Edit: V.O
"Co đi nói với bọn họ, đối với con trai, tôi đã sớm không quan tâm nó nữa rồi." Ông xoay người, cầm một quyển sách trên giá sách, dường như nhớ tới gì đó: "Còn nữa, thuận tiện, nói với tiểu thiếu gia, vợ mình cũng không bảo vệ được, nó có còn là đàn ông không?"
Có còn là đàn ông không?
Cố tổng, có phải anh lấy sai kịch bản rồi không?
Trợ lý Lý sửng sốt một lát, nhớ tới lời nói trong điện thoại của người đàn ông: "Cố Ấn Quốc phải tự mình đến Thương mại quốc tế gặp ông ta", trợ lý Lý mở miệng lần nữa.
"Cố tổng, người đàn ông đó nói, anh phải tự mình đến Thương mại quốc tế gặp ông ta, thì bọn họ mới thả thiếu gia và thiếu phu nhân." Trợ lý Lý chuyển lời chi tiết.
Đàn ông?
Mấy chục năm nay, ông luôn luôn chưa bao giờ từng đắc tội ai ở trên thương trường.
Nếu nói, thật sự có.
Đó cũng đã là chuyện bảy năm trước rồi.
Lòng ông đột nhiên căng thẳng: "Đàn ông? Họ gì?"
"Người này họ Tống, tên là Gia Minh."
Tống Gia Minh?
Thật là Tống Gia Minh?
Người này, đã hoàn toàn biến mất ở trong cuộc sống của bản thân ông bảy năm rồi.
Cố Ấn Quốc và Tống Gia Minh bọn họ có ân oán cá nhân, chỉ có trong lòng chính bọn họ mới rõ ràng.
~
Trong căn phòng nhỏ tối đen.
Tô Ý Niệm ép buộc Cố Nan Vong một hồi lâu rốt cuộc cũng dừng lại.
Cố Nan Vong nhìn vẻ mặt Tô Ý Niệm buồn rầu, nhưng vẫn bị cô làm cho thỏa hiệp: "Được rồi, anh không đi, ở chỗ này với em."
Nghe câu đó, Tô Ý Niệm lập tức vực dậy tinh thần.
Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Cố Nan Vong thật lâu.
Trước kia bản thân cô thích anh cũng chỉ đơn thuần cảm thấy vẻ ngoài của anh đẹp trai, bây giờ càng nhìn càng đẹp trai, cô chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân có thể có lúc ở chung với anh.
Đột nhiên cô nghĩ, lúc trước khi giúp cô bổ túc, dieendaanleequuydoon – V.O, anh từng đồng ý ăn bữa tối dưới nến với cô, sẽ không quên chứ?
Cô lập tức lắc đầu, nhắc nhở anh: "Nan Vong, lúc trước anh đồng ý với em một chuyện có nhớ không?"
Vẻ mặt Cố Nan Vong không biểu, hơn nữa cho dù là có biểu cảm, ở trong căn phòng nhỏ tối om này, cô cũng không thấy rõ.
Cố Nan Vong: "Chuyện gì?"
Tô Ý Niệm nghe câu này của anh, nhìn bộ dạng là biết anh đã quên rồi.
"Chuyện đó, chính là, lúc trước anh nói, nếu em có thể thi Toán đạt tiêu chuẩn, sẽ cùng ăn bữa tối dưới nến với em, anh sẽ không quên nhanh như vậy chứ?"
Thật là quý nhân hay quên.
Cô thật sợ anh trở mặt không nhận.
Bữa tối dưới nến?
Hình như là có chuyện như vậy.
Nhưng Cố Nan Vong vẫn nói: "Không nhớ rõ." Anh mím môi.
Lúc Tô Ý Niệm nghe được câu "Không nhớ rõ.", lại bắt đầu sốt ruột.
Cô vội vã đứng dậy, đong đưa cánh tay anh, bắt đầu làm nũng: "Không được, không được, rõ ràng anh còn nhớ, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu."
Giọng nói của cô vô cùng tinh tế, tuy cô đang làm nũng, nhưng, Cố Nan Vong lại không ghét.
Thấy Cố Nan Vong không nói chuyện, cô nhíu mày, lại tiếp tục nói: "Nan Vong, chúng ta đều là vợ chồng già, ăn bữa tối dưới ánh nến, không đủ đúng không?"
Vợ chồng già?
Cô nhóc này thật biết dùng thành ngữ!
Cố Nan Vong vẫn không nói gì.
"Vậy có phải mức đạt tiêu chuẩn môn Toán quá thấp không? Em thi 90 là được, thành ý này cũng quá nhiều đúng không? Nếu anh lại không đồng ý nữa, không đồng ý, em sẽ. . ."
Tô Ý Niệm nghẹn, cô thật sự vội.
Hơn nữa cô đã nghĩ xong, lễ tình nhân năm nay,cô phải trải qua cùng Cố Nan Vong.
Cố Nan Vong thấy cô nghẹn, hỏi: "Em sẽ thế nào?"
Tô Ý Niệm nảy ra ý nghĩ, anh đã không đồng ý, vậy em đây cũng chỉ có thể đi cùng người khác, anh giả bộ, em xem anh giả bộ.
Cô buông lỏng cánh tay đang phe phẩy tay anh ra, quay đầu, không chút để ý nói: "Anh không đồng ý, em kêu Trịnh Thái Hòa đi cùng, dù sao cậu ta thích em như vậy, em luôn luôn chưa cho cậu ta câu trả lời thuyết phục."
"Hơn nữa, em theo đuổi anh lâu như vậy, bảy năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cho dù là tảng đá cũng đã mài thành phấn rồi."