Trên một
đoạn đường vắng, một cô gái có dáng người cao ráo, mặc một bộ đồ đơn giản,
khoát thêm một chiếc áo khoác màu đen cùng đôi giày bata cũ kỹ, đeo khẩu trang
kín mít. Đôi mắt đẹp đẽ ẩn sau chiếc kính mát. Mái tóc bồng bềnh được che đậy
bởi một chiếc mũ lưỡi trai. Cô liếc ngang liếc dọc, nhìn thấy một phụ nữ đeo
đầy trang sức, trên tay mang theo một chiếc túi xách hàng hiệu đang đi về phía
ngược lại. Cô hơi cúi đầu, kéo chiếc mũ thấp xuống rồi bước nhanh tới. Cô gái
ấy vờ va chạm trúng người phụ nữ đi ngược đường kia, tay rất nhanh giật lấy sợi
dây chuyền trên cổ bà ta đồng thời giật luôn cả túi xách. Bà ta sau mấy giây
bất ngờ thì vội tri hô kêu cướp nhưng không ai đến giúp. Đến khi có người chạy
tới hỏi đã xảy ra chuyện gì thì cô gái kia cũng biến mất sau ngã quẹo.
Chạy được
một đoạn khá xa, cô mới dừng lại kiểm tra trong túi xách có gì. Đôi môi đẹp đẽ
mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy có rất nhiều tiền bên trong cùng với rất nhiều
phấn son đắt tiền và hầu như là còn nguyên vẹn. Cô thầm nghĩ nếu đem bán chắc
chắn cũng được không ít tiền. Cô hả hê đem sợi dây chuyền bỏ vào túi rồi chạy
thật nhanh đến một khu nhà hoang ở gần ngoại ô.
- Con về
rồi!
Nghe
tiếng con gái, một người đàn ông lớn tuổi từ đằng sau bước lên. Ông vừa mừng
vừa lo chạy đến ôm cô, giọng nghẹn ngào:
- Cũng
may là con trở về an toàn, nếu không ba sẽ lo đến chết mất!
Cô nhẹ vỗ
lưng ông an ủi:
- Ba yên
tâm! Con không sao đâu! Con sẽ cẩn thận mà, sẽ không để mình bị người ta bắt
đâu.
Người đàn
ông buông cô gái ấy ra, nét mặt đau khổ hiện lên trên gương mặt già nua theo
năm tháng. Ông nắm lấy tay cô, giọng nói đầy tội lỗi của một người cha không lo
được cho con gái:
- Thư Kỳ,
ba xin lỗi con! Nếu không phải tại ba vô dụng thì con đã không phải đi đến bước
đường này rồi.
Thư Kỳ kiềm
chế cơn xúc động, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên một sự thù hằn sâu sắc:
- Đó đâu
phải lỗi tại ba! Có trách thì hãy trách cái kẻ bạc tình Đan Huy kia và một kẻ
máu lạnh như Nhật Minh đã khiến cho chúng ta có ngày hôm nay.
- Cái tên
Đan Huy đáng chết! Nhất định một ngày nào đó, ba sẽ khiến cho nó sống không
bằng chết! Cả Nhật Minh cũng vậy, chính nó đã khiến cho chúng ta ra nông nỗi
như ngày hôm nay, ba sẽ chờ cơ hội trả thù.
Ánh mắt
của ông Kỳ trong phút chốc lấp đầy thù hận. Từ khi công ty phá sản, nợ nần
chồng chất ông ta không biết phải làm sao. Ông ta cùng Thư Kỳ bỏ trốn đến khu
nhà hoang này để tránh bọn đòi nợ. Cha con ông ta đã đi đến bước đường cùng
rồi, tiền bạc thì không có, chỉ có những bộ đồ cũ. Hai cha con chật vật lắm mới
sống được qua ngày trong cái khu nhà hoang không một bóng người này. Ông Kỳ cảm
thấy cuộc đời mình sao mà thê thảm quá! Từ một Tổng giám đốc cao sang, quyền
quý nay lại biến thành một người bình thường như bao người khác, thậm chí còn
tệ hơn cả một người nghèo khi không có một hột cơm để ăn. Lại nhìn đứa con gái
mình rất mực yêu thương, vốn được cưng chiều từ nhỏ nay phải lê tấm thân vàng
ngọc của mình ra để đi ăn cướp, ăn trộm khiến một người cha như ông ta không
khỏi chạnh lòng, đau xót.
