Nhã Thi mơ màng mở mắt, quan sát xung
quanh, mọi thứ đều quen thuộc. Nhớ lại ngày hôm qua, nước mắt cô liền chảy
xuống.
Hết rồi! Cô và Đan
Huy đã hết thật rồi!
- Vừa tỉnh lại là
đã khóc! Em dư nước mắt quá nhỉ?
Ngoài cửa vọng lên
tiếng trêu chọc, Hải Nam đi
vào với ly nước và tô cháo đang bốc khói nghi ngút. Hình như là vừa mới nấu
xong.
Cô tủi thân nhìn
Hải Nam,
anh vừa ngồi xuống giường là cô lập tức ngồi dậy nhào vào lòng anh, khóc nức nở.
- Hải Nam! Anh ấy
bỏ em rồi!
Hải Nam vỗ vỗ
lưng cô, ngửa mặt thở dài. Tình cảnh này sao mà quen quá!
Lần trước cha cô
mất, cô cũng ôm lấy anh và khóc như thế này, lần này... Xem ra, cuộc đời của cô
thật đáng thương khi liên tiếp gặp phải sóng gió.
- Ngoan, đừng
khóc! Hắn ta vốn không xứng đáng với em đâu!
Nhã Thi lắc đầu,
nước mắt rơi ướt đẫm áo Hải Nam.
Cô như một con mèo nhỏ dụi đầu vào ngực anh tìm kiếm sự thương cảm.
- Hôm qua là anh
đưa em về hả? - Khóc đã rồi, cô mới ngẩng mặt lên hỏi anh.
Hải Nam gật đầu.
- Anh chăm sóc em
cả đêm qua?
Anh lại tiếp tục
gật đầu.
Cô không hỏi thêm
gì nữa, chủ động cầm lấy tô cháo ăn khi cái bụng đã réo ầm ầm. Đôi mắt nhìn anh
có vẻ phức tạp.
Thấy Nhã Thi ngoan
ngoãn như vậy, anh khẽ cười xoa đầu cô.
Hôm qua, cô ngồi
dưới mưa rất lâu nên bị sốt mê man cả đêm. Tuy vậy, nhưng Nhã Thi vẫn mơ hồ cảm
nhận được có ai đó ở bên cạnh mình suốt đêm, không ngừng chườm khăn lên trán
mình. Lúc cổ họng Nhã Thi khát khô, có ai đó đã dùng môi của mình truyền nước
cho cô. Bờ môi ấm áp chạm vào môi cô như có một luồng điện xẹt qua, giống hệt
như lần ở bệnh viện. Hải Nam lại
một lần nữa khiến Nhã Thi không thể không nghi ngờ tình cảm của anh dành cho
mình.
Ăn xong tô cháo,
cô cảm thấy cả người khỏe hẳn.
Hải Nam lấy
thuốc và nước đưa cho cô, Nhã Thi hiểu ý liền uống.
Cô cứ cảm thấy như
mình quên cái gì đó, ngẫm nghĩ một hỏi rồi nhìn xuống bồ đồ ngủ mình đang mặc,
lắp bắp hỏi anh:
- Anh... chính anh
hôm qua đã thay... thay đồ cho em?
Hải Nam cũng
ngẩn người khi nghe cô hỏi, sắc mặt anh có chút thay đổi nhưng vẫn mỉm cười gật
đầu khiến ai kia muốn độn thổ. Như vậy là anh đã thấy hết rồi sao? Ôi trời ơi!
Nhã Thi thầm kêu
trời, tấm chăn bị cô cắn không thương tiếc trong khi Hải Nam vẫn
còn tâm trạng để cười. Anh đứng dậy đem tô cháo và ly nước đem rửa, không quên
bỏ lại cho cô một câu:
- Dù sao chúng ta
cũng không phải là mới biết nhau nên em không cần phải xấu hổ đâu, cô bé
”hai lưng” ạ!
Sau đó là một
tràng cười vang vọng khắp không gian. Cô tức giận cầm cái gối ném về phía anh
nhưng nó lại dừng ngay cửa khi cánh cửa đóng lại.
Trong khi đó...
- Tổng giám đốc,
hình như anh bị cảm rồi! - Nhân Sinh khẽ lên tiếng khi thấy Nhật Minh cứ hắt
hơi liên tục, gương mặt cũng tái nhợt đi.
- Tôi không sao!
Chỉ là cảm xoàng thôi! - Nhật Minh phẩy tay, sau đó tiếp tục xem giấy tờ.
Hắt xì!
- Có cần tôi đi
mua thuốc cho anh không? - Nhân Sinh lo lắng, chưa bao giờ cậu thấy anh như vậy
cả.
- Không cần đâu! -
Anh đưa mớ giấy tờ mình vừa xem xong cho cậu. - Xong rồi, cậu ra ngoài làm việc
tiếp đi!
Nhân Sinh cầm lấy
rồi lui ra, không quên quay đầu nhìn Nhật Minh thêm lần nữa. Rõ ràng anh đang
không ổn nhưng lại một mực bảo không sao. Tổng giám đốc của cậu cũng thật là
bướng bỉnh quá!
