Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 51: 51: Sao Nhỏ Em Thích Anh Ta Theo Kiểu Nào






Sau khi bàn bạc với Lâm Tuệ, ngày hôm sau, nhân lúc quay phim rảnh rỗi, Giản Tinh bèn xin nghỉ hai tiếng.

Cậu đưa Lâm Tuệ vào thành phố tìm một hiệu sách, chọn mua một đống sách về.
Sách giáo khoa cấp hai, cấp ba và các loại sách bài tập, cậu để Lâm Tuệ đọc dần, không hiểu chỗ nào thì hỏi cậu.

Lâm Tuệ chắc chắn không kịp thi đại học năm nay, nhưng một năm sau thì hoàn toàn có thể.
Khi ra khỏi hiệu sách, hai người không về đoàn phim ngay mà đến một tiệm bán bánh ngọt.
Lâm Tuệ thấy Giản Tinh đặt bánh ngọt, tò mò hỏi: “Tiểu Tinh, em đặt bánh ngọt làm gì vậy? Ai sinh nhật à?”
“Vâng, ngày mai là sinh nhật của anh Thẩm.”
Lâm Tuệ nhìn cậu: “Thật ra em không cần đặt đâu, đoàn phim sẽ đặt cho anh ta.”
Giản Tinh vừa viết lời chúc vừa nói: “Em biết, nhưng nhỡ đoàn phim quên thì sao? Phòng trước khỏi lo sau.”
Lâm Tuệ lẳng lặng nhìn cậu.

Thẩm Tiêu là nam chính, tổ chức sinh nhật cho anh trong thời gian quay phim cũng là một kiểu tuyên truyền, sao đoàn phim quên được.
Sự thật chứng minh Lâm Tuệ đã đúng.
Ngày hôm sau, lịch quay rất ít, chưa đến chập tối đã kết thúc.

Nhân lúc Thẩm Tiêu đi tẩy trang, đoàn phim nhanh chóng trang trí khung cảnh, lúc anh đi ra thì đẩy một chiếc bánh ngọt to đùng ra, tất cả mọi người trong đoàn vây quanh Thẩm Tiêu hát mừng sinh nhật.
Đoàn phim chuẩn bị cả tiệc sinh nhật, gần 10 giờ mới tưng bừng tan cuộc.
Thẩm Tiêu cố ý giữ Giản Tinh nán lại một lúc, hai người lên tầng cuối cùng.
Trong tháng máy, Thẩm Tiêu không vui ra mặt: “Sao Nhỏ, quà của tôi đâu?” Những người khác đã tặng quà hết rồi, chỉ có Giản Tinh là im lìm cả tối.
Giản Tinh cười nói: “Trong phòng em, lát nữa em đưa cho anh.”
Thẩm Tiêu vốn chỉ hỏi cho có thôi, nghe nói có quà thật, anh cười rộ lên: “Tôi đi lấy với em.”
Giản Tinh chớp mắt: “Không cần đâu, em mang sang là được.”
Đây là lần đầu tiên Giản Tinh từ chối anh, Thẩm Tiêu nheo mắt ghé sát vào mặt cậu: “Lẽ nào trong phòng giấu cái gì mà tôi không được biết?”
Giản Tinh mím môi im lặng.
Cuối cùng, Thẩm Tiêu vẫn mặt dày mày dạn chui vào phòng Giản Tinh.
Quà được đặt trên bàn, chiếc hộp nho nhỏ gói bằng giấy màu, ngay ngắn vuông vức, góc nào góc nấy đều tăm tắp, nhìn đã biết là ai gói.

Trên hộp còn có một tấm thiệp sinh nhật, Thẩm Tiêu nhếch môi mở tấm thiệp ra, bên trên chỉ ghi một câu đơn giản: Anh Thẩm, chúc mừng sinh nhật.
Mang đậm phong cách của Giản Tinh.
Giản Tinh thấy anh nhìn chằm chằm mấy chữ ấy, mặt ửng đỏ: “Em viết chữ không đẹp lắm.”
Thẩm Tiêu cười khẽ, cẩn thận cất tấm thiệp đi, anh mở hộp quà ra, là một chiếc vòng tay đỏ có xâu một hạt đá.
Giản Tinh nói: “Dạo trước anh Thẩm bị thương, em tặng anh một chiếc vòng may mắn, chúc anh Thẩm năm nay may mắn liên miên, thuận lợi suôn sẻ.”
Thẩm Tiêu rất vui, bảo cậu đeo lên tay cho anh.
Lúc này Giản Tinh mới để ý, tay trái Thẩm Tiêu đeo đồng hồ, tay phải đã có một chuỗi Phật châu, đeo thêm vòng may mắn thì có vẻ rườm rà quá.

