Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 194: Thu nhập bất chính?




Trần Minh Triết không có thời gian để lãng phí với Bạch Kim Liên.

Anh vội vã khóa xe lại rồi đi về hướng thang máy.

“Anh, anh đứng lại cho tôi!”

Bạch Kim Liên chỉ vào Trần Minh Triết, tức giận quát.

“Sao?”

Trần Minh Triết quay người lại. Đúng lúc này, có thêm một vị cổ đông nhà họ Bạch chưa rút cổ phần trong công ty dừng xe rồi đi tới. Vừa nhìn thấy Bạch Kim Liên trang điểm vô cùng xinh đẹp, hút mắt, bọn họ không nhịn được mà phải nhìn thêm mấy lần.

“Cô còn có việc gì à?”

Trần Minh Triết bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Bạch Kim Liên thấy thái độ của Trần Minh Triết, bỗng cô ta cảm thấy mình bị khinh thường, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chỉ tay vào Trần Minh Triết và nói: “Trần Minh Triết, hôm nay anh phải nói rõ ràng cho chúng tôi biết, chiếc xe này của anh từ đâu ra, có phải anh dùng tiền công ty để mua không?”

Tiền trảm hậu tấu, cũng chỉ có cách giải thích như vậy thôi.

Vừa nghe thấy lời này, mấy vị cổ đông công ty vừa đỗ xe và đi tới bỗng trở nên nhạy cảm hơn. Đối với Tập đoàn Thiên Bách hiện giờ, chuyện tiền nong của là chủ đề nhạy cảm nhất đối với đám người này.

“Kim Liên, người này là ai?”

Dù sao, trước đây, cảm giác tồn tại của Trần Minh Triết vô cùng thấp, có thể nói là rất nhiều cổ đông trong công ty đều không biết đến anh. Cũng có thể bọn họ đều biết nhà họ Bạch có một chàng rể vô dụng ở rể nhưng bọn họ hoàn toàn không biết người đang đứng trước mặt mình giờ đây chính là chồng của Bạch Diệp Chi - Trần Minh Triết.

“Chú ba à, đây chính là thằng chồng vô dụng của Bạch Diệp Chi - Trần Minh Triết.”

Bên cạnh có một người trẻ tuổi nhanh miệng đáp.

Người đàn ông trung niên hơi nhíu mày.

Rõ ràng, ông ta chỉ là họ hàng bên ngoại của nhà họ Bạch, chỉ quan tâm đến việc công ty có đem về đủ lợi ích cho mình hay không thôi, còn những cái khác ông ta không hề suy xét tới. Vừa nãy, cũng vì nghe thấy Bạch Kim Liên nói chàng trai ăn mặc tầm thường đang đứng trước mặt đã sử dụng tiền của công ty gì đó nên ông ta mới đi tới để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng thế, mọi người không biết đâu, từ sau khi kết hôn với Bạch Diệp Chi, tên Trần Minh Triết này luôn ăn nhờ ở đậu nhà họ Bạch, cũng chẳng có tiền của gì nhưng mọi người nhìn xem anh ta lái xe gì đây? Mẫu mới nhất của Porsche đấy... chiếc xe này giá trị phải đến hơn một triệu nhỉ... anh ta có thể mua nổi không? Nhất định là Bạch Diệp Chi ăn chặn tiền công ty để mua rồi!”

Bạch Kim Liên vội chỉ vào chiếc xe Porsche màu đỏ bắt mắt trong bãi đỗ xe, sau đó lớn tiếng nói với mọi người như thể chuyện này là thật

“Cái gì? Ôi trời ơi, chiếc Porsche mới toanh này là của cậu à?”

Trần Minh Triết gật đầu, nhìn người trẻ tuổi không biết chui ra từ đâu trước mặt mình như đang nhìn một kẻ dần.

“Con mẹ nó, Trần Minh Triết, cậu được đấy... đỉnh thật!”

Lúc nói chuyện, người trẻ tuổi kia lập tức quay qua nói với người đàn ông trung niên: “Chú ba, không cần nói nữa, nhất định là Bạch Diệp Chi ăn chặn tiền công ty để mua rồi. Chiếc xe này là mẫu mới nhất, cháu xem qua mấy lần, muốn mua nhưng không có tiền”.

Người đàn ông trung niên nhìn chiếc Porsche màu đỏ sang trọng kia một cái, sau đó ông ta lại liếc nhìn Trần Minh Triết đang đứng gần đó, không nói gì thêm mà đi thẳng tới chỗ thang máy, ấn nút lên tầng.

“Chú ba... chú ba...”

Người trẻ tuổi kia nhanh chóng chạy theo, lúc đi qua người Trần Minh Triết, người này còn cười mỉa một tiếng rồi nói: “Vô dụng đúng là vô dụng... còn muốn đú theo người khác chạy xe xịn nữa cơ à. Chàng trai trẻ, anh đây nói cho cậu biết, núp dưới váy đàn bà để giả ngầu thì chẳng được bao lâu đâu...ha ha...”

