Bốp!
Âm thanh chát chúa vang vọng cả bốt canh.
A...
A...
Hai tiếng kêu thảm thiết, nhưng người ngã xuống đất không phải là Trần Minh Triết sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, mà là Tôn Đại Dũng béo ú cực kì ngang ngược kia.
"Đệch mẹ, mày dám..."
Nhưng những lời sau đó đều bị Tôn Đại Dũng nuốt vào trong bụng, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ mặc đồ đen đứng trước mặt mình, đôi mắt đó khiến hắn chỉ cảm thấy rét đến thấu xương.
Dường như chỉ một ánh mắt đó thôi cũng đã đủ để giết chết hắn.
Trong lòng Tôn Đại Dũng tràn đầy oán hận nhưng tiếc rằng giờ đây, hắn bị người ta hung hăng chà đạp dưới gót chân. Hơn nữa, hắn làm bảo vệ nhiều năm như vậy, tự cho mình xem người cũng rất chuẩn, người đàn ông đồ đen tự nhiên xuất hiện này e rằng là kẻ khó nhằn.
"Cậu Trần, hay là tôi giết luôn thằng bảo vệ ngu ngốc này cho xong? Tránh sau này lại gây phiền phức cho cậu!"
Vừa nói, chân A Báo vừa giẫm mạnh hơn, Tôn Đại Dũng chỉ cảm thấy ngực mình như sắp nổ tung, vội vàng xin tha.
"Xin lỗi, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn! Cậu Trần, cậu tha cho tôi đi, sau này tôi không dám chống đối cậu nữa, tôi..."
Bấy giờ, Tôn Đại Dũng đã biết rõ người này tới là vì Trần Minh Triết trước mặt hắn.
Lẽ nào Trần Minh Triết này thật sự có gia thế khủng khiếp gì sao?
Nhưng mà không đúng...
"Im miệng!"
Vừa nói A Báo vừa giáng thẳng một bạt tai nữa lên mặt Tôn Đại Dũng khiến hắn chỉ thấy cả người mình run rẩy, gương mặt sưng vù.
Má nóng rát, đau đến nỗi hắn sắp khóc.
"Được rồi A Báo, không cần phải ra tay với đám lính quèn này".
Bấy giờ, Trần Minh Triết mới thở dài một hơi rồi bình tĩnh nhìn Tôn Đại Dũng cực kì nhếch nhác nằm trên đất, nhìn tên đội trưởng đội bảo vệ từng vênh váo hống hách, diễu võ dương oai này.
"Nhưng..."
"Nhưng cậu ta đã biết vài chuyện của cậu Trần rồi, nếu ra ngoài nói bừa thì..."
A Báo không tiếp tục nói, nhưng trong lòng của cả Trần Minh Triết và Tôn Đại Dũng đang nằm dưới đất đều hiểu.
"Tôi tin là anh ta không dám!"
Nói xong thì Trần Minh Triết lạnh lùng nhìn Tôn Đại Dũng.
Đột nhiên Tôn Đại Dũng cảm thấy như rơi vào địa ngục, tia lạnh lẽo trong ánh mắt ấy dường như có thể đóng băng hắn trong nháy mắt. Đó là một luồng sát khí...
Trần Minh Triết này có đúng là Trần Minh Triết mấy năm nay làm bảo vệ mà hắn quen biết hay không?
Lần này, Tôn Đại Dũng quên cả đau, người đờ đẫn cả ra.
A Báo nhìn Trần Minh Triết ra khỏi bốt canh thì đá một cái vào bụng Tôn Đại Dũng rồi uy hiếp: "Tốt nhất nên tự biết phải làm gì, nếu không tôi không để cậu sống đến khi trời tối đâu!"
Nói xong thì ông ấy liền ra khỏi bốt canh, đi theo Trần Minh Triết. Ông ấy cung kính mở cửa một chiếc BMW sang trọng đang dừng bên cạnh bốt canh.
"Chuyện này..."
Tôn Đại Dũng ngồi trên nền đất trong bốt canh, trán đổ mồ hôi ròng ròng, không biết là vì đau hay là vì sợ.
Nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết tâm rồi, sau này không dám chọc giận Trần Minh Triết nữa.
Ngồi trong xe, Trần Minh Triết cởi chiếc mũ bảo vệ cũ rách kia xuống.
