Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 7-1: Thừa nhận yêu em, khó đến thế sao? (1)




Type: THANH TRÚC

Thần Tâm ốm cả một tuần mới đỡ, trong thời gian này, Dư Thiệu Đình đều ở bên cô. Tuy chuyện kia đã để lại những chấn động không nhỏ cho Thần Tâm, nhưng chỉ cần không nhắc đến Minh Tích, không nhắc đến Quan Cạnh Phong, Dư Thiệu Đình vẫn là Dư Thiệu Đình của trước kia, vẫn mang nụ cười ma mị, quyến rũ, quá đỗi dịu dàng cũng quá sức ghê tởm khi dùng mọi thủ đoạn “hỗ trợ” cô uống thuốc bắc, uống thuốc tây và truyền nước, cuối cùng, dưới sự “hỗ trợ” như vậy, cô Doãn dù có ốm nữa cũng chỉ còn cách phải khỏe lên.

Bà Doãn vui hớn hở, có con rể như vậy, bà còn lo gì nữa chứ? Trong mắt bà Doãn, Dư Thiệu Đình sớm đã trở thành chàng rể tốt nhất rồi. À không, là chàng rể tương lai duy nhất của bà. Vì vậy, khi Thần Tâm vừa khỏi bệnh, bà đã lập tức gọi điện cho cô, bảo cô đưa Dư Thiệu Đình về nhà, chính thức gặp mặt người lớn.

“Cạnh Phong cũng đưa người ta đến đó, xem ra lần này nhà chúng ta coi như song hỉ lâm môn rồi”, trong lời nói của bà Doãn lộ rõ niềm vui khôn xiết.

Trái tim Thần Tâm đột nhiên nghẹn lại: “Quan… Anh Quan cũng sẽ đến sao?”.

“Đúng vậy, vì vậy con nhất định không được đến muộn đâu nhé, đương nhiên, đương nhiên, cái chính là nhớ nhắc Thiệu Đình đừng đến muộn”, nói rồi, hoàn toàn không đợi cô phản bác, bà Doãn liền gác máy.

Đầu dây bên này, Doãn Thần Tâm cầm chiếc điện thoại vừa bị ngắt máy, trong đầu toàn là cảnh tượng của buổi tối sượng sùng đó.

Nhưng ngoài những điều sượng sùng đó ra, để Quan Cạnh Phong và Thiệu Đình cũng ở trong một căn phòng…

Không! Cô tuyệt đối không thể khiến mình trở thành kẻ đồng lõa để Dư Thiệu Đình tiếp cận Quan Cạnh Phong!

Hai ngày sau, khi bà Doãn chỉ thấy con gái mình xuất hiện ở cửa nhà, hai hàng lông mày lập tức nhướng lên: “Thiệu Đình đâu? Không phải đã nói là cùng nhau đến sao?”.

“Ở Cục có việc đột xuất, anh ấy phải tăng ca.”

“Không phải chứ?”

“Vâng ạ, công việc của anh ấy vốn như vậy, chẳng có cách nào khác”, Thần Tâm nói ra lí do đã chuẩn bị sẵn trong đầu một cách lưu loát, vừa bước vào phòng khách.

Lát sau, tiếng cười nói tỏng phòng dội lại.

“Anh Doãn, anh nói như vậy thật là thú vị, cái nào đi với cái nào đây?”

Cô khựng lại, giọng nói này…

Anh Doãn?

Thần Tâm rẽ qua tấm bình phong, bước vào phòng khách, luền nhìn thấy cô gái trẻ trung đang cười ha ha đó, cô ta vừa khoác cánh tay của Quan Cạnh Phong vừa vười nói với bố cô điều gì đó, rồi quay mặt lại…

Tả Diên Thanh.

“Thần Tâm về rồi sao?” Cùng lúc đó ông Doãn cũng nhìn thấy cô, lập tức tươi cười gọi cô đến: “Nhanh lại đây, chuẩn bị ăn cơm. Bố thật sự là lâu lắm rồi không vui như vậy, con nói xem bố có được tính là song hỉ lâm môn không? Cạnh Phong cũng đưa người ta về, Thần Tâm nhà ta cũng đưa người về ra mắt… Ủa? Cậu ấy đâu?”.

Doãn Đông Lâm mở to mắt, nhìn về hướng tấm bình phong, nhưng con gái ông đã đi đến trước mặt ông, còn người cần xuất hiện ở sau lưng cô lại chậm trễ không xuất hiện.

