Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 9-3: Một bản ngã khác của tôi trên thế giới này (3)




Type: Quinn

Quan Cạnh Phong đưa cô đến một nhà hàng cơm Tàu gần công ty. Anh ăn rất khỏe, mỗi lần đều gọi rất nhiều món, dạ dày vốn dĩ rỗng không của cô được lấp đầy chỉ bằng nửa già bát cơm, thế là tất cả đồ ăn còn lại đều do giám đốc Quan xử lý hết.

Cô định phát biểu ý kiến rằng đàn ông ăn hết thức ăn trên bàn, thậm chí còn ăn hết đồ ăn thừa phụ nữ để lại thật nam tính, thật gợi cảm, nhưng chưa kịp nói ra thì Quan Cạnh Phong đột nhiên đứng bật dậy, dưới đôi mắt mở to, không thể tin nổi vào mắt mình của Thần Tâm, anh tóm lấy cổ áo của người đàn ông bên bàn bên cạnh, mà nhìn có vẻ nước sông không phạm nước giếng.

“Đưa ra đây!”

“Đưa, đưa gì cơ?”

“Rầm!” Một nắm đấm không hề nể nang đột nhiên rơi ầm xuống mặt người đàn ông đó, khách hàng xung quanh vội vàng hét lên, lùi về một bên, “Đưa hay không?”.

“Quan Cạnh Phong!” Thần Tâm vội vã chạy đến kéo tay anh, “Sao anh lại đánh người?”.

Nhưng anh hoàn toàn không để ý đến cô: “Tôi cho anh một giây, sau một giây, tôi đảm bảo người hầu hạ anh tuyệt đối không phải là tôi, xem anh thích đen hay thích trắng”.

Người đàn ông bị tóm cổ anh sợ đến nỗi nét mặt biến sắc, dưới sự cảnh cáo hung hãn của Quan Cạnh Phong, lẩy bẩy lấy ra một chiếc máy quay mini từ trong túi.

Khách hàng xung quanh, bao gồm cả Thần Tâm, đều hít một hơi, cuối cùng bây giờ cũng hiểu được nguyên nhân tại sao người đàn ông này lại bị ăn đòn.

Chiếc máy quay vừa được đưa đã bị Quan Cạnh Phong giật lại, dẫm vài cái đã nát vụn.

“Tôi cảnh cáo anh”, giọng nói của anh nghe có vẻ nham hiểm, “Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa nếu không anh muốn kết quả như thể nào tôi sẽ cho anh kết quả như vậy, cút!”

Anh nổi giận đùng đùng, bầu không khí vốn dĩ rất ấm cúng biến mất hoàn toàn.

Lần này, anh không xử lý hết thức ăn mà cô ăn không hết vào bụng, bởi vì sau khi người đàn ông kia lồm cồm bỏ chạy, anh không còn muốn ăn nữa, vội vàng đưa cô rời khỏi.

“Người đó là ai?”

“Không quen”, Quan Cạnh Phong mím chặt đôi môi mỏng, chuyển hướng chiếc xe về phía căn biệt thự.

“Không quen? Vậy tại sao anh ta lại chụp trộm anh?”

Anh khẽ liếc sang cô, giọng nói bình tĩnh như thường: “Em không biết là giám đốc điều hành của Quan thị thường được lên báo sao?”

“Nhưng đấy là báo tài chính kinh tế, lẽ nào báo tài chính kinh tế đến việc buổi tối anh ăn gì cũng phải báo cáo với công chúng sao?”

Quan Cạnh Phong không trả lời, lái chiếc xe vào gara của khu biệt thự.

Lát sau, anh bỗng đề nghị: “Chúng mình đi đâu đó nghỉ ngơi đi?”.

“Ừm?”

“Trong ngoài nước đều được, em chọn đều được, chúng mình đi nghỉ dưỡng.”

Doãn Thần Tâm nhìn anh khó hiểu: “Nhưng gần đây công ty không phải rất bận sao?”

“Vì vậy mới muốn đi thư giãn một chút, có muốn đi cùng anh không?”

Cô cười: “Đương nhiên rồi”.

Ai mà biết là ai đi cùng ai?

“Bà Vương, đặt cho tôi hai vé đi London cuối tuần này.”

“Vâng thưa tổng giám đốc.”

“Còn nữa, giúp tôi gọi điện sang London, nối máy đến văn phòng tổng giám đốc.”

“Vâng.”

Một phút sau.

“Anh Quan, bây giờ ở London mới tám rưỡi, thư kí của Hồng Cầm nói cô ấy không đến công ty sớm vậy đâu.”

“Được, vậy để lại tin nhắn cho cô ấy, sau khi đến công ty gọi điện cho tôi ngay.”

“Vâng.”

Sau khi gác máy, bà Vương vốn định ra phòng làm việc bên ngoài gọi điện thoại đặt vé máy bay, đột nhiên nghĩ ra không đúng, đặt hai tấm vé máy bay?

“Anh Quan, lẽ nào anh dự định đi London sao?”

Quan Cạnh Phong nheo mắt nhìn bà, không trả lời.

“Không được đâu anh Quan”, cái nheo mắt khiến bà thư kí già bên anh bao năm qua biết được đáp án, “Trong tình hình này anh mà đi mất, cổ đông sẽ có ý kiến đấy ạ”.

“Vì vậy tôi định gọi Hồng Cầm về nước trấn áp trước, với khả năng của cô ấy, tôi tin là những cổ đông đó sẽ không nói gì đâu.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, đợi lúc nữa Hồng Cầm gọi điện thoại đến bảo cô ấy về nước ngay.”

“Nhưng…” Bà Vương vẫn muốn nói thêm gì đó, đúng lúc đó, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

Không đợi Quan Cạnh Phong lên tiếng, sau khi tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng tượng trưng liền im bặt, sau đó cánh cửa bị người bên ngoài tự ý mở ra,

Bà Vương bất ngờ, đang bảo ai không sợ chết mà dám tự ý xông vào căn phòng của tổng giám đốc. Nhưng vừa quay đầu lại…

“Trời ơi, không phải vậy chứ?!”

“Sao? Không hoan nghênh tôi sao? Vừa nãy tôi còn có thần giao cách cảm, cảm thấy có người đang gọi tên tôi cơ đấy.” Bà Vương mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi, một dáng người cao ráo tự mình mở cửa, hơn nữa, còn kiêu ngạo bước vào trong phòng.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, tốc độ của Tào Tháo cũng thật là kì diệu.

