Nữ quỷ ngớ người chẳng hiểu chuyện gì. Tự dưng con ma này nhảy xổ ra la hét một tràng giờ ngồi đó thút thít đáng thương.
- Này!... Này!...
Nữ quỷ thử vỗ vai gọi nó. Lúc đầu chẳng có phản ứng gì, đang định bỏ qua mắng nó vài câu, tự dưng chồm dậy làm giật cả mình.
- Chị đấy chị đấy! Sao giờ mới về? Biết em sợ lắm không? Oppa sao rồi? Oppa của em? Chị nói đi! Chị làm gì oppa rồi?...
Ngay phải làm phép khóa “loa phóng thanh” kia lại. Ma nữ không phát ra âm thanh được nữa, nước mắt lem nhem đầy mặt, nấc liên tục, mắt ngập nước oán thán nhìn.
Nữ quỷ bỏ mặc nó ở đấy, xách túi vào nhà bếp. Ma nữ thấy nữ quỷ toan đi, vội vã bay theo.
Trong khi nữ quỷ xếp đồ ra khỏi túi, ma nữ ngó ngó nhìn, thấy chị ấy yên tĩnh lạ, dù sao cũng không nói được, liền ngoan ngoãn lơ lửng yên đấy như mèo nhỏ ấm ức.
Nữ quỷ chợt quay đầu nhìn. Bỗng thở hắt ra.
- Ngươi giờ có thể nói rồi đó.
- A thật sao?... Hả? Em nói được rồi nè.
- Biết điều im cho ta! Không cho mất tiếng nữa đấy!
-... Dạ.
Lan Linh nói được rồi, tự tin lên, mặt mũi cũng đã được lau sạch sẽ, liền bay đến gần nữ quỷ:
- Chị làm gì đấy?
- Ta định làm dưa muối.
- Hả?
- Không phải ngươi nói tên nhóc thích kim chi sao? Ta thấy kim chi vơi dưa muối như nhau nên định làm. Mai mang cho hắn.
Ma nữ chợt ngây ra. Lòng ấm áp. Mắt hình như rưng rưng rồi. Vội lau nước mắt, không lại bị chị ấy mắng giờ.
- Nhưng kim chi với dưa muối đâu giống nhau. Hay để em dạy chị làm kim chi. Kim chi cũng có nhiều loại lắm luôn. Nó...
- Im!
Một câu ngắn gọn súc tích, đầy tính mệnh lệnh. Biết điều, ma nữ im liền, ngoan ngoãn coi nữ quỷ làm việc.
Một lúc sau, nhịn không nổi, Lan Linh hỏi:
- Chị kể em nghe hôm nay chị ở nhà oppa sao đi. Em lo lắm luôn! Thôi mà, đừng mắng em nữa. Tại chị không biết tiếng Hàn mà... Còn không gọi em đến...
Ma nữ trề môi mà nói, làm vẻ tội nghiệp lắm. Dù sao cũng đang rảnh, nữ quỷ vui lòng tường trình lại chi tiết.
Chuyện là, sau khi làm phép biến ma nữ về nơi phong ấn, nữ quỷ vẫn rất vô tư thản nhiên với công việc nhà. Đúng giờ, anh chàng chủ nhà về, nữ quỷ vẫn rất vui vẻ ra ngoài, làm động tác và giọng nói buồn nôn đã học thuộc:
- Oppa, anh đã về rồi. Em nhớ anh lắm đó! (tiếng Hàn)
Anh chàng như cũ vào trong nhà. Và nữ quỷ như hôm trước sắp món ăn ra. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến lúc ăn. Nữ quỷ không suy nghĩ gì nhiều, vẫn chăm chăm vào đống đồ ăn. Chỉ là tên oppa lúc sau tự dưng lén cứ lén nhìn nữ quỷ, vẻ tò mò. Vì lén nhìn nhiều quá nên nữ quỷ may mắn vài lần bắt gặp ánh mắt ấy. Lúc đầu không hiểu, nghĩ hắn muốn chê đồ ăn không ngon. Nhưng không đúng nha, thức ăn ta làm rất ngon mà. Ta tự ăn tự nhận xét được như thế. Mãi lúc sau nghĩ ngợi cũng ra, ừm, hình như nãy giờ cả hai đều im lặng. Và ánh nhìn của tên nhóc đó nghĩa là: Sao hôm nay cô ít nói quá vậy?
