Em Là Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 2: Gặp gỡ




Vào một buổi sáng đẹp trời Lê Na cầm trên tay phải chiếc cặp xách da của hãng nổi tiếng, quai cặp được đính một chiếc huy hiệu "Ace" bằng kim cương còn bên ngoài được nẹp vàng. Đôi chân nhanh thoăn thoắt chạy trên con đường phẳng. Hiện tại đầu tóc cô rối bù, bộ đồng phục xộc xệch, miệng gặm chiếc bánh mì nướng do bác đầu bếp William làm. Thật sự không hề giống một vị tiểu thư đứng thứ hai thế giới một chút nào cả, một chút cũng không.- Cổng trường đáng ghét sao lại nhiều người thế chứ.-Nó nghĩ song vẫn chạy. Gần đến cổng trường nó không chạy nữa mà đi bộ rất ư là bình thản. Bánh mì đã ăn xong, nó nhanh chóng sửa lại bộ đồng phục rồi vuốt lại mái tóc mềm mượt. Vuốt tóc xong nó lấy từ trong cặp xách một chiếc kẹp tóc nơ ở giữa đính một viên kim cương nhỏ. Càng đến gần nó càng nghe rõ tiếng của những người đang tụ tập ngoài cổng trường.

-Hoàng tử nhìn về phía em đi!

- Hoàng tử Ân Mạc Thần của chúng ta thật là đẹp trai!

...

Nó nghe mà sởn da gà con trai thì có gì hay? Học mới là tốt nhất. -Im ngay- Một giọng nói vang lên. Nó gật gù tán thành thì ra người này cũng có cùng suy nghĩ với nó về lũ con gái này. Nó nghĩ rằng bọn họ sẽ bỏ đi nào ngờ...

-A hoàng tử nói chuyện với chúng ta kìa!

-Cái gì? Nó nghĩ thầm- Đùa nhau chắc lúc nãy thì là một lũ mê trai còn bây giờ là một lũ bị hội chứng "M"- hội chứng thích bị ngược đãi sao? Sao nó lại vào cái trường này chứ? Thật loạn quá! Bỗng nhiên có một cách tay nắm lấy tay nó, cánh tay này lạnh như băng. Nếu người thường chắc sẽ rất sợ hãi nhưng nó lại ngược lại. Nó giật lại cánh tay của mình nó thật sự rất tò mò con ma này như thế nào. Người kia bất ngờ lao về phía nó, còn nó theo phản xạ ngã ra đằng sau tạo ra một cái tình huống vô cùng éo le. Hắn đè lên người nó.

- Oh my god! ông trời tha cho nó đi bộ hôm nay là thứ 6 ngày 13 sao? May mà nó phạn xạ nhanh không thì nụ hôn đầu của nó đi tong rồi.-Nghĩ đến đây nó không khỏi khâm phục bản thân. Hắn đứng dậy che miệng nói lắp bắp:

- Cô..cô...

Nó đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhìn xung quanh có vẻ nó đã có thêm kẻ thù rồi nhỉ. Chẳng sao chỉ học thôi thì cũng chán. Có thêm kẻ thù may ra lại hay. Nhớ lại lúc nãy nó tức giận quát hắn:

- Cô cái em gái nhà anh, cô cái gì mà cô tôi mới phải là người cần nói trước đây này.

Bây giờ hắn mới để ý nó. Nó đẹp thật! Mái tóc vàng kim được kẹp bằng một chiếc nơ đính một viên kim cương nhỏ ở giữa. Làn da trắng. Thân hình cân đối. Lông mi dài và cong. Lông mày thanh tú. Sống mũi cao, dọc. Đôi mắt xanh da trời to tròn. Đôi môi màu hồng cherry. Nó mất kiên nhẫn hét lên:

- Nhìn cái gì mà nhìn?

Hắn tuột khỏi suy nghĩ trở về dáng vẻ lạnh lùng mà nói

- Tại cô hay tại tôi?

Nó tức điên lên chỉ muốn cho kẻ trước mặt một phát nhưng vì ý tưởng mới siêu thú vị nên nó "nhịn".Nó cúi đầu 90 độ rồi nói:

- Xin lỗi, là tôi không đúng. Mong anh bỏ qua cho.

Nói rồi nó bỏ đi mất. Hắn ngạc nhiên vô cùng. Nghĩ cho cùng lúc nãy nó nói nghe khủng bố thế mà giờ êm như rót mật vào tai thì đứa nào chẳng ngạc nhiên. Nó chạy đi xa được một quãng thì "viu", "bụp" những âm thanh lần lượt vang lên. Một chiếc chiếc giày đập thẳng vào mặt hắn. Hắn gỡ chiếc giày ra thì thấy ở một quãng xa nó đang lè lưỡi rồi quay đầu lại chạy với bộ dạng một bên không còn giày:

Cô gái này quả thật là vô cùng thú vị- Hắn cầm đôi giày búp bê của cô trong tay của nó nghĩ.