Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chương 46




Gương mặt vốn vẫn đang tươi cười của Chu Linh sau khi nghe Dương Thành nói lập tức chìm xuống, tinh thần như chìm xuống đáy cốc.

Chu Linh không tin nhìn Dương Thành thật lâu như muốn xác định mức độ chân thật trong lời nói của anh, nhìn mãi thấy anh vẫn không có phản ứng nào.

Chu Linh lập tức quay đầu khí thế đi ra ngoài, còn kèm theo một tiếng đóng cửa thật mạnh.

Dương Thành thấy Chu Linh rời khỏi, bất đắc dĩ thở dài. Sau đó lại tiếp tục xem tài liệu mà mình cưỡng ép trợ lý Trần mang đến.

Xem một lúc Dương Thành cảm thấy hơi mệt, chuẩn bị nghỉ ngơi thì một tiếng gõ cửa vang lên. Dương Thành không quan tâm mở miệng.

- Vài đi.

Người vệ sỹ đi vào, cung kính nói.

- Tổng giám đốc, bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp ngài.

- Ai?

- Nữ diễn viên mới nổi Lưu Thi Nhã.

Dương Thành ngẫm nghĩ, xác định mình không quen người này. Vừa định nói không gặp thì một cô gái đã mở cửa bước vào.

Trên người Lưu Thi Nhã mặc một bộ váy trắng qua gối, kết hợp với trang điểm nhẹ, mái tóc dài uốn nhẹ nhàng. Nhìn có vẻ thanh thuần, ngây thơ, chọc người mến, chọc người thương tiếc.

Dương Thành lạnh mặt.

- Ra ngoài.

Lưu Thi Nhã không ngờ Dương Thành không nể mặt như thế trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài. Dù gì thì cô cũng là ngôi sao mới của ngành giải trí a.

Mắt thấy tên vệ sỹ bên cạnh chuẩn bị đẩy mình ra ngoài, cô ta lập tức tiến lên, nói ngay mục đích mình đến đây.

- Thật ra tôi đến đây là muốn xin lỗi ngài. Người hôm đó gây tai nạn là tôi.

- Thật sự xin lỗi.

Cùng lúc này, cô ta cúi người một góc 90 độ, coi như cũng đủ tiêu chuẩn. Đến khi đứng thẳng dậy, nước mắt đã đong đầy, cả khuôn mặt toát lên vẻ yếu đuối.

Dương Thành không có hứng nghe cô ta nói. Vẫn cùng một câu.

- Ra ngoài.

Lưu Thi Nhã cuống lên, làm đến như vậy rồi mà vẫn không được sao? Cố ép nước mắt chảy xuống.

- Thật sự hôm đó, mẹ tôi đang trong cơn nguy kịch, rất muốn gặp tôi nên...

Cô ta vừa nói đến đây thì nghe thấy tiếng mở cửa. Nghĩ chắc chỉ là bác sỹ hay y tá nên lại tiếp tục diễn, cô ta cũng chỉ có cái năng lực này thôi, không dùng thì rất là uổng nha.

Vừa định theo kịch bản diễn tiếp thì đã nghe thấy một gióng nói quen thuộc vang lên.

- Dương Thành... em quay lại rồi!

Chu Linh mặt mày tự nhiên, như quên luôn việc Dương Thành đuổi mình lúc trước, giơ cao túi trái cây mình vừa mua được, cười với anh.

Nhưng Dương Thành chỉ nhìn cô một lát, sau đó ánh mắt dừng trước một người khác trong phòng.

- Lưu tiểu thư! Mời ngồi.

Chu Linh nhìn bóng lưng người phía trước, cô thật không quen biết nhưng trong cơ thể không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác ghen ghét đối với người trước mặt này.

Vừa mới đi lên trước, cô đã nhận ra người này chính là nữ chính trong bộ phim cô vẫn hay xem. Vừa định chào hỏi, xin chữ kí thì cô ta đã lên tiếng trước.

- Chu Linh... Sao cô lại ở đây? Cô và Dương tổng quen biết nhau sao?

Chu Linh ngẩn ngơ, sao cô ấy biết mình nhỉ? À... không phải trước kia cơ thể này cũng đã từng làm diễn viên hay sao? Chỉ là không biết quan hệ giữa hai người tốt hay xấu đây.

Vì vậy cô cũng dừng lại ý định xin chữ kí của mình.

- Ừm, tôi là...

- Cô ấy là em gái của tôi.

Chu Linh ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Dương Thành. "Em gái anh!!! Em là vợ anh đấy". Chu Linh dùng khẩu hình miệng khẳng định lại với Dương Thành.

Rồi trong suốt quá trình, Chu Linh ngồi bên cạnh gọt hoa quả, lấy nước tiếp khách nghe hai người hăng say nói chuyện. Thỉnh thoảng định nói vào thì Dương Thành đã chặn lại.

Thật vất vả cô ta mới đi về. Chu Linh nghĩ từ nay không thần tượng cái mẹ gì nữa... chán ghét.

Lưu Thi Nhã vừa về xong, Dương Thành lập tức lạnh nhạt trở lại. Nhưng lần này anh cũng không đuổi Chu Linh đi, cứ để cô quanh quẩn khắp phòng bệnh.

Chu Linh sau một hồi bối rối, nhẫn nhịn, rốt cuộc hỏi ra vấn đề mình quan tâm.

- Dương Thành! Cô gái vừa rồi là ai vậy?

- Ừm... Người gây tai nạn... rồi bỏ trốn.

-...

Chu Linh khó tin nhìn Dương Thành, anh vậy mà không những tha cho cô ấy mà còn tiếp đãi như khách quý. Đây là anh bị làm sao vậy?

Dương Thành như hiểu được ánh mắt của cô, thản nhiên trả lời.

- Cô ấy xinh đẹp. Anh luyến tiếc.

- Nhưng mà...

Chu Linh còn chưa kịp nói tiếp, Dương Thành đã lên tiếng.

- Được rồi. Em thôi đi...

Dùng một lát rồi nói tiếp.

- Anh mệt rồi. Muốn ngủ.

Nói xong liền nhắm mắt lại, nằm yên ổn trên giường.

Chu Linh đứng ngẩn ra nhìn cái con người đang nhẹ nhàng nằm ở kia. Nói vậy khác gì nói cô nhỏ nhen, nhiều chuyện. Cô như vậy là vì ai chứ... Hừ...

Chu Linh hít một hơi, làm dịu cơn tức xuống. Đối với người khác thì tốt như vậy, đối với cô thì hoàn toàn ngược lại. Thấy gái đẹp là đổi thái độ ngay. Chu Linh nhìn trong gương, cô cũng đẹp lắm chứ...

Thôi được rồi... Nể tình anh đang bệnh, cô không đôi co nữa...