Nữ quỷ ra ngoài, vào phòng mình kiếm đèn pin. Bất chợt một tiếng nổ lớn, rồi tiếng đổ vỡ liên tiếp, tiếng hét của ba cô gái chắc chắn rất chói tai nhưng bị át một phần bởi tiếng đổ vỡ vừa rồi. Kiểu tạp âm hỗn độn đau đầu khiến người ta giật thót này... nữ quỷ lắc đầu, thở dài.
Chậc chậc, mình vừa ra ngoài một chút thôi mà... lại bỏ lỡ cảnh phim hay rồi! Đáng tiếc!.
Đi đến cửa, tiếng đổ vỡ cũng tắt ngấm, giọng hét xé cổ của ba cô gái kia cũng giảm cường độ rất nhiều. Còn lại là tiếng nhạc nền ma mị của bộ phim, tiếng rơi ''tách tách'' xuống sàn đều đều,... nhưng kì lạ... tiếng thở ngắt quãng...như đang cố hết sức để thở... và... có đối tượng nữa...
Cửa khóa? Đạp một cái! Cửa mở toang. Ánh sáng từ đèn pin chói mắt đột ngột xuất hiện. Hai cô bé đang người run bần bật ngồi bệt xuống sàn, mắt nheo nheo vì chói, vẻ mặt kia dưới ánh sáng lại xanh lét đến kì lạ. Bên kia, cô bạn cùng bàn lưng dí sát vào cửa, chân đạp đạp giẫy giụa, hai bàn tay cố lôi sợi dây thừng siết chặt cổ ra, môi nhợt nhạt, mặt trắng xanh, mắt trợn trắng, sắp ngạt thở đến nơi.
Một cô gái bình tĩnh hơn chút, nhìn về phía nữ quỷ, vẻ mặt chợt tươi như gặp cứa tinh đời mình, ngay sau đó trợn tròn mắt, mắt xanh ngắt:
- Cẩn... th...
Chưa nói hết câu, chiếc đèn treo trên trần nhà đã rơi xuống...
Cô bé đó nhắm tịt mắt lại theo phản xạ.
...
Không có tiếng nổ oanh tai như suy nghĩ, mở mắt ra, chiếc đèn treo nặng hơn năm cân đã được ai kia đặt gọn gàng bên cạnh. Thở phào nhẹ nhõm. Cô bé đã không nhìn thấy nụ cười nửa miệng của ai kia...
- Thế này... có vẻ hơi quá rồi!
''Phựt!'-Dây thừng đứt một cách bất ngờ. Ngay sau đó là tiếng ngã xuống đất và lời chửi đổng của ai đó. Tất nhiên, những âm thanh đó rất nhẹ. Và cô bạn cùng bàn ngay đó bận ôm lấy cổ, hít lấy hít để, còn hai cô bạn kia bận bò lê đến xem xét bạn mình cũng chẳng để ý đến âm hanh đó. Khói mờ trong phòng tản ra dần. Với cây đèn pin cầm trong tay, nữ quỷ cảm nhận sâu sắc sự ngao ngán khi hôm qua bận bịu dọn dẹp thì hôm nay căn phòng tan hoang, tàn tạ thế này.
Tiếng cười trẻ thơ lại có chút ma quái của bé búp bê trong phim ko hiểu sao càng làm ko khí trong phòng thêm kì dị.
Vi vu vi vu gió thổi cuốn rơi một chiếc lá ngoài kia...
Một phút mặc niệm cho căn phòng thân yêu!
...
Khoan! Có ý tưởng này!
- Hì- Nụ cười làm người ta rét run- Đêm nay là Halloween, phải ko?
''Rít...t...t...!''. Mùa đông đến tựa khi nào? Thật lạnh thấu xương!
...
- Mẹ nó! Ai cho mày làm rơi đèn treo hả?
- Nó tự rơi, ai mà thèm làm!