Cậu không hiểu về Phật châu, nhưng nhìn bề ngoài bóng láng cổ xưa của nó, chắc hẳn là rất đắt.
Giản Tinh bối rối: “Anh Thẩm, em… em không biết.”
Thẩm Tiêu mỉm cười, anh tháo đồng hồ ở tay trái xuống rồi đeo vòng may mắn lên đó.
“Vừa đẹp.”
Tình cờ ngẩng đầu, nhác thấy chiếc bánh ngọt đặt trên cái tủ thấp gần bên, ánh mắt anh xao động.
“Đây là?”
Giản Tinh chớp mắt: “Bữa sáng mai.”
Thẩm Tiêu cười sâu xa, anh bước tới, nhìn thấy tấm thiệp sinh nhật trên đó, hơn nữa toàn bộ các loại trái cây trên bánh đều là thứ anh thích ăn, ý cười sâu hơn.
“Đặt cho tôi sao không nói với tôi?”
Giản Tinh: “Anh ăn bánh sinh nhật rồi mà.

Cái này để mai em ăn sáng.”
Thẩm Tiêu: “Tôi ăn bánh của đoàn phim rồi, nhưng chưa ăn cái này.”

Giản Tinh chớp mắt không hiểu.
Thẩm Tiêu ngồi vào ghế, cười nói: “Thổi nến thêm một lần là được ước thêm một điều, qua đây châm nến cho tôi nào.”
Giản Tinh sửng sốt, cậu đi tới, châm nến lên, cười nói: “Anh Thẩm mau ước đi.”
“Vẫn chưa hát chúc mừng sinh nhật.”
Giản Tinh sượng ra: “Em không biết hát.”
Thẩm Tiêu nhịn cười: “Chưa hát thì thổi nến kiểu gì.”
Giản Tinh nhanh trí: “Em đi gọi chị Tuệ với anh Bạch tới.”
Thẩm Tiêu giữ cậu lại, thở dài: “Khuya thế này họ ngủ cả rồi, em định đi quấy rầy họ à?”
Giản Tinh đỏ mặt: “Nhưng em hát không hay mà.”
“Tôi không chê.”
Giản Tinh hết cách, đành khe khẽ cất tiếng hát chúc mừng sinh nhật trước ánh sáng trong mắt của Thẩm Tiêu và những ngọn nến lung linh.
Bốn câu ngắn ngủi, hai mươi tư chữ, không có chữ nào đúng nhạc.

Nhưng Thẩm Tiêu lại cười vô cùng thỏa mãn, hệt như được nghe tiếng ca động lòng nhất thế gian.
Hát xong, Giản Tinh đã ngượng đến mức muốn bốc cháy.

Thẩm Tiêu cuối cùng cũng tha cho cậu, thổi nến và cắt bánh.

Hai người đều ăn cơm rồi, chỉ cùng nhau ăn hoa quả trên bánh.
Hoàn thành nghi thức đã là hơn 11 giờ, đã quá thời gian đi ngủ của Giản Tinh.

Nhưng Thẩm Tiêu không có ý định rời đi, cậu cũng ngại không dám nói, vừa ngáp vừa cố gắng chống đỡ để nói chuyện với anh.
Tâm trạng Thẩm Tiêu rất tốt, đến 12 giờ, khi sinh nhật hoàn toàn trôi qua, anh mới đứng dậy ra về.
Đợi phòng Thẩm Tiêu đóng cửa, phòng đối diện Giản Tinh chợt mở cửa.

Lâm Tuệ đứng ở cửa, nhìn phía đối diện, lặng lẽ thở dài.
Tiểu Tinh, thích của em rốt cuộc là thích kiểu nào?
Bản thân em hiểu rõ không?
Sau sinh nhật của Thẩm Tiêu hai ngày, có hai nhân vật lớn lần lượt vào đoàn.
Khi người đầu tiên xuất hiện ở đoàn phim, tất cả mọi người choáng váng.
“Trời má, mắt tôi hỏng rồi à? Thế mà tôi lại thấy nữ thần của tôi ở đoàn phim này!”
“Tôi không biết mắt cậu có vấn đề không, dù sao mắt tôi rất sáng, thật sự là ca hậu Nghiêm Nhan đấy.”
Sự xuất hiện của Nghiêm Nhan khiến cả đoàn phim nhốn nháo.

