Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 153: Làm một đứa con ngoan biết vâng lời




Chu Minh Phượng lắc đầu, nhưng gương mặt lại có vẻ hơi tức giận.

“Mà là… trong chiếc thẻ này không phải có một triệu đâu, mà nhiều hơn…”

Thật ra, dù Bạch Diệp Chi đã biết người bạn học thần bí ở công ty Rượu Thục Xuyên của Trần Minh Triết cho anh một chiếc thẻ ngân hàng, nhưng trong thẻ có cụ thể bao nhiêu tiền thì cô cũng không rõ. Lúc đó, Trần Minh Triết nói với cô trong thẻ có bốn mươi triệu. Nhưng Bạch Diệp Chi thấy có lẽ trong thẻ cũng không còn bao nhiêu tiền, vì Trần Minh Triết đã tốn hơn ba mươi triệu để mua căn dinh thự ở Kim Vực Hương Giang rồi. Ngoài ra vì giữ thể diện cho cô trên thương trường, anh đã quẹt hai trăm nghìn, sau đó còn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật xa hoa cho cô ở trang viên Sâm Lâm nữa.

Bạch Diệp Chi nghĩ tiêu xài như vậy thì chiếc thẻ đã hết tiền rồi.

Chu Minh Phượng vẫn lắc đầu.

“Chuyện đó…”

Nhìn vẻ mặt không giống như đang giả vờ của con gái mình, Chu Minh Phượng lập tức nắm chiếc thẻ đó trong tay, rồi nói: “Diệp Chi, lần này nhất định con phải nghe lời mẹ, rõ chưa?”

“Mẹ, rốt cuộc lại sao nữa vậy?”

Bạch Diệp Chi chẳng hiểu ra làm sao, hôm nay, mẹ cô thật sự rất lạ.

“Con trả lời mẹ trước đi, có nghe lời mẹ không?”

Chu Minh Phượng nhìn Bạch Diệp Chi một cách nghiêm túc, sau đó hỏi nghiêm chỉnh.

“Con có, lúc nào con chẳng nghe lời mẹ. Chỉ cần mẹ không làm gì sai, không vi phạm pháp luật, mà chỉ muốn tốt cho gia đình thì con nghe mẹ hết”.

Thấy Bạch Diệp Chi có thái độ như vậy, Chu Minh Phượng lập tức gật đầu, sau đó mới kéo Bạch Diệp Chi ngồi xuống sofa, rồi sầm mặt nói: “Diệp Chi, mẹ nói cho con biết nhé Trần Minh Triết là một thằng lừa đảo”.

Hả?

Nghe thấy vậy, Bạch Diệp Chi như không kịp phản ứng.

“Mẹ, mẹ lại định làm gì thế…”

Nghe mẹ mình nói vậy, Bạch Diệp Chi biết ngay là mẹ mình lại định gây phiền phức cho Trần Minh Triết. Trong lòng cô lập tức dâng lửa giận, cô thật sự không hiểu tại sao đến bây giờ, mẹ cô vẫn cứ hay gây sự với anh như thế.

“Con gái ngoan của mẹ, mẹ có định làm gì đâu. Mẹ hỏi nhớ, con có biết trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền không?”

“Bao nhiêu ạ?”

Bạch Diệp Chi cảm thấy rất hiếu kỳ với vấn đề này, dẫu sao trước kia, cô cũng đã thấy Trần Minh Triết lấy thẻ ra đưa cho mình. Nhưng lúc ấy, cô lại không nhận, cho nên cô hoàn toàn không biết bên trong có bao nhiêu tiền.

“Một triệu… có một triệu thôi!”

“Thì đúng rồi còn gì? Lúc Minh Triết đưa chiếc thẻ này cho mẹ cũng đã nói rõ là trong thẻ chỉ còn một triệu mà!”

Nghe thấy vậy, Chu Minh Phượng khẽ lắc đầu, sau đó nhìn con gái mình rồi hỏi dò: “Trần Minh Triết này tưởng là mình thông minh, đưa chiếc thẻ có một triệu cho mẹ để mẹ không gây sự với nó nữa. Nhưng nó đâu biết là một khi mẹ đã tính toán thì nhất định sẽ tra cho rõ ngọn ngành”.

