Em Là Nữ Quỷ!

Chương 43: Ngủ chung




Dù sao trời lúc nãy mưa rào, mà hắn vừa tắm nước lạnh, đắp chăn chắc không sao đâu!

Nghĩ thế, nữ quỷ an tâm nhìn chàng trai nằm gọn ngoan ngoãn trong chăn, định đi về. Mai đến nếu hắn chưa tỉnh sẽ làm đồ giải rượu vậy. Bây giờ hé miệng còn chẳng nổi uống thế nào?

Sờ trán hắn lần nữa cho yên tâm, chân đang rút xuống giường, chợt khựng lại. Nữ quỷ từ từ chuyển hướng nhìn xuống tay mình.

Hắn ta... tỉnh rồi à?

Giật nhẹ tay ra!

...

Bàn tay lớn vẫn nắm chắc cổ tay nhỏ gầy, không chịu buông. Nữ quỷ phân vân, có nên một chưởng đánh thằng nhỏ này để rút tay ra không. Trông mặt hình như vẫn chưa tỉnh mà. Không giống giả vờ ngủ rồi sàm sỡ gái nhà lành.

Nhưng mà...

Không chủ quan được! Đã say thì gì cũng có thể làm! Cứ một chưởng đánh ngất thật luôn! Quyết định vậy! 

Tay kia giơ cao, bàn tay nắm quả đấm, định phi xuống.

- Eomeoni...


Tự dưng một âm mơ ngủ, nhỏ xíu. Nữ quỷ giật mình, dừng tay lại, ngó nghiêng xem gã ngủ trên giường còn đang nắm chặt cổ tay mình.

Vẫn chưa tỉnh!

- Eomma...

- Á!

Nữ quỷ bị bất ngờ, theo phản xạ nhảy dựng ra sau. Mà ngồi cạnh thành giường, luống cuống suýt ngã lăn ra sàn. May tay chân nhanh lẹ giữ được trọng tâm. Ấy vậy cổ tay phải vẫn bị kẻ kia cầm không buông, còn có xu hướng chặt thêm.


- E... omma...

Có kẻ nào đó không biết nguy hiểm cận kề vẫn vô tư mấp máy mấy âm thuề thào.

Nữ quỷ tiến gần hơn, nghiêng đầu, nheo mắt quan sát cho kĩ.

Phù, hình như chỉ là nói mớ thôi.

- Xì, cái thằng ranh không biết trời đất là gì này! Làm người ta tức chết, tự dưng kêu làm ta giật mình, suýt không xong rồi. Thật sự phải dạy dỗ cho ngươi một trận mới xong. Ô ma ô ma cái quỷ... cái... o ma?

Nữ quỷ định mắng một trận cho hả dạ, nhưng khi đọc cái âm "ô ma", lại nghĩ ngợi.

Ô ma nhi? Có âm "ma"! Là gọi "mẹ" phải không?

- Eomeoni...

Kẻ nào đó không biết sợ tiếp tục vươn tay còn lại nắm chặt cổ tay nhỏ.

Nữ quỷ trông gương mặt trắng trẻo, da nõn mịn, dù ngủ nhưng mí mắt không yên nhíu chặt lại, hình như trong mơ thấy gì không tốt?

- Eomma...

Gã cứ thì thầm gọi như thế!

Nữ quỷ lặng đi, ngây ra nghĩ. Đang gọi "mẹ" à? Chắc thế rồi!

Nữ quỷ nhớ đến thầy bu mình, rồi nhớ tâm trạng mình lần cuối trông thầy bu.

Đúng vậy, nàng hiện tại đang đồng cảm! Chẳng biết có phải tự suy diễn, hay mẫn cảm quá chăng, nhưng cứ thấy tên nhóc tội nghiệp làm sao ấy! Một phần nào như thấy chính mình vậy.

Chẳng biết nghĩ gì sau đó, nữ quỷ bước lên giường, tay còn lại đặt lên bàn tay lớn đang nắm chặt, xoa xoa, như vỗ về. Trên môi nụ cười hiền.

Gã chưa tỉnh, nhưng như cảm nhận được, tay cầm thả lỏng hơn.

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hô hấp đều đều.

Thời gian như ngưng đọng trong khoảng khắc này.

...

Đùa thôi! 

Mười phút trôi qua...

Nữ quỷ hiện tại đang nghĩ, mình có nên hối hận với quyết định vừa rồi hay không? Nãy giờ duy nhất một tư thế bó gối, cúi người, tay cầm tay, mắt trợn tròn trông nom, bắt đầu cảm thấy... chán rồi đó!