“Nói là phải tăng ca”, bà Doãn – Từ Mỹ Vân bước theo sau, vẻ mặt rất lấy làm tiếc.

“Thật là tiếc quá.”

“Chứ sao nữa? Vốn dĩ tưởng rằng cả nhà có thể đoàn tụ ăn bữa cơm, thì Thiệu Đình lại phải tăng ca”, Từ Mỹ Vân trừng mắt nhìn Thần Tâm một cái, rồi quay mặt sang nhìn thầy Tả Diên Thanh trên ghế sô pha, lại lập tức cười tươi như hoa: “Diên Thanh vẫn là tốt nhất, nói đến là đến, nào nào, đến đây ngồi bên cô, nghe Cạnh Phong nói, cháu là học sinh của Thần Tâm đúng không?”.

Đầu óc Doãn Thần Tâm hỗn loạn, trăm ngàn tâm trạng lẫn lộn, nhìn cảnh tượng được gọi là hạnh phúc trước mắt.

Ông Doãn vui vẻ ngồi ở một bên ghế sô pha với Quan Cạnh Phong: “Vẫn là cậu có bản lĩnh, tìm được một cô gái còn nhỏ tuổi hơn cả Thần Tâm…”, vừa nói vừa dùng mắt mà chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu được để ra hiệu.

Còn bà Doãn nhiệt tình hơn nũa, bà kéo Tả Diên Thanh vào nhà bếp, vừa nhờ cô ta mang thức ăn ra, vừa tò mò nghe ngóng lịch sử tình yêu của hai người.

Giọng nói của Từ Mỹ Vân kéo Thần Tâm từ suy nghĩ mỉa mài này trở về với thực tế: “Thần Tâm, con còn ngẩn người ra đấy làm gì? Nhanh vào bếp giúp mẹ đi, nhiều thức ăn lắm. nhanh vào đây!”.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Thần Tâm đang lạc lõng giữa không khí hạnh phúc này như trút được gánh nặng, vội vàng chạy ra mở cửa.

Trời ơi, chỉ cần cô không phải đứng trong bầu không khí khiến người khác ngột ngạt này, cho dù là một giây thôi cũng được.

Nhưng khi cô mở cửa, tâm trạng không thể tốt lên được nữa.

“Ai vậy?” Giọng nói của Từ Mỹ Vân từ trong bếp vọng ra, còn gương mặt cô đang đối diện với một gương mặt với nụ cười thành thật đó.

Còn ai có thể ngày nào cũng treo một nụ cười ma mị, quyến rũ trên khóe môi như vậy chứ?

“Không hoan nghênh anh sao?”

“Là Thiệu Đình sao? Tốt quá, tốt quá, cô vừa nhắc sao cháu không đến đó, nhanh lên, nhanh lên!” Từ Mỹ Vân đang bê thức ăn lên phòng khách ngó ra, nhìn thấy người đứng ở cửa chính là con rể tương lai mà bà vừa nhắc tới, gương mặt vốn dĩ vui tươi nay lại càng thêm phần rạng rỡ.

“Anh… sao anh lại đến đây?” Phản ứng của Thân Tâm lại hoàn toàn khác với sự hoan hỉ của mẹ.

“Doãn Thần Tâm! Con nói gì đấy? Thiệu Đình đến được không phải chuyện tốt sao?” Từ Mỹ Vân trừng mắt nhìn cô, vừa bận tíu tít kéo Dư Thiệu Đình vào, “Thiệu Đình à, Thần Tâm nhà cô đúng là không biết ăn nói, cháu đừng so đo với nó nhé”.

“Không có đâu cô ạ”, Dư Thiệu Đình vẫn nở nụ cười ngàn năm không đổi trên mặt, bước vào, đưa ra một bó hoa lớn đến trước mặt bà Doãn, không ngoài dự kiến, đã nhận được sự khen ngợi không ngớt từ bà Doãn, Thiệu Đình lại kéo tay Thần Tâm, “Chỉ tại cháu không tốt, hai hôm trước đã khiến Thần Tâm tức giận, đang dỗi với cháu, nên bây giờ vẫn không cho cháu đến gặp cô chú”.

Doãn Thần Tâm mở to mắt, suýt chút nữa phải than lên rằng sếp Dư sao không đi nhận giải Oscar mà lại ở đây, nhưng anh ta chẳng thèm để ý đến cô, đôi mắt đào hoa quay lại, cười tít mắt nói với Thần Tâm: “Vẫn còn giận sao? Đừng dỗi nữa, mọi người đều ở đây đó”.