- Lúc nãy nó mà sao thì mày chết cả lũ!
- Mày là chủ mưu mà còn nói à Nhi Tuyết?
- Tao bảo dọa nó chứ có bảo làm nó bị thương đâu!
- Ko làm nó bị thương thì éo mà nó sợ.
- Chơi... với... ta...
- Đang nói chuyện chơi bời cái gì... Hả?
Cả lũ bất chợt phát hiện ra trong nhóm có thành viên mới từ khi nào.
Đồng loạt quay đầu ra nhìn.
- Á...
Một cô bạn định la lên một tiếng thì ngay lập tức bị thằng cha bên cạnh bịp mồm lại. Thực ra thằng nhỏ này cũng run sợ lắm chứ. Mà ko kể nó, toàn bộ nhóm người ba nữ một nam đều sợ hãi.
Bởi lẽ... thành viên mới kia là nhân vật búp bê ma trong phim kinh dị 100% hiện thực., và nó... đang bay!
Vội vã đứng túm lại nhằm tách ra bé búp bê kia.
Thật chậm rãi, bốn bạn trẻ lùi lại phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với bé búp bê kia. Tất cả đều run cầm cập.
Một cô bé giọng run run, nói thật nhỏ chỉ để người bên cạnh nghe thấy:
- Mày... mày... con búp bê này... Bọn mày nghĩ giống tao ko?
Ai đó nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Nhi Tuyết cố gắng cho bình tĩnh:
- Ko... không sao đâu mày... Đây... đây là búp bê của con Hạ An...
Cô bé bên cạnh quay ra bên cạnh:
- Sao... sao con đó có con này?
Cảm thấy trách nhiệm nặng nề khi là đứa con trai duy nhất trong nhóm, thằng nhỏ hiện tại cố che giấu cảm xúc của mình. Ta là con trai đấy, ko thể để mấy đứa con gái nói mình nhát chết được. Hắn nhón từng bước lên gần búp bê:
- Trên đời làm gì có ma. Chắc chắn là có đứa dọa ma như bọn mình lúc...
- Chơi... với...ta...
- Á aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!
Giọng thánh thót, chậm rãi, trầm bổng của con búp bê đột ngột vang lên làm bao nhiêu dũng khí anh hùng lúc nãy dâng trào tụt xuống đến dưới ngưỡng số ''0''.
Cậu nhóc hét một tiếng rồi nhảy tưng về trốn sau lưng một cô gái, người run rẩy.
- Chơi... với... ta...
Với mỗi câu búp bê lại tiến gần nhóm người này hơn. Bé búp bê cao bằng một cô bé tám tuổi ko hiểu sao trong mắt các trẻ lại càng thêm to lớn. Và cả bọn cũng theo thế lùi lại đằng sau.
Nhi Tuyết víu lấy lý trí:
- Ko phải sợ. Con búp bê đó hình như chẳng làm được gì đâu. Xem tao này!
Nhi Tuyết ném thật mạnh một vật nhỏ nào đó sau lưng về phía búp bê.
''Phụt!''- Búp bê biến mất trong tích tắc. Vật nhỏ đó rơi xuống đất tạo thành âm thanh thanh thúy phá vỡ ko khí ma quái.
Cảm giác rất thành tựu, Nhi Tuyết quay người lại đối diện với lũ bạn:
- Thấy chưa? Có gì phải sợ đâu chứ? Bọn mày toàn lũ nhát gan!
''Rit-t-t-t!'' (tiếng gió rít, đồng thời cảm giác ớn lạnh)
''Xì xào xì xào'' (tiếng lá rơi)
''...Ực!" (Khụ! Cái này ko giải thích chắc ai cũng biết!)
''Hi... hi... hi...''
Cảm giác kì dị khi thấy lũ bạn nhìn mình với vẻ mặt xanh lét. Bất chợt lạnh sống lưng.