Ngươi ngủ mà nằm thế kia không thấy khó chịu à? Định lợi dụng nắm tay ta đến khi nào?

Giật giật khóe miệng! Cái vẻ mặt kia, cái tay này, chắc chắn là không chút khó chịu rồi!

Nhưng ta chán rồi đấy! Tại sao trong khi ngươi được nằm đệm êm đắp chăn ấm ta phải ngồi gò bó canh ngươi ngủ y như đứa dở hơi chứ?

Bất công!

- Eomma... - Lại đột nhiên âm thanh nhẹ.

Đang hứng khí ngời ngời muốn đánh người ngay lập tức bị dập tắt tàn nhẫn. Ngươi đây là biết ta con gái dễ mềm lòng đúng không? Nghĩa là ta không thể, không được phép giật tay ra khỏi chứ gì? Phải cố chịu mà không được nằm giường êm...

Khoan! Giường êm?

Vỗ trán. Đungs vậy, đâu nhất thiết phải ngồi. Có thể nằm mà.

Aizz, nãy giờ ngu thật đấy! Cứ đẩy hắn ra, nằm xuống rồi kéo chăn đắp là được rồi.

- Ai da, quả thật là đệm êm, thoải mái hơn nhiều! Giường rộng, hai người nằm cũng thừa không đụng chạm. Lại còn... Á! Gì thế?

Đang hân hoan nói, thì phát hiện oppa thần tượng bị đạp ra đầu giường đã lăn trở lại, còn sán chặt, tay ôm cánh tay gầy xanh xao vừa buông xuống, người nhích nhích chọn tư thế thoải mái nhất, đầu dụi dụi tìm vị trí vai nhỏ mềm của nữ quỷ làm gối.

Chuẩn hình tượng bạch tuộc quắp người!

Hơi đơ vài phút để hiểu tình hình.

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaa đồ lưu manh lợi dụng sàm sỡ sở khanh dám vờ ngủ giở trò đồi bại gái nhà lành!!!

Bật phắt dậy cầm gối đập hắn, chân đạp mấy phát cho chàng lăn ra chỗ kia, còn ý định dùng yêu thuật đánh người nữa. Tay còn lại chặt chẽ che trước ngực.

Hơi chậm động tác lại một chút, bất ngờ cổ chân bị tay gã nắm chặt.

Thế là đạp!

Liên tiếp mấy cái.

- Á!

Cộp! Phịch!

Gã lăn tòm xuống sàn. Thuận tiện kéo theo chân nữ quỷ. Theo quán tính, người bị lôi về phía trước thì lưng ngả ra sau, đầu rơi "phịch" xuống giường. Tiếng kêu "Á" thảm thiết kia không ai khác là do nữ quỷ làm ra.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Không gian bất ngờ yên tĩnh sau tràng chấn động.

Trần nhà trắng xóa, sạch sẽ.

Chớp chớp mắt!

Mẹ kiếp, ai chọn màu sơn vậy, nhìn là thấy tang thương chết chóc rồi.

Y như không gian trắng chết tiệt!

Trườn người ngồi dậy, nữ quỷ đưa tay vò đầu đến rối bù. Xong xuôi, thở hồng hộc. Lại đưa tay vuốt lại tóc. 

Bình tĩnh hơn rồi, nữ quỷ mới chẹp miệng nhìn lại tư thế hiện tại. Chân trái co lại, bàn chân đặt vững chãi trên giường, khuỷu chân nhọn chổng lên trời, không hiểu sao gợi chút tư thế già làng ngồi chiếu chống gối ăn trầu bàn công sự ngày xưa. Chân phải thì cổ chân bị gã cầm rồi, mà gã lăn xuống sàn, nên bàn chân tất nhiên đang trong trạng thái lơ lửng trong không trung bị người ta kìm kẹp. Từ đùi đến khuỷu chân yên vị trên sàn, lại từ khuỷu xuống hết để thõng, thẳng tắp rơi, tạo vừa đúng một góc chín chục độ.

Tư thế này... không được thoải mái lắm.

Tất nhiên là không thoải mái rồi!

Nữ quỷ với lấy gối bên cạnh, để trước ngực, chặt chẽ... ôm. Lúc này mới gẩy gẩy mông về phía thành giường, muốn ngó xem cái gã kia sao rồi.