Mắt mồm bà Vương lâu lắm rồi chưa mở to như vậy, nhưng người đàn bà xinh đẹp đột nhiên như rơi từ trên trời xuống trước mắt này không phải chính là Hồng Cầm- người mà bà vừa gọi điện sang hỏi và được thông báo là vẫn chưa đến văn phòng sao?

“Sao vậy?” Người đàn bà vừa tự ý xông vào văn phòng ra vẻ như vừa tỉnh mộng, “Ồ, xin lỗi, vừa rồi vì nghe thấy tổng giám đốc điều hành của chúng ta nhắc đến tên tôi, vì vậy, tôi kích động mà quên mất lễ nghĩa. Thật là ngại quá”. Dáng người mỏng manh, cao ráo, tóc xoăn dài, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, nụ cười ngọt ngào, “Tôi chỉ muốn nhanh chóng đi vào để trả lời câu hỏi của ngày giám đốc điều hành. Thật sự xin lỗi, anh Quan vẫn khỏe chứ?”.

Quan Cạnh Phong hơi nhướng mày.

“Sao vậy? Không chào đón em sao?”

“Sao cô lại đến đây?” Quan Cạnh Phong nhìn người đàn bà vừa bước vào phòng đã có thái độ tốt đến kì lạ này.

“Sao em lại đến đây?” Lý Hồng Cầm hơi mỉm cười, “Vừa rồi không phải có người mong em về nước sao? Nếu em nói đây gọi là thần giao cách cảm anh có tin không, chồng cũ?”.

Hàng lông mày vốn đã nhướng lên nay lại chau càng chặt hơn, Quan Cạnh Phong nhìn Lý Hồng Cầm, kể từ lúc bước vào căn phòng, thái độ của cô ta tốt đến mức khả nghi.

Bình thường mà nói, đáng lẽ ra sau khi nhận được cuộc điện thoại của bà Vương, cô ta phải nổi giận đùng đùng, lửa giận ngút trời mà trả lời rằng: “Quan Cạnh Phong, anh đừng có nằm mơ” sau đó lên mặt để anh đích thân gọi điện qua, sau đó nữa nghiêm khắc đánh giá sự nghiêm trọng của sự việc và sự thành khẩn trong thái độ của anh, cuối cùng mới quyết định đồng ý một cách khó khăn.

Nhưng lúc này, thái độ của người đàn bà này lại tốt đến mức quá thể.

“Thực ra, em không hoàn toàn về đây chỉ để trả lời câu hỏi của anh”, Lý Hồng Cầm không để ý đến lông mày nóng nảy của anh, hoặc giả, cô ta không hề có hứng thứ bận tâm đến biểu cảm tâm trạng của Quan Cạnh Phong, “Chỉ là tối hôm trước đọc được một tin trên báo người Hoa ở Anh, khiến em bỗng nhiên rất nhớ ngài giám đốc điều hành, thêm vào đó, tình hình kinh doanh của công ty mấy ngày nay thực sự là kém đến mức muốn tạm thời làm lính đào ngũ, cổ phiếu giảm khiến em lòng dạ buồn phiền rối loạn, vì vậy, là thuộc hạ, em liền quyết định về nước trước, đến địa bàn của ngài giám đốc điều hành là anh đây để nghỉ ngơi vài ngày. Anh xem, có vấn đề gì không?”.

Lý Hồng Cầm ngồi xuống chiếc ghế làm việc đối diện anh, nghiêng người về phía trước, hơi mỉm cười, nhìn thẳng gương mặt không có mấy phản ứng mấy của Quan Cạnh Phong. Vừa nói, vừa cho tay vào túi xách, rút ra một tờ báo. Gương mặt tươi cười xinh đẹp ngọt ngào vô hại, giọng nói dịu dàng vui tai, nhưng bàn tay lại ném mạnh tờ báo lên bàn.

“Rầm!”

Tiếng tờ báo đập mạnh trên bàn và giọng nói dịu dàng của cô ta vang lên cùng lúc: “Có hứng thú đọc báo người Hoa ở Anh không? Tờ báo này đúng là hình ảnh đầy đủ, văn phong phong phú đa dạng”.

Quan Cạnh Phong không nhúc nhích, chỉ nhìn cô ta, lấy bất biến ứng vạn biến.

Nhưng bà Vương đứng bên cạnh lại tò mò cầm tờ báo lên chỉ nhìn lướt qua, bà thư kí già suýt ngất: “Trời ơi, việc này xảy ra lúc nào vậy? Tại sao lan truyền sang tận London rồi?!”.

“Đúng vậy”, khác với sự kích động của bà Vương, giọng nói của Lý Hồng Cầm thực sự được coi là chậm rãi, nhưng lúc này, ngọn lửa phẫn nộ vốn được giấu kĩ trong mắt cô ta cũng bắt đầu phát sáng, “Tôi còn cảm thấy kì lạ cơ, tốc độ toàn cầu hóa sao lại nhanh đến mức kì lạ như vậy, rõ ràng chỉ là một việc của nửa ngày trước mà chỉ mười hai tiếng sau đã lan truyền sang bên kia bờ đại dương rồi!”

Cô ta quay mặt lại, liếc gương mặt như đang đối đầu với quân địch hùng mạnh của bà Vương.

Đích thực, cô ta nên có biểu cảm như vậy, bởi vì trên tờ báo khốn khiếp in hình Quan Cạnh Phong và Doãn Thần Tâm! Trong vòng mấy ngày những đơn đặt hàng bị trả về ở thị trường London và tờ báo này cùng lúc đập vào mặt Lý Hồng Cầm!

Giọng nói của cô ta dần trở nên lạnh lùng: “Nhưng tốc độ toàn cầu hóa có khiến người ta kì lạ đến đâu đi nữa cũng không đáng sợ bằng sự trơ trẽn của một người! Hôn cái gì? Rất thú vị sao? Muốn hôn hít thì về nhà đóng cửa lại từ từ mà hôn hít không được sao? Lại còn ở ngay phòng làm việc như này, thậm chí còn đứng trước cửa kính, để mặc người ta mặc sức chụp ảnh? Quan Cạnh Phong, tôi thực sự phục anh đấy!”.

Bàn tay của người phụ nữ mạnh mẽ này cuối cùng cũng đập “rầm” một tiếng trên bàn, giọng nói cực lớn, như tiếng sấm bên tai.

Không đợi bất kì ai kịp phản ứng gì, Lý Hồng Cầm đứng dậy, giật lấy tờ báo trên tay bà Vương: “Giám đốc điều hành Quan thị che giấu tội phạm, hai người ôm hôn quên mình trước cửa kính, quan hệ bị phơi bày!”.

