Mười hai
giờ đêm tại một quán rượu yên tĩnh, chỉ còn lác đác một vài người khách.
- Cậu
uống nhiều lắm rồi! Đừng uống nữa! - Hải Nam giành lấy chai rượu từ tay Nhật
Minh khi anh đang chuẩn bị rót cho mình thêm một ly nữa.
Hải Nam
không hiểu Nhật Minh đã gặp phải chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm lại gọi mình ra
đây uống rượu, khi anh đang ngon giấc trên chiếc giường êm ái của mình sau một
ca phẫu thuật kéo dài suốt mười hai giờ đồng hồ. Dù rất mệt nhưng Hải Nam không
thể không tới vì mỗi lần Nhật Minh gọi anh vào giữa đêm thế này, anh biết bạn
anh đang có chuyện không vui. Và anh chắc chuyện này có liên quan đến Nhã Thi
vì chỉ có cô mới khiến cho Nhật Minh sống dở chết dở như vậy.
Trước khi
anh tới thì Nhật Minh đã một mình “xử lí” hết nguyên một chai XO và
bây giờ đang là chai thứ hai.
- Cứ để
tôi uống! - Nhật Minh đưa tay định giật lấy chai rượu nhưng Hải Nam đã nhanh
tay để chai rượu xuống đất, ngay bên cạnh mình.
- Rốt
cuộc là có chuyện gì khiến cậu phải hành hạ bản thân mình như thế? Có phải là
cậu và Nhã Thi lại có chuyện nữa rồi không? - Hải Nam gắt gỏng, nhìn thấy bạn
mình đau khổ như vậy, tâm trạng anh cũng không vui vẻ gì. Nhất là khi cậu ta
không chịu nói gì, chỉ biết uống, uống và uống thôi.
Nhắc tới
Nhã Thi, gương mặt Nhật Minh thoáng buồn. Điều đó càng khiến cho Hải Nam tin
chắc rằng suy nghĩ của mình là đúng.
- Cậu xem
đi rồi sẽ hiểu. - Nhật Minh lôi điện thoại từ trong túi ra, bật ngay tấm hình
mà lúc chiều anh chụp được đưa cho Hải Nam xem.
Hải Nam
khẽ nhíu mày khi nhìn tấm hình Nhã Thi vui vẻ cười cười nói nói với ai đó. Như
thế này... không khiến Nhật Minh điên mới lạ!
Chợt Hải
Nam thấy chàng trai trong ảnh trông rất quen, dường như anh đã gặp ở đâu đó rồi
thì phải.
- Người
này... chẳng phải là nhân viên của Highland sao? - Hải Nam thốt lên đầy ngỡ
ngàng khi nhận ra người trong ảnh.
- Cậu
biết hắn ta? - Nhật Minh vồn vã hỏi, có vẻ gì đó vui lắm.
- Phải!
Có một chuyện tôi quên nói với cậu. Lúc tôi đưa Nhã Thi đi xin việc có gặp qua
cậu ta một lần. Tôi nghĩ là cậu ta đang để ý Nhã Thi vì cậu ta cứ nhìn Nhã Thi chằm
chằm và ánh mắt cậu ta lúc nhìn cô ấy cũng đặc biệt tình cảm. - Hải Nam trả lại
điện thoại cho Nhật Minh, thuật lại những gì mình thấy trong buổi hôm đó.
- Vậy
sao? - Nhật Minh không tức giận, chỉ khẽ cười nhưng nụ cười đó cũng đủ cho Hải
Nam biết sắp có chuyện không hay với chàng trai kia.
Hơn ai
hết Hải Nam hiểu rất rõ, bất kì người nào dám cả gan ve vãn Nhã Thi thì người
đó đừng mong sống yên ổn.
Nhật Minh
cầm lấy điện thoại và bấm số.
- Có
chuyện gì mà cậu gọi cho tôi vào giờ này vậy? - Giọng ngái ngủ của một phụ nữ
vang lên từ đầu dây bên kia, người đó không ai khác chính là chủ của quán cà
phê Highland.