Hoàn hảo, hoàn hảo! Giường này thấp, lực đạp chưa đủ mạnh, nhờ nắm chân ta, tạo đà giữ lại nên không bị văng xa, chỉ bị văng xuống ngay sát giường. 

Thân thể nhìn qua không bị ảnh hưởng gì.

Mà không đúng! Cái tội sàm sỡ con gái nhà lành mà không bị làm sao là không được. Đằng này còn sờ mó, kéo chân khiến người ta ngã lăn ra nữa. Không chịu trừng phạt sao được?

À mà, hắn hình như chưa tỉnh. Lúc nãy bị bất ngờ quá, không nghĩ kịp gì cả. Có đúng là sàm sỡ không?

Lắc lắc đầu xua đi!

Cái đấy thôi nghĩ sau. Trước tiên phải xử lý cái chân bị nhà ngươi cầm đây này!

Lùi người ra sau. Chuẩn bị tư thế, tạo đà...

- Hây!

Vút! Chân phải hất lên cao. Ngả người ra sau, tạo đà, gập nhanh.

Một tiếng rơi "bộp" không mong muốn.

Qủa thật là không mong muốn!

Rõ ràng ta chỉ muốn rút chân ra khỏi cái tay cùm khóa nhà ngươi, thế nào mà ngươi cố chấp cầm chặt thế, biến chân ta thành cái cần mà câu con cá là ngươi ném lên giường luôn? 

- Liều thì liều vừa vừa phải phải thôi chứ nếu ta rút chân mà ngươi có vấn đề gì như tay đột nhiên thả lỏng thì có phải bị ngã văng ra vỡ sọ, chấn thương não bộ mà chí ít là gẫy tay gẫy chân, thân thể tàn tật thì có phải là xong rồi không hả? Lúc đấy ta biết lấy gì mà đền cho ngươi đây? Có não thì cũng biết dùng mà suy nghĩ thiệt lợi trước sau chứ cứ nằm ì ra đấy người ta nói không thèm cãi lại một câu cơ hả trời?

...

Thôi được rồi! Dạy dỗ một đứa say rượu ngủ như chết chẳng thèm tỉnh chỉ phí nước bọt của ta!

- Eomma...

- Cái gì nữa? - Nữ quỷ hét lên. Rồi như nghĩ ra, liền ngưng lại.

Mắt còn nhìn cái tay nào đó mặt dày không buông chân ai.

Mãi một phút sau, nữ quỷ thử đưa tay ra, chần chừ, mới chạm nhẹ vào làn da tay trắng nõn kia.

- Lạnh thật! ... Này, này!

Buông. Bất ngờ nắm lấy cổ tay đang đập gọi mình tỉnh.

Nữ quỷ hơi giật mình.

Chân được thả nhẹ nhàng rút về. Mắt ngó nhìn hắn, suy tư.

- Eomeoni...

Thật là! Lại cái tiếng gọi ấy nữa...

Gọi thì gọi, sao cứ thích nắm tay nắm chân người khác vậy?

- Eomeoni...

Lẽ nào...

Trong đầu nảy ra dòng suy nghĩ kì quặc.

Nữ quỷ không ngờ đến suy luận này! Kì lắm đó! Ta cũng chưa già đâu. À, chính xác là không già, không có khả năng già để bị người ta hiểu nhầm là mẹ. Còn không kể đây là kẻ say nói mớ.

Chỉ là...

Nữ quỷ nhìn cánh môi mỏng vẫn mấp máy gọi, mi nhíu chặt, lại nhìn xuống tay mình, cảm nhận cái nắm chắc hơn từ kẻ ngồi cạnh.

Ngu ngốc! Thực sự ngu ngốc! Nhưng nữ quỷ vẫn làm hành động mình cho là ngu ngốc đó. Chính là thả người xuống, nằm thẳng đơ bên cạnh. Gã nọ rất thức thời, hơi cố co mình lại, hình như cảm thấy, ngay lập tức nghiêng mình, ôm. Tư thế so với lúc trước bị đạp không khác nhau gì, vẫn là kiểu "bạch tuộc bám người" chắc chắn.

Nữ quỷ: "..."

Cái gã này... biết lợi dụng quá đó! Có đúng như ta suy đoán không vậy?

Aizz! Thở dài một tiếng. Nữ quỷ nghiêng đầu quay nhìn tư thế gã nọ. Thấy không ổn. Tay nhẹ nhàng luồn qua, đặt đầu hắn ngay ngắn lên, xong xuôi xoa xoa tóc mềm của gã. 

