Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 122: Minh Triết, chúng ta sinh một đứa con đi




Hả?

Lúc nhìn thấy túi giấy tinh xảo mà Trần Minh Triết đặt lên bàn, ba người đều hơi kinh ngạc.

Nhất là khi nghe thấy những lời Trần Minh Triết nói lúc trước, ánh mắt ba người đều nhìn về phía túi giấy tinh xảo đó, đây thật sự là túi giấy tinh xảo được đặt riêng, trên đó còn in tòa biệt thự hoa viên lớn ở Kim Vực Hương Giang.

“Ha ha, Trần Minh Triết, có phải cậu cảm thấy Diệp Chi luôn che chở cho cậu, nên cậu có thể diễu võ dương oai trước mặt tôi đúng không? Cậu còn nói gì mà căn biệt thự nổi bật nhất ở Kim Vực Hương Giang đã sắp trang trí xong rồi, chỉ đợi mang vật dụng vào, nói cứ như thật vậy!”

“Chỉ dựa vào cậu? Trần Minh Triết tôi đã nói với cậu rồi, nếu cậu có thể mua được nhà, đừng nói gì mà biệt thự nổi bật nhất, cho dù là tòa nhà bình thường ở Kim Vực Hương Giang, thì sau này tôi sẽ không nói tới vấn đề này với cậu và Diệp Chi nữa, hơn nữa tôi sẽ coi cậu như một thần tài, cậu chính là ông lớn trong căn nhà này... Nhưng một tên vô tích sự như cậu thì được gì...”

“Mẹ, trong này thật sự có sơ đồ nhà và hợp đồng mua nhà, còn có một chùm chìa khóa nữa...”

Nhân lúc Chu Minh Phượng còn chưa nói xong, Bạch Tuyết đã mở chiếc túi tinh xảo đó ra rồi.

Lúc mở ra, cô ta lập tức nhìn thấy trong đó có một bản hợp đồng và một sơ đồ nhà...

Hả?

Lúc này Chu Minh Phượng cũng kinh ngạc nhìn chùm chìa khóa lớn trong tay con gái mình.

Bà ta lập tức cầm sơ đồ căn nhà đó lên xem thử, chính là căn biệt thự nổi bật nhất ở Kim Vực Hương Giang tối hôm đó bà ta tùy ý chỉ vào. Mặc dù bà ta không dám mơ tưởng tới căn biệt thự này, cũng chưa được tham quan thật, nhưng hình ảnh hiệu quả thiết kế trang trí tinh xảo trong đại sảnh của phòng bán hàng chính là căn biệt thực nổi bật độc lập được bao bọc bởi nhiều hoa viên này.

“Chuyện này...”

Khi nhìn thấy trên bản hợp đồng này viết tên Trần Minh Triết, khuôn mặt Chu Minh Phượng đầy vẻ không dám tin.

“Mẹ, hôm đó mẹ đã nói rồi, chỉ cần con có thể mua được căn biệt thự này, mẹ sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn của con và Diệp Chi nữa, mẹ phải thực hiện lời hứa của mình chứ?”

Thấy vẻ mặt không dám tin của mẹ vợ mình, Trần Minh Triết chỉ cười nhạt nói.

Lúc này Bạch Tuyết thì trầm mặt nói: “Mẹ, chắc chắn Trần Minh Triết cố ý làm giả cái này để lừa chúng ta, hơn nữa chắc chắn chị cũng bị anh ta lừa rồi”.

“Mẹ nghĩ thử xem, căn biệt thự này bao nhiêu tiền, hơn nữa căn biệt thự nổi bật nhất ở Kim Vực Hương Giang không phải có tiền là có thể mua được, cho dù là người có thân phận như Hoàng Quốc Đào cũng chưa chắc đã có thể mua được, đừng nói là anh ta. Chắc chắn anh ta đã làm giả, mấy thứ này, tùy tiện vào một tiệm in nào đó là có thể làm ra được, hơn nữa chỗ làm chìa khóa giả thì đầy rẫy ngoài kia cơ mà?”

