Typer: Ximiiesk
Khi cả gian phòng vẫn đang im lặng, Dư Thiệu Đình lại lên tiếng, “Tôi có
một đề nghị, mời tất cả phụ nữ có mặt đều đứng dậy, đi đến một bên được
không?” Anh ta chỉ về một khoảng trống, đối diện sô pha, “Sau đó quay
lưng lại với chung tôi, để tất cả chúng tôi ngắm sau lưng xinh đẹp của
mọi người.”
Tất cả mọi người nhìn nhau không hiểu, nhưng cũng
không phản đối, đều hợp tác đứng về phía đối diện với sô pha, từ Thần
Tâm, Tả Diên Thanh, Lý Hồng Cầm, Nhan Tư Na, Hạ Bảo Như.
Cùng với động tác của các cô gái, những người đàn ông còn lại cũng dõi mắt theo, cùng lúc hơi nheo mắt lại, họ đều hiểu ý của Dư Thiệu Đình.
“Mọi người có phát hiện ra điều gì không? Tất cả phụ nữ có mặt ở đây, đều có chiều cao là 1m66-1m70, hơn nữa đều là tóc xoăn dài. Ok, tuy nhìn như
vậy chúng ta có thể phân biệt ai là ai, nhưng video tối mờ kia thì sao?
Khi tất cả mọi người đều mặc quần áo giống Thần Tâm thì sao? Các cô có
thể quay về chỗ ngồi rồi.”
Tất cả mọi người đều nhìn Dư Thiệu Đình với ánh mắt phức tạp.
“Tôi đưa ra vấn đề thứ nhất, là tại sao hoàn cảnh mọi người đều không nhìn
thấy mặt người đó, nhưng trong tiềm thức đều cho rằng bóng người đó là
Thần Tâm? Anh Quan, anh trả lời trước.”
“Vì việc này rất kì quặc làm tôi nhớ đến căn bệnh của Thần Tâm năm đó.”
“Không sai!” Dư Thiệu Đình gần như vỗ tay khen hay, “Đây chính là tư duy quán
tính của con người. Khi chúng ta nhìn thấy có người có những hành động
kì quặc, chúng ta thường nói gì?”
“Đồ thần kinh?” Tả Diên Thanh lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sát khí của Bảo Như và Thần Tâm liền cười ngại ngùng.
Nhưng Dư Thiệu Đình lại nói, “Không sai! Tư duy quán tính của con người chính là như vậy. Trong con mắt của Quan Cạnh Phong, hành vi này của Thần Tâm rất khớp với lúc cô bị bệnh năm đó, vì vậy anh liền nghĩ ngay tới cô
ấy. Vậy đối với những người chắc chắn là Thần Tâm, cô ấy làm việc khó
hiểu như vậy, thí phản ứng đầu tiên của chúng ta là gì?”
“Nghĩ đến trạng thái tâm lí của cô ấy,” Lý Hồng Cầm lạnh lùng tiếp lời.
“Không sai. Thế là,” Dư Thiệu Đình cười, “đến lượt bác sĩ Nhan rồi, đương
nhiên, đây là tư duy bình thường, nhưng vấn đề là không ai nghĩ rằng,
lần này bỗng nhiên xuất hiện Tả Diên Thanh, vì vậy bác sĩ Nhan tạm thời
không cần xuất hiện. Cho đến khi tôi và Thần Tâm lần theo mọi manh mối,
đi theo anh Chu và cô Hạ đến khách sạn, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, bệnh của Thần Tâm cuối cùng cũng được đưa ra thanh thiên bạch nhật.”
“Ý anh là gì?” Bảo Như nghe xong, lập tức nắm bắt ngay được ý sâu xa trong lời nói của Dư Thiệu Đình.
Nhưng Dư Thiệu Đình không trả lời cô, chỉ bước đến trước mặt Nhan Tư Na, “Bác sĩ Nhan, còn nhớ ngày hôm vụ án xảy ra, cô đang ở Hồng Kông đúng
không?”
“Đúng vậy.”
“Khi vừa ra khỏi sân bay, cô đã bị anh em trong Cục cảnh sát đưa về đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Sau đó, theo tư duy thông thường, mọi người sẽ đến phòng làm việc của cô, xem bệnh án của Thần Tâm, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Còn kết quả thì sao, căn bệnh tâm thần phân liệt của Thần Tâm đã được chữa
khỏi từ lâu, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, không ai dám đảm bảo bệnh đó tái phát hay không, đúng không?”
“Được, mọi người.” Dư Thiệu
Đình quay về giữa phòng, “Qua những câu hỏi trên, cho đến bây giờ, mọi
người có điều gì thắc mắc không?”
“Có,” cuối cùng, trong không
khí im lặng, giọng nói của Lý Hồng Cầm vang lên, rành rọt, rõ ràng, chắc nịch, “Thứ nhất, tất cả những điều mà anh noii1 gần như chỉ thành lập
trên suy đoán, anh nói nhiều như vậy nhưng hoàn toàn không nói đến chứng cứ xác thực.”
“Bingo!”
Tất cả mọi người đều mở to mắt, hình như cho đến lúc đó, mọi người mới bỗng nhiên nhớ đến vấn đề này.
“Thứ hai,” Lý Hồng Cầm tiếp tục, “theo những gì tôi biết về Quan Cạnh Phong, trước khi các anh tìm bác sĩ Nhan lấy bằng chứng, Cạnh Phong đáng lẽ
phải đến trước một bước chứ. Dựa vào khả năng của anh ấy, lẽ nào không
địch lại được ấy cảnh sát các anh?”
Dư Thiệu Đình nhún vai, “Bác sĩ Nhan lúc đó ở Hồng Kông, người của chúng tôi đợi cô ấy ở sân bay.”
“Tôi không tin Cạnh Phong không cho người đi sân bay.”
“Có,” lúc này Quan Cạnh Phong mới lên tiếng, “Nhưng người của tôi nói, bác sĩ vừa nhìn thấy cảnh sát đã đi về hướng họ. Bác sĩ Nhan, tôi nói không
sai chứ?’
Quan Cạnh Phong lạnh lùng nhìn Nhan Tư Na.
“Còn
một điều cuối cùng nữa, vẫn là vấn đề mà cậu vừa nhắc đến: Trên thực tế
cho đến bây giờ, vẫn không có ai chắc chắn hoặc có thể nói là tận mắt
nhìn thấy người mở cửa là Thần Tâm. Nếu như đúng là không phải cô ấy thì sao? Vậy thì người sắp xếp tất cả để giá họa cho cô ấy không phải vẫn
nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?”
“Được,” Dư Thiệu Đình
nghe xong những lời này có vẻ rất vui, bởi vì anh ta nói, “Cô Lý, cuối
cùng cô cũng đã nói ra ý mà tôi muốn truyền đạt rồi, trên thực tế, đến
bây giờ, có hai khả năng, một là, người đó chính là Thần Tâm.”
“Hai là,” Lý Hồng Cầm tiếp lời, bình tĩnh phân tích, “Người đó không phải là Thần Tâm, nhưng mục tiêu nhắm đến là Thần Tâm. Tại sao tôi lại nghĩ đến điều này? Bởi vì nghe cậu nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy tất cả
mọi manh mối đều úa dễ dàng, vụ án DVD vừa mới xuất hiện đã có đầu mối
khác dẫn các anh đến bệnh án của Thần Tâm, điều này khiến tôi cảm thấy…
hình như có người đang thao túng tất cả.”
