Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chương 18




Chu Linh phải công nhận là căn biệt thự này phải nói là đẹp, đẹp hơn những gì mà cô đã tưởng tượng nữa.

Có bể bơi ngoài trời, rất nhiều cây cối, đồ dùng trong nhà cũng đều là đồ cao cấp, không những thế còn có một ga ra rất rộng, có rất nhiều xe trong đó mà thứ cho cô ngu dốt không thể biết được mấy loại xe đó.

Đã vậy ở trong ga ra còn có một cái tủ treo đầy chìa khóa xe. Cô cũng không hiểu đây là Dương Thành sơ ý hay là quá tự tin nữa. Tiếc là cô không biết lái xe, không thì cô cũng sẽ thử hết đống xe này.

Thăm thú hết mọi thứ trong nhà thì cô quyết định lên mạng điều tra xem cái thế giới này là cái gì. Chu Linh chăm chú xem, càng xem đôi mắt càng trừng lớn. Thế giới này cùng nơi cô sống giống hệt nhau, cũng có một Chu Linh, chính là thân xác cũ của cô đã chết. Chu Linh băn khoăn, vậy thì câu chuyện mà cô đọc được chẳng lẽ là có thật. Nghĩ vậy, cô bèn lên mạng tìm lại, có lẽ cô sẽ biết được tình tiết tiếp theo.

Nhưng dù tìm thế nào thì cô cũng không tìm được quyển truyện này nữa. Có lẽ việc cô xuyên vào sẽ thay đổi tình tiết cho nên từ khi cô xuyên vào thì cuốn truyện này cũng tự động biến mất.

---------

Sau khi chỉnh đốn tư tưởng, Chu Linh quyết định ra ngoài một mình, dù sao thì cô cũng nhìn thấy rồi mà.

Ở trong phòng, cô tìm được một chiếc thẻ ATM, có lẽ đây là thẻ của Chu Linh. Cô lại băn khoăn, không biết thẻ này có bao nhiêu nhỉ, nếu đủ thì cô sẽ trả Dương Thành một lần luôn.

Sau khi Chu Linh quyết định ra ngoài thì lại cảm thấy không có nơi nào để đi. Nghĩ mãi cuối cùng bèn lên taxi đi vong vòng quanh thành phố. Cứ đi như vậy, đến khi cô vô ý nhìn thấy một ngân hàng.

Xuống xe, Chu Linh đi thẳng vào trong ngân hàng kiểm tra tài khoản, thấy số tiền trong tài khoản cô không khỏi tặc lưỡi, số tiền này ít nhất cũng trả được Dương Thành một nửa.

Rồi sau đó Chu Linh lại bước đi trong vô định, nhìn xun quanh một lát thì cô thấy được Tập đoàn Dương thị ở phía đối diện. Cô nổi hứng bèn muốn đến đó tham quan. Nhưng lại hơi sợ, dù sao lần trước Dương Thành cũng đã bảo cô lần sau không đến nữa.

Chần chờ một lát bên ven đường, Chu Linh vẫn quyết định sẽ đi vào trong đó tham quan, miễn là tránh mặt Dương Thành thì tốt rồi.

Nhưng vừa nhìn về phía cửa tập đoàn thì Chu Linh đã thấy một bóng người quen thuộc, đó chính là bạn thân của cô, Hạ Trân.

Chu Linh nhìn chăm chăm bóng hình quen thuộc bên kia đường.

Chu Linh vừa lao qua đường vừa gọi to. Thấy cô ấy không có quay lại, đôi mắt cô hoang mang. Bất chấp dòng xe cộ đông đúc trước mặt, cô lao sang đường mặc tiếng còi inh ỏi.

Khuôn mặt Chu Linh lúc này nhễ nhại mồ hôi, vài lọn tóc tơ dính chặt vào khuôn mặt, quần áo xộc xệch, nhìn trông rất chật vật.

Nhưng đúng lúc này thì có một chuyện xảy ra, khiến Chu Linh càng hoang mang, nhiều hơn là hoảng sợ.

Chu Linh nhìn xung quanh, cảnh vật như nhòe đi, tầm nhìn của cô như bị một tấm màn đen dần dần che phủ, từng chút, từng chút một.

Chu Linh hoảng sợ, bên tai cô inh ỏi tiếng còi xe, tiếng xe lướt qua liên tục, xen vào đó còn có những câu mắng nhiếc.

Nhưng Chu Linh giờ này không quan tâm được nhiều như vậy nữa, cũng không còn nghĩ được gì nữa. Cô chỉ biết nếu bây giờ chạy loạn lên thì sẽ càng nguy hiểm hơn, cô cũng sợ ngồi xuống lái xe có thể sẽ không nhìn thấy mà đâm phải cô nên cô dứt khoát đứng im tại chỗ cũ.

Mặc dù Chu Linh đã cổ vũ mình bao nhiêu lần nhưng đôi chân vẫn không tự chủ được mà run cầm cập, nhiều lúc còn như sắp khụy xuống.

Chu Linh biết cô chỉ cần chờ thêm một phút nữa thôi là sẽ đến đèn xanh, sẽ có người giúp cô. Nhưng nếu có một người chạy đến lúc này thì cô thật sự là... cô cũng không thể diễn tả được cảm xúc nữa.

Trong bất chợt, trong bóng tối, Chu Linh như nhìn thấy một người đàn ông không rõ khuôn mặt bước chân gấp rút như đang chạy về phía cô. Không hiểu sao, cô lại có cảm giác đó chính là Dương Thành.

Chu Linh cười tự giễu, không thể nào là Dương Thành được. Cô là nữ phụ không phải sao? Anh còn hận cô không thể chết đi ngay được ấy.