Bạch Tuyết càng nói càng cảm thấy chắc chắn, bởi vì lúc này rõ ràng sắc mặt Trần Minh Triết rất ảm đạm.

Chu Minh Phương cũng nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Minh Triết.

Mới đầu bà ta nhìn thấy Trần Minh Triết nói với vẻ mặt nghiêm túc thì trong lòng vẫn đang nghĩ Trần Minh Triết lợi hại đến thế sao, hơn nữa khi nhìn thấy hợp đồng và chìa khóa trong túi giấy, trong lòng bà ta càng cảm thấy ngờ vực.

Thầm nghĩ ngày thường Trần Minh Triết ăn cơm cũng phải dựa vào căn nhà này, là một tên trai bao được Diệp Chi bao nuôi, sao có thể mua được biệt thự nổi bật nhất với giá chục triệu trong chốc lát chứ?

Vừa nghe con gái nói thế, lại thấy Trần Minh Triết đang từ từ cúi đầu xuống, bà ta liền biết hóa ra tên Trần Minh Triết đang lừa mình.

“Trần Minh Triết, cậu nói thật đi, có phải mấy thứ này đều do cậu làm giả đúng không?”

Sắc mặt Chu Minh Phượng cực kỳ thâm trầm, ánh mắt đó như hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Minh Triết vậy.

Bạch Dũng Quang ngồi bên cạnh cũng cầm bản hợp đồng này lên xem, nhưng ông ấy còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tuyết đã bổ thêm một đao nữa.

“Mẹ, mẹ nhìn dáng vẻ của anh ta thì biết. Tên vô tích sự này đang lừa chúng ta, nếu anh ta có nhiều tiền mua biệt thự nổi bật nhất Kim Vực Hương Giang như vậy, anh ta còn đứng ở đây sao?”

“Hừ! Trần Minh Triết, anh chính là tên lừa đảo!”

Bạch Tuyết ném thẳng chùm chìa khóa đó xuống bàn trà, sau đó hừ lạnh nói.

“Trần Minh Triết, có phải cậu đang trêu tức tôi không?”

Sắc mặt Chu Minh Phượng thâm trầm đến mức đáng sợ, bà ta không ngờ tên vô tích sự như Trần Minh Triết lại ngày càng to gan, dám đứng trước mặt bà ta trợn mắt nói dối, biến bà ta thành trò cười cho thiên hạ.

“Mẹ, mẹ có tin hay không thì tùy mẹ, dù sao thì lúc trước mẹ nói mẹ muốn căn biệt thự đó, bây giờ con đã mua cho mẹ rồi, nếu mẹ không tin thì ngày mai mẹ có thể tự đi xem thử...”

Nói xong Trần Minh Triết định xoay người đi vào phòng.

Anh thật sự không còn gì để nói, bà mẹ vợ và cô em vợ này của mình quá không tin tưởng mình rồi đó.

Nhưng vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Minh Triết cũng thoải mái hơn rất nhiều, dù sao thì trước đây mình luôn mang dáng vẻ tầm thường, lúc nào cũng ở nhà nhàn rỗi, đùng một phát lại đi mua biệt thự nổi bật nhất, bọn họ không tin cũng là chuyện thường tình.

Nhưng Trần Minh Triết không muốn dây dưa nhiều về vấn đề này, sự thật như thế nào, chỉ cần đợi tới khi mẹ vợ nhìn thấy căn biệt thự nổi bật nhất ở Kim Vực Hương Giang trang trí xong thì tự khắc sẽ rõ.

“Cậu đứng lại đó cho tôi!”

“Trần Minh Triết, ai cho cậu vào phòng Diệp Chi, cậu mau cút ra ngoài cho tôi, nếu cậu đã mua được biệt thự rồi, vậy cậu tới đó ở đi, đừng ở nhờ nhà chúng tôi nữa!”

Chu Minh Phượng phát hiện ra thái độ của Trần Minh Triết đối với mình ngày càng không tốt, bây giờ gần như đã mất hết kiên nhẫn rồi.