“Bingo! Cô Lý, nếu IQ
của Thần Tâm là 160 thì tôi nghĩ IQ của cô là 260,” Dư Thiệu Đình như
thể gặp được tri kỉ, muốn uống trăm ly, tuy anh ta luôn nghi ngờ IQ 160
của Thần Tâm rốt cuộc có thật hay không, cho dù có thật anh ta nghĩ IQ
đó cũng chỉ dùng trong việc học hành, “Vậy tôi xin hỏi các vị một lần
nữa, tình huống thứ nhất chúng ta không nói nữa, bởi vì trên thực tế,
tất cả mọi người đều nghĩ sự việc theo tình huống một, vậy nếu như là
tình huống hai, cô Lý, co cho rằng người giá họa cho Thần Tâm tiếp theo
sẽ làm gì?”
Lý Hồng Cầm cười, rốt cuộc là vì được khen IQ cao nên vui hay vì được phân tích hết mình, không ai biết cả, “Đương nhiên sẽ
đi theo tư duy của người bình thường, khi tất cả mọi người nghi ngờ Thần Tâm có bệnh, chứng minh rằng cô ấy đúng là có bệnh!”
“Bingo!”
Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía Nhan Tư Na. Bảo Như, Tả Diên Thanh, thậm chí cả Thần Tâm.
Rốt cuộc là sáng nay trong xe ai đã nói “Lẽ nào là bác sỹ Nhan chẩn đoán
sai?” Lúc này Thần Tâm thực sự muốn tát mình một cái, thảo nào nét mặt
Quan Cạnh Phong sáng nay khó coi như vậy.
“Bác sĩ Nhan!” Bảo Như
cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, cô ấy đứng dậy, ngón tay thon
dài chỉ Nhan Tư Na, “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Cô Hạ, cô
đừng kích động, nghe tôi nói đã,” Dư Thiệu Đình ra hiệu cho cô ấy ngồi
xuống, đợi cho không khí trong phòng bình tĩnh trở lại, anh ta nói tiếp, “Vừa rồi cô Lý cũng đã nhắc đến, tất cả những điều mà tôi nói đều là
suy đoán, không có bằng chứng xác thực. Nhưng nếu như lập án mà không có bằng chứng thì làm sao mà được chứ? Vì vậy, chúng tôi đã đến chỗ bác sĩ Nhan tìm băng chứng, đúng là thật tình cờ, quả nhiên, chúng tôi đã tìm
thấy bằng chứng: Bác sĩ Nhan với bằng tiến sĩ tâm lí học ở Canada, sau
khi thôi miên, xác định Thần Tâm bệnh cũ tái phát. Thế là, án đã được
lập. Bingo!”
“Nhưng tại sao mọi người lại tin lời của bác sĩ Nhan mà không cần nghĩ ngợi gì? Cạnh Phong cũng nói, người của anh ấy đến
sân bay nói rằng bác sĩ Nhan vừa nhìn thấy cảnh sát đã đi về hướng họ,
anh không thấy kì lạ sao?”
“Đúng vậy, cô là một người ngoài cuộc, đương nhiên cảm thấy kì lạ, nhưng vấn đề là,” Dư Thiệu Đình nhìn khắp
một lượt mọi người trừ Lý Hồng Cầm, “Chúng ta đều là người trong cuộc,
hơn nữa lúc đó bác sĩ Nhan nói một câu…”
“Được rồi,” giọng nói
phụ nữ vang lên lạnh lùng, điềm tĩnh, khiến mọi người chuyển hướng. Dưới ánh mắt của mọi người, Nhan Tư Na đứng dậy, động tác đó tự nhiên, chậm
rãi, nho nhã, “Cảnh sát Dư, vất vả cho anh quá, để tôi nói giúp anh.”
Lời nói của Dư Thiệu Đình đột nhiên bị cắt ngang.
Lúc này, mọi người có mặt đều cảm thấy kinh ngạc, ngạc nhei6n nhìn người phụ nữ nho nhã này đứng dậy.
Cô ấy nhìn mọi người, nụ cười vẫn hiện trên khóe môi, nhưng lại có chút
gượng gạo, “Lúc đó tôi đã nói một câu, nếu không có câu đó, tin rằng mọi người có thể sẽ quay sang nghi ngờ tôi, vì dù sao mọi người đều nhìn
ra, giữa cảnh sát và Quan Cạnh Phong, tôi chọn cảnh sát. Vì vậy, tôi
không thề để mọi người nghi ngờ. Thế nên tôi nói một câu…”
Cô ấy
khẽ cười, ánh mắt cuối cùng nhìn về hướng Thần Tâm, “Tôi nói, bệnh đã
chữa khỏi, nhưng có tái phát hay không tôi không thể chắc chắn. Trong
tình hình như vậy, mọi người sẽ chú ý đến bệnh của Thần Tâm rốt cuộc đã
tái phát chưa, thậm chí cùng với vấn đề bị mở rộng, nó sẽ dần dần trở
thành tình hình như này, chắc chắn là bệnh của Thần Tâm đã tái phát, nếu không sao lại xảy ra bao nhiêu chuyện kì quái như vậy chứ?” Cô ấy nhìn
Thần Tâm, đôi mắt thân thuộc đối với Thần Tâm, trước khi bị mọi người
nhìn ra, đã tràn đầy sự hối lỗi, day dứt, áy náy và đau khổ không thề
che giấu được, nhưng không hề có chút hối hận, “Con người chính là như
thế, hàng vô số sự việc chưa được chứng minh nhưng các mảnh ghép trong
não được ghép khớp vào nhau, chúng ta liền cảm thấy không cần phải chứng minh nữa. Đúng không? Lúc đó, mọi người đều nghĩ như vậy phải không?”
Tất cả mọi người đều để lộ ra nét mặt hiểu ra vấn đề, dưới sự dẫn dắt của
những lời nói này, tất cả mọi người, bao gồm cả Thần Tâm liền lập tức
hiểu ra tư duy của mình lúc đó.
“Vì vậy trong tình hình như vậy,
không ai quay lại nghi ngờ Nhan Tư Na nói dối hay không. Đây chính là tư duy quán tính, bởi vì sự chú ý của mọi người đều đã bị chuyển hướng.
Cũng như vậy, giống như tại sao rõ ràng là có thể nghi ngờ bóng người đó không phải là Thần Tâm, rõ ràng có thể nghi ngờ con dao đó thực tế
không phải của Thần Tâm, nhưng lại không có ai nghi ngờ, bởi vì tất cả
mọi chuyện ghép vào với nhau đều khớp, hơn nữa, lại chỉ thẳng đến bệnh
của Thần Tâm, sau đó nữa, mọi người sẽ tìm đến tôi, tôi là bác sĩ tâm
lí, rất hiểu quán tính tâm lí của con người,” cô ấy quay đầu lại nhìn
gương mặt không chút biểu cảm của Dư Thiệu Đình, “Cảnh sát Dư, anh rất
thông minh, tôi tin rằng anh giỏi như vậy chắc chắn đã tìm ra được bằng
chứng rồi.”
“Đúng vậy,” Dư Thiệu Đình trả lời.