Mỗi lần đọc một từ, cô ta càng nghiến răng nghiến lợi mạnh hơn: “Quan Cạnh Phong, anh muốn để mọi người cùng chết hết sao? Vì chuyện này mà không biết công ty con của em ở London đã bị hủy bao nhiêu đơn hàng, anh thì không sao, trong tình cảnh như vậy mà vẫn còn muốn đưa con tiện nhân kia sang nước ngoài lánh nạn? Anh đang làm trò gì vậy? Muốn đưa cô ta đến một nơi yên tĩnh, tránh bị làm phiền? Được, anh vĩ đại, anh vô tư, nhưng khốn khiếp, anh có nghĩ đến những cổ đông khác ở công ty không?”

Gương mặt Quan Cạnh Phong vốn dĩ không có chút biểu cảm nào nhưng khi nghe thấy ba từ đó, ba từ “con tiện nhân” mà Lý Hồng Cầm nghiến răng nghiến lợi nói ra đó, mặt anh cuối cùng cũng sầm lại.

“Lý Hồng Cầm, chú ý thái độ của cô”, Quan Cạnh Phong lạnh lùng nói, “Không phải tôi gọi cô về là để cãi nhau”.

“Ồ? Không phải sao?” Lý Hồng Cầm nhướng mày, nét mặt như vừa tỉnh mộng, dáng vẻ ngốc nghếch đó giống y như cô gái ngốc hôm nay giả vờ bị bệnh nằm ở nhà để không phải đến công ty.

Tiếp theo đó cô ta giả vờ ngô nghê, mở to mắt y như cô gái ngốc đó, nét mặt vô tội: “Ồ? Thái độ của tôi khiến anh Quan không vui sao? Vậy thật là xin lỗi. Thực ra, toi chẳng qua là muốn về để bàn bạc với anh một chút xem tổng giám đốc Quan anh minh, thần thông, được mọi nguời yêu mến rốt cuộc khốn khiếp, định làm gì với thị trường cổ phiếu như gặp ma khốn khiếp đó. Kết quả là vừa nhìn thấy ngài giám đốc điều hành anh tuấn, hào hoa đây đã khiến tâm trạng em bị kích động, không kìm chế được mà lỡ to tiếng, thật ngại quá.”

Quan Cạnh Phong nhìn cô ta, sự phẫn nộ đó rõ ràng được kìm nén dưới nét mặt bình tĩnh nhưng dáng vẻ không hề che giấu đó lại khiến người khác nhìn là biết ngay. Anh hơi hạ giọng điềm đạm nói: “Thực ra gần đây không chỉ có Quan Thị mà thị trường cổ phiếu toàn đều đang đi xuống, vì Mỹ…”.

“Hừ, Mỹ!” Lý Hồng Cầm hừ một tiếng, ngắt lời giám đốc Quan chẳng hề sợ hãi, “Xin hỏi, tổng thống Mỹ chết rồi hay soa? Hay là Bin Laden sống lại rồi? Hay là 2012 đúng là năm tận thế? Nếu không rốt cuộc điều gì khiến cho cổ phiếu của Quan Thị nhà anh liên tục giảm xuống mức sàn trong vòng một tuần?! Đến người Anh cũng phải vội vàng bán tống bán tháo cổ phiếu của chúng ta, Quan Cạnh Phong, sự việc rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào sao?”

“Có”, giọng nói của Quan Cạnh Phong bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với sự phẫn nộ quá rõ ràng của Lý Hồng Cầm, “Nhưng em ở đây đanh đá mắng chửi không giải quyết được vấn đề.”

“Vậy thì là gì? Lẽ nào anh đưa nó đến London lánh nạn sau đó vứt mọi vấn đề cho em giải quyết?!”

Quan Cạnh Phong nhìn cô: “Đợi sóng gió qua đi anh sẽ quay về, biết đâu lại là một chuyện tốt”.

“Tốt cái gì mà tốt! Muốn cho con bé đáng chết kia lánh nạn mới là mục đích chính đúng không?”

Cô ta mới phẫn nộ nhìn anh, nhìn gương mặt anh tuấn đã lâu ngày không gặp, nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt bất giác ánh lên ánh nhìn nào đó: “Quan Cạnh Phong, coi như em lạy anh, coi như em xin anh, anh là giám đốc điều hành anh có biết không? Anh có trách nhiệm anh biết không? Nhất cử nhất động của anh sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến danh dự của Quan Thị anh biết không?”.

“Cả thế giới đều đang suy đoán mối quan hệ giữa anh và vụ án của Phó Minh Tích, thậm chí phần lớn mọi người đều chắc nịch rằng anh che giấu cho Thần Tâm là vì anh cũng tham gia vào vụ mưu sát! Đứng trước việc lớn như vậy mà anh lại định ‘đi lánh nạn’? Anh có biết người ngoài sẽ nói sao không? Những đối thủ cạnh tranh đang rình rập như hổ mình mồi sẽ thổi phồng vấn đề lên như nào? Người ta sẽ nói anh sợ tội mà bỏ trốn! Sợ tội mà bỏ trốn! Đồ ngốc!”

Cô ta thực sự tức chết vì anh.

Kể từ khi đơn đặt hàng đầu tiên bị trả lại một cách vô duyên vô cớ, cô ta đã cảm thấy có gì đó không đúng. Thị trường chính là như vậy, hợp tác và cạnh tranh chính là như vậy, cô ta tưởng rằng cô là người đầu tiên nắm được thông tin, nhưng thực tế luôn luôn có người nắm được thông tin sớm hơn, giật gân hơn, bí mật hơn bạn, dựa vào những thông tin này mà giáng cho bạn một cái bạt tai khiến bạn rơi về vị trí ban đầu.

Cái bạt tai đó, lần này, là nguy cơ về danh dự và đạo đức xã hội của cả tập đoàn Quan Thị, nguy cơ ấy lại do chính Quan Cạnh Phong gây nên.

Không, nói một cách xác thực thì là do con nhóc Doãn Thần Tân đó gây nên!

“Vậy, cô có ý kiến gì không?” Đến nước này rồi, vậy mà kẻ khốn nạn mỗi lần chỉ cần con nhóc Thần Tâm gặp phải chuyện là sẽ nhảy dựng lên kia bây giờ vẫn bình thản không nóng không lạnh khiến người khác tức muốn chết.

Lý Hồng Cầm kìm nén ngọn lửa giận: “Anh nói xem?”

“Tôi muốn nghe ý kiến của cô.”