Trần Minh Triết xoay người nhìn Chu Minh Phượng đã đứng lên, anh nói: “Mẹ, con thật sự không lừa mẹ, ngày mai mẹ và bố cứ đi xem thì biết, đó chính là căn biệt thự nổi bật nhất mà trước đây mẹ từng chỉ, mấy ngày trước con và Diệp Chi đã tới xem thử rồi, nếu mẹ không tin thì mẹ có thể đi hỏi Diệp Chi”.

Đúng lúc này Bạch Diệp Chi cũng nghe thấy giọng nói tức giận của mẹ mình, cho nên cô lập tức mở cửa đi ra ngoài.

“Mẹ, là thật đó, mẹ không tin Minh Triết thì cũng phải tin con chứ? Ngay ngày hôm qua, con và Minh Triết đã đi tới đó xem bọn họ trang trí thế nào rồi, còn đặt mua một đống vật dụng, có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt sẽ mang tới”.

“Chị, rốt cuộc tên vô tích sự này đã cho chị uống thuốc mê gì vậy, sao chị có thể theo anh ta lừa gạt bố mẹ chứ?”

“Chị gạt mẹ thế này vui lắm à?”

Lúc này Bạch Tuyết cũng tức giận nhìn chị gái mình.

Bạch Diệp Chi lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết.

“Chị còn chưa tính sổ với em chuyện hồi sáng đấy, Minh Triết là anh rể em, chứ không phải vô tích sự gì! Sau này em còn nói lung tung nữa thì cẩn thận chị vả miệng em đấy...”

Cô vừa nói vừa giơ tay lên.

Bạch Tuyết lập tức trốn ra sau lưng Chu Minh Phượng, lúc này Chu Minh Phượng cũng lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.

“Bạch Diệp Chi, chị có còn là con gái mẹ không, sao chị có thể giúp người ngoài nói dối như vậy, hơn nữa chị còn chê hôm qua mẹ chưa đủ mất mặt à?”

“Mẹ... sao con nói gì mẹ cũng không nghĩ thông thế?”

“Mẹ có tin hay không thì tùy mẹ, dù sao thì chìa khóa ở đó, mẹ cứ đi xem thì biết”.

Nói xong cô kéo thẳng Trần Minh Triết vào phòng, sau đó dứt khoát khóa trái cửa.

“Này này này... đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, tức quá đi mất... Tiểu Tuyết, nếu sau này con cũng giống như chị con thì đừng trách mẹ đánh gãy chân con!”

Lúc này Bạch Dũng Quang mới xem xong bản hợp đồng rồi đặt xuống bàn trà.

Ông ấy thở dài thườn thượt.

Nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc, có lẽ Chu Minh Phượng và Bạch Tuyết hơi xa lạ với hợp đồng, nhưng Bạch Dũng Quang thì không hề xa lạ gì, hơn nữa trên bản hợp đồng này có con dấu Địa ốc Thẩm Thị, căn biệt thự nổi bật nhất này không phải có giá mười triệu, mà là ba mươi triệu. Tất nhiên đã tính cả phần trang trí, hơn nữa còn tặng một chiếc Porsche, lúc giao nhà sẽ đậu nó dưới hầm đỗ xe.

Lúc này Bạch Dũng Quang không khỏi liếc nhìn đồng hồ Longines mà mình đeo trên cổ tay.

Trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.

“Ông thở dài cái gì, lúc này Trần Minh Triết và con gái kết hợp nhau lừa gạt tôi, sao ông không nói câu gì vậy, ông bị điếc hay bị câm thế?”

Lúc này Chu Minh Phượng một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể trút giận lên người Bạch Dũng Quang.

“Tôi nói bà ấy, suốt ngày chỉ nghe phong phanh bên ngoài rồi cho là thật, cả con nữa đấy Tiểu Tuyết”.

“Bố, bố bị gì thế...”

Bạch Dũng Quang nhìn hai người phụ nữ, không khỏi lắc đầu nói: “Ngộ nhỡ những gì Minh Triết nói là thật thì sao? Nó thật sự mua được biệt thự nổi bật nhất ở Kim Vực Hương Giang thì sao?”