- Xin lỗi
đã làm phiền chị vào giờ này, chị Như! Nhưng tôi có một việc muốn nhờ chị. -
Nhật Minh dừng lại, lại nghe người bên kia ừ hử một tiếng. - Tôi muốn chị đuổi
việc cái người tên Thiện.
- Hả? Cậu
vừa nói gì thế? - Do ngạc nhiên nên giọng chị Như hơi lớn, và sự “nhờ
vả” quá đáng này của Nhật Minh đã khiến chị hoàn toàn tỉnh ngủ. Chị bật
dậy hỏi. - Tại sao cậu lại muốn tôi đuổi việc cậu ấy? - Đó là câu hỏi lớn nhất
trong đầu chị lúc này.
- Vì cậu
ta dám cả gan đụng vào người con gái của tôi! - Lúc Nhật Minh nói câu này, ánh
mắt anh trở nên cực kì sắc bén.
- Người
con gái của cậu? - Chị Như thoáng ngạc nhiên, đôi mày khẽ chau lại. - Ý cậu là
Nhã Thi? Người lần trước cậu bảo tôi nhận cô ấy vào làm?
Nhật Minh
không trả lời dài dòng, chỉ “ừ” một tiếng lạnh tanh.
Chị Như
trong tình huống này không biết phải nói làm sao với Nhật Minh. Chị không ngờ
rằng Nhã Thi lại là người yêu của anh. Lúc anh đến tìm chị để xin cho Nhã Thi
làm, anh đâu có nói rõ nên chị cứ nghĩ hai người chỉ là anh em hay họ hàng gì
đó. Nếu sớm biết thì ngay từ đầu chị đã không ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy Thiện
tỏ ra thân thiết với Nhã Thi rồi.
Quán
Highland chị mở ra cũng có một phần công không nhỏ của Nhật Minh. Lúc đầu chị
mở quán gặp không ít khó khăn, đầu tiên là thiếu tiền, chị phải đi mượn nợ để
trả tiền mặt bằng. Quán mới mở nên không được đông khách cho lắm, tiền hàng
tháng vì thế mà không đủ trả cho người ta. Có lần chủ mặt bằng đến quán đòi
tiền vì đã gần hai tháng rồi mà chị vẫn chưa trả, khi đó chị thực sự không biết
phải làm sao. Nhưng cũng may lúc đó Nhật Minh có mặt, biết được sự khó khăn của
chị nên ra tay giúp đỡ. Anh không những giúp chị trả tiền mà còn giúp chị mua
luôn hẳn cái mặt bằng này với số tiền khá cao. Chị từ chối vì sợ mình không trả
nợ nổi nhưng anh nói: “Chị yên tâm! Tôi không phải là một chủ nợ hà khắc
đâu. Chị cứ buôn bán bình thường đi, khi nào thực sự kiếm được nhiều tiền rồi
thì lúc ấy hãy trả lại cho tôi. Tôi không tính tiền lời đâu!”
Chị rất
cảm động, phải nói anh là một người tốt, một người tốt thực sự khi đã ra tay
giúp một kẻ xa lạ là chị mà không đòi hỏi điều gì.
Chị vì
chịu ơn của anh nên không thể không giúp anh nhưng đuổi việc người ta mà không
có lý do thì...
- Nhưng
tôi không thể đuổi việc cậu ta mà không có lý do được trong khi cậu ta là một
người siêng năng lại chăm chỉ làm việc. - Chị Như cố gắng vớt vát, chỉ mong sao
cho anh suy nghĩ lại.
- Nếu vậy
thì chị hãy nghĩ cách khiến cho hắn ta đừng lại gần Nhã Thi của tôi. Nếu không
thì chị nói với cậu ta là đừng trách sao tôi nhẫn tâm.
- Này,
khoan đã! Alô! A...
Tút...
tút...
Chị Như
chưa kịp nói thêm câu nào thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút”
dài vô tận. Chị thả điện thoại xuống giường, thở dài thườn thượt. Không còn
cách nào khác, chị đành phải làm theo sự “nhờ vả” hay nói đúng hơn là
mệnh lệnh của Nhật Minh. Ai bảo người chị chịu ơn lại là anh! Đã chịu ơn thì
nhất định phải trả ơn, dù có khiến cho người khác phải đau.