“Vậy thi
đừng hỏi gì nữa, bắt tôi đi,” cô ấy chậm rãi đi về hướng anh ta, khóe
môi vẫn giữ nụ cười, giơ hai tay ra phía trước, “Minh Tích… là do tôi
giết.”
Cả phòng im lặng.
Là giọng nói của Chu Diên Phong phá vỡ sự im lặng, “Em điên rồi sao?”
Rồi anh ta đứng dậy, trước khi tất cả mọi người hiểu ra, anh ta đã chạy đến trước mặt Nhan Tư Na, trong lời nói kinh ngạc có cả phẫn nộ, khó hiểu,
đau khổ… Những tình cảm mà Thần Tâm không hiểu nổi là tại sao lại phát
ra từ Diên Phong.
“Không, em không điên,” Tư Na vẫn điềm tĩnh như vậy, trong cái ung dung vẫn mang sự nho nhã bẩm sinh. Cô ấy mím môi,
thậm chí còn mỉm cười, nhìn Dư Thiệu Đình, “Sếp Dư, bắt tôi đi.”
“Không được, muốn bắt thì bắt tôi.”
“Diên Phong, anh đang làm gì vậy?” Vẫn là Bảo Như bừng tỉnh trước, chạy như
bay đến kéo tay bạn trai, “Em thấy anh mới điên rồi, đừng ngăn cản cảnh
sát điều tra được không?”
Nhưng Chu Diên Phong không để ý đến cô ấy.
Ánh mắt Dư Thiệu Đình từ từ nhìn về hướng anh ta, “Anh Chu, manh mối hôm
qua anh cung cấp cho tôi, tôi thật sự rất cảm ơn. Nhưng mời an ngồi
xuống đã được không, vụ án này tôi vẫn chưa tẩm vấn xong, và có liên
quan đến anh.”
Nét mặt vốn dĩ ung dung của Nhan Tư Na lúc này mới có chút cơ sở, “Cảnh sát Dư, không phải anh nói đã lập án rồi sao? Thực tế đúng là như anh vừa nói đó!”
“Nhưng vẫn còn mấy điểm đáng nghi,” Dư Thiệu Đình nhún vai tỏ ý xin lỗi, ra hệu cho Diên Phong và Bảo Như ngồi xuống.
Nhưng đột nhiên, Bảo Như vốn dĩ muốn kéo Chu Diên Phong về chỗ ngồi lại buông tay, như thể bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, như hiểu ra điều gì, đột
nhiên, cô ấy mở to mắt nhìn bạn trai.
Sự yên lặng chết chóc bao trùm khắp căn phòng.
“Bây giờ tôi tin là không cần tôi nói, mọi người cũng hiểu tôi muốn nói gì,” giọng nói đều đều của Dư Thiệu Đình vang lên.
Không có ai trả lời, bởi vỉ giây phút này, trọng điểm không còn ở vụ án nữa,
họ đều ngẩn người, bởi vì trong không khí bỗng vang lên tiếng tát “bốp”
lên mặt Chu Diên Phong, đồng thời, trên mặt anh ta cũng xuất hiện vết
hằn đỏ.
“Bảo Như!” Giây tiếp theo, Thần Tâm hất tay cqp, chạy đến đỡ người bạn đang liêu xiêu muốn ngã.
Nhưng Hạ Bảo Như dường như không cảm nhận được bạn mình đến đỡ, trong mắt cô
ấy, trong tai cô ấy, trong hơi thở của cô ấy, tất cả đều là gương mặt
cứng đờ không hề biện bạch của Chu Diên Phong, cô ấy không dám tin, cô
ấy muốn ngã xuống.
“Hóa ra câu xin lỗi mà anh nói tối qua chính
là vì việc này?” Giọng nói của cô ấy khẽ đến mức gần như không thành
tiếng, “Chu Diên Phong, sao anh có thể như vậy, Chu Diên Phong?!”
Sau câu nói đó, nước mắt thất vọng đột nhiên lăn xuống, “Tôi tin anh như
vậy, tin đến nỗi mỗi câu nói của anh tôi không cần suy nghĩ liền coi đó
là thánh chỉ. Kết quả anh nói với tôi, anh đến giúp Thần Tâm, đồ lót màu đen đó là anh tìm được ở nhà Minh tích, con dao đó anh tìm được trong
nhà Thần Tâm, anh còn tận mắt nhìn thấy cô ấy ngẩn ngơ đi ra khỏi nhà
lúc canh ba nửa đêm, anh chắc chắn một trăm phần trăm người trong video
là cô ấy! Chu Diên Phong, tại sao anh lại như vậy? Tại sao?!”
Khóe môi Chu Diên Phong khẻ giật giật, động đây một lúc, như thể muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Bảo Như tuyệt vọng lắc đầu, nhìn anh ta với đôi mắt đẫm nước mắt, nhìn
đường nét khuôn mặt thân thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể vẽ ra này,
nhìn niềm hạnh phúc mà cô ấy đã từng nghĩ chỉ cần yêu không suy nghĩ là
có thể thể nắm chặt trong tay này…
Thần Tâm ôm chặt cô, “Bảo Như…”
Nhưng Bảo Như như thể không nghe thấy gì, đôi mắt sâu đau khổ nhìn Chu Diên
Phong, như thể đang chờ đợi một lời giải thích, nhưng cuối cùng lại
không có gì.
“Anh… mục đích anh tiếp cận tôi chính là muốn lợi dụng tôi giá họa cho Thần Tâm, đúng không?’
Chu Diên Phong không trả lời.
“Từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng tôi thôi, đúng không?”
“...”
“Anh lên giường với tôi chỉ vì muốn giải thích tại sao anh biết chiếc quần đó đúng không?!”
Mọi người đều hít một hơi, nhìn cô gái vốn dĩ là thiên kim cao quý nhà họ
Hạ bỗng chốc trở thành một kẻ ngốc nhất trần gian. Nhưng khi chưa kịp
thở ra, tất cả mọi người lại nhìn cô ấy thương cảm.
Có lẽ, đây chính là phụ nữ. Đàn ông không bao giờ như vậy, vì tình yêu mà mù mắt.
“Bảo Như…” Thần Tâm đau đớn ôm chặt bạn giống như trong thời gian cô bị bệnh cũ tái phát, Bảo Như cũng đau khổ như vậy, đồng cảm như vậy, nỗ lực như vậy mang đến cho cô sự ấm áp.
“Có phải anh giết Phó Minh Tích
không?” Câu hỏi cuối cùng, khi cơ thể liêu xiêu đạt đến giới hạn của nó, cô ấy lấy hết sức mới hỏi ra được.
“Không! Không pahi3!” Nhan Tư Na vội vàng phủ nhận.
“Cô câm miệng lại!” Bảo Như như thể phát điên, hét vào mặt cô, “Nhan Tư Na, cô nghĩ là tôi chưa đủ hận cô sao?”
Nhan Tư Na đột nhiên im bặt, gương mặt trắng bệch.
“Tôi cũng là đàn bà, tôi cũng có cảm giác, những cái gì mà Strong Love,
Lavender for you, gì mà Em và Paris của em, lẽ nào tôi lại cho rằng
chúng đều dành cho tôi sao?”
Nhưng anh ta quả thực cũng chẳng nhìn ra, nếu không sao lại có thể lợi dụng cô ấy như vậy.
