Ánh mặt trời dần khuất sau những ngôi nhà cao tầng, đèn cao áp
trên đường đã được bật sáng. Xe cộ, người người vẫn qua lại đông đúc. Nhã Thi
mang theo một tâm trạng nặng nề lê bước trên đường. Cô đi dọc trên vỉa hè, ngẩn
ngẩn ngơ ngơ như người mất hồn.
Nhã Thi cảm thấy mình bơ vơ, lạc lõng giữa
dòng đời nhộn nhịp. Cô như một kẻ lang thang không nhà cửa và không biết mình
nên làm gì bây giờ. Đột nhiên lúc này cô cảm thấy nhớ đến Đan Huy hơn bao giờ
hết. Cô muốn gặp hắn, muốn tâm sự với hắn.
Cô dừng lại rồi lấy điện thoại ra gọi, chỉ
có tiếng chuông reo liên hồi nhưng không có người bắt máy. Nhã Thi thở dài, vừa
định cúp máy thì nghe thấy tiếng “a lô” khó chịu từ đầu dây bên kia.
- Đan Huy! Anh đang ở đâu vậy? Có thể gặp
em một chút được không? - Cô hỏi bằng chất giọng buồn bã.
- Anh đang bận, không gặp em được! Khi nào
xong việc anh sẽ đến tìm em.
Rồi hắn cúp máy mà không để cô có cơ hội
nói thêm lời nào. Nhưng hắn không hề biết, trước khi máy ngắt cô đã kịp nghe
thấy tiếng nũng nịu của một cô gái nào đó vang lên từ bên kia.
Nhã Thi nắm chặt điện thoại trong tay, một
màng nước mỏng bao phủ trong mắt cô. Cô đã cố gắng không để mình bật khóc nhưng
sao cô vẫn không thể làm được?
Đan Huy đã phản bội cô sao?
Không! Cô không tin điều đó! Đan Huy chỉ
là đang tiếp khách thôi. Phải! Đan Huy chỉ đang tiếp khách thôi.
Dạo gần đây, Đan Huy luôn tìm cách tránh
mặt cô với lý do bận việc. Vậy mà cô vẫn ngây dại tin hắn mà không hề biết rằng
mình đang dần bị phản bội. Mà không, hắn đã phản bội cô từ lâu lắm rồi.
Đây không phải lần đầu tiên Nhã Thi nghe
thấy tiếng con gái trong điện thoại của hắn nhưng cô không tin hắn có người
khác, lần nào cô cũng tự tìm giúp hắn một lý do để biện minh và để mình không
phải đau lòng. Cô có ngu ngốc quá không?
Nhã Thi lau nước mắt rồi bước tiếp, việc
cô cần làm bây giờ không phải là đứng đây khóc lóc mà cô cần phải đến bệnh viện
để chăm sóc cho cha.
Vì bệnh viện khá xa nên khi đến bệnh viện
cũng đã bảy, tám giờ tối. Cô ghé ngang qua căn tin của bệnh viện, mua một hộp
cháo rồi đi thẳng lên phòng bệnh.
Cạch!
Cánh cửa bật mở, một người đàn ông lớn
tuổi, thân hình gầy gò hiện ra trước mắt cô. Ông đang nằm im trên giường, không
chút động tĩnh, tựa hồ như đang ngủ một giấc ngủ thiên thu. Nhã Thi nhìn cha,
nước mắt lăn dài trên má.
Cô khép cửa rồi nhẹ nhàng bước đến bên
ông, đặt hộp cháo vẫn còn nóng lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Nhã
Thi im lặng quan sát ông. Dường như căn bệnh của tuổi già đang không ngừng hủy
hoại cơ thể cha cô. Ông gầy đi trông thấy, vết chân chim trên mặt cũng xuất
hiện ngày một nhiều hơn, tóc muối tiêu ngày nào bây giờ đã gần như bạc phơ.
Nhìn ông, cô lại rơi nước mắt.
- Con gái! Con đến rồi sao?
Tiếng kêu khe khẽ của ông vang lên, hai
tay ông chống xuống giường gắng gượng ngồi dậy.
Cô thấy thế liền lau vội nước mắt rồi đỡ
cha dựa người vào tường, không quên kê thêm gối sau lưng cho ông.
- Dạ, con đến rồi! Cha thấy trong người
thế nào rồi ạ?
Ông quay mặt sang chỗ khác để ho, sau đó
nhìn cô cười hiền, nhẹ giọng:
- Cha không sao! Bác sĩ nói cha đã khỏe
hơn rất nhiều.
Nghe cha nói thế, cô cười rất tươi, rất
vui vẻ. Nhưng Nhã Thi biết, ông nói vậy chỉ để cho mình an lòng chứ cô biết rất
rõ bệnh tình của ông như thế nào. Mặc dù vậy nhưng Nhã Thi vẫn cười, cô cười
chỉ để cho ông vui thôi.
- Con có mua cháo, cha ăn cho nóng.
Nói rồi cô lấy hộp cháo ra đút chỗ ông ăn,
ăn được vài muỗng ông lại quay sang chỗ khác để ho, mỗi lần như vậy ông lại
nhìn cô cười, ý nói là cha không sao, con gái đừng lo. Nhưng ông biết không,
ông càng cố tỏ ra vẻ bình thường thì cô lại càng đau lòng hơn. Phải kiềm lòng
lắm Nhã Thi mới không khóc trước mặt ông, bởi cô không muốn để ông nhìn thấy
mình yếu đuối. Vì như vậy, ông sẽ buồn.
Ăn cháo xong, cô rót nước cho cha uống rồi
ngồi nói chuyện với ông.
- Con với Đan Huy dạo này thế nào rồi?
