Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu

Chương 23




Hoàng Sa luôn biết bản thân là một nữ nhân không hề xem trọng vẻ bề ngoài của đàn ông.

Chuyện kiếp trước cô lựa chọn ở bên Vũ Tấn Hiên, cũng là do hắn ta làm lung lay nhân tâm của cô trước.

Đối với yêu cầu của mình, cô chỉ muốn được một nam nhân thật lòng yêu thương, dù cho người đó có như thế nào, chỉ cần hắn ta không phản bội cô là được.

Vậy nên đối với Bạch Cẩn, Hoàng Sa cũng rất bối rối.

Đúng vậy, cô không phủ nhận mục tiêu mình tiếp cận y là do muốn trả thù.

Lúc đầu Hoàng Sa chỉ nghĩ, mình có trong tay bí mật của bọn hắn, biết trước đường đi nước bước của bọn hắn trong tương lai.

Như vậy không phải cô chỉ cần giả ngu mà đợi Bạch Cẩn hồi phục trí nhớ, lấy ra những bí mật kia để trao đổi.

Nhưng bây giờ cô lại không nỡ làm vậy, vì cô biết kết cục của Bạch Cẩn.

Y có trong tay quyền lực và sức mạnh thì như thế nào?

Bọn hắn ngay từ đầu đã được thần trợ giúp! Bọn hắn là con cưng a!

Vậy nên Hoàng Sa có một suy nghĩ, bọn hắn bây giờ còn chưa biết thân phận của Bạch Cẩn, cô có nên đưa y…

“Tiểu Sa?” Bạch Cẩn thấy cô thất thần thì nhẹ giọng gọi một tiếng.

“A! Haha sao vậy? tôi làm anh đau à?”

Bạch Cẩn dưới lớp kính dày sâu xa nhìn cô một cái.

“Ừm… Hơi đau.”

“Như thế này?” Hoàng Sa cúi đầu chăm chú nắn một bên chân của y, tay cô cũng dùng lực vừa phải.

Do lúc này cô cúi đầu nên cũng không phát hiện ánh mắt lóe lên tinh quan âm u trong mắt y.

….

Trong khu hẻm nhỏ, một nữ nhân bao người kín mít, mắt láo lia trái phải, xem coi có kẻ đi theo hay không.

Cô ta cẩn thận ôm trong người một cái bọc nhỏ, dùng áo khoác bên ngoài để che chắn.

Lách qua từng khu hẻm, ánh đèn neon chớp tắt mờ mờ ảo ảo chói rọi xuống mặt đường ẩm ướt.

Nữ nhân như bị ma đuổi, chân bước đi còn nhanh hơn cả chạy, cơ hồ có thể cảm thấy cô ta gấp tới cỡ nào.

Mồ hôi từng giọt rơi xuống, cuối cùng cô ta cũng tới được địa điểm đã chỉ định.

Từ trong ngực móc ra một cái bọc nhỏ, nữ nhân lo lắng ngó nghiêng, cảm thấy không có người, mới dám thở phào một tiếng.

Cẩn thận đặt cái bọc vào trong thùng rác gần đó, nữ nhân như vứt bỏ được gánh nặng, mặt không kìm được mà tươi tắn cả lên.

Chờ cho nữ nhân rời đi, cái chỗ đáng lí không có người, lại xuất hiện ra bốn bóng dáng nam nhân.

Nam nhân áo đen ra hiệu cho đồng bọn đi canh chừng xong, liền mở cái nắp thùng rác ra, gã cẩn thận cầm cái bọc nhỏ lên, miệng không nhịn được mà mím chặt.

“Đi thông báo cho lão đại!”

….

“Bà nói sao? Hành vi kì lạ?” lão đồng đầu phủ khăn đỏ, mặt vẽ ấn chú, bốn phía xung quanh để bốn chậu than phả khói lờ mờ, ừm… thoạt nhìn vô cùng cao siêu!

“Vâng! Tuần trước nó còn mang thân đầy máu tươi, đã vậy còn muốn dọn ra ở riêng, hành vi như bị…” mẹ Hoàng bắt đầu nói nhỏ dần, hai mắt bi thương.

“Để ta đoán coi, con gái bà có hay ngẩn người không, còn có hành vi không giống lúc trước?”

“Đúng vậy! Đã vậy nó còn không muốn tiếp tục hôn sự với A Hiên.”

“Ta nghi nó là bị thứ tà vật gì đó đeo bám rồi!” lão đồng nói như thật, hai mắt còn trợn trừng ghê gợn, đã vậy năm cái chuông treo trêи cửa còn cố ý phụ họa mà kêu lên ‘leng keng’ không ngừng.

“Cái gì? Tà vật!?” Mẹ Hoàng luôn tin thần phật và tà ma là có thật, nên trong nhà cúng bái rất nhiều, bây giờ còn nghe thần Côn lâu năm bày trò, hỏi sao mà bà không tin cho được.

“Hừ! Ta nghe bà miêu tả rất giống với loại tà vật chuyên bám vào người yếu bóng vía để hút sinh lực rồi chiếm xác, loại này nói ra là đáng sợ nhất! Tới ta còn không có cách trị nữa mà, nhưng nếu ta chịu tốn một lượng lớn công lực để mời thủy thần về…” Vẻ mặt lão đồng vô cùng bất đắc dĩ.

Mẹ Hoàng nghe vậy cũng lo lắng tới xám mặt.

“Hoàng gia tôi chịu chi một khoảng tiền lớn để ông hồi phục công lực!”

“Nhưng ta còn phải trả một cái giá rất đắc, có thể nguy hại tới tánh mạng.”

“Gấp 2!”

“Nhưng..” Lão đồng ra vẻ khó xử.

“Gấp 3!”

“Như vậy cũng không..”

“Gấp 4!!!” Mẹ Hoàng sốt ruột đưa ra cái giá trêи trời.

“Được! Thành giao.”

Nghe lão nói vậy, mẹ Hoàng không kìm được mà tươi cười, cảm thấy con gái bà được cứu rồi.

Nếu Hoàng Sa mà ở đây, chắc chắn cô sẽ tức giận tới nỗi rống to: Phu nhân của con ơi! Mẹ tại sao lại dễ bị lừa như vậy, người ta rõ ràng là Thần Côn a!

….

“Con tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!!” nữ nhân tức giận gào lên, quơ tay đập nát những thứ có trêи bàn.

A——! Tại sao con tiện nhân đó, nó dám!

Vũ Tấn Hiên, ɖu͙ƈ Cẩm Ly, ngay cả Khương Liệt cũng bênh vực cho con tiện nhân đó!

Rõ ràng bọn hắn phải là của cô ta, bọn hắn đáng lí phải cúi đầu nghe cô ta sai khiến, còn phải cung phụng cô ta như nữ hoàng!

Vậy mà! Chỉ vì con tiện nhân đó, mà bọn hắn lại dám bỏ mặt cô ta, còn Khương Liệt nữa, hắn dám vì con tiện nhân đó mà xử phạt cô ta!

Đậu Ngọc Đào hai mắt gằng lên tơ máu, đôi môi bị cắn xé tới bật cả máu.

Hoàng Sa! Mày phải chết!

__________________________