Lúc hiểu ra liền tránh ánh mắt ấy luôn, cố nhét thức ăn cho đầy miệng. Này nha, giờ mới nhớ đến con ma nữ, không có nó ở đây mình không có khả năng phát ra thêm một chữ Hàn nào đâu. Ngươi nhìn đi, hiện tại ta đang rất mải ăn. Trời đánh còn tránh bữa ăn. Còn mải đến nỗi không nhìn ngươi thêm một tí nào nữa, đừng tự dưng phát một tiếng Hàn nào ta không có khả năng đáp trả lời lại đâu.
Có lẽ nữ quỷ lo lắng dư thừa rồi. Đến cuối bữa ăn anh chàng cũng không nói một tiếng nào. Không khí lạnh nhạt thật!
Bữa ăn như lần trước vẫn sạch sẽ, không dư chút thức ăn nào. Chỉ là bữa ăn này nhanh chóng và yên lặng quá.
- Anh à, đi sớm về sớm nhé! Em chờ anh. (tiếng Hàn)
Không nghĩ tới, cứ tưởng nói xong câu đó hắn ta lên xe phóng luôn, ngược lại hắn dừng bước, quay nhìn mình, vẻ mặt tươi hơn. Hắn cười nhẹ và gật đầu với mình nữa. Kì lạ!
Lúc tối hắn về, tất nhiên vẫn ăn cơm cùng. Lần này nhớ lời ma nữ, nữ quỷ quyết định làm món ăn thật đơn giản. Đó là món bún thang! Chỉ thế thôi. Duy nhất món ấy. Cũng đơn giản nhỉ?
Trứng muối luộc chín, bỏ lòng trắng, lòng đỏ thái thành khoanh mỏng. Tôm he bóc vỏ, nướng qua, cho vào cối giã bông. Trứng vịt đánh tan tráng mỏng, thái chỉ.
Gà, vịt mổ moi, luộc chín, lấy thịt ở lườn thái chỉ, thịt gà còn lại bày đĩa. Thịt vịt gỡ hết thái chỉ.
Bún chần qua nước gừng đun sôi.
Xương lợn, đầu tôm cho vào nồi nước luộc gà, vịt nấu thành nước dùng trong, nêm mắm, muối, đường, mì chính, cho thêm hành củ tươi lọc lấy nước trong.
Rau răm thái vào bát, bún cho lên trên. Cho giò lụa, thịt vịt, trứng, tôm bông vào, ở giữa bày lòng đỏ trứng mặn, bày miếng lạp xường xung quanh.
Đun nước dùng nóng đổ vào.
Vậy là cũng xong con gà ba cân, con vịt hai cân, lạng rưỡi tôm, năm lạng giò lụa, hai cân rưỡi xương lợn, mười quả trứng cả vịt và vịt muối, với hai cân bún,...v.v...
- Chị... chị... cho oppa ăn mắm tôm sao?
Nhìn vẻ lắp bắp ngạc nhiên của Lan Linh, nữ quỷ không hiểu:
- Sao thế? Mắm tôm ngon mà.
- Đấy là với chị thôi! Sao oppa ăn được thứ đó chứ?
Giọng nói cô nàng rất nghiêm trọng. Nữ quỷ vẫn bình thản:
- Ta thấy hắn ăn rất ngon lành thì có. Thôi thôi, tiếp đi!
Lan Linh ngây ra, hình như bắt đầu hiểu.
Tiếp tục câu chuyện kể lại còn dang dở...