“Cậu ta sao? Tôi khinh...”

“Đúng đó bố, hôm nay bố bị gì thế, sao bố luôn nói đỡ cho tên vô tích sự kia thế?”

“Tiểu Tuyết, đừng nghe lời bố con, cho dù là thật hay giả thì ngày mai chúng ta cứ tới đó xem. Nếu là thật thì chúng ta tạm thời bỏ qua cho thằng vô tích sự này một lần, còn nếu là giả, lần này mặc kệ hai đứa nó thế nào mẹ cũng phải kéo chúng nó đi ly hôn ngay lập tức! Mẹ không tin Chu Minh Phượng mẹ không trị được một tên Trần Minh Triết!”

Trong mắt Chu Minh Phượng lóe lên tia tức giận.

“Mẹ, chúng ta thật sự đi tới đó sao? Tên vô tích sự Trần Minh Triết đó đang lừa chúng ta đấy, nếu chúng ta đi tới đó, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao...”

“Mất mặt, mẹ muốn xem thử rốt cuộc Diệp Chi có đang lừa dối mẹ không, nếu Diệp Chi cùng Trần Minh Triết lừa gạt mẹ, chắc chắn mẹ sẽ về nhà dạy dỗ chị con một trận, đừng tưởng rằng trưởng thành rồi thì mẹ không thể đánh đòn như hồi còn bé. Mẹ là mẹ của các con, nếu các con dám lừa mẹ, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ hai con một trận!”

“Vậy ngộ nhỡ là thật, sau này mẹ có tới đó ở không?”

Bạch Dũng Quang cầm tờ báo mà lúc nãy vẫn chưa xem hết lên, tiếp tục đọc.

“Thật sao? Mẹ còn sợ cậu ta nói thật này, nếu là thật mẹ thà ở nơi nhỏ bé này chết già, cũng không muốn tới ở nhà tên vô tích sự đó. Hừ!”

...

Ánh trăng như nước.

Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi đang tựa lưng vào nhau ngủ, mặc dù đã tắt đèn, nhưng hai người đều mở mắt.

Bạch Diệp Chi từ từ xoay người lại.

“Minh Triết, mẹ em...”

Tất nhiên Trần Minh Triết biết Bạch Diệp Chi muốn nói điều gì, cho nên anh cũng từ từ xoay người lại, sau đó cười nói: “Không sao, anh không để tâm đến mấy chuyện đó, em cũng biết điều đó mà”.

“Nhưng em để tâm. Minh Triết, em không muốn anh bị người khác nói xấu, anh có biết như vậy sẽ làm tim em rất khó chịu không?”

Trần Minh Triết từ từ vươn tay ôm lấy Bạch Diệp Chi, rồi khẽ nói: “Cô vợ ngốc à, chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ không để tâm đến mấy chuyện khác. Dù mẹ hơi vô lý, nhưng thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là mẹ hơi nói năng chua ngoa thôi, em cứ nghe rồi đừng để trong lòng là được”.

Trong lúc Trần Minh Triết đang nói, đột nhiên Bạch Diệp Chi lật người ngồi lên bụng Trần Minh Triết.

“Diệp Chi, em...”

Hành động này phải nói là cực kỳ kinh diễm, làm đầu óc Trần Minh Triết lập tức trở nên trống rỗng.

Bạch Diệp Chi vốn đã xinh đẹp, trên người lại mặc bộ váy ngủ bằng tơ lụa, càng làm vóc dáng của cô trở nên mê hoặc dưới ánh trăng.

Cộng thêm hành động làm người khác suy nghĩ viển vông này...

Lúc này tim Bạch Diệp Chi cũng đập rất nhanh, cô chỉ cảm thấy máu huyết cả người mình bắt đầu sôi trào, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ bừng, cô thấy người trước mặt cũng hơi đỏ mặt, cô khẽ nằm nhoài lên thân hình cứng nhắc không hề nhúc nhích của Trần Minh Triết, sau đó ghé sát vào tai anh, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy:

“Minh Triết, chúng ta sinh một đứa con đi..”

...