“Dư Thiệu Đình…”

“Ngoan, muốn cãi nhau lát nữa chúng mình về nhà cãi sau nhé.”

Doãn Thần Tâm trừng mắt. Anh ta lại dùng thái độ dạy dỗ trẻ con, cúi đầu xuống hôn lên đầu mũi cô một cách hết sức tự nhiên, sau đó, mặc kệ quyết tâm bảo vệ trận địa của cô, âm thầm dùng sức, kéo Thần Tâm đi vào phòng khách.

“Anh Quan cũng đến sao? Xem ra tôi là người đến muộn nhất rồi”, vừa ngồi vào bàn, anh ta đã ăn rất tự nhiên, nhiệt tình hồ hởi với tất cả mọi người: “Chú à, hôm nay nhìn tinh thần chú có vẻ rất tốt”.

“Vậy sao?”

“Song hỉ lâm môn phải không ạ?”

“Ha, ha…” Doãn Đông Lâm cười tít mắt.

Cảnh tượng quả thật là tràn đầy hạnh phúc. Duy chỉ có Thần Tâm ngồi bên trái chẳng nói lời nào, lặng lẽ gẩy cơm trong bát.

“Có ăn thịt bò không?” Giọng nói đáng ghét vang lên bên tai.

Cô “hừ” một tiếng.

Thịt bò tự động được bỏ vào bát của cô.

Cô biết biểu hiện của bà Doãn nhà cô lúc này là như thế nào, dùng đầu ngón chân cũng đoán được, bà chắc chắn đang lặng lẽ ra hiệu với ông Doãn, và nội dung là “Nhìn xem, Thiệu Đình thật là hiểu chuyện”.

Nhưng cô đã sai rồi, giây phút này, Từ Mỹ Vân đang nhìn cô với ánh mắt tức giận: “Doãn Thần Tâm, ngẩng đầu lên”.

“Sao ạ?” Thần Tâm miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của bà Doãn, thì thấy Tả Diên Thanh đang ngồi đối diện với cô.

“Con xem Tiểu Thanh biết điều biết bao, con còn là cô giáo của người ta đấy, có ai như con không?”

Tả Diên Thanh bên đó đang hiền thục múc một bát canh đưa cho Quan Cạnh Phong, dáng vẻ chu đáo đó khác hẳn với thái độ không thèm bận tâm, không thèm đoái hoài của Thần Tâm.

“Ha, ha, cô à, có lẽ cô không biết”, giọng nói của Dư Thiệu Đình vang lên rất đúng lúc, “Thần Tâm trước nay đều có số được người khác phục vụ”.

Cô trừng mắt nhìn anh ta.

“Nhưng mà, cháu cũng tình nguyện phục vụ cho cô ấy, không phải vậy sao?” Đôi mắt đào hoa cười tít nhìn vào mắt cô, mặc cho người đẹp đang vì anh ta mà lửa giận ngút trời, anh ta vẫn có cách thể hiện một sự ngọt ngào kiểu tình nhân nào đó giữa hai người, “Được rồi, đừng giận nữa, không phải anh đang múc canh cho em đây sao?”.

“May mà Thần Tâm gặp được Thiệu Đình, chứ nếu như gặp phải người khác, với cái tính khí đó thì… đúng rồi, Cạnh Phong”, bà Doãn lại cười tít mắt quay sang Quan Cạnh Phong, “May mà nhờ có con đấy, con mắt của con thật là biết nhìn người, vừa nhìn đã biết Thiệu Đình là chàng trai tốt”.

Quan Cạnh Phong nhếch mép, cầm bát canh mà Tả Diên Thanh múc cho, không nói gì cả.

“Thực ra đáng lẽ là tôi phải cảm ơn anh Quan mới đúng”. Dư Thiệu Đình lại tiếp lời, “Nếu như không phải được anh Quan nâng đỡ, tôi nghĩ tôi chắc chắn không có cơ hội tìm được cô gái hợp với tôi như Thần Tâm”.

Đôi mắt cười của anh ta nhìn Quan Cạnh Phong đang ngồi phía đối diện.

Vừa đúng lúc Quan Cạnh Phong cũng đưa mắt lên nhìn anh ta: “Đừng nói như vậy, tôi chọn cậu xem mặt với Thần Tâm, đương nhien cũng là xem trọng năng lực của cậu”.