“Được”, cô ta đứng dậy, dáng người cao ráo, mảnh mai, đặt hai tay lên bàn, gương mặt chầm chậm ghé sát vào mặt anh, “Có hai con đường trước mặt anh, một là, mở cuộc họp báo cũng được, hoặc dùng cách khác cũng được, phủ nhận quan hệ của anh với con bé Doãn Thần Tâm kia”.

“Con đường thứ hai thì sao?” Ánh mắt Quan Cạnh Phong không hề có chút biến động.

“Thứ hai”, trong giọng nói hà khắc, lạnh lùng của cô ta có một chút cảm giác uy hiếp nào đó, “Đợi cuộc họp đại cổ đông”.

Quan Cạnh Phong vẫn không hề lay động, cho dù cô ta ở trên cao, anh ở dưới thấp nhưng dáng vẻ vững vàng đó càng khiến cho lời nói ra sau đó trở nên không có chút nghi ngờ gì: “Vẫn còn con đường thứ ba”.

Gương mặt Lý Hồng Cầm cũng không hề biến sắc.

“Thứ ba, tôi giao cổ phiếu của tôi cho cô, để cho cô điều hành Quan Thị.”

“Anh Quan!” Lý Hồng Cầm vẫn chưa lên tiếng, bà Vương đứng bên cạnh đã lên tiếng trước, “Không được đâu anh Quan, sao anh lại có quyết định như vậy chứ?”.

Bà Vương lo lắng đến mức gần như nhảy cẫng lên, chỉ sợ Quan Cạnh Phong nhất thời hồ đồ, càng sợ Lý Hồng Cầm đồng ý điều kiện này của anh khi anh đang hồ đồ… À không, đây hoàn toàn không phải là điều kiện! Đây là lợi ích! Hoàn toàn là lợi ích, lợi ích một trăm phần trăm!

Sau khi nghe những lời như vậy và rất tán thưởng sự lo lắng của bà Vương, Lý Hồng Cầm lại mím môi một cách mỉa mai: “Cuối cùng cũng nói ra mục đích của anh rồi?”.

Vẫn với tư thế hoàn mỹ đó, Lý Hồng Cầm khẽ cúi người xuống, gương mặt mỉm cười kia giống như đã sớm đoán được Quan Cạnh Phong sẽ đưa ra quyết định như vậy, “Thật đáng tiếc thưa giám đốc Quan, thực tế, thuộc hạ lần này về nước chỉ là vì muốn nói trực tiếp với anh một câu: Đừng-nằm- mơ”.

Cô ta nhướng mày, tất cả mọi phẫn nộ đều bùng lên trong mắt cô ta phản chiếu lên trong đôi mắt anh.

Lý Hồng Cầm đặt một phòng ở khách sạn gần công ty. Cô ta hùng hổ xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc dưới ánh mắt kì lạ của một đống người, sau đó rút khỏi đó cũng nhanh như chớp, rồi quay về khách sạn.

Lý Hồng Cầm ngồi bên bàn tiếp khách trong phòng lấy ra một tờ tài liệu, đôi mắt to lướt trên mọi thông tin của nhân vật trong đó, lâu sau, cô ta nhấc điện thoại: “Băng à, trước chín giờ sáng mai, đưa cho tôi tất cả mọi thông tin về Tả Diên Thanh. Còn nữa, hẹn cô ấy đến khách sạn giúp tôi, nói là vợ cũ của Quan Cạnh Phong có chuyện tìm cô ấy bàn bạc, liên quan đến Quan Cạnh Phong và Doãn Thần Tâm.”

Đôi mắt đjep nhìn lên bức tranh trên tường, ánh lên tất cả sóng gió sắp đến.

“Tôi cho người điều tra quan hệ giữa cô và Quan Cạnh Phong, tôi xin lỗi về điều đố, nhưng tôi không có thời gian để chơi trò vòng vo tam quốc, Quan Thị hiện tại đang rơi vào tình trạng cấp bách. Cô Tả, nhìn cô tôi biết cô rất thông minh, chắc cô hiểu ý tôi.” Hồng Cầm ngồi bên cạnh chiếc bàn tiếp khách trong khách sạn, Băng đã làm việc rất có hiệu quả, đã đưa người cô ta muốn gặp đến gặp. Lúc này, cô ta đã cởi bỏ đôi giày cao gót bảy phân, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái và đi dép lê, sau khi mời Tả Diên Thanh vào phòng liền nhìn không chớp mắt.

Nhìn mãi, nhìn mãi, đầu óc căng thẳng cả một ngày vì những lời ra tiếng vào về Quan Thị bỗng nhiên thả lỏng, bât giác nhìn gương mặt như thể đã từng quen biết của Tả Diên Thanh, rồi cười.

Còn Tả Diên Thanh không hề lấy làm ngạc nhiên. Bởi vì cô ta cũng đang dò xét người phụ nữ tự xưng là vợ cũ của Quan Cạnh Phong này, một lúc nào đó khi cô ta theo bà Vương học hỏi theo kiến nghị của Quan Cạnh Phong, bà thỉnh thoảng cũng buôn chuyện với cô ta về tình sử của Quan Cạnh Phong, trong đó đương nhiên không thể thiếu vị phu nhân tiền nhiệm vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa tài năng này. Trước đây, trong lòng cô ta luôn có một sự hoài nghi ngấm ngầm nào đó, nhưng đến bây giờ, khi gặp được Lý Hồng Cầm bằng da bằng thịt, sự hoài nghi hoàn toàn trong tiềm thức đó ngay lập tức được chứng minh.

Bất giác, Tả Diên Thanh cũng cười, một sự ăn ý không cần nói ra giữa hai người, chỉ cần nhìn nhau cười đã hiểu.

Lý Hồng Cần mời Tả Diên Thanh ngồi, vừa pha trà vừa lấy thuốc lá ra, “Về nước phải uống ngay Thiết Quan Âm, hút một điếu chứ?”.

“Được, cảm ơn”, Tả Diên Thanh đón lấy thuốc lá, ghé đầu thuốc vào bật lửa mà Lý Hồng Cầm bật cho.

“Có biết tôi tại sao lại biết cô hút thuốc không?” Lời nói lòng vòng thoát ra khỏi miệng Lý Hồng Cầm, bản thân cô ta cũng cười trước.

“Bởi vì tôi giống Doãn Thần Tâm – cô muốn nói như vậy đúng không?”

Lý Hồng Cầm lắc đầu: “Không, điều tôi muốn nói là, những người phụ nữ mà anh ấy từng qua lại đều giống Doãn Thần Tâm”.