“Mẹ, có phải hàng ngày mẹ rảnh rỗi lắm không…”

Khi nói chuyện với mẹ mình, đương nhiên Bạch Diệp Chi không phải câu nệ gì cả. Hơn nữa càng nghe, cô càng thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề. Dẫu sao có nói thế nào thì số tiền này cũng vốn thuộc về Trần Minh Triết, ngoài ra trong chiếc thẻ mà bạn học của Trần Minh Triết cho anh có rất nhiều tiền, có rất nhiều vấn đề bên trong mà Bạch Diệp Chi vẫn chưa làm rõ được. Thế mà bây giờ, mẹ và em gái cô lại bắt đầu có ý đồ với số tiền này, thế coi sao được chứ?

“Đúng rồi, cả nhà ai cũng đi làm, chỉ có một mình mẹ ăn không ngồi rồi. Nhưng mẹ nói cho con biết chắc chắn Trần Minh Triết có vấn đề. Trước kia, mẹ từng nghĩ sao tự nhiên nó như biến thành người khác trong nhà mình, cuối cùng thì bây giờ cũng rõ rồi”.

Hôm nay, sau khi bà ta và Bạch Tuyết đến ngân hàng để tra lịch sử giao dịch của chiếc thẻ này, bà ta càng cảm thấy Trần Minh Triết này đang che giấu một chuyện bí mật gì đó hơn.

Hơn nữa lại có con gái út ở bên cạnh phân tích, chẳng mấy chốc, bà ta đã hiểu rõ hết mọi thắc mắc bấy lâu nay. Ngoài ra, Bạch Tuyết còn nói cho bà ta biết người bạn học đó của Trần Minh Triết là lãnh đạo cấp cao và là một cổ đông lớn của công ty Rượu Thục Xuyên. Nên chắc chắn người đó có rất nhiều tiền, nếu hai người đã là bạn thân của nhau thì chắc hẳn người đó sẽ cho Trần Minh Triết không ít tiền.

Một triệu này chỉ là số tiền Trần Minh Triết giữ tạm trong thẻ phòng lúc cần đến thôi.

Liên hệ với sự thay đổi mấy ngày qua của Trần Minh Triết, Chu Minh Phượng càng chắc chắn với phân tích của mình hơn.

“Nhất định là sau khi người bạn học này cho Trần Minh Triết một khoản tiền, nó đã bắt đầu lâng lâng. Con thử nghĩ mà xem, ba năm nay nó ở nhà mình, chúng ta không hề biết trước kia nó làm gì, mà nó cũng không nói. Nó ở trong nhà mình mà chẳng có chút cảm giác tồn tại nào, còn là đối tượng cho người trong gia tộc cười nhạo. Con nói xem một khi một người như thế có tiền, chắc chắn sẽ có thay đổi trong suy nghĩ. Con xem trước đó, nó còn dám nổi cáu với mẹ ở nhà, rồi làm hỏng túi của mẹ nữa. Không những thế, hôm ở dinh thự, con không thấy dáng vẻ như hung thần ác sát của nó đâu”.

“Mẹ…”

Bạch Diệp Chi định lên tiếng, nhưng đã bị Chu Minh Phượng cắt lời.

“Mẹ nói mà con cứ không tin, con biết Lý Thiên Hào rồi đúng không, cậu ta bị Trần Minh Triết đánh gãy chân đấy! Con nói xem, nhỡ ngày nào đó nó nổi điên lên trong nhà mình… vì nó có tiền thì sao? Cho nên Diệp Chi à, con nhất định phải nhìn nhận rõ ràng. Một là bây giờ, con phối hợp với mẹ để bắt nó nôn hết chỗ tiền còn lại ra. Hai là con ly hôn với nó ngay. Mẹ hỏi thật… sống với một người đàn ông không rõ lai lịch như vậy, con không sợ à?”

“Mẹ… mẹ nghĩ nhiều quá rồi đấy, Minh Triết không phải là hạng người đó đâu!”

Bạch Diệp Chi đã hoàn toàn bó tay với cách suy nghĩ của mẹ mình.

“Chuyện này biết thế nào được! Hôm nay, mẹ với Bạch Tuyết vừa đến ngân hàng để tra cứu lịch sử giao dịch của chiếc thẻ này. Con đoán xem kết quả thế nào! Chiếc thẻ này mới được mở cách đây không lâu, hơn nữa, số tiền một triệu này cũng mới được chuyển vào từ mấy hôm trước. Điều này chứng tỏ điều gì… Chứng tỏ là Trần Minh Triết vẫn còn tiền, hơn nữa chắc chắn không ít”.

“Haizz, Diệp Chi, con nói thật cho mẹ biết đi, con có biết trong chiếc thẻ này của Trần Minh Triết có tất cả bao nhiêu tiền không?”

Bạch Diệp Chi lắc đầu.

