Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu

Chương 6




Khương Liệt khẽ nhếch môi, hắn chỉ nảy sinh vài tia đùa giỡn, nào ngờ vẻ mặt của cô lại buồn cười như vậy, không giống trong tư liệu của hắn chút nào: “Hôm nay bắt đầu làm việc, vì trình độ của cô Hoàng không chắc chắn nên cần cô thực tập ở chỗ trợ lý của tôi, cô không còn gì thì có thể đi ra.”

Tư thế phòng bị của Hoàng Sa rã rời, cô cảm thấy mình hình như bị đùa giỡn thì phải?

“Khoan đã, ngài nhận tôi vào làm??”

“Cô là thực tập sinh không phải nhân viên chính thức.” Khương Liệt kiên nhẫn nhắc nhở.

Lúc Hoàng Sa đang hoang mang trở ra đã thấy nam trợ lý ngồi ở gần đấy, khóe mắt y cong cong, mỉm cười hỏi cô.

“Hoàng tiểu thư được nhận chứ?”

Cô hơi gật đầu, định đi tới chào hỏi y một chút, cô còn chưa kịp làm gì đã thấy một cái bóng trắng phóng tới.

Hoàng sa giật cả mình, liền nghiên người né đi theo bản năng.

Cái bóng trắng không ngờ cô lại làm vậy, lảo đảo mất thăng bằng, ngã nhào ra mặt đất.

Nam trợ lý giật nãy cả người, vội vã chạy tới đỡ cái bóng trắng kia, khẩn trương hỏi: “Đậu tiểu thư! cô không sao chứ?”

Hoàng Sa đứng một bên nhìn Đậu Ngọc Đào tái xanh.

Thấy cô ta uất ức ôm mặt, lại ỉu xìu nhìn cô chằm chằm, qua một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Tôi không phải cố ý va vào tiểu Sa đâu, cô đừng giận… “

“Cô đừng nhìn tôi bằng cặp mắt như thể tôi ức hϊế͙p͙ cô không bằng, gây hiểu lầm thì cô tính sao? còn nữa đừng gọi tên tôi thân mật như vậy, tôi không ưa cô.” Hoàng Sa lạnh nhạt phun ra một câu.

Cửa kính mở ra, vừa ngay Khương Liệt thấy cảnh này, hắn đi tới đỡ Đậu Ngọc Đào đứng dậy, nghiêm mặt nhìn nam trợ lý chất vấn: “Vì sao Ngọc Đào lại ngã.”

Nam trợ lý không biết trả lời thế nào, y đâu thể nói Đậu Ngọc Đào vô cớ chạy vào rồi vô cớ té được, thật là làm khó nhân viên nhỏ bé như y mà!

Ngay lúc nam trợ lý nguy khốn nhất thì Hoàng Sa không biết từ khi nào đã ngồi ở ghế dài cách đó không xa, cao giọng chế giễu: “Sao Khương tổng không hỏi thẳng cô ta, ai mà biết được cô ta lại chạy xông vào rồi tự mình ngã lấy, đáng đời!”

Khương Liệt âm u liếc cô một cái, hảo cảm tụt xuống số âm, vậy mà cô ta còn bênh vực nam nhân khác.

“Liệt, tại em gấp gặp anh nên không cẩn thận ngã thôi, không sao đâu.” Đậu Ngọc Đào như bị người khác ức hϊế͙p͙ dữ lắm, nghẹn ngào níu áo Khương Liệt, còn sợ hãi mà liếc Hoàng Sa mấy lần.

Hoàng Sa bóp cổ tay mình, rất muốn nhào qua đánh cô ta, từ kiếp trước cô đã nếm trải không biết bao nhiêu oan ức do cô ta làm ra: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì, là tôi ức hϊế͙p͙ cô à hay anh ta ức hϊế͙p͙ cô, trong này có camera, xem qua liền rõ, đỡ cho cô bị oan ức ha?”

Đậu Ngọc Đào xám mặt, không hiểu vì sao qua một thời gian ngắn mà miệng lưỡi của cô lại sắt bén như vậy.

“Em ấy từng nói bị cô đẩy? xin đừng đổ oan bạn gái tôi.” Khương Liệt nhếch môi nói, còn cố ý nhấn âm ‘Bạn gái’ thật mạnh.

Cô hừ lạnh một tiếng, lôi nam trợ lý đang ngu ngơ đứng một bên đi. Lão nương mà thèm đổ oan cho cô ta sao, ngu xuẩn!

Nam trợ lý giật mình nhìn Hoàng Sa trước mặt, lại e ngại quay đầu liếc lão đại đang âm u phía sau, rốt cuộc y đã làm gì sai chứ.

….

Hoàng Sa đưa nam trợ lý đi lên sân thượng, mệt mỏi nhìn y một cái: “Anh có thuốc lá không? “

Nam trợ lý lắc đầu, y có khi nào hút thuốc lá đâu.

Gió thổi thoang thoảng làm bay mái tóc của Hoàng Sa, cô bực bội nhấn tóc lại.

Gió quái gì mà muốn thổi bay luôn cái đầu của lão nương.

Y thấy vậy lại liếc cô một chút, nhìn cô như vậy mà cũng hút thuốc, hồi nãy còn giúp y phản bác lão đại,.. Có chút ngầu a.

“Anh tên gì.”

“Là, là Bạch Cẩn. “

Hoàng Sa vừa nghe tên y song thì giật nảy mình, quay phắt qua nhìn y chằm chằm.

Thế mà lão nương nãy giờ lại đứng chung với Boss phản diện lớn nhất trong truyện a.

Đâu có ai nói cho cô biết đại Boss lại là trợ lý của nam chủ chứ.