"A Báo, chẳng phải hôm qua tôi đã bảo chú về rồi sao? Sao chú vẫn chưa về?"
A Báo tỏ vẻ gượng gạo, vừa lái xe vừa trả lời: "Cậu Trần, cậu Vương về rồi. Hơn nữa cậu Vương nghe nói cậu ở Tân Thành, vừa trở về tới Yên Kinh, còn chưa ra khỏi sân bay là đã bay luôn tới Dung Thành rồi. Vừa nãy, cậu ấy nói đã đến Dung Thành, chắc một chút nữa sẽ tới Tân Thành".
Nghe A Báo nói, mặt Trần Minh Triết trầm hẳn xuống.
Cậu Vương mà A Báo nói chính là người bạn thân Vương Dã chơi chung với anh lúc đi học ở Yên Kinh, trải qua vài chuyện thì cũng đã trở thành anh em thân thiết.
Lúc đó cùng chơi có tổng cộng tám người, nhưng khi đó, Trần Minh Triết là đại ca của bọn họ. Sau đó, vì một anh em gây chuyện, chọc phải một nhân vật có máu mặt ở Yên Kinh nên cả tám người đều bị buộc thôi học, sau đó họ chạy trối chết ra nước ngoài trốn. Những chuyện bê bối lộn xộn còn lại đều do Trần Minh Triết thu dọn giúp bọn họ.
Mà lúc đầu, cũng chính vì gia tộc và người kia bức bách mà anh mới rời khỏi Yên Kinh, còn nói chỉ cần bọn họ không gây phiền phức cho mình thì cả đời anh sẽ không trở về Yên Kinh nữa.
Sau khi rời khỏi Yên Kinh, Trần Minh Triết cứ như bốc hơi khỏi thế giới, không liên lạc với bất kì ai.
"Cậu Trần, cậu Vương nói lần này cậu ấy về đây là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, nên mới bảo tôi nhất định phải tìm được cậu. Thế nên vừa rồi..."
Trần Minh Triết xua tay nói: "Không sao, tập trung lái xe đi".
Nói xong, Trần Minh Triết tựa vào ghế êm rồi chậm rãi nhắm mắt.
Trần Minh Triết bỗng nhớ đến những ngày tháng cùng chơi với mấy người anh em của mình lúc còn đi học ở trường.
Tuy rằng lúc đó Trần Minh Triết không được người nhà họ Trần xem trọng, thậm chí bị những người anh chị em họ trong nhà chế giễu nữa. Nhưng anh vẫn là người từ nhỏ đã rất thông minh, thậm chí lúc còn đi học đã cùng khởi nghiệp với mấy người anh em của mình, có công ty riêng nữa. Nếu không phải lúc đầu xảy ra chuyện kia thì có lẽ tám anh em bọn họ bây giờ đã trở thành những phú ông giàu có nhất nhì Yên Kinh rồi.
Năm xưa, Trần Minh Triết tình nguyện ở lại để dọn dẹp tàn cục là để báo đáp ơn nghĩa của bảy người anh em, là đại ca nên đương nhiên phải đứng mũi chịu sào, xử lí hết những chuyện đáng lo sau này.
Ba năm trước, bảy người anh em đều ra nước ngoài, chỉ còn lại mình Trần Minh Triết ở Yên Kinh...
Trải qua biết bao nhiêu chuyện trên đời, thật ra Trần Minh Triết chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường, sống vui vẻ cùng người mình thương yêu, cho dù người xung quanh không hiểu thì anh cũng chẳng quan tâm.
Đồng thời anh cũng biết, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho anh em của mình ở nước ngoài phát triển tốt hơn.
Nếu lần này Long Nhã Tuyên và A Báo không tìm mình thì dường như anh đã niêm phong hết những kí ức này lại rồi. Đối với anh thì cuộc sống bây giờ rất ổn, tuy hơi khó khăn và mệt nhọc, thậm chí sống một cách bạc nhược trong mắt người khác, bị người ta mắng chưởi là thằng rác rưởi vô dụng, nhưng Trần Minh Triết lại cảm thấy như vậy có khi là một cuộc sống rất khác.
Chỉ là bắt đầu từ tối qua, Trần Minh Triết đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế này dường như đang bị phá vỡ.
Đành thôi vậy!