“Mẹ nói cho con biết, tối nay nhất định mẹ sẽ bắt nó giao nộp thẻ. Kiểu gì nó cũng biết mẹ sẽ làm vậy, nên mới làm trước chiếc thẻ có một triệu này, sau đó đưa cho mẹ”.

“Mẹ… Haizz…”

Bạch Diệp Chi đột nhiên thấy hơi cạn lời.

“Diệp Chi, con phải nghe mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Không phải trước kia, con luôn nghe lời mẹ nhất sao? Mẹ không hại con đâu. Ngay từ đầu, chúng ta đã không biết Trần Minh Triết này có gốc gác như thế nào, hơn nữa nó còn từ Yên Kinh tới, khéo khi còn phạm tội gì đó ấy chứ. Cho nên, bây giờ tự dưng nó có nhiều tiền là chuyện rất không bình thường!”

Chu Minh Phượng phân tích như đúng rồi…

“Mẹ, mẹ không gây sự với Minh Triết thì không chịu được ạ? Mẹ nói xem, ba năm nay, anh ấy đã làm bao nhiêu việc cho nhà mình mà có một lời than vãn nào không? Mẹ nói muốn mua nhà ở Kim Vực Hương Giang, anh ấy lập tức bỏ tiền ra mua hẳn một căn dinh thự cho mẹ, thế mà mẹ còn muốn sao nữa?”

“Diệp Chi, mẹ phát hiện bây giờ sao con cứ làm trái lời mẹ thế hả? Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy! Cho nên nhất định con phải nghe mẹ, không thể không đề phòng. Với lại, mẹ cho con hay một khi đàn ông có tiền thì kiểu gì cũng học các thói hư tật xấu. Con nhìn bố con ấy, ở nhà cực kỳ nghe lời mẹ luôn, đó cũng là vì quyền nắm giữ tài chính trong nhà đều nằm trong tay mẹ cả. Dù mẹ không tiêu tiền, nhưng làm bất cứ việc gì, bố con cũng nói và bàn bạc với mẹ”.

“Thật lòng mà nói, mẹ chẳng coi cái thằng Trần Minh Triết này ra gì cả, con phải biết là từ nhỏ, con đã là niềm kiêu hãnh của mẹ…”

“Mẹ, mẹ lại thế nữa rồi… Con đang bận, con đi đây!”

Bây giờ, Bạch Diệp Chi thật sự bị mẹ mình nói đến mức phát điên rồi. Trước kia, cô không hề nhận ra mẹ mình lại là một người vô lý và lắm nghi ngờ như vậy, bây giờ thì cô được thấy rồi.

“Diệp Chi… Diệp Chi…”

“Mẹ, có chuyện gì thì để lúc con rảnh rồi nói sau đi ạ!”

Nói rồi, Bạch Diệp Chi đứng dậy, đi ra ngoài.

Lúc này, Chu Minh Phượng lập tức đứng dậy đuổi theo, nhưng Bạch Diệp Chi đã rời đi nhanh như một cơn gió.

“Hừ…”

“Trần Minh Triết, đừng tưởng mình có tiền rồi thì sẽ trở mặt với tôi. Dù gì thì Chu Minh Phượng tôi mới là người đứng tên căn dinh thự này. Cậu muốn ở cùng con gái tôi chứ gì, tôi không tin không moi sạch được hết tiền trên người cậu!”

Vừa nghĩ mình đột nhiên có một triệu, Chu Minh Phượng lập tức hớn hở. Lúc trước, bà ta cùng vài bà bạn cũng học khiêu vũ đã thích một công ty đầu tư tên là “Hoàn Quan”. Đó là một công ty bỏ ít vốn nhưng có lợi nhuận cao, hơn nữa còn ít nguy hiểm.

Lúc đó, bọn họ đều đầu từ vào đó mấy chục nghìn, vài hôm sau đã lãi gấp đôi. Không chỉ nhận về tiền vốn, mà số tiền còn tăng thành mấy trăm nghìn.

Bấy giờ, Chu Minh Phượng chỉ có mấy nghìn, mà đầu tư vào đó cũng kiếm được mười nghìn.

Bây giờ, bà ta nghĩ mình đang có hơn một triệu, nếu đầu tư vào đó, chẳng phải sẽ kiếm được mấy triệu hay sao!

Vừa nghĩ đến đó, trong mắt Chu Minh Phượng đã toàn là hình những tờ tiền.

“Hừ, chờ lần này mình kiếm được nhiều tiền rồi, xem bọn họ có ai còn dám nói mình cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi nữa không!”

Bà ta tự lẩm bẩm một câu, sau đó xách chiếc túi hơn ba mươi nghìn của mình lên, đi ra ngoài…