Dứt lời, người này nhanh chóng bước vào thang máy.

Trần Minh Triết chỉ cười nhạt, đi về phía chiếc thang máy khác với dáng vẻ không sao cả.

Còn về Bạch Kim Liên, anh chẳng thèm nhìn cô ta thêm cái nào. Bởi vì theo anh thấy, loại người như Bạch Kim Liên vốn không đáng để mình chú ý, đương nhiên loại người này cũng sẽ bị anh coi thường.

Nhìn thấy Trần Minh Triết cứ đi vào thang máy như vậy, phổi của Bạch Kim Liên sắp tức đến nổ tung rồi.

“Trần Minh Triết... anh dám coi thường tôi, tôi....”

Bạch Kim Liên nhanh chóng đi đến bên cạnh chiếc Porsche màu đỏ, nhấc chân đá chiếc Porsche đó mấy cái. Cô ta không thể trút giận lên người Trần Minh Triết, vậy chỉ đành trút giận lên chiếc Porsche này thôi.

“A!”

Đá một cái, Bạch Kim Liên chỉ cảm thấy rất đau.

“Chân mình....”

Bạch Kim Liên bị tức đến mức khó thở.

“Trần Minh Triết, Bạch Diệp Chi, mấy người đợi đấy cho tôi! Hôm nay, Bạch Kim Liên tôi phải làm cho mấy người đẹp mặt, đợi Long Đào tới rồi, tôi phải bắt mấy người quỳ xuống dưới chân tôi...”

............

Phòng họp của Tập đoàn Thiên Bách.

“Còn ai chưa tới?”

Vương Tú Vân nhìn một vòng.

“Kim Liên đang ở bãi đỗ xe, chắc sắp lên rồi!”

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng họp mở ra.

Bạch Kim Liên tức giận bước vào, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Diệp Chi đang ngồi bên cạnh Vương Tú Vân, sau đó cô ta ngồi xuống cạnh Bạch Liên Sơn.

“Kim Liên, sao em lên muộn vậy? Xem em tức giận kìa, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lửa giận trong Bạch Kim Liên lại bùng lên, cô ta lạnh lùng nhìn Bạch Diệp Chi đang ngồi tại chỗ, nghiêm túc xem tài liệu, rồi cô ta thấp giọng nói: “Anh, anh biết vừa nãy em gặp ai ở bãi đậu xe dưới tầng hầm không?”

“Em gặp Trần Minh Triết, anh ta còn lại một chiếc xe Porsche, nhất định là Bạch Diệp Chi ăn chặn tiền công ty để mua rồi!”

Bạch Liên Sơn vừa nghe thấy thế, trong lòng lập tức dấy lên một trận ganh ghét.

“Hừ, chẳng trách, hôm qua anh còn nghe nói bà Chu Minh Phượng kia cầm hơn một triệu đi đầu tư nữa, hơn nữa nhà bọn họ còn mua một căn dinh thự ở ngay Kim Vực Hương Giang trong lần mở bán thứ năm nữa.”

“Cái gì?”

Nghe thấy chuyện này, Bạch Kim Liên suýt đứng bật dậy rồi.

Biệt thự lớn, xe sang chảnh, trong lòng Bạch Kim Liên cảm thấy bất công, hằn học nhìn Bạch Diệp Chi đang nghiêm túc ngồi bên kia, trong lòng càng căm hận cô đến tận xương tủy.

Ngay lúc này, trong lòng Bạch Kim Liên hoàn toàn bị sự ganh ghét đố kỵ bao phủ rồi. Cô ta vô cùng muốn Tiết Long Đào của nhà họ Tiết ở Du Thành đến gặp mình ngay khi anh ta vừa đến Tân Thành, như vậy, cô ta mới có thể dựa vào người chồng sắp cưới này, di Bạch Diệp Chi dưới gót chân.

“A....”

Càng nghĩ, Bạch Kim Liên càng không chịu đựng được, cô ta bỗng hét lên một tiếng.

Đột nhiên, toàn bộ người trong phòng họp đều nhìn cô ta.

Đến cả Bạch Liên Sơn ngồi bên cũng ngơ ngác, em gái mình bị sao thế?

“Kim Liên, cháu làm trò gì vậy?”

Vương Tú Vân nhíu chặt mày, vốn dĩ tâm trạng của bà ta ngày hôm nay rất vui vẻ, bởi vì vừa rồi Bạch Diệp Chi mới nói với bà ta rằng công ty Rượu Thanh Tuyền đã bàn bạc thành công một số hạng mục hợp tác với Tập đoàn Thẩm Thị rồi. Hơn nữa, giám đốc Ninh của Tập đoàn Thẩm Thị còn đích thân ra mặt để hợp tác với Diệp Chi trong việc thu mua công ty Rượu Bá Vương.