Căn nhà rộng lớn vì sự đau khổ đột ngột này khiến mọi người ngột ngạt, tất
cả mọi người đều thương cảm, thậm chí nagy cả Quan Cạnh Phong biết rõ
ngọn nguồn sự việc cũng phải nhướng mày, nhìn Chu Diên Phong với ánh mắt trách móc.
“Lẽ nào đến Secret Love…” Đột nhiên, Thần Tâm nghĩ đến món đồ uống mà Nhan Tư Na giới thiệu cho cô.
Vừa nãy Thiệu Đình đã nói gì? Anh ta nói hôm qua Diên Phong cung cấp manh mối cho anh ta, lẽ nào…
“Đúng, còn loại trà sữa ghê tởm đó nữa!” Bảo Như như được nhắc nhở, “Anh yêu
cô ta đến ậy sao? Một quán bar một quán cà phê, cách nhau cả nửa thành
phố nhưng vẫn thư tình liên tục như vậy sao, Chu Diên Phong, anh yêu cô
ta đến vậy sao?”
Chu Diên Phong không đáp.
Sự im lặng bao trùm hồi lâu, mãi lâu sau, anh ta vẫn không đáp lời.
Bảo Như tuyệt vọng.
Tiếng vòi vang dội bỗng nhiên vang lên trong khu phố, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
“Thiệu Đình, có phải đồng nghiệp của anh không?” Tất cả mọi người đều vẫn im lặng, trừ Quan Cạnh Phong và Dư Thiệu Đình.
“Chắc là đúng.”
Tiếp sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, cùng lúc vang lên tiếng của Tiểu Trương, “Đội trưởng, chúng em đến rồi!”
Bên ngoài cánh cửa là chỗ của công chuyện, không có nước mắt, không có tình cảm.
Dư Thiệu Đình đi ra mở cửa. Cảnh sát mặc đồng phục chỉnh tề bước vào trong phòng, đi đầu là Tiểu Trương, và Tiểu Lý, thậm chí còn cầm theo còng số tám bóng loáng, đi về hướng Chu Diên Phong và Nhan Tư Na theo sự ra
hiệu của Dư Thiệu Đình.
Thần Tâm vẫn ôm chặt Bảo Như, cảm thấy
khi cô ấy nhìn thấy chiếc còng số tám khóa láy tay Chu Diên Phong, toàn
thân cô ấy run lên đau đớn, cơ thể khẽ động, như thể có một giây phút
nào đó muốn chạy đến, cướp lấy chiếc còng số tám chướng mắt đó.
“Đưa đi,” Dư Thiệu Đình mệt mỏi nói.
“Đợi đã,” Không có bất cứ phản kháng nào, cảnh sát thuận lợi đưa hai người
đi đến cửa theo lời đội trưởng thì giọng nói của cô chủ Hạ lại vang lên.
Họ đã đi đến cửa, trong tiếng nói kìm nén tiếng khóc của Bảo Như, sống lưng hơi khựng lại.
“Anh…” Giọng nói thê lương vang lên sau lưng, “có một giây phút nào… thực sự yêu tôi không?”
Cả phòng im lặng, lần này đến bước chân cảnh sát cũng không có.
Hồi lâu sau, bóng người trước mặt vẫn không hề động đậy, “Xin lỗi.”
Một câu nói, kết thúc tất cả ân oán tình thù.
Cơ thể Bảo Như cuối cùng cũng ngã bịch xuống.
---
“Em có thể đi thăm cô ấy không?”
“Không được.”
“Nhưng em thật sự rất muốn đi.”
“Không được.”
“Anh nói không được là không được sao? Quá đáng! Bạo chúa!”
“Em vừa quen anh này một ngày hai sao?”
“Nhưng em thật sự rất muốn đi mà.”
“Miễn bàn.”
Doãn Thần Tâm bực bội nhìn người đàn ông ngoan cố trước mặt, anh đang vùi
đầu trong đống giấy tờ, áo sơ mi đen xắn đến khuỷu tay, lông mày rậm khẽ chau lại, đôi môi mỏng khẽ mím, tay cầm bút hoạch định, nhưng lúc này,
Doãn Thần Tâm cảm thấy anh thực sự đáng ghét, ngoan cố đến chết đi được.
Cô trừng mắt nhìn anh đang ngồi bên kia bàn làm việc, cho đến khi Quan
Cạnh Phong lên tiếng mà không hề hấn gì, “Đi pha cho anh tách cà phê.”
Cuối cùng Thần Tâm cũng tìm được cơ hội xả hết bất mãn trong lòng.
Thế là, cô Doãn chậm rãi, mạnh mẽ nhắc lại câu nói cuối cùng của ai đó, “Miễn bàn.”
Quan Cạnh Phong khẽ nhướng mày, lúc này mới trực diện đối mặt với sự phẫn nộ của Thần Tâm, “Cô ơi, tôi bây giờ bận lắm, cô có biết không? Cô ăn vạ
gì chứ?”
“Anh này, cô đây bây giờ rất bận anh không biết sao?
“Em bận gì?”
“Bận tức giận.”
“Giận gì?”
“Anh nói xem?”
“Anh nói xem?” Cô giận dỗi lườm anh một cái, vừa nói đôi chân vừa bước đến
bên anh, “Anh nói xem, tại sao không cho em đi gặp bác sĩ Nhan? Anh có
biết không, em còn rất nhiều nghi vấn? Không giải quyết hết những nghi
vấn này, thực sự mỗi ngày em đều ăn không ngon, ngủ không yên, anh có
biết không?”
Nhưng Quan Cạnh Phong chẳng thèm bận tâm đến sự ăn
không ngon ngủ yên, sau khi chân tướng sự việc được phơi bày, anh ăn rất ngon, ngủ rất yên.
Khẽ hừ một tiếng, anh hờ hững lên tiếng, “Có
gì bất an? Không phải anh đã nói với em rồi sao, bác sĩ Nhan đố kị em,”
nói đến đây, bỗng trở nên bực bội y như Quan Cạnh Phong thường ngày, “Ai bẻo em không nghe lời anh, suốt ngày đi tìm Phó Minh Tích? Gặp phải
chuyện không biết đường đến tìm anh, chỉ biết đi tìm người khác uống
rượu, em có biết ngày hôm đó là ngày gì không?”
“Ngày gì?”
“Sinh nhật của Nhan Tư Na.”
“Hả?” Thần Tâm ngẩn người, trong nháy máy, cô liền hiểu ngay ý của Quan Cạnh
Phong, “Ý anh là… đêm đó Minh Tích đáng lẽ sẽ cùng bác sĩ Nhan đón sinh
nhật sao?”
“Em nói xem?”
“Họ là người yêu của nhau sao?”
Quan Cạnh Phong lạnh lùng hừ một tiếng, “Là mối quan hệ giữa cô gái chung tình và một người đàn ông không chung tình.”
Giọng nói khinh miệt và coi thường, cứ làm như anh từ trong ra ngoài, từ trái tim đến cơ thể đều là một lòng một dạ, mà không nghĩ xem rốt cuộc ai đã từng lấy Lý Hồng Cầm lại còn chơi bời với Tả Diên Thanh.
Nhưng
bây giờ Thần Tâm không rảnh để so đo chuyện đó với anh, “Ý của anh là,
bác sĩ Nhan cũng là một trong những người bạn gái của Minh Tích?”
