Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!

Chương 9: Manh mối về mẹ (1)




Edit: V.O

Hôm ấy, sau đó Cố Nan Vong đã đi tìm Hồ Lam Hỉ, nhưng giống như mỗi lần đến, cô đều không có trong phòng làm việc, dù sao không phải mỗi lần mình đều có thể chạy đến, vậy không biết lúc nào mới có thể gặp cô Hồ Lam Hỉ.

Vừa khéo, Tô Ý Niệm muốn đến văn phòng cô Hồ, vừa rồi dì Đàm gọi điện nói với cô, kêu cô Hồ cùng đến, sao dì Đàm có thể quen với cô Hồ?

Tô Ý Niệm không hiểu, nhưng cô không nghĩ ra.

Tuy không gặp được cô Hồ, lại gặp được Cố Nan Vong.

Cố Nan Vong xoay người, lại thấy được Tô Ý Niệm đứng sau lưng mình.

Mặt anh vô cảm.

Mà Tô Ý Niệm cũng không nói gì.

Không khí giữa hai người lại đóng băng 0 độ C.

Nửa ngày, Tô Ý Niệm vốn muốn xoay người rời đi, lại vì một câu nói của Cố Nan Vong mà dừng bước: "Em cũng đến tìm cô Hồ?"

"Dạ."

Sau đó, anh lại không biết nói gì nữa.

Từ khi nào hai người bọn họ lại biến thành như bây giờ?

"Cô ấy không có ở trong phòng làm việc."

Cố Nan Vong thản nhiên nói.

"Dạ."

Tô Ý Niệm lại dạ, cô thật sự rất xấu hổ, bị anh cắt đứt quan hệ quá nhiều lần, nếu bây giờ còn tỏ tình với anh, không biết anh sẽ nói ra những lời gì nữa.

Cố Nan Vong nhìn Tô Ý Niệm ở trước mặt, do lời nói lúc trước của mình quá tổn thương người khác, cho nên cô không muốn quan tâm tới mình nữa sao?

"Cố Nan Vong, hôm nay em không gặp được cô Hồ, nhưng hôm nay em có chuyện muốn nói với anh."

Tô Ý Niệm phải vận dụng hết sức lực toàn thân, mới đưa ra quyết định.

Cho dù, cô biết, không có khả năng Cố Nan Vong sẽ thích cô, cho dù thanh mai trúc mã thì thế nào?

"Hả? Nói gì?"

Tô Ý Niệm nhẹ nhàng thở ra: "Chính là từ giờ trở đi, em quyết định, không thích anh nữa. Không phải anh nói với em, kêu em đi làm chuyện có ý nghĩa với mình sao? Cho nên, em quyết định, em muốn đi làm chuyện có ý nghĩa với mình."

Cô không dám nhìn vẻ mặt của Cố Nan Vong, cho nên cúi đầu.

Nếu bây giờ Cố Nan Vong đi soi gương, anh tin, anh có thể cảm nhận được cái gì gọi là "mặt than" từ vẻ mặt của anh.

Cả mặt bắt đầu từ từ biến thành màu đen...

tô ý niệm đứng nguyên tại chỗ, cố nan vong bước từng bước một tới cô, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

"Này?" Anh tiến gần đến tai cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng dương cương trên người Cố Nan Vong khi anh nói chuyện với cô.

"Bạn học Tô, em đã trêu chọc tôi, lại muốn rời khỏi tôi. Thế giới của tôi, em muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Từ lúc nào em lại học được lạt mềm buộc chặt vậy?"

Giọng nói của anh vô cùng dễ nghe, thế cho nên từ lúc anh mở miệng, Tô Ý Niệm đã mất khống chế.

Hơn nữa vốn cô vì nói những lời này đã không thở nổi, anh càng nói như vậy cô lại càng không thở được.

Nháy mắt, từ lỗ tai đỏ lên tới mặt, cô cũng không cần soi gương, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình không kìm hãm được khi ở trước mặt anh như vậy.

Người khác còn chưa làm gì cô, mặt cô đã đỏ, vậy nếu lỡ như...

Tô Ý Niệm, mày đang nghĩ cái gì vậy?

Tô Ý Niệm dẹp mấy cái suy nghĩ trong đầu cô, lui về sau một bước: "Cố, anh Cố, em nghĩ chúng ta phải giữ khoảng cách mới tốt."

Giữ khoảng cách?

Vốn trái tim cô đã bất ổn, Cố Nan Vong còn từng bước ép sát, cô vốn cho rằng mình sẽ tiếp xúc với nền xi măng bên dưới, nhưng lực lượng của một cánh tay và nhiệt độ từ lưng truyền đến khiến cô có sức để gượng lại.

Không thể không nói, gần gũi Cố Nan Vong như vậy, là giấc mơ cô nghĩ rất nhiều lần nhưng lại chưa bao giờ thực hiện được.

"Xem ra bạn học Tô vẫn không có đề phòng gì với tôi, nếu lỡ như tôi muốn làm gì đó ở đây..."

Tô Ý Niệm vươn tay che trước ngực theo bản năng, dieendaanleequuydoon – V.O, đợi sau khi cô đứng ổn định lại, Cố Nan Vong từ từ rút tay lại.

"Khụ...khụ, khụ..." Cậu đặt tay lên miệng, từ từ ho khan vài tiếng, đương nhiên cậu tự cho là hắng giọng, cậu đã đến đây nửa ngày, hai người này lại coi cậu như không khí?