Dù là đối với Tập đoàn Thiên Bách hay công ty Rượu Thanh Tuyền, chuyện này chỉ có lợi chứ không hại. Thậm chí, Tập đoàn Thiên Bách có thể thừa dịp hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên và Tập đoàn Thẩm Thị để vươn lên, vượt ra khỏi Tân Thành cũng chưa biết chừng.

“Bà... dựa vào đâu...”

“Bà có biết Bạch Diệp Chi ăn chặn tiền của công ty để hưởng thụ một mình không!”

Lúc này, Bạch Kim Liên không lo nghĩ nhiều nữa, mở miệng nói thẳng. Vừa nghĩ tới bộ dạng coi thường mình của Trần Minh Triết sáng này, cộng thêm cái dáng vẻ giả vờ nghiêm túc xem tài liệu của Bạch Diệp Chi lúc này, còn việc bà nội cứ liên tục nhắc tới Diệp Chi, Bạch Kim Liên thực không chịu nổi thêm được.

Rõ ràng Bạch Kim Liên này mới là hy vọng của gia tộc và tập đoàn, rõ ràng chỉ có cô ta mới có thể giải quyết được nguy cơ của tập đoàn.

Người có hôn ước với nhà họ Tiết ở Du Thành là cô ta chứ không phải Bạch Diệp Chi.

Bạch Diệp Chi dựa vào đâu mà tỏ vẻ thanh cao trước mặt cô ta.

“Kim Liên, đừng có làm loạn! Hiện giờ Diệp Chi đã bàn bạc thành công giai đoạn hợp tác đầu tiên với Tập đoàn Thẩm Thị rồi, công ty Rượu Bá Vương đã bị chúng ta và Tập đoàn Thẩm Thị thu mua rồi”.

“Cái gì? Không thể nào... Sao vậy được chứ. Bà, bà không được để lời nói một phía của Bạch Diệp Chi lừa đâu. Bà, bà có biết Bạch Diệp Chi không chỉ dùng tiền của công ty mua chiếc Porsche kiểu mới nhất mà còn mua nhà ở Kim Vực Hương Giang không?”

Hả?

Nghe thấy lời của Bạch Kim Liên, mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc vô cùng.

“Kim Liên...”

Vương Tú Vân bỗng có chút không vui.

“Bà, chuyện cháu nói đều là sự thật, dưới hầm để xe của công ty chúng ta có một chiếc Porsche mới tinh, còn chưa có biển số nữa. Và lại, chuyện mua biệt thự cũng là thật, không tin, bà hỏi anh cháu xem...”

Lúc này, vẻ mặt của Bạch Kim Liên tràn đầy tự tin.

Nghe thấy vậy, Bạch Liên Sơn vội vã gật đầu, nói: “Bà nội, đúng là thế ạ, căn dinh thự mở bán đợt năm ở Kim Vực Hương Giang, dinh thự có vườn giá tầm ba, bốn chục triệu, được gia đình Bạch Diệp Chi mua”.

Lúc nghe thấy lời này, Vương Tú Vân cũng có chút kinh ngạc, bà ta quay sang nhìn về phía Bạch Diệp Chi và Bạch Dũng Quang.

“Diệp Chi, chuyện này là thật sao?”

Bạch Diệp Chi gật đầu.

“Là thật nhưng cháu không ăn chặn một đồng nào của tập đoàn. Chuyện này thì bên kế toán có thể kiểm tra”.

“Kế toán? Hơ, Bạch Diệp Chi, chị đừng giả vờ nữa. Phòng kế toán không phải bị chị nắm trong tay rồi sao sao? Mỗi một khoản tiền của công ty đều cần chị ký tên, tiền đều nằm trong tay chị hết mà. Chị bày trò gì, mọi người chúng tôi sao biết được! Đúng không, các vị...”

Bạch Kim Liên ăn nói rõ ràng giống như cô ta tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, chính mắt nhìn thấy Bạch Diệp Chi ăn chặn tiền của công ty vậy.

“Hơn nữa, đừng nghĩ tôi không biết mấy trò vặt của chị, đều là phụ nữ với nhau, chị cho rằng có thể giấu được tôi sao?”

Bạch Kim Liên nói chuyện như thể Bạch Diệp Chi đã làm thật vậy.

Mọi người ngồi trong phòng họp đều hướng ánh mắt về phía Bạch Diệp Chi, dường như đang đợi một câu trả lời từ cô.

“Không sai, gia đình chúng tôi mới mua nhà mới, cũng mua cả xe nhưng chúng tôi không hề dùng một đồng tiền nào của công ty. Số tiền ấy đều do Minh Triết bỏ ra. Không tin thì mọi sổ sách của công ty đều ở đây, hoan nghênh mọi người kiểm toán”

“Phụt....”

Nghe thấy vậy, Bạch Kim Liên không kìm được mà cười thành tiếng.

“Bạch Diệp Chi, chị đang làm trò cười sao? Chị nói biệt thự với xe xịn đều là do tên bất tài vô dụng nhà chị mua? Ha ha ha...”