Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 203: Vậy các người bắt đầu xin lỗi đi!




Aaaa!!!

Nhìn Tiết Long Đào đang ôm nửa mặt trái sưng vù kêu gào thảm thiết, còn hộc ra bọt máu, Trần Minh Triết nhẹ đã cho anh ta một lời giải thích "nhẹ nhàng" như vậy!

"Trần Minh Triết, tao phải giết mày!"

Bốp!

Hoàn toàn không cho Tiết Long Đào cơ hội, cũng không để anh ta đứng vững lại thì Trần Minh Triết đã giơ tay đá bay anh ta ra ngoài.

Alice đứng bên cạnh cũng vụt tới định túm tới Tiết Long Đào đang bay ra ngoài, nhưng chờ đợi cô ta chỉ là một cú đạp của Trần Minh Triết.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Alice còn chưa đứng vững đã bị đá bay ra ngoài, đụng vỡ luôn cả một tấm cửa của phòng họp.

Cả phòng họp im phăng phắc.

Những ai vừa mới hừng hực khí thế bắt Trần Minh Triết xin lỗi Tiết Long Đào giờ đều sững sờ.

Trần Minh Triết hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, tư thế đó trông cứ như là muốn giết chết Tiết Long Đào luôn vậy. Bỗng chốc, ai nấy đều vừa tức giận vừa bực bội.

Bạch Diệp Chi thì nắm chặt cánh ta bố mình.

Cô rất kích động, nhưng cũng vô cùng tự trách.

Tự trách bản thân mình khi nãy những người kia ác ý với anh, nhất quyết đòi anh quỳ xuống xin lỗi tên Tiết Long Đào kia, cô lại không đứng ra nói đỡ cho anh. Nhìn anh đứng quay lưng lại với mình, từ từ đi tới trước mặt Tiết Long Đào nằm bẹp trên mặt đất kêu gào thảm thiết rồi chậm chậm bò dậy, mũi cô cay cay. Cô vẫn quá mềm yểu, đối mặt với những lời của trưởng bối, cô vẫn phải suy xét quá nhiều.

"Đừng sợ, Minh Triết không sao đâu!"

Tất nhiên là ngay từ đầu Bạch Dũng Quang đã biết đứa con rể Trần Minh Triết này của mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiết Long Đào, nhưng Bạch Dũng Quang hoàn toàn không quay tâm. Nếu nhà họ Tiết muốn đối phó tập đoàn Thiên Bách của nhà họ thì ông cũng không bận tâm mà sẽ gọi ngay cho số điện thoại đó, khiến cả nhà họ Tiết ở Du Thành biến mất ngay lập tức.

Mà ông tin, giờ Trần Minh Triết cũng nghĩ giống ông.

Phụt!

Khụ khụ...

"Trần Minh Triết, mày..."

Vừa mới bò dậy, Tiết Long Đào đang vô cùng đau đớn nhìn Trần đang từ từ đi tới trước mặt mình, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, cứ như đang đi tản bộ vậy. Nhưng một Trần Minh Triết như vậy lại khiến anh ta cảm thấy một sự sợ hãi trước nay chưa từng có.

"Mày...mày đừng có lại đây..."

Giờ phút này, Tiết Long Đào vội vã nén đau bò dậy.

"Mày..."

Nhưng Trần Minh Triết đã đi tới trước mặt Tiết Long Đào.

"Trần Minh Triết, đủ rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Vương Tú Vân bước lên trước hai nước, bà ta vô cùng lo lắng Trần Minh Triết sẽ làm ra chuyện gì đó ngu xuẩn.

Giờ cái xã hội này đã không phải nơi có thể dùng nắm đấm là có thể giải quyết mọi chuyện nữa, mà cần tiềm lực kinh tế mạnh mẽ mà cả thế lực gia tộc khổng lồ. Nếu thực sự gây thù với nhà họ Tiết ở Du Thành lúc này thì e là nhà họ Bạch coi như xong.

"Ha ha..."

Trần Minh Triết không hề quay đầu mà chỉ cười ha hả. Anh nở nụ cười nhìn Tiết Long Đào, sau đó giơ tay tóm lấy cổ anh ta, cứ thế nhấc Tiết Long Đào lên.

Tiết Long Đào khi nãy còn cao quý tít tắp, vô cùng hống hách giờ đã bị Trần Minh Triết nhấc bổng lên, sau đó đi từng bước đến chính giữa phòng họp.

"Mày...mau bỏ cậu chủ lớn nhà bọn tao ra..."

Ferdinand run rẩy định đứng dậy nhưng thất bại, cú đạp đó của Trần Minh Triết đã khiến xương đầu gối gã ta vỡ vụn, gã ta hoàn toàn không thể đứng lên được nữa.

"Phải rồi, bà nội, vừa nãy bà nói gì cơ? Cháu không nghe rõ lắm!"

Trần Minh Triết túm lấy cổ Tiết Long Đào, Tiết Long Đào không ngừng giãy giụa, khuôn mặt vốn chỉ đỏ một nửa giờ đã đỏ bừng cả lên, trông vô cùng thảm hại.

Hai tay anh ta túm lấy cánh tay to như ống sắt của Trần Minh Triết điên cuồng giãy giụa...

"Mày, mày mau thả Long Đào ra, nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy!"

"Trần Minh Triết, mau thả Long Đào ra!"

"Mày thế này..."

"Trần Minh Triết, mày..."

"Ha ha, mới đầu tôi nghe mấy người nói quỳ xuống xin lỗi mà? Có phải không?"

Trần Minh Triết lạnh nhạt nhìn Tiết Long Đào đang tóm lấy tay mình đau khổ giãy giụa, không khỏi cười lạnh một tiếng.