“Ồ?” Một nụ cười hiện lên trên khóe môi của Dư Thiệu Đình: “Nói thật, hôm đó tôi còn thấy rất nghi ngờ, một cô gái xinh đẹp như Thần Tâm biết bao người mong mà không được, sao anh Quan lại ‘chịu’ giao cô ấy cho tôi…”.

“Cho dù có không nỡ đến thế nào”, Quan Cạnh Phong lưu loát đáp lời, gần như chẳng suy nghĩ giây nào, “Con cái rốt cuộc cũng có ngày rời xa cha mẹ. Người làm anh như tôi đây sao có thể không lo lắng cho việc lớn cả đời của Thần Tâm được?”.

“Thật là một người ‘anh trai’ tốt, chẳng trách người ngoài đều nói Thần Tâm trẻ tuổi như vậy mà đã có được thành tích như ngày hôm nay, chắc chắn là do sự ‘đào tạo’ của anh Quan.”

Một đôi đũa nào đó đột nhiên bị đập mạnh lên bàn “cạch” một tiếng, Dư Thiệu Đình vừa nói hết câu, cô gái bên cạnh đã đứng phắt dậy.

Ánh mắt của tất cả mọi người ở đó ngay lập tức đều tập trung lên người cô, bầu không khí vốn dĩ nhìn có vẻ tràn ngập hạnh phúc phút chốc đã bị phá vỡ bởi tiếng động đó.

“Con ăn no rồi.”

“Doãn Thần Tâm, con đang làm gì đấy?”

Cô không thèm để ý đến nét mặt khó hiểu của bà Doãn, chẳng thèm nhìn vào ai, cũng chẳng để ý đến sự chất vấn của bất kì ai, quay lưng, cầm lấy túi xách, nhanh chóng rời khỏi buổi được gọi là “bữa cơm đoàn tụ của gia đình” này.

“Thần Tâm…”

“Thần Tâm…”

Dư Thiệu Đình không biết đã giải thích với những người khác như thế nào, tóm lại, với sự cao tay và diễn xuất điêu luyện của mình, không lâu sau khi Thần Tâm đóng dầm cánh cửa lại đi ra, anh ta cũng giống như tất cả những nhân vật nam chính trong phim truyền hình, chạy theo cô với gương mặt đầy lo lắng.

“Tôi đưa em về”, anh ta đuổi kịp cô, kéo cánh tay nói.

“Cút ra!”

“Thần Tâm…”

“Cút ra!”

“Doãn Thần Tâm, em rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

Cô đứng sững lai nhìn anh ta, muốn cười mà cười không nổi: “Thật là quá hoang đường, thật là quá nực cười! Anh lại hỏi tôi rốt cuộc tôi bị làm sao? Rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ sếp Dư thông minh vậy mà không biết sao?”.

Anh ta đóng kịch trước mặt bao nhiêu người, tranh giành lẫn nhau với Quan Cạnh Phong trước mặt bao nhiêu người. Đúng vậy, tranh giành lẫn nhau, bây giờ thì cô đã rõ rồi, chính là đanh tranh giành lẫn nhau!

Cô đã nói rồi mà, đêm đó khi cô nói cho Quan Cạnh Phong biết có người nghi ngờ anh giết hại Minh Tích, sao anh lại có thể bình tĩnh đến vậy, hóa ra anh đã biết từ lâu rồi! Anh đã sớm biết Dư Thiệu Đình nghi ngờ anh!

Nhưng trong lòng anh biết rõ mồn một như vậy mà vẫn đẩy cô đến bên cạnh Dư Thiệu Đình, đẩy cô đến bên cạnh người mà anh biết rõ rằng đang nghi ngờ mình, căm hận mình. Sau đó, hai ngươi đàn ông thông minh này lại âm thầm, ngấm ngầm dùng sức, biến cô trở thành một tấm bia đỡ đạn! Còn cô, kể ngốc nghếch luôn tự cho rằng IQ của mình rất cao này, cho đến bây giờ mới hiểu được vai trò của mình!

“Cút ra”, cô lạnh lùng ra lệnh một lần nữa.

Nhưng Dư Thiệu Đình vẫn không nhúc nhích.

Thần Tâm đột nhiên dùng hết sức lực đẩy anh ta, đồng thời cầm lấy chida khóa xe, chỉ về hướng chiếc Lotus của cô, chiếc xe như có thần giao cách cảm, lập tức phát sáng.