Ông ta
thề rằng sẽ có một ngày, những người khiến cho cha con ông ra nông nỗi như hôm
nay sẽ phải trả giá đắt.
Thư Kỳ
trước những gì ba mình nói cũng không có ý kiến. Cô cũng rất hận bọn họ vì đã
khiến cho mình ra nông nỗi như ngày hôm nay. Không ai biết được cô đã nhục nhã
như thế nào khi đi làm cái việc “đầu trộm đuôi cướp” đáng ghê sợ ấy.
Trong lòng Thư Kỳ lúc nào cũng phập phồng lo sợ không yên khi nghĩ đến cảnh nhỡ
đâu mình bị bắt thì ba cô sẽ sống như thế nào. Mỗi khi ra đường, cô luôn phải
ăn bận làm sao để không ai nhận ra mình và đi đứng luôn nhìn trước ngó sau, rất
vất vả. Cuộc đời cô vốn là một con đường trải đầy hoa hồng nhưng cô không ngờ,
những cây hoa hồng ấy... lại nhiều gai đến thế!
- Đợi một
thời gian nữa rồi con sẽ giúp ba trả thù bọn họ!
...
Tại nhà
Nhã Thi
Ai kia từ
lúc trở về nước đến giờ mỗi ngày rảnh rỗi đều đến “cắm rễ” nhà cô,
giành ăn với cô, giành xem ti vi với cô nhưng không bao giờ dám giành... giường
với cô. Bởi vì khi Nhật Minh vừa nói câu: “Hôm nay tôi mệt quá nên quyết
định sẽ...” thì đã bị cô đá ra đường không thương tiếc, ba chữ “ngủ
lại đây” cũng vì vậy mà bị dập tắt không thương tiếc.
Ngay lúc
này, Nhật Minh đang ôm người con gái mình yêu vào lòng xem bộ phim
”Titanic” kinh điển. Cảnh quay đang đến hồi gay cấn khi Jack và Rose
cả hai đang ở trên boong tàu... hôn nhau.
Nhã Thi
chăm chú xem không bỏ sót một chi tiết nào, chỉ có ai kia khi xem đến cảnh
”kiss” nóng bỏng đó thì cúi xuống nhìn cô... à không, nhìn môi cô
chằm chằm.
Nhã Thi
có cảm giác như bị ai đó nhìn, vừa nâng mắt lên thì lập tức bị một bóng đen che
khuất tầm nhìn, kế đó môi cô bị Nhật Minh ngang nhiên chiếm lấy.
Nhã Thi
trợn mắt nhìn kẻ lợi dụng phim ảnh mà làm thật kia, không để ý đến mình cũng
đang thuận theo Nhật Minh đáp trả nụ hôn ấy.
Anh đã vì
cô làm rất nhiều chuyện nhưng cô lại luôn làm anh buồn lòng, vậy thì tặng anh
một cái hôn có đáng là gì?
Hài lòng
với suy nghĩ của mình, Nhã Thi vòng hai tay ôm lấy cổ Nhật Minh. Có lẽ ngay cả
chính Nhật Minh cũng không ngờ là cô sẽ đáp lại nên sau vài giây đứng hình, anh
tiếp tục chìm đắm vào nụ hôn ấy.
Cả hai
môi với môi dây dưa không dứt, càng hôn càng cuồng nhiệt, tựa như vương vấn
không muốn buông nhau ra. Để đến khi tiếng chuông điện thoại khô khan của Nhã
Thi reo lên thì cô mới giật mình đẩy anh ra.
Nhật Minh
thở dài đầy luyến tiếc, thầm nguyền rủa cái kẻ đáng chết nào dám phá tan chuyện
đại sự của mình. Anh vốn không muốn để ý người gọi cho cô là ai nhưng cái dãy
số quen thuộc đang nhấp nháy trên màn hình kia khiến sắc mặt của anh tối sầm
lại.