Bất chợt, cô nhớ lại ngày hôm đó ở quán cà phê, Nhan Tư Na nói với cô, cô ấy và Minh Tích quen biết nhau như thế nào.
Đúng vậy, lúc đó sao cô không nghĩ ra chứ? Một người đàn ông ưu tú như vậy,
một người đàn ông đẹp cả trong lẫn ngoài như vậy, làm sao Nhan Tư Na
không thể có gì đó với anh ấy chứ?
“Sau đó thì sao? Anh đừng nói với em là vì Minh tích ở cùng em mà bác sĩ Nhan quyết định báo thù nhé?”
“Cũng không phải báo thù,” nói đến đây, Quan Cạnh Phong đặt bút xuống, đưa
tay kéo Thần Tâm ngồi vào lòng mình, “Đêm hôm đó, cô ta không thấy Minh
Tích đâu, trong lúc đau khổ đã gọi điện cho Chu Diên Phong. Hai người
cùng nhau uống rượu tại nhà cô ta, rượu vào lời ra, Nhan Tư Na liền thổ
lộ những nỗi khổ trong lòng với Chu Diên Phong. Kết quả là cậu ta rất
tức giận, mới sáng sớm đã đến nhà Phó Minh Tích muốn dạy cho anh ta một
bài học. Kết quả là trong khi cãi vã, Chu Diên Phong lấy con dao gọt hoa quả trên bàn ngộ sát Phó Minh Tích.”
Thần Tâm tròn mắt ngạc
nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, không dám tin những gì vừa nghe
được, “Anh nói là… Diên Phong bất cẩn chứ không phải cố tình mưu sát?”
“Ừm.”
“Làm sao anh biết rõ thế?”
“Thiệu Đình nói với anh, tối qua anh mời người bên Cục cảnh sát ăn cơm, Thiệu
Đình cũng đến, cậu ấy nói những điều chính miệng Nhan Tư Na nói ra.”
Trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác kết thúc. Hóa ra là vậy.
Hóa ra là vậy.
Thần Tâm vùi đầu vào lồng ngực ấm áp lại đầy mê hoặc phía trước, bỗng nhiên
cô nói một câu đầy cảm khái, “Hóa ra, tất cả đều vì tình yêu,” hai cánh
tay mềm mại ôm lấy cổ Quan Cạnh Phong, “Nhưng em thật sự không hiểu, tại sao họ lại đổ tội cho em? Em đen đủi đên mức đó sao?”
“Đã nói rồi, vì cô ta đố kỵ em.”
“Nhưng em cảm thấy cô ấy không phải loại người đó.”
“Mặc kệ cô ta có phải loại người đó hay không.” Liên quan gì đến anh chứ,
đúng không? Chỉ cần vụ án đã được làm sáng tỏ, chỉ cần không có can hệ
gì đến Thần Tâm của anh, người ngoài sống hay chết chẳng liên quan gì
đến anh cả.
“Cạnh Phong…” Giọng nói mềm mỏng kéo dài ra, khiến Quan Cạnh Phong bất giác nổi da gà.
Bởi vì cô gái này, bình thương chẳng cầu cạnh ai bao giờ, nhưng mỗi khi có
việc nhờ vả người khác mới ngoan ngoãn vứt bỏ cái tôi cao ngút trời,
những lúc bình thường, làm gi có lúc nào mà cô không gọi “Quan Cạnh
Phong, Quan Cạnh Phong” chứ?
“Em vẫn muốn đi gặp cô ấy một lần, thật đấy.”
Quả nhiên!
Quan Cạnh Phong liền nghiêm mặt như Bao Công, “Nói với em ao nhiêu lần như vậy đều là nói thừa hay sao? Không được!”
“Nhưng có làm sao đâu, người ta ở trong tù, lẽ nào anh còn sợ cô ấy ăn mất em sao?”
“Ai biết là cô ta có làm vậy không, loại đàn bà đố ky như cô ta…”
“Cạnh Phong…”
Anh lại nổi da gà.
“Cạnh Phong…” tiến gọi điệu đà này thực sự có thể khiến anh mất đi khả năng làm việc cả buổi chiều nay.
“Cạnh…”
“Được rồi, được rồi,” Quan Cạnh Phong cuối cùng cũng đồng ý.
“Yeah!” Kẻ làm rối loạn lòng người thích thú đến mức gần như muốn nhảy cẫng lên, “Vẫn là ‘chú Quan’ của nhà ta là tốt nhất.”
“Có điều kiện,” giọng nói của anh vẫn chưa hết bực bội.
“Anh nói đi.”
“Thứ nhất, để Thiệu Đình đi cùng với em.”
“Không vấn đề!”
“Thứ hai,” gương mặt anh tuấn đột nhiên trở nên bí hiểm, “Điều kiện này hơi khó một chút.”
“Ồ?”
Đôi môi mỏng đàn ông của anh thì thầm bên tai cô, “Hôn anh một nụ hôn tạm biệt, mười phút, thiếu một giây cũng không được.”
A?” Đôi mắt Thần Tâm mở rõ to.
Kết quả cả một buổi chiều, cô Doãn hải dùng mất hai tiếng đồng hồ mới hoàn
thành điều kiện thứ hai. Người đàn ông vốn chẳng lấy làm vui vẻ gì bỗng
trờ thành kẻ hái được sao, còn người vốn định hái sao, bày đặt yêu cầu
kia cuối cùng lại mệt mỏi rời khỏi văn phòng. Đương nhiên, trước khi đi
không quên lườn giám đốc Quan một cái.
Nghe theo lời dặn dò của
Quan Cạnh Phong, Thần Tâm đến Cục cảnh sát liền liên lạc với Dư Thiệu
Đình trước. Anh ta ở văn phòng, nên sau khi ngắt điện thoại, Thần Tâm
liền đến văn phòng tìm.
“Em muốn đi thăm bác sĩ Nhan, Thiệu Đình, anh có thể đi cùng em không?”
Nhưng Dư Thiệu Đình không trả lời ngay, suy nghĩ giây lát, anh ta mới lên tiếng, “Thần Tâm?”
“Ừm?”
“Bác sĩ Nhan tự sát rồi, mới sang nay.”
“Anh nói sao?”
Vốn tưởng rằng, sau khi trải qua bao sóng gió đột ngột như vậy, cô sẽ không còn buồn lòng khi nghe được bất cứ tin tức nào khiến người khác tặc
lưỡi như vậy. Nhưng khoảnh khắc này, trái tim rõ ràng vẫn còn đang đập
lại như một vật thể rơi tự do, rơi xuống tận vực sâu khôn cùng.
“Anh nói, cô ta tự sát rồi, mới sáng nay.”
“Tại sao?”
Dư Thiệu Đình lắc đầu, “Không ai biết.”
Cô bỗng ngã phịch xuống ghế.
“Cô ta để lại cho em cái này,” nói rồi, Dư Thiệu Đình mở ngăn kéo, lấy một bức thư đưa cho cô.
Doãn Thần Tâm đón lấy bức thư, mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy.
Lấy tờ giấy ra, vẫn là nét chứ mong manh, ngay ngắn. Những dòng chữ mềm mại xếp ngay ngắn thành hai hang.