Đây chính là nguyên nhân khiến hai người phụ nữ ban nãy nhìn nhau cả một phút không nói gì, mà chỉ cười với nhau.

Lý Hồng Cầm cười nhạt, nho nhã bắt chéo chân: “Anh ấy không hút thuốc nhưng những người mà anh ấy qua lại đều hút thuốc”, khẽ nhả khói thuốc, giọng nói của cô ta giống như khói thuốc lơ lửng trong không trung, “Đều có IQ rất cao, BQ rất thấp, vô cùng nóng tính, nhưng đều là người thẳng tính. Cô cười gì?”.

“Tôi đang cười, chị Lý đang khen tôi hay đang tự khen mình? Hơn nữa, chúng ta đều nhờ phúc của cô giáo Doãn sao?”

Lý Hồng Cầm cũng cười: “Tôi chẳng khen ai cả, tôi chỉ muốn nói, bởi vì thẳng tính nên tôi cũng không vòng vo với cô, có lẽ cô hiểu mục đích mà tôi gọi cô đến đây”.

“Khuyên Cạnh Phong? Hya là khuyên cô giáo Doãn?”

“Tôi phụ trách khuyên Quan Cạnh Phong, cô phụ trách khuyên Thần Tâm. Còn nữa”. nói đến đây, Lý Hồng Cầm đứng dậy đến bên chiếc kệ đầu giường, lấy ra một xấp tài liệu, rồi quay lại đặt lên bàn, “Ở đây có một tờ báo và một tờ tài liệu, báo tôi tin là cô đã đọn rồi. Tôi nghĩ là bây giờ cả thế giới đều đã đọc rồi, trừ Thần Tâm ra, vì vậy cái này tôi không nói thêm nữa. Còn một tờ khác”, Lý Hồng Cầm rút ra tờ giấy bên dưới tờ báo ra, “Tuy tôi không ở Trung Quốc nhưng tình hình kinh doanh của Quan Thị có vấn đề thì tôi liền cho người đi điều tra ngọn nguồn vấn đề, cái này…”. Ngón tay thon dài chỉ lên một địa chỉ web trên tờ giấy, “Chính là nguồn gốc của sự việc”.

Tả Diên Thanh cầm tờ tài liệu lên: “Blog?”

“Không sai”, Lý Hồng Cầm gật đầu, “Đầu tiên là một cư dân mạng tên ‘Hạ Nhật Dư Hạ’ đăng một đoạn video, video này chính là vụ án DVD rầm rộ mà hai người gây ra đó, cứ hai rưỡi hàng đêm cso một cô gái tóc dài đến cửa nhà Phó Minh Tích, theo như tôi thấy trên blog, video được lấy ra từ camera theo dõi. Tôi cho người đi điều tra ID của blog này thì phát hiện ra ‘Hạ Nhật Dư Hạ’ là hàng xóm của Phó Minh Tích”.

“A? ANh ta đang cái đó lên làm gì?” Tả Diên Thanh rất nhanh chú ý vào vấn đề.

“Ban đầu có lẽ là vì thích thú, lúc đó vừa đúng dịp tháng bảy âm lịch sắp đến, chúng ta không phải thường gọi lúc đó lễ cô hồn sao? Anh ta nói với người của tôi rằng ban đầu chỉ mượn cớ là người hâm mộ của Phó Minh Tích, kết quả video này bị lan truyền nhanh chóng. Nếu đợt đó cô để ý blog, có lẽ cũng sẽ để ý thấy.”

“Nhưng như vậy thì có quan hệ gì với Quan Thị?”

“Sức mạnh của cư dân mạng.”

“Sức mạnh của cư dân mạng?”

Lý Hồng Cầm gật đầu: “Những cư dân mạng không tin tà sẽ liền bắt đầu thu nhập thông tin trên mạng, kết quả, rất dễ dàng, cô cũng biết vụ án của Phó Minh Tích đang rất ầm ĩ, cư dân mạng sẽ rất dễ dàng liên hệ video và vụ án này với nhau, thậm chí học sinh trường cô còn nói rằng dáng người nhìn từ sau lưng đó là Thần Tâm. Sau đó, cư dân mạng sẽ tập trung tinh thần khai quật mối quan hệ giữa Thần Tâm và Phó Minh Tích, cuối cùng, ông to đứng đằng sau là Cạnh Phong cũng sẽ bị khai quật ra.”

Tả Diên Thanh nghe mà cảm thấy choáng váng: “Nhưng Cạnh Phong đã bảo cảnh sát phong tỏa tin tức rồi”.

“Chính vì anh ấy bắt cảnh sát phong tỏa tin tức mới xảy ra chuyện. Dân chúng không biết nội tình, chỉ có thể nghĩ theo hướng xấu nhất, không phải cô không biết con người bây giờ như thế nào. Mặc cho Quan Cạnh Phong tính trăm phương ngàn kế cũng không thể nghĩ đến sức mạnh của cư dân mạng, hơn nữa, Cục cảnh sát còn có viên cảnh sát nào đó tiết lộ phong thanh mà ra ngoài, nói rằng Quan Cạnh Phong thường đến tìm cục trưởng của họ uống trà. Cô có hiểu không? Tin tức đó mà lan truyền đi trong tình hình như này thì không biết sẽ thế nào? Hơn nữa, trong số tất cả những người có liên quan từ đầu đến cuối vụ án này, ai sẽ là người có khả năng bị đưa ra đàm tiếu nhất về vụ video kia? Đương nhiên là Cạnh Phong, tài sản càng nhiều, địa vị xã hội càng cao, hứng thú của đám đông càng cao thì trách nhiệm của anh ấy càng nặng nề! Vì vậy, cứ qua qua lại lại như vậy, mọi người đàm tiếu thì danh dự của Quan Cạnh Phong càng mất dần, thậm chí, số đông cư dân mạng sẽ nói rằng Phó Minh Tích là do Cạnh Phong và Thần Tâm giết, cô nói xem, trong tình hình như vậy, cổ phiếu của công ty không giảm có được không? Cổ đông có khoanh tay đứng nhìn được không? Cả thế giới đều biết Quan Thị là do Quan Cạnh Phong một tay gây dựng nên, vì vậy, một khi anh ấy xảy ra chuyện, tiền mà người chơi cổ phiếu đầu tư vào Quan Thị sẽ ra sao? Người chơi cổ phiếu sẽ phản ứng thế nào, đều có thể dự đoán được, cô Tả, cô đã từng mua cổ phiếu bao giờ chưa?”

“Đã từng.”

“Vì vậy cô chắc chắn hiểu được.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Vẫn là câu nói đó, cô đi khuyên Thần Tâm, tôi khuyên Cạnh Phong, để họ sớm phủ nhận mối quan hệ.”