Giây phút này, chỉ có nó là trung thành với cô, chỉ có nó mới không trêu đùa cô!

Thần Tâm nhanh chóng ngồi vào trong chiếc xe của mình, nhanh chóng khởi động máy, phóng xe đi với tốc độ nhanh nhất.

Xe của Dư Thiệu Đình bám sau xe cô suốt cả quãng đường, cô lái nhanh bao nhiêu anh ta cũng lái nhanh bấy nhiêu, bám sát sau cô. Cho đến khi cô đỗ xe trong gara của khu căn hộ, bước xuống xe, anh ta mới dừng xe chạy đến, kéo lấy cánh tay cô.

“Bỏ tôi ra! Khốn kiếp! Bỏ tôi ra!”

“Bỏ ra em lại chạy mất!”

“Chạy mất thì làm sao? Tôi không thể chạy sao? Tôi phải kẹp giữa sự tranh giành lẫn nhau của hai người như vậy mới được sao?”

“Thần Tâm…”

“Tránh ra! Đừng lợi dụng tôi để tiếp cận Quan Cạnh Phong, điều tra Quan Cạnh Phong nữa! Dù sao hai người cũng biết rõ nhau như vậy rồi, muốn điều tra gì thì anh tự đi tìm anh ấy mà điều tra!” Cô hất tay anh ta ra, mạnh như thể hất đi một thứ vi rút có độc và đúng lúc này, điện thoại của Dư Thiệu Đình cũng vang lên.

Anh ta chưa bao giờ kém nho nhã như vậy, vừa vội giữ người phụ nữ này lại vừa phải nghe cuộc điện thoại khốn kiếp đó, nhưng khi vừa nghe điện thoại, bàn tay đang kéo lấy cánh tay Thần Tâm bỗng nhiên buông ra: “Có tiến triển rồi? Cậu chắc không? Được, tôi đến ngay đây”.

“Đi đến Cục cảnh sát với anh”, Dư Thiệu Đình cất điện thoại, “Chiếc máy theo dõi trên xe của em có tác dụng rồi”.

“Anh nói sao? Có tiến triển rồi sao? Nhanh vậy sao?”

“Nhanh? Đã hai tuần rồi đấy, có phải em bị ốm đến mức trở nên ngốc nghếch rồi không?”

“Anh mới ngốc!”

Lúc này, Thần Tâm ngoan ngoãn lên xe với anh ta, chỉ vì một câu nói của Dư Thiệu Đình: “Người được ghi lại trong máy theo dõi không phải là Quan Cạnh Phong”.

“Vậy thì là ai?”

Anh ta không trả lời trực tiếp: “Muốn biết đáp án thì lên xe”.

Khốn kiếp!

Chiếc xe đến Cục cảnh sát với tốc độ nhanh nhất, Dư Thiệu Đình kéo Thần Tâm đi vào từ cửa sau, đi qua một dãy hành lang tối om không một bóng người, rồi vào một căn phòng cũng tối om như vậy.

Thần Tâm đột nhiên có cảm giác dựng tóc gáy, giống như xem phim gián điệp ngày nhỏ, nhân vật quan trọng “sống phải thấy người, chết phải thấy xác” đang được cả thế giới đặt cược đó, tay chân nhanh nhẹn vượt qua hết những con đường tăm tối như vậy hết lần này đến lần khác, sau đó, mở ra một cánh cửa, bước vào cuộc hẹn chết chóc.

“Đây là văn phòng làm việc mà tôi thường dùng khi điều tra bí mật, vì khu này có rất ít người lui tới, hơn nữa, ở đây thiết bị rất đầy đủ.” “Tách” một tiếng, Dư Thiệu Đình bật đèn, dường như cảm thấy sự căng thẳng của Thần Tâm, tay anh ta với ra sau, nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ướt đẫm không ngoài dự đoán.

“Đừng sợ, ở đây không nguy hiểm”, không biết có phải cô nghe nhầm không, trong giọng nói của Dư Thiệu Đình đột nhiên mang một nụ cười, “Từ khi điều tra ra Tả Diên Thanh là người thuận tay trái, tôi bắt đầu chuyển vụ án sang tiến hành điều tra bí mật, điều tra công khai quá gây sự chú ý, tôi ở trong tối, địch ở ngoài sáng, không có lợi cho chúng ta. Vừa nãy là tâm phúc của tôi gọi điện báo, nói xe của em có điều bất thường”.