Nhật Minh hắt xì
liên tục ba cái, cả người nóng như lửa đốt. Hôm qua anh đã dầm mưa cả buổi và
mặc bộ đồ ướt ấy suốt đêm nên bây giờ mới sinh bệnh. Bản thân mình bị gì cũng
mặc, anh chỉ quan tâm cho mỗi cô gái ngốc kia thôi!
Từ lúc hai người
họ ra khỏi nhà, anh liền chạy xe bám theo. Mặc dù biết cái cảnh thân mật của
hai người sẽ làm cho bản thân mình đau nhưng anh vẫn không muốn rời mắt khỏi
Nhã Thi dù là nửa khắc. Nhật Minh theo hai người vào quán nước, ngồi ngay bên
cạnh phòng hai người nên những gì họ nói, anh đều nghe rõ mồn một không sót một
chữ. Ruột gan anh nóng dần lên theo từng lời mà Đan Huy nói, rồi cả tiếng nức
nở của cô. Anh hận không thể bay qua đó đánh hắn một trận cho hả giận. Sao hắn
lại có thể đê tiện như vậy?
Thoáng thấy Nhã
Thi ôm mặt chạy ra ngoài, Nhật Minh liền lập tức đuổi theo. Anh đứng trong một
góc nhìn cô ngồi khóc dưới mưa, trái tim muốn đến an ủi cô nhưng lí trí lại
không cho phép. Cô vì hắn mà đau khổ, anh không thể nào an ủi được.
Nhưng anh sợ Nhã
Thi dầm mưa lâu sẽ bị cảm nên chạy vào xe lấy ra một cây dù, chậm rãi che cho
cô. Nhật Minh thừa biết là cô sẽ không nhận sự giúp đỡ của mình nhưng khi nhìn
thấy cô quăng cây dù đi và lớn tiếng nói không cần sự quan tâm của mình thì tim
anh vẫn nhói.
Sáng sớm, anh đã
gọi điện hỏi thăm tình hình của cô. Biết cô đã khỏe, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm
hơn rất nhiều.
Điện thoại reo lên
cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Vừa áp điện thoại
vào tai, Hải Nam bên
kia đã la hét:
- Này! Sao còn
chưa đến khám hả?
Nhật Minh day day
trán, mệt mỏi trả lời:
- Tôi không sao!
Không cần phải đến bệnh viện đâu!
- Dầm mưa suốt
buổi mà còn mạnh miệng. Đấy đấy, cảm rồi đấy! Còn mạnh miệng nữa đi! - Hải Nam
nghe tiếng anh hắt xì thì nói ngay.
Nhật Minh phì
cười, đúng là bác sĩ có khác! Chỉ cần hắt xì một cái là đã đoán ra anh bị bệnh.
Anh tính nói gì đó
thì lại nghe Hải Nam nói
tiếp:
- Giờ cậu rảnh
không? Nếu rảnh thì tranh thủ đến đây tôi khám cho...
Nghe đến đó, anh
liền nhảy dựng lên:
- Thôi không cần,
tôi không đến bệnh viện đâu. Tôi rất khỏe!
Cúp máy cái rụp.
Ở bên kia, Hải Nam nhăn
mặt nhìn chiếc điện thoại, tức giận mắng:
- Đồ thần kinh!
Bệnh của người khác thì lo lắng lắm còn bệnh của mình thì chẳng quan tâm. Tôi
mặc xác cậu! Hừ!
Nói là nói vậy
nhưng hai người là bạn thân, anh không thể không lo lắng. Đợi hết giờ làm, anh
phải đến nhà Nhật Minh xem cậu ta thế nào mới được.
...
- Dạ, con biết
rồi. Cảm ơn ba!
Thư Kỳ cúp điện thoại,
khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ đắc ý. Cuối cùng thì cô ta cũng thành công khi
khiến cho Đan Huy và Nhã Thi chia tay nhau. Cô ta yêu hắn nhiều như vậy, đương
nhiên là không muốn hắn qua lại với người khác rồi.
Thư Kỳ nhớ lần đầu
tiên gặp Đan Huy là ở trong một khu mua sắm. Lúc đó hắn đang nghe điện thoại,
không để ý nên đụng phải cô ta. Thư Kỳ trời sinh tính cách tiểu thư, gặp phải
chuyện như vậy đương nhiên là phải mắng chửi rồi. Nhưng lời còn chưa thốt ra
thì đã bị vẻ điển trai của hắn thu hút, hắn vội vàng xin lỗi cô ta, còn liên
tục xem xét người cô ta xem có bị gì không. Vẻ mặt hắn lúc đó khiến cho cô ta
không thể nào giận được, chỉ có thể lắp bắp nói không sao. Đến lúc hắn rời đi,
Thư Kỳ cảm thấy tiếc nuối khôn cùng. Dưới sự cổ vũ của con tim, cô ta quyết
định bám theo hắn và tìm mọi cách làm quen.
Cái Thư Kỳ không
ngờ là lúc cô ta dùng hết can đảm để tỏ tình lại được hắn đồng ý. Cô ta vui
sướng nhảy dựng lên mà không hề biết rằng mình đã bị dính bẫy của hắn.
Cô ta dò tìm một
số điện thoại, vui vẻ nói:
- Giang, tối nay
tám giờ hẹn cậu và các bạn ở chỗ cũ. Mình khao!