“Cô cho rằng Cạnh Phong sẽ đồng ý sao?”

“Không đồng ý cũng phải đồng ý! Cô muốn nhìn thấy anh ấy chết sao?”

“Đương nhiên là không rồi, nhưng mà, thực ra còn một con đường khác có thể cứu Quan Thị.”

“Là gì?”

“Tìm một người có năng lực không kém gì Quan Cạnh Phong, thay thế vị trí của anh ấy, ví dụ như… cô Lý đâu.” Thực ra đây cũng là suy nghĩ của Quan Cạnh Phong, thấy anh mấy ngày nay vội vàng muốn giao một đống chuyện cho Lý Hồng Cầm giải quyết, người thông minh như Tả Diên Thanh cũng có thể đoán được đại khái.

Lý Hồng Cầm nghe vậy, nghe vậy, nụ cười vốn ngự trị trên mặt đột nhiên biến mất.

Cô ta nghiêng mặt nhìn Tả Diên Thanh, nhìn mãi, nhìn mãi. Một hồi lâu sau, lại rút ra một điếu thuốc: “Cô Tả, chúng ta nói thẳng vào vấn đề được không?”

Tả Diên Thanh không lên tiếng.

“Cô thông minh như vậy, có lẽ sớm nhìn ra dự đinh của Cạnh Phong. Không sai, anh ấy gọi tôi về nước lần này, trên danh nghĩa là muốn tôi tạm thời tiếp quản việc công ty, nhưng vụ án còn ảnh hưởng bao lâu thì ai mà biết được? Anh ấy không bỏ mặt Thần Tâm được, vì vậy muốn giao cho tôi toàn bộ cổ phần trong tay anh ấy, còn tôi… đã từ chối rồi.”

Cô ta nhìn thẳng vào mặt Tả Diên Thanh, hai người ngồi ở hai bên bàn tiếp khách nhỏ nhắn, mặt đối mặt, mắt mũi sát vào nhau. Lý Hồng Cầm nói từng từ một, như thể đang miêu tả một chuyện lớn có thể khiến cho cả bầu trời sụp đổ: “ Những cổ phần đó đáng bao nhiêu tiền, cô Tả dây có lẽ cũng có chút khái niệm đúng không? Tại sao tôi lại không cần? đó là vì đối với tôi, Doãn Thần Tâm sống hay chết đều không liên quan gì đến tôi, không hề, bởi vì cô ta chẳng có quan hệ gì với tôi. Nhưng Cạnh Phong, tôi muốn anh ấy sống, hơn nữa phải sống thật tốt, bởi vì anh ấy là người tôi yêu, tôi không cho phép bất cứ ai, dùng bất cứ lí do gì khiến anh ấy phải thất thế, khiến anh ấy không hạnh phúc, điều này,có lẽ cô cũng hiểu đúng không? Tôi tin cô hiểu, bởi vì về điều này”, cô ta ngừng giọng rồi nói khẽ: “Cô cũng giống như tôi thôi.”

Vừa nói xong, cô ta không hề ngạc nhiên khi thấy gương mặt Tả Diên Thanh thần ra. Sau đó, Lý Hồng Cầm đứng dậy, đôi chân dài bước đi, trước khi Diên Thanh hiểu ra mục đích của cô ta, cô ta đã đi đến bên cửa.

“Cô Tả, ban nãy tôi luôn nhắc nhở cô rằng chúng ta đều là những người thật tính, đến bây giờ có lẽ cô vẫn chưa hiểu ý của tôi, người thật tính, chẳng lẽ tôi lại không đoán được trước khi cô đến đây đã làm những gì sao?” Cô ta khẽ mỉm cười, nhưng nét mặt bỗng nhiên không còn trầm tư như ban nãy, thật là vô cùng nho nhã, vô cùng hoàn mỹ, ngón tay thon dài đặt lên tay nắm cửa: “Tôi nghĩ những gì cần nói với cô Tả tôi đã nói hết rồi. Còn vị bên ngoài, cô có định vào không?”.

Doãn Thần Tâm mặt trắng bệch, ngơ ngác đứng ở cửa phòng như thể đứa con vừa mất cha mẹ.

Cánh cửa mở ra, gương mặt không hề găp lại từ sau năm 2005 hiện ra trước mắt, nhưng trong giờ phút trùng phùng sau nhiều năm xa cách cô lại không hề có lấy một chút kích động hay vui mừng, cô chỉ ngẩn người nhìn gương mặt đang mỉm cười với mình sau khi cánh cửa được mở ra.

“Muốn chơi trò thủ đoạn với tôi, các cô hãy đợi đến khi có thêm kinh nghiệm xã hội hãy đến”, những lời nói này không biết là đang nói với người ở trước mặt hay đang nói với cô gái cũng đang tròn mắt ngạc nhiên ở trong phòng, “Nhưng mà đương nhiên, tôi không trách cô Tả, tôi tin là cô Tả chẳng qua là không muốn chen chân vào giữa Cạnh Phong và Thần Tâm… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thần Tâm, những điều mà tôi vừa nói trong phòng, cái cần nghe cô đều nghe thấy hết rồi chứ?”

Doãn Thần Tâm không trả lời, nhưng gương mặt trắng bệch chính là câu trả lời mà Lý Hồng Cầm cần.

“Vào uống tách trà, đứng ở bên ngoài lâu như vậy, chân chắc tê lắm rồi”, Hồng Cầm buông tay nắm cửa, quay lại ngồi xuống chỗ ngồi ban nãy.

Còn Thần Tâm cũng theo cô ta đi vào, vừa đến gần chiếc bàn tiếp khách, ánh mắt cô đã nhìn chằm chằm lên tờ báo trên đó.

Thảo nào, báo ở nhà, ở công ty đều không cánh mà bay, thảo nào mạng Interner ở nhà lẫn công ty đều hỏng cùng lúc, mà chẳng có ai đến sửa! Thảo nào, ngay cả ra ngoài ăn bữa cơm cũng có người không quen biết, cầm máy ảnh, máy quay chĩa về phía họ!

“Cô giáo Doãn…” Tả Diên Thanh nhìn gương mặt trắng bệch và cơ thể yếu ớt muốn ngã của cô có chút không yên tâm, bỗng nhiên hối hận vì buổi chiều nay đã nhắn tin nhắn đó cho Thần Tâm.

