khỏi quán trước rồi, kết quả ra khỏi K.O. cũng không có thấy cậu. Tớ còn đi hết mấy con phố gần đó để tìm, quay về chỗ cũ đợi một lúc, ai biết vừa đứng ở trước cửa đã thấy cậu cùng một người đàn ông lôi kéo nhau ra khỏi K.O, còn bước lên taxi nữa. Cậu thật sự giống như muốn cùng người ta đi thuê phòng ấy, cậu nói xem nếu như ở hoàn cảnh đó cậu sẽ làm thế nào? Tình huống lúc đó, đổi lại người khác cũng sẽ làm như vậy thôi."
"Ta X..." Thị Y Thần cảm thấy lòng như chết lặng. Càng nói, cô càng cảm thấy thật khó chấp nhận, càng có suy nghĩ muốn đi chết quách cho xong. Cô không ngừng gõ đầu mình, thực sự là không hiểu nhau lắm, "Bạn thân à, tối hôm qua đột nhiên tớ rất khó chịu được không? Dạ dày của tớ cứ nhộn nhạo cả lên, vì vậy phải vào toilet. Trùng hợp gặp được hai người đàn ông đang cãi nhau, một người trong đó chính là anh ta. Tớ chỉ nói một câu bảo hai người họ nhường đường, kết quả bị anh ta tát một cái ngã lăn ra đất gót giày cũng vì thế mà bị gãy. Vì chuyện chiếc giày, tớ cãi nhau với anh ta, kết quả anh ta quăng một xấp tiền vào mặt tớ. Cậu cũng biết đó là đôi giày do Leone dạy tớ làm, tớ xem nó như bảo bối của mình. Vậy nên tớ mới đuổi theo anh ta không buông, tớ làm sao vì chuyện muốn lấy chồng mà làm ra cái loại “tình một đêm” đó được chứ?"
Hình ảnh tiền mặt giống như mưa bay đầy trời không ngừng lẩn quẩn trong đầu của cô.
"Ra là vậy... Cậu cũng nên nhớ một chút, ít ra anh ta rất đẹp trai, cũng có rất nhiều phụ nữ lân la đến bắt chuyện, lần buôn bán này cậu có lời rồi." Chu Kiều Na chỉ có thể cười khan.
"Nhờ lời chúc “tốt lành” của cậu." Thị Y Thần dùng tay ấn mạnh lòng ngực, sợ mình sẽ không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
"Được rồi, vừa rồi cậu cãi nhau với anh chàng đẹp trai kia, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có gì." Cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện xảy ra trước đó nữa, cô đã đánh mất món đồ quý giá nhất mà bản thân giữ gìn hai mươi chín năm, còn bị người ta cười cợt, chúc mừng vì được giải thoát khỏi cái danh lão xử nữ, đây mới là sỉ nhục lớn nhất.
Chu Kiều Na thật sự không hiểu tại sao cô bạn lại buồn phiền vì chẳng nhớ được gì, vừa lái xe vừa thoải mái nói với Thị Y Thần: "Thật ra thì lần đầu tiên không nhớ cũng không phải là không tốt, lần đầu tiên rất đau, không thoải mái chút nào, thậm chí có lúc còn cảm thấy sợ hãi. Cậu như vậy sẽ không có bóng ma trong lòng."
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Kiều Na, mặt thoáng chốc đỏ lên, im lặng một hồi lâu mới nói: "Hỏi cậu một chuyện nghiêm túc, lần đầu tiên của cậu, cái kia nhiều không?"
"Cái gì nhiều không?" Chu Kiều Na không nghe rõ.
"Chính là...chảy máu đó."
"À, cái này…không nhiều lắm."
"Không nhiều lắm? !" Thị Y Thần vừa nghe xong, lòng bỗng nhiên trầm xuống. Cô cắn môi, trong đầu phản ứng rất nhanh, vì sao máu của cô giống như kinh nguyệt đến ấy, “nước mắt chảy thành sông”?
"Ừ, một chút. Nói chính xác, chỉ là một ít tơ máu mà thôi, thế nhưng sẽ có cảm giác rất đau, rất trướng, nhưng mà, qua ngày hôm sau là tốt lại thôi. Hiện tại rất nhiều cô gái tự mình đánh mất lần đầu tiên, hoặc là do hoạt động quá mạnh vân vân. Cậu còn có thể nhìn thấy máu xử nữ, thật sự hai mươi chín năm qua giữ gìn rất tốt." Chu Kiều Na cười cười.
Cô không nói gì chỉ liếc mắt.
Nhưng những lời Chu Kiều Na nói cô nắm bắt rất nhanh. Phía dưới rất đau, cô không có, rất trướng, cô cũng không có, có cảm giác chỉ là cảm giác đau như kinh nguyệt đến mà thôi.
Cô xoa xoa phần bụng đau âm ỉ của mình, buồn rầu nói: "Đúng như cậu nói bụng của tớ có đau một chút, thắt lưng và chân cảm thấy rất mỏi, với lại còn không có sức."
"Đau bụng?" Chu Kiều Na liếc mắt nhìn bụng của cô, nở một nụ cười khó hiểu, ám muội như đùa cợt lại nổi lên, "Thắt lưng và chân mỏi vô lực đều rất bình thường, cậu đau bụng vậy... Ha ha, đến cuối cùng cậu và anh chàng đẹp trai đó tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt mới có thể khiến cho bụng cậu đau vậy."
"Tớ ngất mất!" Cái gì kịch liệt? Cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào. Cô thật sự rất khó chịu.
"Haiz, ngày mai sẽ tốt thôi. Ngày mai nếu như còn khó chịu, cậu đến bệnh viện tìm bác sĩ đi." Chu Kiều Na liên tục cười không ngừng.
"Tớ xin cậu, cậu đừng cười có được không?" Cô mệt mỏi liếc mắt.
"Được được được, không cười. Hì hì... Bây giờ cậu muốn về nhà hay về cửa hàng?" Chu Kiều Na cố nhịn cười nói.
Về nhà, nếu không may gặp phải mẹ cô, cô cả đêm không có về nhà, chắc chắn sẽ bị tra hỏi tới tấp. Cô đã phiền lắm rồi, nếu lại nghe thêm một trận giáo huấn nữa, cô nhất định sẽ điên mất. Thị Y Thần mệt mỏi nói: "Đưa tớ về cửa hàng đi, vẫn còn nhiều việc chờ tớ giải quyết."
Lúc bận rộn, cô sẽ không có thời gian nghĩ đến việc mình đã ăn chơi sa đọa thế nào.
"Được." Chu Kiều Na lái xe, lòng vòng một lúc, lái đến Jessie' s.
Trên đường đi, Chu Kiều Na nhận được một cuộc gọi từ trường học, đưa Thị Y Thần về tiệm, liền vội vội vàng vàng rời khỏi.