Vẫn là ăn uống trong yên lặng. Nữ quỷ còn đang hăng say đánh chén, tự dưng nghe thấy âm thanh lạ. Mà cũng không lạ lắm, chỉ là không hiểu nghĩa thôi, vì đó là tiếng anh chàng hỏi:
- Hôm nay cô sao à? Sao im lặng vậy? (tiếng Hàn)
Tất nhiên vì không hiểu, nên cũng không có khả năng nhớ rõ hắn nói gì. Nên khi kể lại, nữ quỷ cũng chỉ diễn đạt rằng hắn ta nói một câu tiếng Hàn. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến Lan Linh tức mãi:
- Oppa chủ động nói chuyện sao? Hu hu! Sao chị không gọi em? Có em ở đấy có phải tốt không? Em muốn nghe! Em muốn nghe! Em muốn nói chuyện với oppa! Là oppa chủ động nói chuyện đấy! Hu hu!
Nhà ngươi la hét đến mức ấy thì... tốt nhất ta không nên kể thêm việc hắn ta còn nói vài câu nữa. Dù ta cố gắng chúi vào ăn không nhìn lên hắn vẻ như không nghe thấy hắn nói gì nhưng nghe giọng cũng thấy vẻ buồn buồn và quan tâm. Mà hắn còn thở dài nữa... Không hiểu bọn trẻ thời nay! Lúc ta về còn không hiểu sao xoa đầu ta nữa. Việc đấy tốt nhất không nên nói, lớn đầu còn bị người ta coi như trẻ con, à không, nghi ngờ hắn ta coi mình giống cún con nhà hắn mà xoa đầu đấy! Qúa mất mất, quá mất mặt! Qủy ta yêu thuật cao thâm giờ lại bị phàm nhân yếu ớt coi như động vật mà đối đãi nữa... Hừ! Đặc biệt là mình ức mà không thể đánh hắn được.
Ma nữ thôi la hét. Mà thật chắc cũng hết sức mà náo loạn rồi. Cả hai cứ thế im lặng một lúc. Thành ra chỉ còn âm dài của tiếng ve đều đều, và thỉnh thoảng bất chợt một tiếng con chim nào đó thảng thốt kêu. Nói chung khu xung quanh đây yên tĩnh lắm, cũng ít xe cộ qua lại. Ừm, con bé Dung chủ thân xác cũng giỏi thật. Có được một căn nhà, dù có nhỏ chút nhưng với một người trẻ hai tám tuổi đầu cũng rất ổn rồi. Lại ở nơi hợp phong thủy, đất thiêng nữa.
Ngó thử con ma lơ lửng phía trên, thấy nó ngây người mắt tròn xoe nhìn mình.
- Ngươi điên à?
-...Dạ?... Không có! Không có!
- Sao không nói gì?
- Em thấy chị đang yên lặng. Em không muốn làm phiền gì.
Thấy ma nữ cúi đầu lí nhí nói vậy, nữ quỷ nhếch mép coi thường, ''hừ!'' một cái. Ma nữ nhà ngươi từ khi nào biết suy nghĩ vậy?
- Nè, sao ngươi còn chưa siêu thoát?
-...
- Ta đã thực hiện đúng nguyện ước của ngươi chăm sóc hắn rồi.
-...
Ma nữ cứ thế cúi mặt, cố chấp không nói.
Nữ quỷ quay đi, nhìn hướng khác, thở ra một hơi. Bất chợt lại nhìn lên vòng tròn trên cổ tay. Vòng tròn bị đen hơn nửa rồi.