Họ Bạch sao, nghe nói gia tộc hắc đạo lớn mạnh nhất cũng là họ Bạch, chắc không phải là…

Môi mọng nhếch lên thành nụ cười bán nguyệt.

Hoàng Sa nhanh tay tháo xuống cặp kính dày trêи khuôn mặt của Bạch Cẩn.

Liền để lộ ra nhan sắc tuyệt diễm của y a.

Không thể không nói y có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt hoa đào như ẩn cả ngân hà rộng lớn bên trong.

Bạch Cẩn còn chưa kịp hoảng hốt đã nghe người đối diện nói một câu.

“Anh có đôi mắt thật xinh đẹp.”

Y hoang mang thử đưa tay sờ mắt.

Bất tri bất giác cảm thấy tim đập gia tốc.

Đây là lần đầu có người nói y có đôi mắt xinh đẹp…

Thấy Bạch Cẩn ngại ngùng đeo lại kính, cô cũng không nói gì, xoay người đã bước đi xa.

Bỏ lại bóng người thất thần phía sau.

….

Như thường lệ Hoàng Sa thức dậy ngay 7h sáng, vô cùng mệt mỏi vì một đống văn kiện do Khương Liệt giao xuống.

Hắn như chán ghét cô ngày nào cũng đưa hơn chục văn bản cần chỉnh sửa.

Dù cho Bạch Cẩn có nhiều lần đòi giúp nhưng cô làm sao có thể sai khiến đại boss được chứ!

Đành ngậm ngùi xử lý cho bằng hết.

Xoa xoa cái lưng mỏi nhừ của mình, mặc bộ đồng phục trang nhã, sắp xếp văn kiện đã soạn, cô mệt mỏi ra khỏi phòng.

Thấy cô chỉnh chu bước xuống, một thân tràn đầy quý khí, khiến Ba Hoàng gật đầu hài lòng, trình độ dạy dỗ của Khương Liệt thật tốt.

“Đi làm cũng không cần quá sức.” Ba Hoàng nhấp trà khẽ nói.

“Ba cho con thôi việc liền không quá sức.” Hoàng Sa phản bác.

Ba Hoàng nghe xong, liền nhanh chóng cầm tách trà đi mất.

Ông không nghe thấy gì hết, đừng ai tới làm phiền ông a.

Hoàng Sa thở dài một hơi, mặc dù đã nhắc tới nhắc lui về vụ thôi việc.

Vậy mà ba Hoàng cứ như vạn vật chớ quấy rầy, tai điếc làm ngơ cho qua việc.

….

Hoàng Sa bước vào công ty.

Đi ngang qua lễ tân thì bị gọi lại.

Chị lễ tân nhìn cô rồi ám muội cười, lấy trong tủ ra một bó hoa tường vi rực rỡ: “Tiểu Sa có người tặng em, người ta tuấn dật như vậy sao em không đồng ý quen luôn đi chứ.”

Nghe chị Lý nói vậy, cô cũng bất ngờ, ngu ngơ không hiểu gì.

Thấy cô như vậy, chị Lý mới thuật lại chuyện khi nãy: “Là một nam nhân rất được, anh ta nói tặng em hoa, chị liền hỏi có phải bạn trai em không, anh ta còn nói sắp, nên chị nghĩ người ta theo đuổi em.”

Hoàng Sa càng ngu ngơ, nhận hoa rồi nói tiếng cảm ơn chị Lý liền nhanh nhẹn lên tầng của Bạch Cẩn.

Vừa đặt bó hoa xuống bàn đã thấy Bạch Cẩn nhìn chằm chằm, cô cười nói: “Có người tặng tôi, hình như là hâm mộ.”

“À.” Bạch Cẩn hơi trề môi, cô xinh đẹp như vậy người theo đuổi tất nhiên phải nhiều rồi, còn như y liệu có xứng.

Hoàng Sa cười thầm trong lòng, đại Boss có cần đáng yêu như vậy không.

Cô nhịn cười ngồi xuống, thấy trêи hoa là một tấm giấy đỏ được treo lủng lẳng trêи đó thì tò mò mở ra.

‘ Tặng em, mong tiểu Sa sẽ thích.

Vũ Tấn Hiên. ‘

Hoàng Sa nhìn tấm giấy.

Chưa đầy năm giây sau liền tàn nhẫn quăng bó hoa vào sọt rác gần nhất.

Vũ Tấn Hiên này cũng lạ thật không điên cuồng theo đuổi nữ chủ của hắn đi.

Tặng hoa cho cô làm gì, thần kinh!

“Không sao chứ?” Bạch Cẩn theo như thường ngày pha cho cô một tách cà phê.

Thấy cô không thương tiếc vứt bó hoa thì mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như lo lắng.

Cô lắc đầu, nhận cà phê từ tay Bạch Cẩn, khẽ mỉm cười nói tiếng cảm ơn.

Quá khứ thì nên bị vùi dập, sẽ không còn một Hoàng Sa lụy tình và ngu ngốc, nên không cần một Vũ Tấn Hiên biết hối hận.

Con người luôn luôn có mặt lương thiện, nhưng một khi đã bị thế gian này ruồng bỏ liệu ta có trở nên tàn nhẫn để bảo vệ bản thân?

Hay lại tiếp tục chịu đựng để rồi nhìn mọi thứ vụt khỏi vòng tay?

Câu trả lời nằm trong chính con người chúng ta.

Ầy, sao cô lại quên mất con người luôn tham lam và ích kỷ nhỉ.

Tới nỗi một người đã có mọi thứ trong tay lại còn muốn tham lam chiếm lấy càng nhiều thứ không thuộc về mình.

Liệu có ai thực sự lương thiện, hay chỉ dùng lớp vỏ lương thiện kia để che dấu sự xấu xa, dơ bẩn bên trong?

_________________________