Người ta nói người này chữ nấy, chữ nào người vậy. Trước mắt cô lúc này là
những dòng chữ ngay ngắn, vững vàng, không nhanh không vội giống như Tư
Na luôn ngồi bên cửa kính quán cà phê, dáng ngồi vĩnh hằng mà nho nhã.
Cô ấy nói: Thần Tâm, thực tế, khi anh ấy lần đầu xuất hiện trong quán cà
phê, tôi đã bị anh ấy thú hút. Secret Love là câu chuyện giữa Diên Phong và tôi. Là câu chuyện giữa tôi và Minh Tích, cũng là câu chuyện giữa
Minh Tích và cô.
Nhưng Thần Tâm à, tôi không ghen tị với cô. Thật đó. Sở dĩ nhắm đầu đao về phía cô chỉ là vì tôi biết giết người trong tình
trạng tâm thần phân liệt sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp luật. Diên
Phong làm tất cả đều vì tôi, tôi phải bảo vệ anh ấy, mà chỉ có làm như
vậy, tôi mới có thể làm giảm đi nhiều nhất có thể sự tổn thương mà tôi
gây ra cho người khác. Tôi xin lỗi.
“Em biết mà,” khóe môi Thần
Tâm khẽ nở nụ cười, rất dịu dàng, trong ánh mắt khó hiểu của Thiệu Đình, cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh ta, “Em biết mà, cô ấy chỉ không muốn
Diên Phong gặp chuyện, nhưng cũng không muốn người khác gặp chuyện, vì
vậy có thể đẩy mọi chuyện về phía em, như vậy mới có thể làm giảm thương tổn. Rốt cuộc, người bị tâm thần phân liệt phạm tội sẽ không bị tuyên
án tử hình, em bảo mà, một người tin vào tình yêu như vậy, thì làm sao
có thể xấu xa như vậy chứ.”
Những câu nói nghe có vẻ cực hoang
đường, lại thêm nụ cười dịu dàng hiếm có của Thần Tâm hiện ra trước mắt, nhưng trong nụ cười dịu dàng như vậy, Thiệu Đình vẫn nhìn ra sự đau khổ lẩn khuất trong đôi mắt đó.
Bởi vì có một số thứ không thể quay trở lại được nữa.
Ví dụ như, Minh Tích mà họ vô cùng yêu thương.
“Tiếp theo có dự định gì không? Nghe nói anh Quan định đưa em đi du lịch?” Dư Thiệu Đình muốn hướng câu chuyện sang hướng nhẹ nhàng hơn.
Đương nhiên, Thần Tâm cũng rất phối hợp, “Vâng, anh ấy muốn đi London.”
“London?”
“Ừm, anh ấy nói, ở nơi đó có ánh sao sang nhất thế giới.” Chỉ là, có thể không phải trên trời, mà ở trong một hộp nhạc nào đó.”
“Khi nào thì đi?”
“Vẫn chưa quyết định. Em muốn đợi tâm trạng Bảo Như ổn định thêm một chút
mới yên tâm đi,” nói đến đây, cô bất giác nhìn đồng hồ, “Còn một lúc nữa Quan Cạnh Phong mới tan ca, em đến nhà họ Hạ một chuyến.”
“Được, anh tiễn em.”
Dư Thiệu Đình tiễn cô ra khỏi văn phòng, Cục cảnh sát lần này không giống
với lần đầu tiên cô đến, bởi vì các viên cảnh sát, mà khởi đầu là Tiểu
Trương và Tiểu Lý vừa nhìn thấy cô đã gật đầu, vẫy tay rất thân thiện,
không hằm hằm như lần đầu gặp mặt.
Hai người chia tay nhau ở cổng ra vào Cục cảnh sát, Thần Tâm mỉm cười nói lời tạm biệt với anh ta,
bước xuống bậc thang trước cửa. Ánh nắng ngày hè ấm áp chiếu sang vạn
vật trên thế gian, Thần Tâm bước đi, để lại chiếc bóng nhỏ dài phía sau. Trong khoảnh khắc, có chút nỗi buồn của sự chia ly vĩnh viễn.
Thần Tâm từng hỏi anh: Anh biết chúng tôi? Anh biết chúng tôi của bao nhiêu năm về trước?
Cô muốn nói cô và Minh Tích.
Lúc đó, Thiệu Đình không trả lời.
Bởi vì trên thực tế, đâu chỉ có biết? Năm đó, khi xảy ra kiếp nạn khiến
người ta đau đớn tột cùng đó, Thần Tâm không biết rằng, anh cũng có tham gia.
Dư Thiệu Đình nghĩ rằng anh không bao giờ có thể quên được
lần đó đứa em trai của anh sau khi uống say đau đớn đến tan nát cõi
lòng, kể hết cho anh những nỗi đau mà cậu giấu giếm trong lòng, nói với
anh, người phụ nữ mà cậu yêu nhất chỉ coi anh là hàng dự phòng như nào,
thậm chí sau khi có con với anh, không nói không rằng, giấu anh đi làm
phẫu thuật như nào.
Lúc đó, anh vô cùng tức giận muốn đi tìm
người phụ nữa đầy tội lỗi đó nói chuyện. Anh khi đó thật giống với Chu
Diên Phong vì Nhan Tư Na mà chạy đến nhà Minh Tích, nhưng sau khi đi hết các bậc thang ở kí túc xá nữ, ở đầu cầu thang tầng năm, anh bỗng dừng
bước, bởi vì anh nhìn thấy cô.
Lúc đó, cô có vẻ rất đau khổ, tan
nát cõi lòng không khác gì Minh Tích, cô ngồi ở một đầu cầu thang, đối
diện với anh, gương mặt vùi trong hai cánh tay, đau đớn khóc lóc.
Sau đó anh mới biết, đây là động tác theo phản xạ tự nhiên của Thần Tâm mỗi khi gặp phải điều gì đó cực đau đớn. Cô cho rằng cuộn mình lại, vùi mặt vào hai cánh tay, sau đó để hai cánh tay vùi vào hai chân, tất cả mọi
khổ nạn, gian nan bên ngoài sẽ tự động rút lui, bao gồm cả Minh Tích bị
cô tàn nhẫn đuổi đi, bao gồm cả đứa trẻ không bao giờ trở lại.
Bỗng nhiên, cơn giận cả buổi tối tan biến trong nháy mắt.
Lúc đó, điều duy nhất anh muốn làm là đưa tay an ủi đôi vai đang run rẩy
kia. Chỉ có một đoạn cầu thang mà Dư Thiệu Đình phải đi mất sáu năm
trời, nhưng dù có đi bao lâu, anh vẫn vĩnh viễn ở chỗ cũ, còn cô vẫn mãi xa vời.
Hóa ra, câu chuyện Secret Love nói đúng, khoảng cách xa
nhất thế gian này là mặc dù đã đi qua trăm sông nghìn núi nhưng cuối
cùng vẫn không thể nào đi đến trái tim em.