Ba đứa kia đánh mắt với nhau, rồi ko nói lời nào mỗi đứa chạy ù bốn phương tám hướng. Bỏ mặc Nhi Tuyết ngơ ngác nhìn theo.
''Ực!''
Bây giờ nhìn kĩ, hình như, khu vườn nhà mình có vẻ rộng rãi hơn, rất rộng, nhưng ko hề có vẻ khoáng đạt, mà càng thêm âm u. Tiếng cười lúc đầu trong trẻo, thanh thúy như tiếng trẻ thơ hòa cùng tiếng gió rít nghe thật ghê người.
Nhưng càng về sâu, tiếng cười càng gần lại càng trầm xuống, giống như rơi xuống từng tầng của địa ngục, vọng ngược lên trần gian.
Gió thật buốt, nhưng trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi.
Trong đầu là các tình tiết của bộ phim kinh dị kia...
Búp bê ma lúc đầu xuất hiện dịu dàng, thân thiện, kêu đứa bé chơi trò đuổi bắt với mình. Chơi thật lâu, đứa bé thấm mệt, ko muốn chơi nữa. Búp bê thay đổi thái độ, tiến gần hơn, giọng nói hòa trong tiếng cười ghê rợn:
- Ta...đói...rồi...
- Tha cho tôi! Tha cho tôi!
Đang từ từ quay đầu lại, chỉ loáng thoáng thấy đôi mắt xanh lè phát sáng và dòng dung dịch màu sẫm mỏng tang chảy xuống từ miệng búp bê. Với cái âm thanh chóp chép như sói đói đang chuẩn bị xé nát thịt con mồi ngai ngấu nghiến. Âm thanh vang lên theo đúng dòng suy nghĩ kia:''Ta...đói...rồi..." đột nhiên vang lên.
Cô bé ngã phịch xuống đất, chắp chắp tay cầu xin.
- Ta... đói... rồi...
Âm thanh trầm rợn đó tiến lên thật gần.
Chợt nhớ ra điều gì, cô bé vội nói trong giọng run rẩy:
- Tôi... tôi sẽ chơi với ma...à chơi với em mà... Tha...tha cho...Em muốn chơi gì cũng được...
Gió thổi rít. Quang cảnh trở lại thanh bình như trước. Búp bê vội luống cuống lau vết nước dãi trên miệng (Vâng! Dung dịch màu sẫm đó chính là nước dãi đã bị biến đổi màu sắc, ko phải máu đâu)
Từ từ ngẩng mặt lên nhìn. Con búp bê ko còn âm u như trước, ánh mắt cũng ko phát ra ánh sáng xanh lè. Dưới ánh trăng, búp bê trở nên sáng sủa hơn. Búp bê đặt chân xuống đất, hai tay nhỏ xíu chắp sau lưng, mặt nghiêng nghiêng về một phía, làm tóc mái theo đó cũng đổ xuống, lộ ra đường khâu chằn chịt, xấu xí như một con rết màu đỏ máu chảy một đường thẳng xuống. Vết khâu này Nhi Tuyết biết là do Hạ An khâu lại. An nó nói không có chỉ trắng nên đành khâu chỉ đỏ, và với tài năng của con đó đây có thể coi là kiệt tác rồi.
Búp bê mỉm cười dịu dàng, ngây thơ, trên miệng vết nước như màu máu lau không sạch loang ra, bé nói với giọng trẻ con tinh nghịch:
- Em muốn chơi Ma đuổi bắt người!
Ba đường hắc tuyến xuất hiện.
Thôi đành chơi với nó cho qua hết đêm nay thay vì bị nó ăn vậy?
Dù quang cảnh thoáng đãng hẳn nhưng khu vườn vẫn như một mê cung rộng lớn.
Mặt trăng vàng tròn vo treo lơ lửng bên cạnh muôn vàn vì sao chớp mắt.
Nữ quỷ đứng cạnh cửa, mỉm cười:
-Trăng thật đẹp!