Biết rõ mục đích Lý Hồng Cầm gọi cô ta đến, vì vậy cô ta không muốn nhúng tay vào, nói thẳng với Thần Tâm để cô ta đến giải quyết trực diện với Lý Hồng Cầm.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, Tả Diên Thanh bỗng nhiên hối hận về hành động của mình.

“Cô muốn gì?” Doãn Thần Tâm không thèm đoái hoài đến Tả Diên Thanh, gương mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào mặt Lý Hồng Cầm.

“Rời xa anh ấy”, Lý Hồng Cầm không chút vòng vo.

“Không thể nào.”

Lý Hồng Cầm hơi nhướng mày.

“Cô có biết tôi và anh ấy đã trải qua biết bao nhiêu nỗ lực mới được như ngày hôm nay không?” Doãn Thần Tâm khẽ nói, câu nói này nghe có vẻ như đang lý luận nhưng dường như cũng là lời khẳng định mà cô nói với chính mình.

Lý Hồng Cầm hơi nhếch mép, biểu cảm mang chút mỉa mai đầy cao ngạo: “Vậy thì Thần Tâm, xin hỏi cô có biết để Quan Thị được như ngày hôm nay, Cạnh Phong đã phải mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm huyết mới thực hiện được không?”.

“Điều đó có mâu thuẫn gì với tình cảm của chúng tôi chứ?”

“Không có mâu thuẫn sao?” Như thể nghe được câu chuyện vô cùng buồn cười, Hồng Cầm chẳng buồn phản bác lại, liền cầm tờ báo mà Thần tâm nhìn không rời mắt từ lúc vào phòng, ném cho cô, “Cô tự xem đi, xem xem Cạnh Phong nhận được gì từ mối tình oanh liệt hào hùng, cảm động lòng người của hai người.”

Giọng nói của Lý Hồng Cầm không lớn, nhưng trong sự bình thản lại kìm nén một cơn sóng ngầm mà ai cũng có thể cảm nhận thấy.

Tờ báo rơi trúng vào lòng Thần Tâm. Cô ngẩn người, tiếp sau đó, cầm tờ báo được Lý Hồng Cầm mang về từ nửa địa cầu bên kia, trên trang giấy được Lý Hồng Cầm gấp mét là dòng chữ nhỏ bằng hạt đậu nhưng thật nhức mắt khiến cô không còn có thể giữ được sự bình tĩnh gượng ép ban đầu nữa.

“Không…” Bàn tay cô hơi run rẩy, nhìn Tả Diên Thanh theo phản xạ tự nhiên.

Nhưng Tả Diên Thanh không hề nói ra sự phủ nhận mà cô hi vọng, thay vào đó, nét mặt lo lắng của cô ta càng khẳng định một cách không thể chối cãi được tính xác thực của tờ báo.

“Còn nói không có liên quan gì không?” Lý Hồng Cầm không thèm để ý đến ngón tay run rẩy của cô, mặc cho sự run rẩy này đã lan tỏa toàn thân cô, cô ta vẫn lạnh lùng nói: “Chỉ vì không để cho cô xảy ra chuyện, chỉ vì sợ tinh thần cô sụp đổ, sợ cô phát điên, sợ cô đòi tự sát khi phải đối diện với những chuyện như thế này, tên ngốc họ Quan đó đều ém hết mọi chuyện đi. Thần Tâm à, cô thật là lợi hại, đã khiến Quan Cạnh Phong đau đớn mất đi đứa con chưa chào đời thì thôi”, gương mặt Thần Râm bỗng chốc trắng bệch không ngoài dự đoán của Lý Hồng Cầm, “Bây giờ,, lại còn để cho anh ấy vì cô mà đến cả giang sơn vất vả gây dựng ba mươi năm nay cũng tình nguyện dâng hai tay cho người khác.”

“Cô nói gì cơ?”

“Tôi nói gì cô vẫn không hiểu sao? Hay là ban nãy đứng ở bên ngoài cửa vẫn chưa nghe rõ?”

Lý Hồng Cầm nhìn cô với nét mặt khinh thường cực độ lẫn không thể chấp nhận được. Cô ta từng bước từng bước lại gần Thần Tâm, ánh mắt thất vọng chiếu thẳng vào mắt cô: “Trong tình cảnh nguy kịch như vậy, giang sơn và mỹ nhân, tên ngốc đó lại chọn mỹ nhân!”.

Doãn Thần Tâm loạng choạng lùi về phía chiếc giường phía sau, nhưng trượt chân ngã xuống giường.

“Thần Tâm, không phải tôi độc ác ép buộc cô, cũng không phải vì trong tay cô có 30% cổ phần của Quan Thị mà tiếc rẻ công ty này, chỉ là chúng ta hãy nhìn vào sự thật”, Lý Hồng Cầm tiến lên một bước, hơi cúi người, giọng nói trầm xuống: “Bao nhiêu năm nay, Quan Cạnh Phong đối xử với cô như thế nào? Tuy tôi ở nước ngoài nhưng tôi biết rõ mồn một những sự việc xảy ra ở đây. Khi vụ án DVD xảy ra, anh ấy đã mạo hiểm làm gì? Mà sự mạo hiển đó có thể khiến cảnh sát nghi ngờ anh ấy? Đêm mưa bão đó cô như bị điên, chạy đến bờ biển, anh ấy đã làm gì? Nhưng còn cô thì sao? Trong hoàn cảnh mà chỉ cần là người có chút lương tâm cũng sẽ động lòng, mà cô lại làm gì? Cô đang trách móc, đau khổ, căm hận, thương thân trách phận! Lúc nào cũng nước đến chân rồi mà vẫn không biết nhìn xung quanh, chỉ biết chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của cô, sau đó, dồn cho Quan Cạnh Phong tất cả áp lực. Có phải như vậy không? Tôi nói có đúng không? Nếu không phải, Thần Tâm, cô hãy phản bác lại đi, phản bác lại tôi đi!”.

Nhưng cô làm gì còn có thể thốt ra câu nào nữa? Đôi môi vốn dĩ vẫn phớt hồng phút chốc trắng bệch, đến mức hơi tím lại, từng câu từng chữu, từng lời nói của người phụ nữ đối diện đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong trái tim cô không chút nể nang!