Mặc cho Quan Cạnh
Phong nhắc nhở hết lần này đến lần khác, cuộc hành trình đi London vẫn
bị Thần Tâm trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Anh sắp tức giận
rồi, không, trên thực tế, anh đã tức giận. Dưới tài năng cao siêu của Lý Hồng Cầm, công ty đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của vụ án Phó Minh
Tích, trở lại hoạt động bình thường, thư kí Tả thông minh, lanh lợi cũng dần dần trở nên thành thục dưới sự dẫn dắt của bà Vương, anh hoàn toàn
có thể bỏ lại công việc để đi du ngoạn một thời gian, đi một vòng thế
giới nhưng cô gái đáng ghét này lại dám để anh tiếp tục ở lại công ty
bực bội với đống giấy tờ mà vốn dĩ đã hoàn toàn có thể vứt cho Lý Hồng
Cầm xử lý!
“Đừng thế mà, mới sáng ngày ra đã nổi giận, vẫn còn
chê tối qua không đủ hứng sao?” Thần Tâm ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lại dung nhan, quay đầu nhìn người đàn ông đang khoanh tay trước ngực
nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cô có chút áy náy trong lòng, liền đi đến
bên giường hôn anh.
“Em nói xem?” Những lời nói đưa tình không còn có thể khiến anh vui được nữa, không thể nữa!
Đây chính là quy luật cận biên giảm dần. Ban đầu, khi anh Quan đang giận
dỗi nghe những lời nói tương tự như vậy sẽ chuyển từ giận dỗi sang tâm
trạng khác rất nhanh, sau đó sẽ kéo cô Doãn nằm về chỗ cũ để xả giận.
Nhưng lần này, khi nghe thấy những lời tương tự như vậy, anh không lấy
gì làm vui vẻ mà trợn mắt nhìn cô, “Lại muốn anh đưa em qua đó sao?”
“Em tự đi taxi được mà,” cô giả vờ.
Quan Cạnh Phong lại trừng mắt nhìn cô, không thích cũng phải dậy tắm rửa
thay quần áo, để sau khi ăn sáng đưa người phụ nữ đáng ghét này đến nhà
họ Hạ.
“Hôm nay Bảo Như thế nào rồi ạ?” Vừa đến nhà họ Hạ, nhìn thấy bà Hạ, Thần Tâm liền nói.
Bà Hạ mặt đầy lo lắng, “Haizz, vẫn vậy thôi cháu, cháu vào thăm nó đi.”
“Vâng ạ,” cô đi vào phòng.
Thực ra gần đây, mỗi lần trước khi đến Thần Tâm đều chuẩn bị sẵn vài chủ đề
nói chuyện, muốn tâm sự với Bảo Như để đả thông tư tưởng của cô ấy.
Nhưng mỗi lần như vậy, Bảo Như chỉ nói một câu, “Mình đã 26 tuổi rồi,
Thần Tâm, 26 tuổi mà còn yêu hết mình như vậy thì được tính là thất tình hay thất bại?”
Có không thể trả lời, bởi vì Thần Tâm cũng không
biết điều đó được tính là thất tình hay thất bại, nhưng cô lại không
muốn trả lời qua loa, vì vậy, cô vẫn không trả lời.
Bảo Như im
lặng ngồi trước máy tính, mỗi ngày qua đi, tâm trạng cô ấy chẳng khá lên chút nào, còn gương mặt lại càng trở nên hao gầy.
Thần Tâm đã
đến hồi lâu mà cô ấy vẫn ngồi trước màn hình máy tính gõ chữ, không biết đang viết gì, mãi lâu sau, sau khi gõ ra một vài chữ, nhìn một lúc, mới giơ tay vẫy Thần Tâm, “Thần Tâm, cậu lại đây, đọc bài thơ này đi. Cậu
xem, người ta viết hay quá, lại đây đọc xem…”
Thần Tâm bước lại, nhìn theo tay cô ấy, thấy một bài thơ trên trang web Từ Chí Ma - Những câu nói khiến người khác đau lòng.
Một người hờ hững, một người đau khổ,
Một người trung thành, một người lừa dối,
Một người cho đi, một người cướp đoạt,
Một người tin tưởng, một người giấu giếm.
Tình yêu là một người cộng thêm một người,
Nhưng một cộng một không phải bằng hai,
Như thể anh và em không phải là chúng ta.
Từ Bảo Như đến Diên Phong, đến Tư Na, đến Minh Tích, đến Thiệu Đình, đến
Quan Cạnh Phong, một người nhiệt thành và một người vô tâm, từng bậc
từng bậc, móc ngoặc với nhau.
Bạn đã từng nghe nói tới vụ án giết người lại có thể liên quan đến những mối tình cắt không đứt, càng gỡ càng rối như vậy không?
Chắc chắn chưa từng nghe nói. Nhưng có lẽ, trong mối tình càng gỡ càng rối
đó, chỉ cần một người bằng lòng quay đầu, chỉ cần họ chịu nhìn về phía
sau, có lẽ tất cả sẽ là bình minh tươi sáng, có lẽ ngày hôm nay, mọi
chuyện đều đã khác.
Cô nhìn Bảo Như, khẽ đưa tay ôm chặt lấy bạn.
“Bảo Như, anh ta không xứng đáng… Một người trung thành một người lừa dối… Anh ta không xứng đáng.”
Đôi mắt to tròn của Bảo Như rưng rưng, nhìn bạn qua đôi mắt đẫm lệ.
“Bảo Như, ít nhất vẫn còn có mình, mình luôn ở đây.”
Đôi mắt đó vẫn rưng rưng, mãi lâu sau mới òa lên một tiếng, khóc nức nở.
Nhưng Thần Tâm không nói với cô ấy rằng, thực ra tuần trước cô đã đi thăm
Diên Phong. Trong ngục, anh ta đã bị phán quyết… Nhìn thấy cô, Chu Diên
Phong có chút bất ngờ, cũng có chút ngượng ngùng.
“Thần Tâm, sai cô lại đến đây?”
“Dù gì chúng ta cũng quen biết nhau, không phải sao?”
Anh ta cười nhạt, mãi một lúc sau, mới hỏi, “Cô ấy có khỏe không?”
“Cô ấy?”
“Bảo Như.”
“Bây giờ mới hỏi cô ấy có khỏe không, không cảm thấy quá muộn rồi sao?”
Chu Diên Phong thở dài.
“Thực ra ngày hôm đó anh vẫn còn cơ hội.”
“Sao cơ?’
“Nói với cô ấy điều cuối cùng, Diên Phong, không phải tôi xem thường anh,
nhưng tôi không tin không có người đàn ông nào không động lòng trước cô
gái như Bảo Như, nhưng anh đã từ bỏ.”
Lúc đó, gương mặt của Chu
Diên Phong bỗng trở nên dịu dàng. Anh ta không trả lời câu hỏi của cô,
chỉ một mình rơi vào hồi ức, “Cô có biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy
cô ấy ở bệnh viện chính là lần tôi vì muốn tiếp cận cô mà giả vờ bị đâm
xe vào, Bảo Như vào phòng bệnh thăm tôi, khoảnh khắc đó, tôi thực sự
tưởng rằng mình nhìn thấy một thiên thần. Thần Tâm, lúc đó tôi nghĩ, nếu như không xảy ra tất cả những chuyện trước đây, tôi thật sự sẽ nguyện
cả đời này ở bên thiên thần đó, bởi vì gần như trong một khoảnh khắc,
tôi phát hiện ra rằng trên đời này vẫn còn có người khiến trái tim tôi
đập rộn ràng ngay từ giây phút đầu gặp gỡ còn hơn cả Tư Na. người đó
chính là Bảo Như.”
