Em Là Vợ Của Anh... Mãi Mãi Là Vợ Của Anh

Quyển 1 - Chương 10: Một nụ cười




"Thôi tao đi về đây, ba người ngồi đó nói chuyện đi" Hạ Băng đứng dậy và nói

"Sao về sớm vậy" nhỏ hỏi

"Hôm nay ba tao về, chiều tao nói cho tài xế rước mày về" Hạ Băng

"Ok, love u" nhỏ trả lời

"Bye Bye" Anh Tuấn và Minh Hoàng đồng thanh

Hạ Băng ra khỏi cantin rồi đi bộ về nhà, vì bắc tài xế đang giúp mấy cô người hầu dọn dẹp nhà cửa.

Nắng nóng trang trang Hạ Băng cứ đi bộ với chiếc áo dài thiết tha, Khi đi Hạ Băng thấy một đắm giang hồ đứng giữa đường, làm cho Hạ Băng không thể nào đi qua được.

Gì vậy trời, đánh lộn thì vào nhà mà đánh chứ ra ngoài đánh lộn Để người ta nhìn à ( Hạ Băng)

Hạ Băng không có cách nào khác liền đứng đó chờ đợi.

"Này!! Mấy người nhìn gì, Biến đi hết cho tôi, đúng là nhiều truyện" một người trong số họ hét lên làm cho đám đông giải tán còn Hạ Băng thì cứ đứng đó.

"Ê nhóc, mày không đi à"

"Cho tôi qua" Hạ Băng nói ngắn gọn

"Nhà mày bên kia à"

"Ừ"

"Vậy đi đi"

Nó liền đi, khi đi có một người nào đó nắm chặt tay nó lại, nó liền quay lại và nhìn hắn

"Anh gì đó ơi, anh có biết anh đang nắm tay ai không vậy" nó nói

Hắn không trả lời cứ nắm tay nó thật chặt.

"Ngủ rồi à..... NÀY!!" Hạ Băng

" cô kia, cô nên ăn nói cẩn thận đi" một trong số họ tới gần Hạ Băng và nói.

"Tôi bảo cô đi mà sao không đi, đứng đây làm gì"

"Anh mù à, anh nhìn cánh tay của anh ta đi, nắm chặt tay tôi thế này, làm sao mà tôi đi được" nó bình tỉnh nói

"...."

"Còn nữa Nắng nóng như thế này, mà các anh......." Nó hét lên

Chưa nói xong thì bị người kế bên kéo lại làm cho nó té xuống và ngồi trên đùi hắn, hắn thả tay nó ra và ôm nó thật chặt, không cho nó nhúc nhích

"Này anh điên à, thả tôi ra" nó la lên

"Không thả đó thì sao" hắn thì thầm bên tai nó làm cho nó giật mình

"Đại ca dậy rồi à"

"Tao đâu có ngủ đâu mà dậy"

"Đại ca à, nếu đại ca ngồi ở ngoài đây, người ta tưởng đai ca bị khùng á"

Đúng, rất đúng (Hạ Băng)

"Tao biết" hắn đột nhiên đứng dậy và bế nó lên

"Này anh..." Hạ Băng

" đi thôi " hắn nói

Anh dám lơ tôi (Hạ Băng)

"Còn cái ghế"

"Để đó đi"

"Vâng ạ"

"Thả tôi xuống" nó nhìn hắn nói

"Tôi không thích, từ nay trở đi cô là của tôi" hắn cười và nói, một nụ cười nhợt nhạt của hắn, làm cho nó không biết nói gì

Tôi không biết anh, tôi không quen anh, anh là người như thế nào tôi củng không biết, nhưng tôi biết một điều rằng, anh có một nụ cười giả tạo (Hạ Băng)