Có thể ta không suy nghĩ sâu sắc gì, nhưng ta cũng đâu phải kẻ ngốc. Dù sao bản thân ta cũng đã làm ma quỷ bốn trăm năm rồi... Ta ngay từ đầu đã rõ nguyện ước lần này khó hơn những lần trước. Những vụ trước đơn giản là thực hiện xong nguyện ước kia, còn lần này là khiến một hồn ma siêu thoát. Đâu chỉ là thực hiện được điều con ma như ngươi bảo, điều quan trọng ở chỗ ngươi có siêu thoát được hay không. Tâm trí vốn là thứ rất quái lạ! Bản thân có uẩn khúc, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở đâu, không xác định được điều mình thực sự muốn là gì. Cứ đi theo một con đường tưởng như tốt nhất, nhưng thật ra bản thân lại sai lầm rồi, và đau lòng nhận càng đi sâu lại càng nhận thức mình sai, nhưng lại không biết làm thế nào để sửa sai, không biết thế nào để tìm được con đường đúng. Cuối cùng thành ra tâm trí không thể thanh thản nối. Con ma này hiện tại đúng là như vậy!
Trái tim con người quả là thứ phức tạp.
Đáng tiếc, chính bản thân mình cũng vậy. Đến cả lí do uẩn khúc trong ta khiến ta không thể thanh thản mà siêu thoát ta cũng chưa rõ, có thể giúp kẻ khác hay sao? Ta chỉ là cố gắng, cố gắng vô tư mà thôi...
- Có muốn nghe chuyện của ta không?
Tự dưng hỏi thế, ma nữ chưa kịp tiêu hóa thông tin, mắt còn trơ nhìn nữ quỷ đang chỉnh tư thế nghiêm túc trên giường kia.
- Ta chưa từng kể với ai. Nên ngươi rất may mắn đấy!
Thật ra là khi làm quỷ đến giờ không có ai để mà kể cả.
Nhưng là... dù không rõ khúc mắc trong lòng nó là gì, nhưng ít nhất chắc chắn rằng thân thiết với nó hơn, khiến nó an lòng, có thể từ đó dần bóc từng lớp rối rắm mà tìm ra vấn về cốt lõi, rất tốt cho việc siêu thoát của nó.
- Ta sống vào thời xưa. Lúc sống cũng rất xinh xắn nha. Cũng là khoảng bốn trăm năm trước. Ngươi biết chúa Trịnh Sâm không? Lúc ta sinh ra á, xem nào, thực ra là khoảng 5, 6 tuổi gì đấy, thì Chúa ngài băng hà. Mấy cái đấy không kể nữa. Mấy năm sau, lúc ta mười ba tuổi, chính xác đấy. Ê, mà ta tính tuổi mụ, chứ không phải tính tuổi như bây giờ nhá. Tự dưng thầy bu ta bị người ta đổ tội, tội lớn lắm. Bọn họ muốn giết cả nhà ta nữa. Nhưng rõ ràng thấy bu ta đâu làm gì. Cả nhà ta chờ bằng chứng mang về, chứng minh nhà ta bị oan. Nhưng không được! Họ giết thầy bu ta. Ta cũng bị tội chết cùng, nhưng thầy ta mấy bu ta không cho ta chết, họ cứ đẩy ta ra, quát ta, bắt ta phải chạy, chạy trốn thật xa, đừng về nữa, chẳng ai chấp nhận ta về đâu...
Nữ quỷ cứ kể, cứ kể, lúc đầu bình thản lạnh nhạt, nhưng sau không khỏi giọng nghẹn lại. Nhưng nàng không khóc. Vì vốn dĩ đã từng khóc quá nhiều rồi, đã không thể khóc nữa. Ngược lại ma nữ nghe kể thì thút thít mãi.
- Vậy là... chị đã ở Nhật à?
- Ừ.
- Chị biết tiếng Nhật không?
- Tất nhiên biết! Ta sống ở Nhật cả nửa cuộc đời đó.
- Ô, ô-hai-ô!
- Chào kiểu gì vậy? Không lịch sự chút nào! Ngươi cũng biết tiếng Nhật à?
Lan Linh gãi tai:
- Không có. Em biết có mỗi từ kia thôi.
- Vậy cũng nói!
...