Nghiêm Nhan cực kỳ nổi tiếng trong giới giải trí, đoàn phim có không ít fan âm nhạc của cô, nhiều diễn viên cũng rất thích cô.
Lúc Giản Tinh nghe tin chạy đến, Nghiêm Nhan đang bị mọi người vây quanh xin ký tên, rất nhiều diễn viên cũng chạy lại góp vui.

Cô không từ chối, nhận hết người này đến người khác, muốn ký bao nhiêu thì ký bấy nhiêu.
Giản Tinh đứng ngoài đợi tròn nửa tiếng mới thấy Nghiêm Nhan tiễn fan đi hết.

Nghiêm Nhan vẫn luôn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nhưng Giản Tinh nhìn cái là nhận ra ngay sự mệt mỏi của cô, cậu bèn lấy một cái ghế đến cho cô.

Nghiêm Nhan không hề khách sáo, cô ngồi phịch xuống, cuối cùng cũng thở phào.
Bấy giờ Giản Tinh mới hỏi: “Chị, sao chị lại đến đây vậy?”
Nghiêm Nhan vẫn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy giọng của Lâm Lập vang lên sau lưng.
“Nhan Nhan đến rồi à.”
Nghiêm Nhan lập tức đứng dậy, cười ngọt ngào: “Bác Lâm ạ.”
Lâm Lập cười khà, nói với Giản Tinh: “Con bé đến đây làm diễn viên khách mời.”
“Diễn viên khách mời?” Giản Tinh kinh ngạc.
“Ừ, lúc trước bác mài giũa lại nội dung với biên kịch, phát hiện trong đó có một lỗ hổng, phải cho thêm một nhân vật, đất diễn không nhiều, cũng không khó, bèn mời Nhan Nhan đến diễn.”

Giản Tinh “ồ” một tiếng, không nghĩ ngợi nhiều, rất vui vì được đóng phim cùng chị.
Song những người ở xung quanh nghe thấy thì khác.

Tuy phim ảnh và âm nhạc không chia nhà, nhưng chung quy vẫn có ranh giới.

Nghiêm Nhan có hát hay thế nào thì vẫn chỉ là ca sỹ, không phải diễn viên.

Phim của Lâm Lập, kể cả là một nhân vật tôm tép thì cũng không thể chọn bừa, chẳng ngờ lại có ngày ngang nhiên để một người “đi cửa sau”.
Bất kể mọi người nghĩ thế nào, Nghiêm Nhan đã đi với Lâm Lập và Giản Tinh rồi.
Mấy người vừa nhấc chân trước, chân sau đã có người thứ hai đến.
Khi nhìn thấy người nọ, mọi người còn choáng váng hơn.
“Gì đây trời, sao Hàn thần cũng đến nữa?! Các đấng thời nay đều rảnh thế à?”
Hàn Đinh đến đột xuất, lần trước là đến thăm theo sắp xếp của đoàn phim, còn lần này là không mời tự đến.

Lâm Lập đang đón Nghiêm Nhan, nhân viên đoàn phim đành đi tìm người khác.
Thẩm Tiêu đi ra thì thấy Hàn Đinh đang đứng phơi mặt một mình, đến hành lý cũng không có.
“Đến tay không à?”
Hàn Đinh thản nhiên nói: “Đến thăm Tiêu thần mà còn phải mang quà theo mới được à?”
Đến thăm anh?
Thẩm Tiêu nhìn Hàn Đinh đảo mắt dáo dác liên tục, cho anh mười Giản Tinh anh cũng không tin Hàn Đinh đến tìm anh.

Anh không thèm vạch trần, đưa Hàn Đinh vào khách sạn.
Đến bữa tối, Thẩm Tiêu mới biết rốt cuộc Hàn Đinh đến đây vì ai.
Trong nhà ăn, bàn ăn ban đầu chỉ có sáu người biến thành chín người.

Một thị đế, một ảnh đế, một ca hậu, hai diễn viên, bốn trợ lý.