Cảm giác hư vinh xong rồi, nữ quỷ ngay thẳng nhìn trần nhà.

Thật muốn bảo tên này đổi màu sơn đi! Xem nào! Màu xanh cũng được, vẻ yên bình. Màu hồng... hình như không ổn. Màu tím hơi lạnh lẽo. Màu đen thì tối quá! Hay màu vàng nhỉ? Có chói quá không?

Tiếng gió đập cửa. Nữ quỷ ngó về phía phát ra âm thanh. Lại chợt nghĩ nghĩ. Từ từ quay đầu trông về thằng bé to xác co ro ôm mình.

Khụ khụ! Quên mất.

Ước lượng không thể tự tay lấy chăn lên, nữ quỷ đành cắn răng đau lòng dùng yêu thuật đưa chăn ấm đã rơi xuống sàn đến tận tay mình. Rồi bản thân ân cần, nhẹ hết sức đắp cho gã. Vì chàng người Hàn bám chặt quá, chân dài thu lu co lại, nữ quỷ đành đắp cho cả lên mình nữa. Dù bản thân không lạnh.

Rất tốt, hắn ta không run cầm cập nữa rồi.

Nằm chán chê nửa tiếng đồng hồ, nữ quỷ phải thừa nhận một điều, tên thần tượng oppa khi say rượu rất rất ngoan! Không đập phá đồ đạc, không mắng chửi, không đánh người, không thú dê xồm, chỉ một mực nằm im như pho tượng không chút nhúc nhích. Có điều cái tư thế... Được rồi, ít nhất tay chân không quàng ôm linh tinh, rất đúng mực chỉ ôm cánh tay người khác, chân co bên cạnh, không gác lên người ta. 

Giống y tư thế đứa nhỏ vài ba tuổi đầu rúc nằm cạnh mẹ mình.

Qủa nhiên, hắn ta thực sự coi mình là mẹ hắn luôn rồi.

Lặng đi một lúc. Ngẩn ngơ. Bất chợt tay đưa ra xoa đầu hắn.

Nếu ta không chết quá sớm, co lẽ... có lẽ cũng có một đứa con. Một đứa con lớn thế này rồi...

Chỉ là...

Tư thế này cũng rất không thoải mái đó! Chán cực kì chán luôn! Nhà ngươi muốn làm tượng thì cứ làm tượng một mình đi, ta đây đâu có hứng thú làm tượng với ngươi.

Xem nào, có cái gì làm cho đỡ chán không đây?

A! Điện thoại gã để kia!

Ngó xem kẻ nằm cạnh mình.

Chưa tỉnh, tốt! Bây giờ tự dưng ngươi dậy làm một trận cãi vã ta không có khả năng cãi lại đâu. Bất đồng ngôn ngữ khổ vậy đấy!

Lén lén đẩy gã xuống dưới chút, tay quàng qua đầu được dễ hơn. Tay kia từ từ rút khỏi. Gã đã bớt cảnh giác, nên tay cầm cũng thả lỏng hơn, tiện cho ta. Sau khi rút tay ra khỏi gã không có phản ứng gì lạ.

Điện thoại đây rồi!

Đầu tiên là mật khẩu! Trời, cái thằng này vậy mà không chịu đổi cơ à? Không biết lo xa gì hết đấy! Thật là!

Toàn kí tự lạ hoắc thôi. Không thể là tiếng Anh hay sao? Dù ta không hiểu tiếng Anh, nhưng ít nhất chữ cái La-tinh có gây cảm giác gần gũi hơn, tại giống chữ Quốc ngữ mà.

Đành phải tự tìm xem có gì hay không.

Sau một hồi loay hoay chạm màn hình, tình cờ nữ quỷ mò được một trò chơi. Đó là một trò nhàm, hết sức nhàm. Có mấy bộ váy dài, bên cạnh là bé gái 2D. Cứ thế thay đi thay lại trang phục. Chỉ vậy! Thậm chí không có kết thúc, chấm điểm gì hết. Nhưng với nữ quỷ thì... cực kì say mê chơi luôn. 

Chẳng lẽ vì hình ảnh nhiều màu?

- Hana...

Nữ quỷ cúi nhìn anh chàng. Nè nè, không gọi "mẹ" giờ gọi cái gì nữa vậy?

Thật ra nữ quỷ mải chơi, không nghe rõ anh chàng kêu gì, chỉ biết là có tiếng nói thôi.

- Hana...

Anh ta lặp lại âm thuề thào.

- Hả?