Anh ta kéo Thần Tâm đi đến trước một chiếc máy chiếu, chiếc máy giống y như chiếc máy chiếu mà Thần Tâm dùng khi lên lớp ở phòng học lab.

Dư Thiệu Đình nhấc chiếc điều khiển, ấn vài nút, sau đó màn hình đối diện với hai người xuất hiện hàng loạt hoa tuyết, vài phút sau, hoa tuyết biến mất, thay vào đó là cảnh tượng quen thuộc với Thần Tâm nhất, hình ảnh bên trong chiếc xe Lotus của cô.

Dư Thiệu Đình giảm độ sáng của bóng đèn, thế là những hình ảnh trên màn hình đi vào tầm mắt của hai người với hiệu quả tốt nhất. Sau một hồi tĩnh lặng, có người mở cửa xe. Người đó không phải là Thần Tâm.

“Em thường cho Chu Diên Phong mượn xe sao?” Giọng nói với ẩn ý sâu xa vang lên.

Doãn Thần Tâm lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh ta: “Anh nghi ngờ anh ấy?”.

“Xem hành động của anh ta.”

“Không thể nào, quả thật Diên Phong có lúc mượn xe của tôi, nhưng đều là để đi chở Bảo Như, lẽ nào anh muốn nói anh ấy câu kết với Bảo Như để hãm hại tôi sao?”

Cô còn muốn tìm lí lẽ có sức thuyết phục hơn nhưng Dư Thiệu Đình chẳng hề có chút hứng thú nào, bảo cô ngậm miệng lại: “Trật tự”.

“Dư Thiệu Đình!” Quá đáng! Cô kích động đến mức gần như nhảy lên, nhưng Dư Thiệu Đình chẳng hề hấn gì, bàn tay ấn lên chiếc cổ thon dài của cô, hơi dùng sức đã khiến ánh mắt Thần Tâm quay trở lại màn hình: “Xem hết đoạn video này rồi phát biểu ý kiến được không? Tôi thực sự càng lúc càng cảm thấy em không có chút kiên nhẫn nào, chắc chắn không làm nên việc lớn”.

“Anh…” Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Thần Tâm rất muốn tặng cho anh ta một cái lườm nhưng bàn tay anh ta ấn trên cổ cô không cho phép cô làm thế. Đến nước này, cô chỉ còn cách ngậm miệng, im lặng nhìn màn hình đối diện. Ít nhất cũng phải cho tay họ Dư này biết cô là người có kiên nhẫn.

Trên màn hình, Chu Diên Phong khởi động, lái xe ra khỏi nhà để xe, tất cả có vẻ rất bình thường. Cho đến mười phút sau, anh ta dừng xe, cánh cửa bên kia mở ra, người lên xe chính là người mà Thần Tâm vừa nhắc đến, Bảo Như.

“Tất cả đều bình thường! Hết sức bình thường! Dư Thiệu Đình, anh bảo tôi đến đây chỉ để xem thứ này thôi sao?”

“Yên lặng”, gương mặt anh ta bỗng trở nên nghiêm túc, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn lên nhất cử nhất động của hai người trên màn hình.

Tất cả đều bình thường, sau khi lên xe, Bảo Như giống như mọi lần đều ôm Chu Diên Phong một cái. Nhưng đột nhiên, sau khi cái ôm đó kết thúc, không khí vốn ấm áp biến mất, không biết Chu Diên Phong nói gì, gương mặt xinh đẹp của Bảo Như trên màn hình biến sắc.

Sau đó, cô ấy mở to mắt, mở to mắt nhìn…

Hai người bên ngoài màn hình cũng mở to mắt nhìn…

Chu Diên Phong mở chiếc ba lô mang theo người, lấy ra một thứ màu đen, sau đó, lại lấy ra một vật nhọn nhỏ, dài, sáng loáng và dính vết máu.

Đúng lúc này, màn hình bị ấn tạm dừng, Doãn Thần Tâm mở to mắt nhìn, nhìn Dư Thiệu Đình đứng dậy, đi đến phía sau một chiếc máy tính để bàn, cùng với động tác của bàn tay anh ta, thứ đồ Chu Diên Phong cầm trên tay trên màn hình được khoanh lại, sau đó phóng to, lại phóng to hơn nữa.

Cho đến khi người bị cận nặng cở ở đây cũng có thể nhìn rõ thứ trên màn hình đó, anh ta cuối cùng cũng dừng lại: “Thần Tâm, nhìn rõ rồi chứ?”.