Thị đế nhìn ảnh đế, ảnh đế nhìn ca hậu, còn ca hậu lại đang nói cười vui vẻ với một diễn viên nhỏ hạng bét.
Đỗ Minh và bốn trợ lý nhìn toàn cảnh, âm thầm cảm thán.
Chiến trường kinh hãi gì đây!
Bữa cơm ấy, chắc chỉ có Giản Tinh và Nghiêm Nhan là ăn vui nhất.

Ăn xong, Giản Tinh đưa Nghiêm Nhan đi dạo ở vườn hoa sau khách sạn.

Khách sạn ở Giang Nam đều mang phong vị của vườn cảnh, họ đã thuê trọn khách sạn, ở đây không có ai khác, Nghiêm Nhan vui vẻ đồng ý.
Hàn Đinh lập tức bám theo.
Thẩm Tiêu nhướng mày, đi cùng Hàn Đinh.
Đỗ Minh nói với bốn trợ lý: “Nếu cảnh này bị đám săn ảnh chụp được, mấy người nói liệu mạng có sập luôn không?”
Bốn trợ lý run cầm cập, nghĩ đã thấy sợ.
Hai người đằng trước tán dóc vui vẻ bao nhiêu, sắc mặt Hàn Đinh thối bấy nhiêu.
Trong lúc ấy, Nghiêm Nhan vô tình ngoảnh đầu thấy họ, khoảnh khắc chạm mắt với Hàn Đinh, cô lập tức quay đi.
Ngược lại, Giản Tinh cười vẫy tay với hai người.
Thẩm Tiêu cũng cười vẫy tay với cậu.
Hàn Đinh chua lòm: “Xem ra hai người phát triển được quá ta.”
Thẩm Tiêu cười đắc ý, hỏi: “Bạn hiền, nói tôi nghe cậu rơi xuống hố từ lúc nào được không?”
Hàn Đinh không giấu: “Tháng trước có một đêm trao giải âm nhạc mời tôi làm khách, tôi phụ trách trao giải Ca sỹ xuất sắc nhất.”
“Sau đó?”

Thẩm Tiêu không tin Hàn Đinh là người yêu từ cái nhìn đầu tiên, nếu thế thì khắp cái giới giải trí này toàn là nữ thần của Hàn Đinh mất.
“Hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội màu đen chạm đất, được tài trợ bởi nhà mốt hàng đầu thế giới, một bộ 3.2 triệu.

Giữa chừng, lúc cô ấy vào nhà vệ sinh thì bị nhân viên ngang qua bất cẩn làm rách.”
Thẩm Tiêu sững sờ.
Hàn Đinh tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi vừa hay ngang qua và thấy cảnh này, cứ tưởng cô ấy sẽ đổ hết trách nhiệm cho nhân viên kia, dù sao đồ thương hiệu tài trợ cũng phải trả lại nguyên vẹn.

Mẫu xa xỉ kiểu này, cả thế giới chỉ có một cái, hỏng một chút cũng không dùng được nữa, 3.2 triệu không phải một con số nhỏ.”
“Nhân viên nọ òa khóc, quỳ xuống xin lỗi cô ấy.

Nhưng Nhan Nhan nhìn trái ngó phải, xác định không có máy quay hay ai khác, cô ấy bèn lấy kẹp tóc xuống cố định lại chỗ bị rách, nói với nhân viên nọ là đừng kể với ai rồi rảo bước đi.

Trong lễ trao giải sau đó, không ai phát hiện ra.”
“Sau khi kết thúc buổi lễ, tôi nghe cô ấy đích thân gọi điện xin lỗi thương hiệu tài trợ, đồng thời chủ động bồi thường.