Nhã Thi lúng túng không biết nên trả lời
làm sao, sao khi không cha lại đề cập đến chuyện này?
- Dạ... con và anh ấy vẫn bình thường.
- Con đừng qua mặt cha, nhìn nét mặt của
con, cha biết hai đứa đang có chuyện gì rồi phải không?
Cô giật thót, đúng là không gì có thể qua
mắt được ông.
- Đan Huy dạo gần đây hơi bận nên con và
anh ấy ít khi gặp mặt nhau.
Nhã Thi buồn buồn, cô cảm thấy khoảng cách
giữa hai người ngày càng xa hơn.
Ông xoa đầu cô, nhẹ bảo:
- Con gái! Dù có xảy ra chuyện gì, hứa với
cha, con cũng sẽ cố gắng vượt qua. Được không?
Nhã Thi ngẩn người, không hiểu ý cha nhưng
cũng gật đầu đồng ý.
- Dạ được, con hứa với cha.
Trò chuyện với cha được một lúc, thấy ông
có vẻ mệt nên Nhã Thi đỡ ông nằm xuống nghỉ ngơi. Xong rồi, cô rời khỏi phòng.
Ngồi trên một cái ghế đá trong khuôn viên
của bệnh viện để hóng mát, cô ngửa mặt lên nhìn trời. Bầu trời đêm đặc biệt yên
tĩnh nhưng lại tăm tối và u ám, giống như lòng cô lúc này. Cô đang rối lắm, cô
không biết mình có nên nói cho cha biết là mình đã đồng ý bán mảnh đất kia rồi
không. Ông đã từng căn dặn cô, dù công ty có sụp đổ cũng không được bán mảnh
đất đó cho người khác vì đó là món quà và cũng là của hồi môn ông cho cô. Nhưng
Nhã Thi đã không nghe lời cha, cô đã đồng ý bán nó cho Tổng giám đốc của công
ty Trương Nhật rồi.
Cô cúi đầu thở dài một cái, đứng dậy tính
trở về phòng ngủ thì đột nhiên một vùng trời trước mặt cô bừng sáng. Từng đợt
sáng bắn lên cao rồi bung tỏa, tạo ra những bông hoa lửa khổng lồ đủ màu sắc
nổi bật trên nền trời đen. Đôi mắt Nhã Thi sáng rực, thích thú ngắm nhìn pháo
hoa. Chợt cô có một thắc mắc, hôm nay chỉ là một ngày bình thường, không phải
ngày lễ gì đặc biệt vậy tại sao lại có pháo hoa?
Không chỉ cô mà những y tá, bác sĩ đang đi
lại trên hành lang cũng đứng lại xem “hiện tượng lạ“. Tiếng “bụp
bụp” giòn tan mỗi khi pháo hoa được bắn lên khiến cô thích thú. Trong mắt
cô giờ đây chứa đựng một niềm hạnh phúc nho nhỏ, tuy không lớn nhưng đủ để cô
vui vẻ được phần nào.
Nhã Thi lấy điện thoại ra quay lại cảnh
tượng hiếm hoi này, vừa xem vừa mỉm cười.Màn pháo hoa kết thúc trong sự tiếc
nuối của bao người có mặt tại đây, trong đó có cả cô. Cô có hơi luyến tiếc
nhưng như vậy cũng đủ khiến cho cô vui rồi.
Nhã Thi vừa bấm lưu cảnh quay vừa rồi thì
điện thoại cô chợt có tin nhắn từ số máy lạ gửi tới.
“Em có thích màn pháo hoa vừa rồi
không?”
Nhã Thi ngẩn người nhìn vào dòng chữ trên
điện thoại, màn pháo hoa vừa rồi... là dành cho cô sao?
Nhưng người làm điều đó cho cô và người
đang nhắn tin cho cô là ai?
Cách nhắn tin có vẻ giống Đan Huy nhưng số
điện thoại thì hình như không phải.
Cô suy nghĩ một lúc mới chợt nhớ ra là
điện thoại của Đan Huy có hai số, một là số điện thoại hắn dùng để làm việc nên
Nhã Thi không lưu, cô chỉ lưu số kia thôi nên cô nghĩ rằng số đang nhắn tin cho
cô cũng là của hắn.
Nhã Thi xúc động, nếu không kìm nén có lẽ
cô đã bật khóc thực sự.
Hắn làm điều này là để làm cho cô vui sao?
Nếu đúng như vậy, thì hắn đã thành công rồi. Bây giờ cô đang cảm thấy rất vui,
rất hạnh phúc.
Nghĩ vậy, cô liền vui vẻ trả lời tin nhắn
khi nãy.
“Em rất thích, cảm ơn anh rất nhiều.
Tối rồi, anh nhớ ngủ sớm và nhớ phải đắp chăn cho thật ấm vào vì trời đang trở
lạnh đó. Yêu anh!”
Cách chỗ cô không xa, có một người đang
đứng đọc tin nhắn cô vừa gửi tới. Nụ cười hài lòng xuất hiện trên đôi môi người
đó nhưng rất nhanh rồi lại biến mất, thay vào đó là nụ cười chua chát đến đau
lòng.
“Nhã
Thi, có lẽ em nghĩ tôi là hắn nên mới nói chuyện nhẹ nhàng và đầy tình cảm như
vậy.”
Nhưng không sao, chỉ cần cô không nói tên
hắn thì Nhật Minh sẽ nghĩ rằng, tin nhắn này là dành cho anh. Anh sẽ nghe lời
cô, ngủ sớm và đắp chăn cho thật ấm.
“Em cũng vậy, yêu em.”
Tin nhắn đầy đủ anh tính gửi cho cô là như vậy nhưng
trước khi nhấn gửi đi anh lại xóa mất hai từ cuối.