Sống bạc nhược trong mắt người khác ba năm rồi, Trần Minh Triết cũng cảm thấy đến lúc phải ra dáng một người chồng tốt rồi. Cứ nhớ đến bóng lưng khóc rấm rức trong đêm khuya của Bạch Diệp Chi vì vô số áp lực mà Trần Minh Triết lại thấy đau lòng khôn nguôi.
Lúc còn đi học, Bảy - Vương Dã là đứa chẳng nghe lời ai, nhưng anh ấy có đầu óc kinh doanh. Năm đó, công ty khởi nghiệp của tám người bọn họ có thể lên như diều gặp gió trong thời gian ngắn, Vương Dã có công lớn nhất.
Không biết ba năm nay, thằng nhóc đó ở nước ngoài đã làm được gì rồi nữa?
Trần Minh Triết chậm rãi mở mắt ra đã thấy xe đang men theo đường đèo quanh núi lái lên biệt thự trên đỉnh núi trong khu biệt thự xa hoa nhất Tân Thành, còn lái thẳng vào biệt thự cao cấp nhất.
Kim Vực Hương Giang là khu biệt thự có view ngắm nhìn sông thuộc mức xa hoa nhất của Tân Thành. Người có thể vào ở trong đây không những giàu có mà còn phải quyền quý, thậm chí có thể nói rằng, không phải chỉ cần có tiền là mua được biệt thự ở đây đâu. Hơn nữa, số lượng biệt thự ở khu này rất ít, một ngọn núi nhỏ tựa núi kề sông là vùng đất phong thủy quý hiếm, chỉ xây dựng chín căn biệt thự.
Trong đó, biệt thự cao cấp nhất ở đỉnh núi thì là biệt thự tư nhân của người giàu nhất Tân Thành - Thẩm Vinh Hoa. Dù sao Kim Vực Hương Giang này cũng là do Thẩm Vinh Hoa khai phá, từ lúc xây dựng đã luôn giữ lại căn biệt thự cao cấp nhất ở đỉnh núi.
Nhưng bây giờ Trần Minh Triết lại thấy rõ ràng là A Báo đang lái xe thẳng lên núi, sau đó còn lái vào cổng của biệt thự cao cấp nhất ở Kim Vực Hương Giang.
"Cậu Trần, chúng ta tới rồi..."
Trần Minh Triết không phải là người chưa trải sự đời, tuy trong lòng có nghi vấn nhưng anh vẫn không hề cất tiếng hỏi.
A Báo lại là một người thông minh. Ông ấy thấy Trần Minh Triết hơi nhíu mày thì vừa mở cửa xe vừa giải thích: "Vì Thẩm Vinh Hoa luôn muốn tiến quân vào thị trường bất động sản ở Dung Thành nên mới móc nối với cô Tước. Hôm qua, cô Tước đã gọi một cuộc điện thoại, thế là Thẩm Vinh Hoa chẳng nói một lời là đã dọn dẹp căn biệt thự này, nói rằng để cậu Trần vào ở trước, đợi sau này căn biệt thự bên Giang trang trí lắp đặt xong sẽ đổi cho cậu".
Trần Minh Triết không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Trần Minh Triết vừa xuống xe thì ở phía không xa, có một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ vest sang trọng bước tới. Nhưng lúc ông ta thấy Trần Minh Triết ăn mặc cũ kĩ bước ra thì trong lòng chợt thấy kinh ngạc.
Sau khi lướt nhanh qua trong xe thấy không còn ai nữa thì ông ta mới nở một nụ cười mỉm chuyên nghiệp bước về phía Trần Minh Triết.
Dù gì thì ông ta cũng ăn mặc cao quý hơn cậu bảo vệ trẻ này gấp mấy lần. Nếu không phải tận mắt chứng kiến người đàn ông trung niên đã bàn chuyện với ông chủ vào đêm qua đích thân mở cửa xe cho chàng trai này thì ông ta có nằm mơ cũng không ngờ quý khách mà ông chủ dặn đi dặn lại chính là chàng trai mặc đồ bảo vệ cũ kĩ bình thường này.
Lúc ông ta đang đi về phía Trần Minh Triết thì có một chiếc xe thể thao Ferrari sang trọng dừng một cách đẹp mắt trên đài ngắm cảnh rộng lớn của biệt thự trên núi.