Đối phương không cần cô ấy bồi thường, nhưng cô ấy vẫn kiên trì bồi thường.”
Hàn Đinh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn trước mắt, cười dịu dàng: “Trước kia, rất nhiều người trên mạng đồn là cô ấy kiêu căng vô tình, nhưng thật ra chỉ là một cô gái nhỏ lương thiện mà thôi.”
“Sau đó cậu bắt đầu theo đuổi con gái nhà người ta?”
“Ờ.”
“Chậc chậc, theo đuổi một tháng, đuổi tới mức người ta thấy cậu là chạy, sức quyến rũ của Hàn thần kém quá ta.”
Mặt Hàn Đinh lại thối hoắc, nhưng không thể phản bác.
Thấy Nghiêm Nhan bị Giản Tinh chọc cười ngặt nghẽo, anh nói: “Cậu không lo nhóc đáng yêu nhà cậu có ý đồ gì khác với Nhan Nhan à?”
Thẩm Tiêu lườm anh: “Đừng đổ ý đồ của cậu lên đầu người khác, cô ấy chỉ là chị của Sao Nhỏ thôi.”
“Chẹp, tự tin thế cơ à? Từ bỏ một nữ thần xinh đẹp nhường này, cậu tưởng nhóc ấy sẽ thích một tên thối như cậu hả?”
Thẩm Tiêu cười nhạo: “Bản thân kém cỏi, đừng nghĩ là người khác cũng kém cỏi.”
Dứt lời, anh gọi: “Sao Nhỏ.”
Giản Tinh lập tức quay đầu.
Thẩm Tiêu vẫy tay gọi cậu, Giản Tinh nói với Nghiêm Nhan một tiếng rồi chạy ngay về bên này.
“Anh Thẩm, có chuyện gì sao?”
Thẩm Tiêu đắc ý nhướng mày với Hàn Đinh, nói với cậu: “Tôi không, là cậu ta có việc tìm em.”
Giản Tinh mờ mịt nhìn sang Hàn Đinh.
Mặt Hàn Đinh như vừa uống nửa lít rượu, mím môi im thin thít.
Thẩm Tiêu nhịn cười, hạ giọng nói với cậu: “Anh Hàn muốn nói chuyện với chị Nghiêm, nhưng chị Nghiêm không cho anh Hàn cơ hội, Sao Nhỏ có cách nào giúp đỡ không?”
“Anh Hàn chọc giận chị em ạ?”
“Sao em lại nói vậy?”
“Chị em tốt tính lắm, sẽ không vô cớ phớt lờ người khác.”
Thẩm Tiêu nhìn Hàn Đinh bằng ánh mắt hoài nghi, Hàn Đinh đảo mắt, chột dạ nói: “Tôi chưa làm gì cả.”
Anh chỉ nghe ngóng lịch trình của cô, cố tình tạo ra những cuộc gặp bất ngờ.

Có điều… hơi nhiều lần một chút mà thôi.
Thẩm Tiêu tặc lưỡi, không vạch trần anh, kéo Giản Tinh sang một bên, ghé môi vào sát tai cậu nói nhỏ gì đó.
Ở đằng xa, trông thấy Thẩm Tiêu kéo cánh tay Giản Tinh, mặt Nghiêm Nhan thoắt cái biến sắc.

Nhìn dáng vẻ thân mật tự nhiên của hai người, đôi mắt xinh đẹp hơi tối đi.
Thẩm Tiêu nói xong, Giản Tinh chớp mắt: “Thì ra anh Hàn thích chị tôi à.”
Không chỉ Thẩm Tiêu chẳng ngờ cậu lại thẳng thắn đến vậy, cái mặt già của Hàn Đinh cũng đỏ tợn, may mà trời tối om, ánh sáng lờ mờ nên không thấy rõ.
Giản Tinh cười nói: “Anh Hàn, chị tôi là người thẳng tính, anh cứ nói thẳng với chị ấy sẽ tốt hơn.

Nếu chị ấy không thích anh thì sẽ từ chối anh ngay, không dây dưa lằng nhằng đâu.

Nếu chị ấy thích anh thì cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận.”
Hàn thần từng đoạt cúp ảnh đế năm lần, nhưng lại không tự tin lắm trong việc nào đó, hỏi: “Chị cậu thích người thế nào?” Nếu không thích kiểu như anh, anh có thể thay đổi.

“Với lại, hiện tại cô ấy có bạn trai chưa?”
Giản Tinh nhíu mày: “Anh Hàn, nếu anh hỏi câu này trước mặt chị tôi, anh vĩnh viễn không còn cơ hội nữa đâu.

Chị tôi không giống những ngôi sao khác, nếu có bạn trai rồi, chị ấy sẽ không giấu giếm.


Chị ấy sẽ cho đối phương cảm giác an toàn.”
Hàn Đinh cuống cuồng giải thích: “Tôi không có ý đấy.

Tôi chỉ muốn nói, nếu cô ấy có bạn trai rồi, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Giản Tinh nghiêm túc quan sát anh: “Được rồi, chị ấy vẫn chưa có bạn trai.

Còn việc có người mình thích hay chưa thì tôi không biết.”
Hàn Đinh sáng mắt.
“Anh Hàn, anh muốn tự nói hay để tôi nói giúp anh?”
Nghiêm Nhan: “Nói gì?”
Khi hai người nói chuyện, không biết Nghiêm Nhan đã đi đến từ bao giờ.