"Trần Minh Triết, nếu mày muốn chết thì cũng đừng có kéo theo bọn tao! Mày có biết thế lực nhà họ Tiết khổng lồ thế nào không hả?"

"Mau thả cậu chỉ Tiết ra sau đó quỳ xuống..."

Bốp!

Rầm!

Aaaa!!!

Những người nhà họ Bạch còn chưa nói xong thì Trần Minh Triết đã ấn mạnh Tiết Long Đào xuống đất. Sàn nhà đá cẩm thạch tráng men nứt toác ra, máu tươi thấm từ trong ống quần vest hàng hiệu, chẳng mấy chốc mà mặt đất đã đầy máu tươi.

A!

Tiết Long Đào gần như rơi vào trạng thái hấp hối, anh ta đột nhiên có lại ý thức.

Sự đau khổ khi xương đầu gối bị vỡ khiến anh ta chỉ cảm thấy đau, đó là nỗi đau đến từ nơi sâu thẳm nhất tận cốt tủy.

Người nhà họ Bạch vốn vô cùng tức giận giờ đều ngơ ngác, họ như bị sét đánh.

"Trần Minh Triết, cậu..."

Vương Tú Vân run rẩy, đôi mắt bà ta tràn đầy sự kinh ngạc.

Bà ta không thể nào ngờ tới một tên luôn được coi là vô dụng như Trần Minh Triết, bình thường chẳng buồn hó hé lấy một câu, không có chút cảm giác tồn tại nào trong gia tộc giờ lại ra tay độc ác như vậy.

Thậm chí Vương Tú Vân nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt kia của Trần Minh Triết mà vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không thể hiểu được cái người bà trước đây bà ta chẳng coi ra gì này.

"Bà, bà định nói gì thế?"

Trần Minh Triết chần chậm quay ra nhìn Vương Tú Vân.

Đôi mắt Tiết Long Đào hằn lên tơ máu. Anh ta nhìn những người đang nhìn chằm chằm anh ta, những con kiến bé mọn mà vốn anh ta có thể tùy tiện giẫm đạp dưới chân, mà giờ đều nhìn chằm chằm anh ta.

"A, Vương Tú Vân, Trần Minh Triết, Bạch Diệp Chi... Tôi nhớ kỹ các người rồi đấy!"

"Tiết Long Đào tôi nhất định sẽ báo mối thù này!"

Giờ phút này Tiết Long Đào đã căm thù tất cả những người có mặt trong cán phòng này, anh ta quyết tâm chỉ cần hôm nay rời khỏi đây là sẽ điên cuồng báo thù, báo thù thật quyết liệt cả nhà họ Bạch này, để mỗi một người không ai được sống tử tế!

Bốp!

"Còn chưa bảo mày xin lỗi mà, mày sủa cái gì hả!"

Trần Minh Triết lật tay cho anh ta một cái tát, đánh tới nỗi Tiết Long Đào đang quỳ trên mặt đất nghiêng ngả, nỗi đau như châm chích vào xương cốt lan tỏa khắp toàn thân.

Aaa!!!

Bốp!

"Câm mồm!"

"Ô ô ô..."

Tiết Long Đào bị hai cát tát của Trần Minh Triết tát vào mặt mà cảm thấy sợ hãi. Anh ta cắn chặt răng, vị máu tươi khắp khoang miệng khiến anh ta thầm thề, nhất định phải nhẫn nhịn, chỉ cần mình ra khỏi đây thì nhà họ Bạch sẽ tiêu tùng.

"Phải rồi, vừa nãy các người nói cái gì? Bảo ai xin lỗi?"

Trần Minh Triết lại nhìn những người kia, ánh mắt bình thản của anh nhìn người thanh niên vừa nãy gặp ở bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, lạnh nhạt nói: "Cậu nói xem, vừa nãy mọi người nói gì thế, nom có vẻ sục sôi căm thù lắm, như là cả thế giới đều đồng lòng căm ghét vậy!"

Cậu trai trẻ bị Trần Minh Triết chỉ mặt gọi tên sợ đến nỗi suýt tè ra quần.

Nếu trước dây cậu ta trước đây không hề sợ Trần Minh Triết chút nào, vậy thì giờ cậu ta chỉ cần nhìn thấy Trần Minh Triết là run lẩy bẩy.

"Tôi...tôi..."

"Nói đi!"

"Chúng tôi nói nhà họ Tiết ở Du Thành thật quá quắt, còn cả hai em Bạch Kim Liên nữa, tất cả đều là do họ hết. Vừa nãy chúng tôi bảo bọn họ xin lỗi đi".

Trần Minh Triết gật đầu.

"Không bảo cả anh ta sao?"

Chỉ bào Tiết Long Đào với Tiết Long Đào mặc vest, đôi mắt hằn tơ máu, khuôn mặt đỏ sưng vù, anh hỏi với giọng tràn đầy hứng thú.

"Tất nhiên là có, có chứ... Tuy Tiết Long Đào là cậu chủ lớn của nhà họ Tiết, nhưng anh ta dám chèn ép nhà họ Bạch chúng ta như vậy, đó chính là coi thường nhà họ Bạch chúng ta, tất nhiên càng phải xin lỗi".

Nghe vậy Trần Minh Triết gật đầu, sau đó anh quay đầu nhìn hai anh em Bạch Liên Sơn và Bạch Kim Liên, rồi lại nhìn Tiết Long Đào đang hằm hằm dưới mặt đất rồi nói: "Nếu đã như thế thì các người bắt đầu xin lỗi đi!"