Cả hai tâm sự cho đến sáng. Dù sao cũng không ngủ được mà. Và cả hai đều không nhớ chút gì về một chuyện... ừm, không biết có được coi là nghiêm trọng không?
Anh chàng thần tượng người Hàn khi tiễn cô gái giúp việc về, vào lại phòng mình, chợt phát hiện có những túi khả nghi. Mở ra thử... Lôi ra...
- Gì đây? (tiếng Hàn)
Các cô gái tặng quà chắn đau lòng lắm khi biết rằng món quà thủ công của mình không được nhìn nhận, thậm chí bị tưởng nhầm là rác mà bỏ đi.
Hôm sau, trời cao vời vợi, nắng vàng ươm, không khí trong lành. Nữ quỷ như cũ trong bộ đồ quê mùa chỉnh chu quen thuộc, ra chợ mua nguyên liệu làm đồ ăn.
- Tôi lấy cái này!
- Tôi lấy cái này!
Giọng nam, giọng nữ đồng thanh. Nữ quỷ nhìn lên anh chàng muốn tranh mua với mình, định bảo vài câu, chợt hơi ngây ra.
- Cô mua trước đi. Tôi mua sau cũng được.
Nụ cười thân thiện tỏa nắng và giọng nói ấm áp đã rất quen tai. Đây không phải tên chồng trong vụ đầu tiên mình xử lí sao? Cái tên cứ ''Vợ ơi, vợ ơi'' suốt. Mà cũng tình cờ thật, đây là nơi bán thị mà cả hai phải quay lại hai lần, sau phải để tên này ra tay trả giá mới mua được.
- Vậy tôi không khách sáo đâu. Bà chủ, bán cháu miếng này. Cắt đến từng này... Dạ được rồi. Bao nhiêu bà chủ?
Trả tiền xong xuôi, nữ quỷ quay nhìn gã bên cạnh:
- Đàn ông sao lại ra chợ thế này? Chắc anh mua về chăm vợ mới sinh con nhỉ? Chị nhà chắc may mắn lắm?
Gã hơi ngạc nhiên, nhưng sau vẫn vui vẻ gật đầu lại:
- Thằng bé cũng được tháng rồi. Tôi định mua chút về tẩm bổ cho hai mẹ con.
- Ừm... vậy tốt lắm! Giờ ít ông chồng nào quan tâm vợ mình như thế đâu.
Nói chuyện thêm dăm ba câu, gã mua xong rồi, chào nữ quỷ toan đi. Nữ quỷ quay cười hì nói với bà chủ:
- Lâu rồi gặp lại bà chủ hiền hơn nha! Thôi cháu đi!
Song song bước cùng anh chồng đảm đang, nữ quỷ cười cười:
- Này anh, cho tôi hỏi thăm sức khỏe hai mẹ con nhé. Còn nữa, cái này nè! Tốt cho phụ nữ mới sinh lắm! Nhớ bảo cô ấy dùng nghe! Thôi tôi phải đi ra kia. Nhớ làm cho cô ấy ăn nhá! Hai người phải hạnh phúc đấy, hiểu chưa?
Anh chàng không hiểu cầm lấy túi nguyên liệu, song lúc vội gọi lại thì không thấy cô gái đâu nữa.
Còn nữ quỷ, giờ phải mua lại nguyên liệu kia rồi.
Thật kì lạ! Không ngờ có thể hữu duyên gặp lại. Thế giới này thật quá nhỏ bé!
Chỉ là mua lại chỗ cũ thôi mà, giờ thì bị đầy người chen, phải ở ngoài chờ mua. Khi nào mới xong nhỉ? Còn phải về làm đồ ăn nữa.
- Thầy, thầy phải giúp chúng tôi!
Vốn ko để ý đâu, nhưng người kia cứ nhằm mình mà tới.
- Thầy Dung, đúng thầy đấy. Mong thầy cứu con tôi.
Hả? Nữ quỷ tròn mắt. Thật đúng là gọi mình sao?