Đúng vậy, cô đã nhìn rõ.

Thứ mà Chu Diên Phong cầm trên tay rõ ràng là một chiếc quần lót màu đen. Chiếc quần mà đối với cô không thể thân thuộc hơn được nữa, chính là chiếc mà lần trước khi cô và Bảo Như đi Hồng Kông mua sắm, mỗi người một chiếc, và một con dao gọt hoa quả, một con dao… dính máu!

Tất cả mọi lời giải thích phút chốc trở nên thừa thãi.

Nhưng Dư Thiệu Đình vẫn lên tiếng, lần này, nụ cười theo thói quen lại xuất hiện bên khóe môi: “Thần Tâm, anh và em vẫn chưa phát triển đến mức độ đó, vì vậy không rõ chiếc quần lót này rốt cuộc có phải của em không. Nhưng cái này”, ngón tay thon dài chỉ lên vệt sáng dài trên màn hình, “Con dao dính máu, anh nghĩ chính là con dao gọt hoa quả đâm vào bụng dưới của Minh Tích, gây tử vong mà bên cảnh sát không thể nào tìm thấy ở hiện trường xảy ra vụ án”.

“Dư Thiệu Đình, bây giờ anh có ý gì? Anh nghi ngờ Bảo Như? Nghi ngờ Chu Diên Phong?”

“Như em nhìn thấy đấy.”

“Khốn kiếp! Như tôi nhìn thấy đấy! Còn Quan Cạnh Phong thì sao? Trước đó không phải anh nghi ngờ Quan Cạnh Phong sao? Khốn kiếp! Anh xem, tất cả mọi thứ rốt cuộc bị anh làm đảo lộn thành ra thế nào rồi?”

Anh ta im lặng, đôi mắt đào hoa lúc này đang nhìn cô mà không có bất cứ tình cảm nào.

Thần Tâm đột nhiên xót xa bất lực: “Tôi đã hiểu tâm trạng của anh, bởi vì tôi cũng đau khổ như anh, cũng phẫn nộ như anh, Minh Tích là em trai anh, nhưng anh ấy cũng là người bạn tốt nhất của tôi! Tôi xin anh đừng vì đau khổ quá mà trở nên điên cuồng éo tất cả những người quan trọng bên cạnh tôi xuống nước!”.

Đầu tiên là Quan Cạnh Phong, sau đó là Bảo Như và Chu Diên Phong, sau đó thì sao? Sau đó sẽ còn ai bị anh ta lôi vào?

“Tôi vì đau khổ mà trở nên điên cuồng?” Nhưng Dư Thiệu Đình dường như nghe thấy một từ hoàn toàn không hề ăn nhập, bất giác cười, “Nếu như tôi vì đau khổ mà trở nên điên cuồng thì đã đâm Quan Cạnh Phong một nhát rồi, em tưởng tôi có cơ hội sao? Cơ hội nhiều lắm! Em cho rằng tại sao tôi phải đợi đến tận bây giờ? Chính là vì phải tìm được bằng chứng xác thực nhất và tình hình chân thực nhất! Doãn Thần Tâm, em nói tôi vì đau khổ mà trở nên điên cuồng? Em nhìn xem, nhìn xem người bạn tốt nhất của em đang làm gì? Sự thực đã bày ra trước mắt rồi mà em vẫn không sáng mắt ra, rốt cuộc là vì tôi đau khổ mà trở nên điên cuồng hay em có mắt không tròng, trốn tránh hiện thực?”.

Gương mặt cô trắng bệch, mặc kệ cho Dư Thiệu Đình quay mặt cô hướng về màn hình.

Trên đó, gương mặt Bảo Như cũng trắng bệch, những ngón tay thon dài mà không thể quen thuộc hơn của cô ấy giơ lên trong không trung, dường như dùng hết sức lực toàn thân, rất lâu sau mới để tay mình với đến bên đối diện, đón lấy chiếc quần lót ren màu đen, đón lấy… con dao gọt hoa quả dính máu đó!

Sau đó, Bảo Như trên màn hình bỗng lao vào lòng Chu Diên Phong, khóc như một đưa trẻ.

“Tình hình vụ án hiện nay có chuyển biến rất phức tạp”, cô nhìn chằm chằm lên màn hình còn anh ta chằm chằm nhìn cô, “Thần Tâm, em có đồng ý cùng tôi tìm cho ra chân tướng sự việc không?”.