- Đáng lẽ
cậu không nên làm vậy! - Hải Nam lắc đầu, chứng kiến những gì Nhật Minh vừa nói
dù đã quen nhưng anh vẫn không thể không giật mình bởi bạn mình đã thay đổi quá
nhiều. - Nếu Nhã Thi biết được chỉ vì cô ấy mà cậu làm cho cậu ta mất việc thì
cô ấy sẽ càng xa lánh cậu hơn thôi.
Nhật Minh
châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi thả làn khói mờ ảo vào không trung. Anh
thong thả ngả người ra sau, hai tay gác lên thành ghế, có vẻ như không lo lắng
gì trước lời nói của Hải Nam.
- Cô ấy
xa lánh tôi cũng được nhưng tôi không thể để cho người đàn ông nào khác được
qua lại với cô ấy, ngoài tôi!
Hải Nam
thở dài, anh hết cách với hết nói nổi con người độc đoán này rồi. Nhật Minh quá
si tình, si tình đến mức gần như biến thành một con người hoàn toàn khác vì Nhã
Thi. Có nghĩ sao anh cũng không nghĩ tới bạn anh từ một chàng trai hiền lành,
tốt bụng luôn đối xử tốt với người khác nay lại trở thành một người dồn người
khác vào chân tường chỉ vì người đó thân thiết với cô. Anh biết rằng Nhật Minh
rất yêu cô, yêu đến mức vì cô làm không biết bao nhiêu chuyện. Và anh là người
đã chứng kiến tất cả những việc mà bạn anh đã làm cho Nhã Thi. Tất cả những gì
cậu ta làm đều là tốt với cô nhưng lại đem lại sự khó xử cho người khác.
Ngay lúc
này...
Tại ngôi
biệt thự Hoàng Kỳ. Một cuộc thác loạn diễn ra lúc mười hai giờ rưỡi sáng.
Thư Kỳ
cùng đám bạn của mình đang điên cuồng nhảy nhót trên nền nhạc sàn. Bọn họ trèo
lên ghế, lên giường nhún nhảy một cách rất “điêu luyện“. Nhảy đến khi
mệt, Thư Kỳ nâng ly rượu lên cạn ly cùng đám bạn.
- Nào,
chúng ta hãy cạn ly để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tớ nào!
Sau lời
kêu gọi của Thư Kỳ là những tiếng thủy tinh chạm nhau cùng với câu: “Cạn
nào!” mà cả đám đồng thanh hô to.
Thư Kỳ
tắt nhạc, đi đến chiếc giường rộng lớn của mình ngồi phịch xuống. Đôi môi đỏ
chót nở một nụ cười nham hiểm.
- Các cậu
đã sẵn sàng cho cuộc vui tối nay chưa? Chắc chắn sẽ vui lắm đấy!
- Đã sẵn
sàng! - Cả đám lại hô to.
- Tốt! -
Thư Kỳ vỗ tay, ánh mắt trở nên thâm sâu khó dò. - Ngày mai sẽ có người diễn trò
hề cho các cậu xem.
Một cái
nhếch môi được tạo bởi đôi môi dày quyến rũ của Thư Kỳ. Hôm nay là sinh nhật
của cô ta. Tối nay, tại khu biệt thự này... sẽ có một buổi tiệc rất lớn, rất
hoành tráng và sẽ có không ít phóng viên được mời đến tham dự. Việc cô ta mời
phóng viên đến cốt là để thực hiện cho mục đích của mình trở nên thật hoàn hảo.
- Tớ nôn
đến tối nay quá! - Giang ngồi xuống bên cạnh Thư Kỳ, chỉ có ả mới biết được kế
hoạch xấu xa của Thư Kỳ tối nay.
Và ngay
lúc này đây, Nhã Thi vẫn đang nằm ngủ trên chiếc giường êm ái của mình mà không
hề biết rằng mình sắp trở thành một nạn nhân, một trò hề trong cuộc vui của
hàng trăm người và hàng loạt chiếc máy ảnh sẽ nhắm thẳng vào cô...