“Doãn Thần Tâm!” Giọng nói Lý Hồng Cầm dần mất đi kiểm soát, cao giọng, “Anh ấy yêu cô đến mức không cần mạng sống, cô cho đó là điều đương nhiên sao? Hả? Anh ấy vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cô cho đó là điều đương nhiên sao? Nhưng bao nhiêu năm nay, chỉ cần anh ấy không công khai nắm tay cô trước bàn dân thiên hạ, cô liền coi như không nhìn thấy những gì anh ấy đã làm cho cô! Thật là không hiểu sao? Thật là không biết soa? Thật là không nhìn thấy sự quan tâm và hi sinh mà anh ấy dành cho cô sao? Đủ rồi, Doãn Thần Tâm! Nếu như là kẻ ngốc khác tôi còn tin, nhưng cô là ai chứ? Tiện nhân với IQ 160! Cô giả vờ ngốc đúng không? Cảm giác đó vui lắm đúng không? Tôi bảo mà sao cô dường như ngây thơ vô tội, không cảm nhận được chứ, hóa ra là cô cố tình ‘không cảm nhận thấy’ để tên ngốc Quan Cạnh Phong đó hi sinh nhiều hơn nữa đúng không? Còn bây giờ, anh ấy cuối cùng cũng hi sinh hết mọi thứ, không thèm để ý bất cứ điều gì nữa, cái gì cũng dâng hiến cho cô, vì vậy cô chắc chắn định nắm chặt, nói thế nào cũng không chịu buông phải không? Mặc cho anh ấy sống hay chết, mặc cho Quan Thị phá sản hay rơi vào tay người khác cũng không liên quan đến cô, chỉ cần cô có được Quan Cạnh Phong là đủ rồi, đúng không? Tôi nói có đúng không? Cũng chính vì gặp được kẻ ngốc yêu hết mình như anh ta mà mẹ kiếp, cô mới đắc ý đến tận hôm nay!”.

Cơ thể Lý Hồng Cầm chỉ cách Thần Tâm không đến năm phân, khoảng cách gần đến mức gần như ép sát vào người cô. Hai cơ thê vốn như một từ trường cùng dấu đẩy nhay nhưng trong giây phút này lại không thể tách rời.

Sự im lặng bao trùm lên không khí ngột ngạt này, Lý Hồng Cầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, rất lâu, rất lâu, cơ thể vì kích động mà căng thẳng cuối cùng cũng lùi ra, để cho dưỡng khí len lỏi vào khe hở hần như không có giữa hai người.

Lý Hồng Cầm lùi lại, lùi một bước, một bước nữa, từng bước lùi lại, cuối cùng rơi xuống chỗ ngồi ban đầu.

“Thần Tâm”, Lý Hồng Cầm nhìn gương mặt đang ngẩn ra của Thần Tâm, “Còn một chuyện cuối cùng, tôi phải nói cho cô biết, đêm đó tôi uống say rồi gọi điện cho cô là vì sự căm hận tôi dành cho cô mấy năm nay, bởi vì tôi biết, năm đó, bức thứ đó là do cô gửi tôi.”

“Gì cơ?” Tả Diên Thanh hết sức bất ngờ. Bức thư mà Lý Hồng Cầm nói là… là…

Nhưng, Lý Hồng Cầm không để ý đến cô ta: “Nhưng tại sao tôi lại đồng ý ly hôn cô có biết không? Bởi vì lúc đó, tôi nghĩ anh ấy đã yêu cô như vậy, vậy thì, để anh áy và cô đến với nhau. Tôi tưởng rằng trên thế gian này, ngoài cô ra không còn ai có thể mang lại hạnh phúc như vậy cho anh ấy, hạnh phúc mà chỉ cần một nụ cười cũng khiến anh ấy bất giác mỉm cười, bởi vì trên thế gian này, có biết bao nhiêu cô gái vậy mà anh ấy chỉ yêu một mình cô”. Lý Hồng Cầm ngừng lại, căn phòng bỗng im lặng, tất cả mọi người chờ đợi những lời nói tiếp theo của cô ta, “Nhưng Thần Tâm, tôi sai rồi, tôi hối hận rồi. Lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi, không phải là đêm đó uống say gọi cho cô, sau đó vì cuộc gọi ấy mà xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, lỗi lầm lớn nhất của tôi chính là đánh giá cô quá cao, tôi tưởng rằng cô sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy, nhưng Thần Tâm, hóa ra từ nhỏ đến lớn, cô chỉ biết hưởng thụ hạnh phúc mà anh ấy mang lại cho cô, cô thậm chí còn không biết làm thế nào để yêu một người. Điều cô cần là tình yêu sao? Miệng lúc nào cũng nói là yêu sao? Không, điều cô cần là ‘được yêu’”.

Khi Doãn Thần Tâm về nhà, đồng hồ đã điểm mười hai giờ.

Quan Cạnh Phong vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền lo lắng chạy từ trong phòng ra, cô đang định mở giày thì anh kéo người cô lại, nhìn trái nhìn phải, cho đến khi chắc chắn Thần Tâm không mất một sợi tóc nào, anh đột nhiên ôm chặt cô vào lòng: “Em chạy đi đâu thế hả? Em tắt di động rồi hay sao? Em có biết anh gọi hàng trăm cuộc điện thoại rồi không, em cứ bắt anh phải lo lắng vì em như vậy sao, Doãn Thần Tâm?!”.

Cơ thể mỏng manh bị anh ôm chặt trong lòng, cho đến giờ phút này, Thần Tâm mới biết, cơ thể nhìn có vẻ rắn rỏi, không sợ mưa dập gió vùi này hóa ra cũng vì căng thẳng, vì lo lắng, vì sợ hãi mà run rẩy đến mức không khống chế được.

“Quan Cạnh Phong”, gương mặt áp sát vào ngực anh cuối cùng cũng không kìm nén được mà giàn giụa nước mắt, “Em xin lỗi, em xin lỗi…”

Một trăm câu xin lỗi, một ngàn câu xin lỗi, một vạn câu xin lỗi, nhưng cô cũng biết vẫn chưa đủ.

Có trời mới biết, có trời mới biết cô có tài có đức gì mà được anh yêu sâu đậm một cách hồ đồ mặc cho cô ích kỉ như vậy, cứng đầu như vậy, xấu xa như vậy.

“Đừng như thế nữa biết không? Em đừng bao giờ làm anh lo lắng sợ hãi như vậy nữa biết không?” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Em có biết vừa rồi anh thậm chí đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất không…”.

“Em xin lỗi, em xin lỗi… Em không bao giờ làm vậy nữa, thật đó, không bao giờ nữa!” Đôi tay run rẩy của cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh, đặt lên cổ anh, ôm chặt lấy anh như thể ngăn cản anh đi tìm cái chết, không cho anh rời xa mình, “Quan Cạnh Phong, đây là lần cuối cùng…”.

Thật sự, chắc chắn đây là lần cuối cùng…

Cô ôm thật chặt, thật chặt cơ thể đang run rẩy này.