Nghe thấy những lời nói này, Doãn Thần Tâm cuối cùng cũng bừng tỉnh: “Nói cho tôi biết, nếu như trước đây anh nghi ngờ hung thủ một trăm phần trăm là Quan Cạnh Phong, thì bây giờ… có phải chỉ còn tám mươi phần trăm không?”.

Khóe môi anh ta hơi động đậy.

Nhưng hai mươi phần trăm còn lại anh ta lại đặt lên người cũng rất quan trọng với cô.

“Triệu Đình, tôi tin rằng, tình hình chắc chắn không giống như những gì mà chúng ta đang nhìn thấy.”

“Vì vậy… em có muốn cùng tôi điều tra đến cùng không?”

“Trước khi tìm ra chân tướng sự việc, anh có chắc chắn không làm tổn thương bất kì ai không?”

Anh ta cười: “Em nghĩ tôi là ai?”.

Vì một chút lợi cá nhân mà lạm dụng công quyền? Không phân biệt phải trái, không rõ tình hình vụ án đã là những việc thất đức?

Hừ, đối tượng xem mặt của anh ta thật sự là không hiểu rõ về anh ta cho lắm.

“Thần Tâm, cho dù anh có tắc trách đến mấy, thì ít ra anh cũng biết mình là một cảnh sát nhân dân.”

“Cho đến bây giờ, chúng ta có được những manh mối như sau: thứ nhất, chìa khóa và đinh nạm không có dấu vân tay; thứ hai, nội dung mà máy theo dõi ghi được trên xe của em, cũng chính là bộ đồ lót và con dao gọt hoa quả mà Bảo Như đang cầm trên tay; thứ ba, em và Minh Tích ở trên biển với nhau cả một đêm, và lời cảnh cáo sáu năm trước của Quan Cạnh Phong.” Dư Thiệu Đình tắt chiếc máy tính xách tay, sắp xếp lại các manh mối một cách rõ ràng cho người phụ nữ ngồi trên ghế sofa đối diện, chỉ có điều người phụ nữ đối diện đang co mình lại, đôi mắt trống rỗng thẫn thờ nhìn bức tường cũng trống rỗng.

“Doãn Thần Tâm…”

“Nói thế nào tôi cũng không tin là bất kì ai trong hai người ấy.”

“Tôi không bắt em phải tin”, Dư Thiệu Đình đứng dậy, thân hình cao lớn chầm chậm đi về phía cô, cho đến khi đứng trước mặt Thần Tâm, anh ta mới cúi người xuống, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi chỉ đang điều tra. Điều tra vụ án của Minh Tích, lần theo manh mối điều tra đến những điểm đáng nghi liên quan đến vụ án. Không phải em đã đồng ý cùng tôi điều tra đến cùng sao?”.

Đôi mắt trống rỗng cuối cùng cũng chậm chạp nhìn về người đàn ông trước mặt.

Nét mặt nghiêm túc của Dư Thiệu Đifnh sát ngay gần kề: “Vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề có thể trở thành manh mối bất cứ lúc nào. Lần này, tôi muốn em phải thành thật trả lời. Doãn Thần Tâm, lí do đêm đó em hẹn Minh Tích đến bờ biển uống rượu rốt cuộc là gì? Đừng bịa ra với tôi là vì áp lực công việc quá lớn nữa”.

Doãn Thần Tâm ngẩn người, hoàn toàn không ngờ anh ta lại hỏi câu này.

“Trả lời tôi, không được sót một từ nào, phải nói thật.” Nét mặt Dư Thiệu Đình cực kì nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn cô chăm chú, anh ta vẫn giữ nguyên khaorng cách, không hề xê dịch chút nào.

Ánh mắt Doãn Thần Tâm càng trở nên ngẩn ngơ, lông mày bất giác nhướng lên, nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Lí do cô hẹn Minh Tích ra biển uống rượu đêm đó? Lí do ban đầu mà cô hẹn Minh Tích sau đó gây ra hàng loạt bi kịch… Cô có thể nói cho anh ta biết không?

“Doãn Thần Tâm!”

“Được, tôi nói cho anh biết.” Rất lâu sau, khóe môi cô khẽ động đậy, Doãn Thần Tâm như thể hạ quyết tâm cực lớn: “Dù sao thì anh cũng đã biết nhiều chuyện như vậy, vậy tôi nói thẳng cho anh biết. Bởi vì, một cuộc điện thoại, mà nội dung cuộc điện thoại đó có liên quan đến việc phá thai năm 2005”.