Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chương 20




Hơn 3 giờ chiều, sau khi xử lý hết đống giấy tờ trên bàn, Dương Thành nhanh chóng thu thập đồ đạc trở về.

Đi qua bàn thư kí, Dương Thành dừng lại.

- Hiểu Nhu, không còn việc gì nữa thì em cũng nghỉ sớm đi.

Sau đó cất bước đi đến thang máy riêng.

Khi Dương Thành về đến căn hộ của mình, thì Chu Linh đang ngủ trên ghế sô fa.

Dương Thành không tự chủ bước nhẹ lại, tiến gần đến trước mặt cô, rồi lại không tự chủ được ngắm nhìn gương mặt của cô.

Cô có một gương mặt trái xoan, da thịt trắng bóc, mềm mại như nhéo được ra nước. Đôi mắt nhắm lại như che đi được tất cả những toan tính ngày trước.

Dương Thành hài lòng gật đầu.

Ừm... có vẻ dễ thương hơn rồi đấy.

Trong bất chợt, Dương Thành không để ý thì đôi tay của anh đã chạm đến khuôn mặt của cô, đôi mắt anh tối lại nhìm chằm chằm đôi môi mềm mại kia. Dương Thành nuốt nước bọt dần dần tiến lại gần khuôn mặt cô.

Nhưng trong khoảnh khắc đó Chu Linh bất chợt mở đôi mắt ra nhìn thẳng vào Dương Thành.

Thấy Chu Linh nhìn mình như vậy, Dương Thành không khỏi nghĩ đến lời cô nói lúc trước. Chẳng lẽ bây giờ cô ấy đang nhìn được sao?

Dươnh Thành nghĩ vậy thì không làm động tác gì nữa, đôi tay ở trên má trái Chu Linh vẫn giữ nguyên ở đó, ngay cả hơi thở cũng đình chỉ, chờ đợi phản ứng của Chu Linh.

Chu Linh bây giờ vẫn còn ngái ngủ, cảm giác có người ở bên cạnh, cô nghĩ chắc là Dương Thành về rồi bèn lên tiếng.

- Dương Thành? Anh về rồi?

Dương Thành sau khi nghe câu hỏi dò của Chu Linh thì thở phào một hơi trong lòng.

Nếu Chu Linh bây giờ có thể nhìn thấy thì thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là khuôn mặt túng quẫn và hai tai đang đỏ lên của Dương Thành.

Dương Thành kiềm chế cảm xúc trong lòng, tay phải cũng rất nhanh rời đi không một dấu vết.

Ngồi thẳng người dậy, Dương Thành bâng quơ nói.

- Ừm... dậy đi. Tôi đưa cô đi khám.

Chu Linh ngồi dậy từ trên sô fa, hai tay dụi dụi mắt, gật đầu. Nhìn cô lúc này ngây thơ, vô hại như những đứa trẻ.

Dương Thành thấy vậy, mất tự nhiên quay đầu về hướng khác, nguyền rủa trong lòng một tiếng "Chết tiệt".

----------

Hạ Hiểu Nhu đang làm việc thì nghe thấy Dương Thành nhẹ nhàng nói chuyện với cô như vậy thì vui vẻ hồi lâu trong lòng. Rồi vị trí kia cũng sẽ là của cô ta thôi.

Nhưng cô ta lại lo lắng, mấy ngày hôm nay Dương Thành cũng hơi lạnh nhạt với cô ta rồi. Cô ta cũng không nghĩ nhiều, cô ta biết mấy ngày hôm nay tập đoàn có rất nhiều dự án, Dương Thành bận rộn là không thể tránh được.

Rồi cô ta lại nghĩ đến buổi trưa hôm nay. Rất rõ ràng có người gọi là Trân Trân. Nhưng trên thế giới này cũng đâu có ít người tên vậy.

Vì tiếng gọi trưa hôm nay, làm những tầng suy nghĩ chất chứa sâu trong lòng của cô ta như đục kén chui ra.

Hạ Trân... Hạ Trân... Hạ Trân...

Hạ Hiểu Nhu như mất hồn lẩm bẩm cái tên này hồi lâu.

Có lẽ ai cũng nghĩ cô ta là con gái ruột của ba mẹ cô. Từ cách đối xử, chăm sóc của ông bà Hạ đối với cô, không ai nghĩ cô chỉ là con gái nuôi của họ.

Từ khi hiểu biết thì cô ta đã ở tại viện mồ côi rồi, đến cả cái tên ba mẹ ruột cũng lười không đặt cho cô.

Hạ Trân là tên mà viện trưởng đặt cho cô ta, theo họ của bà.

Ở viện mồ côi, cô ta cố gắng ngoan ngoãn, lễ phép. Bởi vì chỉ có như thế cô ta mới có thể sớm thoát khỏi cái nới như thế này.

Ở viện mồ côi, cô ta ở cùng phòng với một chị hơn cô 2 tuổi. Chị rất vui tính, hòa đồng, dễ gần. Cô ta không thích chị lắm nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thân thiện.

Không sai biệt lắm, năm 10 tuổi cô ta thật sự được nhận nuôi. Đó là một người họ hàng xa của viện trưởng. Cũng do cái họ này mà cô ta được nhận nuôi. Lần đầu tiên cô ta thấy cái họ này thật ra cũng có ích đấy chứ.

Sau khi được nhận nuôi thì cô ta cũng được đổi tên luôn... Hạ Hiểu Nhu...

Tên mới! Cuộc sống mới!

Từ nay cô ta không còn liên quan gì đến cái cô nhi viện kia nữa... không bao giờ...

Cô ta nghĩ đến đây thì nhếch miệng lên, trông gương mặt rất đắc chí. Cô ta ngâm nga một bài hát không rõ lời, đeo túi xách lên rồi đỏng đảnh ra về.

Mặc dù còn nhiều việc nhưng cô ta mặc kệ, dù sao thì cô ta biết Dương Thành cũng sẽ không làm gì cô ta.