Mặt Nhã
Thi cũng không kém hơn là bao, cô với tay lấy điện thoại, không suy nghĩ gì
liền tắt máy. Cô sợ anh hiểu lầm, muốn giải thích nhưng tiếng chuông lại lần
nữa vang lên.
Cô tính
tắt máy thì đã bị anh giật lấy bấm nghe, tay kia cầm lấy remote tắt ti vi.
Anh không
lên tiếng mà chờ hắn nói trước.
- Nhã
Thi! Mới gặp em hôm qua mà anh lại nhớ em nữa rồi. Không phải, phải nói là mặc
dù ngày nào cũng gặp em nhưng anh vẫn không thể thôi nhớ em. Nhã Thi, em có thể
gặp anh một chút được không?
Nhật Minh
nắm chặt điện thoại trong tay, sắc mặt cực kì tồi tệ. Nhã Thi lòng đầy lo lắng,
những gì Đan Huy vừa nói cô đều nghe. Tại sao hắn lại gọi cho cô ngay lúc này
và nói với cô những lời đó chứ? Từ lúc Nhật Minh về đến giờ, cô đâu có gặp hắn.
Anh tắt
điện thoại, đưa ánh mắt như muốn cô giải thích. Thì ra trong những ngày anh đi
công tác, cô và hắn đã qua lại với nhau.
- Nói cho
tôi biết, tại sao em vẫn còn qua lại với hắn? Chẳng lẽ em đã quên hắn ta đã bỏ
rơi em như thế nào sao? Hay em vẫn còn yêu, muốn quay lại với hắn? - Anh hỏi
một tràng khiến cô trong một khắc không biết nên trả lời từ đâu.
- Tôi...
Tôi...
Thấy dáng
vẻ ấp úng của cô, anh chợt cười khẩy, trong giọng nói có phần chua chát, đau
khổ:
- Bây giờ
thì tôi đã hiểu, lý do mà em không nhớ tôi là gì. Khi tôi đi, bên cạnh em lúc
nào cũng có hắn vậy thì lý do gì mà em lại nhớ tôi. Đúng không?
- Tôi...
không phải vậy...
Thật lòng
Nhã Thi rất muốn giải thích nhưng cô không biết mình nên giải thích như thế nào.
- Tôi đã
vì em làm biết bao nhiêu chuyện. Lẽ nào em không thể suy nghĩ lại sao? Rốt
cuộc, trái tim em làm bằng gì mà có thể sắt đá đến như vậy?
Trong mắt
Nhật Minh tràn đầy sự tuyệt vọng. Đối diện với cô - người mình đang chất vấn
lại không có một lời giải thích nào càng khiến cho anh thất vọng cùng đau lòng
hơn. Nếu cô nói là cô với hắn không có gì thì anh sẽ tin, sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng
thay vì giải thích, cô lại chọn cách im lặng.
Anh cầm
tay cô lên, đặt điện thoại vào đó. Không nói thêm lời nào, Nhật Minh xoay người
bước đi.
Bàn tay
Nhã Thi đưa lên không trung, môi mấp máy muốn gọi anh lại, chân muốn bước đi để
giải thích cho anh nghe. Song cuối cùng, điều gì cũng không làm được.
Cô ngồi
sụp xuống, nước mắt tự do rơi.
Vừa nãy
mọi chuyện còn tốt đẹp, vậy mà chỉ vì một cuộc điện thoại đã phá tan tất cả.
Bóng dáng
Nhật Minh theo đèn cao áp trải dài xuống đất, cô đơn, tĩnh mịch. Anh ngồi vào
xe, gọi một cuộc điện thoại cho Hải Nam. Sau đó mang theo tâm trạng nặng nề rồ
ga phóng đi.
Một bóng
người từ trong bóng tối đi ra, nhìn theo xe anh khuất xa một cách châm biếm.
Đan Huy
mân mê chiếc điện thoại trên tay, vui vẻ thưởng cho nó một nụ hôn thật kêu.