“Nhưng cho đến giây phút cuối cùng, anh vẫn không chịu thừa nhận.”
“Dù sao… cũng không thể nữa rồi, không đúng sao? Thần Tâm, vì vậy còn để cô ấy đau khổ thêm nữa làm gì?”
Doãn Thần Tâm thầm nghĩ, cô vĩnh viễn sẽ không ao giờ nói cho Bảo Như biết,
giây phút cô đi ra khỏi nhà tù đã nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của
Diên Phong, bởi vì anh ta cố gắng kìm chế không cho chúng rơi xuống, thế là cô vờ coi như không nhìn thấy chúng đang rơi xuống, chỉ nghe thấy
anh ta trịnh trọng nhờ cô, “Đồng ý với tôi, chăm sóc cho cô ấy được
không? Tôi nợ cô ấy quá nhiều.”
Thần Tâm gật đầu, “Đó vốn là điều mà tôi nên làm.”
Thực ra, trong mọi mối tình, soa có thể chỉ có một người luôn cho đi và
người kia luôn cướp đoạt? Tất cả mọi sự cho đi cũng đều là một tình yêu
tương đương.
“Diên Phong?“
“Ừm?”
“Thực ra là anh cố ý đúng không?”
“Sao cơ?”
Cô nhìn anh ta, khẽ mỉm cười, “Secret Love, lần đó Thiệu Đình nói với tôi, thực ra không phải anh ấy phá án mà là anh tự động đầu thú. Chiều ngày
hôm đó, anh cố ý pha trà sữa để Thiệu Đình tìm ra dấu vết đúng không?
Nếu không, anh thông minh đến mức có thể hoạch định một câu chuyện như
vậy lại bất cẩn để cho mọi người phát hiện ra anh biết côn thức pha chế
Secret Love, thực sự, tôi không thể tin được.”
Diên Phong cũng cười, “Cảm ơn cô, bằng lòng tin rằng tôi vẫn còn nhân tính.”
Bà Hạ nói ơn trời ơn đất, Thần Tâm cuối cùng cũng dỗ cho con gái bà khóc ra được.
“Khóc đi, khóc được là tốt rồi, nó cứ kìm nén trong lòng, bác thực sự sợ nó xảy ra chuyện…” Bà Hạ cũng khóc.
Thần Tâm ôm bà an ủi, rồi ra khỏi nhà họ Hạ.
Áa1h nắng bao trùm lên vạn vật, giống như chiều hè tươi đẹp mười ba năm
trước, cô ở trong vườn nhà, một cái ngẩn đầu bất chợt, liền nhìn thấy
gương mặt tươi đẹp hơn cả ánh nắng kia, dịu dàng nói với cô, “Xin chào,
người bạn bé nhỏ, anh là anh Quan, nghe nói em là Thần Tâm đúng không?”
Buổi chiều mười ba năm sau, đợi cô ra khỏi nhà họ Hạ, vẫn là gương mặt anh
tuấn đó ngẩng đầu mỉm cưới với cô. Xe anh đỗ bên kia đường, dáng người
cao lớn dựa vào chiếc xe thể thao hoành tráng, khi anh nhìn thấy cô, đôi mô mỏng đầy cá tính cuối cùng cũng nở một nụ cười.
“Quan Cạnh
Phong, ngày mai chúng ta đi London đi,” cô cũng mỉm cưới đi đến trước
mặt anh, cùng con người cao lớn này ngồi vào xe.
Nhưng lần này, người đàn ông đó lại không đồng ý, “Xem ra phải đợi đến năm sau rồi.”
“Tại sao?’
“Hồng Cầm sắp về London rồi.”
“Thật à? Nhanh vậy sao?’
“...”
Anh lườm cô, chẳng lấy gì làm vui vẻ, “Ai bảo em chậm như vậy? Bây giờ
chúng ta nhanh một chút có lẽ kịp đến sân bay tiễn cô ấy.”
Chiếc
xe lao đi như bay về hướng sân bay. Khi đến nơi, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang vọng trong phòng chờ, nhắc nhở hành khách
chuyến bay đi Washington còn ba mươi phút nữa là cất cánh.
“Chị
Lý ở kia,” Thần Tâm nhanh mắt, ở phía bên kia, hai dáng người cao ráo
1m68 đang đứng gần nhau, không biết đang nói gì. Thần Tâm kéo Quan Cạnh
Phong đi đến, vừa kịp nghe thấy Tả Diên Thanh nói, “Dù sao chúng ta cũng đồng cảm, cây thuốc Địa Trung Hải này coi như quà tạm biệt của tôi, ở
nước ngoài không mua được đâu,” nói rồi quay mặt đi liền nhìn thấy hai
người đang đến gần.
Tả Diên Thanh ra hiệu cho Lý Hồng Cầm quay
sang, còn bản thân mình cũng quay sang, thấy Thần Tâm và Quan Cạnh Phong đến bên mình.
“Bây giờ mới đến,” co ta không khách khí mà quýt
hai người, đôi mắt to liếc qua đôi bàn tay không của Thần Tâm, “Thần
Tâm, học trò của cô còn biết tặng quà tôi, quà của tôi đâu?”
Doãn Thần Tâm cười trừ, “Cái này… thật sự không có.”
Nhưng cô tin rằng, trong mắt Lý Hồng Cầm, quà chia tay lớn nhất đã đến trước mặt.
Nhân viên soát vé đã thúc giục, Lý Hồng Cầm nhấc hành lý, “Mọi người về đi, tôi cũng phải đi rồi.”
“Được,” ba người vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn bóng dáng cao ráo kéo chiếc vali hành lý, nho nhã đi về hướng cửa soát vé.
“Chị Lý!” Đúng lúc cô sắp đến cửa soát vé, Doãn Thần Tâm bỗng nhiên lên
tiếng, đợi Lý Hồng Cầm quay đầu lại, cô đã chạy lên phía trước, “Xin
lỗi… Cảm ơn chị.”
Đằng sau, không ai nghe thấy cô nói gì, giọng nói cực nhỏ cực khẽ.
Nhưng Lý Hồng Cầm lại nghe thấy rất rõ, “Xin lỗi gì? Lại cảm ơn tôi vì điều gì?”
“Chuyện năm đó, còn nữa, cảm ơn chị… đã dạy cho tôi biết một số điều.” Cô có
chút ngượng ngùng, nhưng lại củng rất chân thành nói ra câu này.
Lý Hồng Cầm cười, “Chuyện năm đó thì thôi, còn về cảm ơn, tôi thấy c6o nên đi cảm ơn Cạnh Phong. Dù gì, anh ấy mới là thầy giáo thực sự của cô,”
Lý Hồng Cầm vỗ khẽ lên vai Thần Tâm, suy nghĩ giây lát, khẽ khàng nhưng
rât trịnh trọng nói, “Đồng ý với tôi, không được phụ lòng tôi nữa nhé.”
“Không bao giờ,” cô dứt khoát đồng ý, nhìn Lý Hồng Cầm nhấc hành lí quay người đi về phía cửa soát vé.
“Gì vậy?”
“Anh nói xem cô giáo Doãn và tổng giám đốc Lý nói gì?”
“Tôi không biết,” Quan Cạnh Phong đáp, nhưng trong đáy mắt thấp thoáng ý cười.