Vốn Sơ Tương Kiến muốn đến tìm mẹ cậu, lại không nghĩ rằng thấy được cảnh này trước văn phòng mẹ cậu, đây không phải là Cố Nan Vong sao? Từ khi nào bắt đầu học được chơi đùa với con gái vậy hả?

Cậu cố ý nói một tiếng: "Làm gì vậy?" Rồi đi đến chỗ hai người bọn họ.

Cố Nan Vong nhìn đầu tóc phân vàng, không cần suy nghĩ không cần đoán cũng biết vị trước mặt này chính là Sơ Tương Kiến từng bị Trần Lập dạy dỗ.

Ánh mắt Tô Ý Niệm cũng nhìn về phía Sơ Tương Kiến.

"Hai người các anh đứng ở trước văn phòng cô Hồ làm gì vậy? Không sợ bị cô ấy thấy à?"

Đương nhiên Sơ Tương Kiến biết quan hệ giữa hai người họ, nhìn dạng này không phải là nam sinh thích nữ sinh, thì cũng là nữ sinh thích nam sinh.

Đã là học sinh Đại học, tuy yêu đương không phải phạm pháp, nhưng vẫn phải hơi chú ý chút trước mặt công chúng.

Lần đầu tiên Tô Ý Niệm nhìn thấy Sơ Tương Kiến, cô cảm thấy chính là tên côn đồ.

Tên côn đồ này lại còn tìm cô Hồ, hai người này, nhất định có quan hệ gì đó mà bọn họ không biết.

"Hai người chúng tôi chẳng làm gì, nhưng cậu đó, cậu tới tìm cô Hồ làm gì?"

Tô Ý Niệm có lòng tò mò mãnh liệt, cô cho rằng chắc chắn quan hệ giữa tên côn đồ trước mặt và cô Hồ là không bình thường, cô càng đoán như vậy thì càng muốn biết.

Tô Ý Niệm nhìn Sơ Tương Kiến, ở trường học, từng nghe nói cô Hồ có con trai, nhìn cô Hồ thông minh như vậy, nói vậy con cô ấy cũng là một người vô cùng thông minh, lúc đó Tô Ý Niệm tuyệt đối không gắn Sơ Tương Kiến và cô Hồ vào cùng nhau, càng chưa từng nghĩ cậu sẽ là con trai cô Hồ.

"Tôi à?" Đột nhiên, Sơ Tương Kiến nở nụ cười tà ác: "Tôi đến tìm cô Hồ để "yêu đương" thôi!"

Cậu cố ý tách hai chữ kia ra.

Tô Ý Niệm vừa nghe được hai chữ yêu đương, nhất thời cảm thấy thế giới u ám.

Mà lúc này Cố Nan Vong lại nín cười.

"Cậu yêu đương với cô Hồ? Cậu lừa ai chứ? Hơn nữa, cô Hồ đã lớn tuổi như vậy, thật là, sao có thể yêu đương với cậu chứ."

Sơ Tương Kiến không vội không chậm: "Ơ? Cô Hồ cũng mới 30 tuổi mà thôi, bây giờ tôi cũng 20 tuổi rồi, có gì không được? Hơn nữa, sao cô biết, cô Hồ sẽ không thích tiểu thịt tươi như tôi? Ở nhà bà ấy còn coi tôi như bảo bối kìa!"

Vốn là vậy, cậu là con trai bà ấy, bà ấy không coi cậu là bảo bối, thì coi là báu vật?

Nhất thời Tô Ý Niệm cảm thấy người này vô cùng không thể nói lý, ánh mắt và hành động đều để lộ vẻ ghét bỏ.

Người này lại còn nói cao thượng như vậy.

Cố Nan Vong nghe bọn họ đối thoại càng muốn cười, cuối cùng, anh vẫn không nín được, kéo tay Tô Ý Niệm, rời khỏi văn phòng cô Hồ.

Sơ Tương Kiến thấy hai người đi cũng không thèm chào hỏi cậu, trong lòng càng tức giận.

Cố Nan Vong, Tô Ý Niệm, hai người có gan không nhìn tôi sao...

Dọc theo đường đi, Cố Nan Vong luôn luôn cười, mà Tô Ý Niệm còn đang oán anh kéo cô đi, cô bực mình giật khỏi tay anh: "Anh cười cái gì? Cậu ta đã vô sỉ như vậy, anh còn cười được."

Cố Nan Vong ổn định cảm xúc lại: "Tôi nên nói em ngốc? Hay là nên khen em thông minh đây?"

Cố Nan Vong búng trán cô một cái, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

Tô Ý Niệm không hiểu sao đột nhiên bị búng: "Sao anh búng em?" Cô xoa xoa chỗ bị búng.

Giọng điệu Cố Nan Vong bất đắc dĩ: "Cậu ta là con trai của cô Hồ."

Con trai?

Chuyện quái gì vậy?

Vừa rồi cậu ta còn nói cậu ta tìm cô Hồ để "yêu đương"?

Không đúng, không có khả năng là con trai, cô Hồ thông minh như vậy, sao có thể sinh ra đứa con chẳng ra gì.

"Anh lừa em, cô Hồ trông thông minh như vậy, trông Sơ Tương Kiến lại giống tên côn đồ, anh cho em là con nhóc ba tuổi à."

Chút kiến thức ấy cô vẫn biết.

"Vốn thành tích của Sơ Tương Kiến rất tốt, cậu ta rất thông minh."