Cô nhìn chằm chằm ba người, cuối cùng dừng mắt ở chỗ Thẩm Tiêu, trong ánh mắt soi mói có thêm sự lạnh lùng sắc bén.
Thẩm Tiêu nhận ra sự lạnh lùng của Nghiêm Nhan, hơi nhíu mày.
“Hàn Đinh muốn nói chuyện với cô, hai người nói chuyện đi, tôi với Sao Nhỏ lên kia đợi hai người.”
Dứt lời, anh kéo Giản Tinh đi lên đằng trước.
Nghiêm Nhan nhìn chòng chọc Thẩm Tiêu kéo tay Giản Tinh, ánh mắt lóe lên sự giận dữ.
Vườn hoa Giang Nam quả thật rất đẹp, tâm trạng Thẩm Tiêu khi đi với Giản Tinh hoàn toàn khác lúc đi với Hàn Đinh, lòng anh mềm nhũn, giống như chất chứa muôn vàn sợi bông ấm áp mềm mại, dưới chân nhẹ nhàng như có gió.
Nhưng anh chưa nói với Giản Tinh được mấy câu, tiếng bước chân đã vang lên sau lưng.
“Tiểu Tinh, về thôi.”
Giản Tinh quay đầu, thấy Nghiêm Nhan đi lên và gọi cậu.
“Dạ? Vâng.”
Cậu tạm biệt Thẩm Tiêu, ngoan ngoãn đi theo Nghiêm Nhan.
Thẩm Tiêu nhíu máy, nhìn Hàn Đinh khinh thường: “Hàn thần chưa thổ lộ à? Một chút gan dạ này cũng không có?”
Hàn Đinh mờ mịt: “Nói rồi.”
Thẩm Tiêu nhíu mày sâu hơn: “Nói rồi? Nhanh thế đã xong rồi? Cậu nói thế nào?”
“Tôi nói tôi thích cô ấy.”
“Sau đó?”
“Sau đó cô ấy liếc tôi một cái, dường như hơi kinh ngạc.”
“Thế rồi?”
“Rồi cô ấy quay đầu nhìn chằm chằm hai người, căn bản không thèm để ý đến tôi.”
“Sau đó nữa?”
Hàn Đinh có vẻ mặt khác thường: “Sau đó tôi hỏi cô ấy “Em thích một trong hai người họ à”, thế là cô ấy quay đi luôn.”
Thẩm Tiêu: “…”
Thẩm Tiêu: “FA cả đời đi.”
Bên này, Giản Tinh nghiêng đầu hỏi Nghiêm Nhan: “Chị, vừa nãy anh Hàn tỏ tình với chị chưa?”
Nghiêm Nhan lườm cậu: “Sao Nhỏ giỏi nhỉ, biết cấu kết với người khác để lừa cả chị rồi.”
Giản Tinh cười hì hì: “Xem ra anh Hàn đã nói rồi, chị không từ chối cũng không tức giận, chắc là anh Hàn vẫn còn cơ hội.”
Nghiêm Nhan hừ một tiếng, không phủ nhận, quay sang hỏi Giản Tinh: “Em với Thẩm Tiêu có quan hệ gì?”
“Bạn bè ạ.” Giản Tinh trả lời hồn nhiên.
Nghiêm Nhan nheo mắt: “Lần đầu tiên em gặp anh ta là khi nào?”
“Hồi ghi hình chương trình ẩm thực.”
“Kể hết mọi chuyện từ hồi hai người quen nhau đến giờ cho chị nghe.”
Giản Tinh sửng sốt, kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Nghiêm Nhan càng nghe càng nhíu chặt mày.

Nghe xong, cô cuối cùng cũng hiểu, tại sao bố già nhà cô thấy ảnh của Giản Tinh và Thẩm Tiêu lại bảo cô qua xem.
“Sao Nhỏ, em thích anh ta không?”
“Thích chứ, anh Thẩm là người tốt.”
“Sao em chắc nịch thế?”
“Vì em vào giới giải trí vì anh ấy mà.”
Nghiêm Nhan kinh ngạc: “Thẩm Tiêu là người ngày xưa giúp đỡ gia đình em?”
“Vâng.”
Nghiêm Nhan im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Câu hỏi cuối cùng.

Sao Nhỏ, em thích anh ta theo kiểu nào?”
Giản Tinh sững người.