Thứ 6- năm ngày sau khi sự việc mất mặt ấy diễn ra….
Giờ Lịch sử, lớp 11a7….
Tôi ngồi thơ thẩn nhìn ra cửa sổ,nhìn những chiếc lá vô tư, nhẹ nhàng rơi xuống sân trường..
Đưa mắt nhìn sang tên lớp trưởng đáng ghét đang chăm chú ghi bài ở bên cạnh, tôi khẽ nhíu mày…
Nếu cậu ta nói thích tôi, tại sao mấy ngày qua cậu ta chẳng thể hiện gì hết cả vậy? Chẳng lẽ, những lời cậu ta nói buổi sáng khi đó đều là giả dối sao???? Không có khả năng nha, chẳng lẽ buổi sáng hôm đó là tôi tưởng tượng ra sao?? Tôi cảm thấy thật rối rắm….
Tôi mơ màng trong thế giới của riêng mình một lúc lâu, cho đến khi….
“ Chi Khanh”- một tiếng gầm lớn bên tai tôi làm tôi giật thót
“ Quái quỉ, Phi Ảnh, mày làm cái quái gì vậy???” Tôi vừa xoa xoa cánh tay bị đập vào học bàn đau điếng, vừa uất ức hỏi
“Tao gọi hồn mày về, không khéo nó lại bay đi mất”- Ảnh khẽ lườm tôi, nguýt một cái rõ dài-“ Tao biết lớp trưởng rất đẹp trai, mày không cần nhìn ngắm đến mất hồn như vậy đâu”
Mặt tôi bụp một cái, trở nên đỏ bừng “Tao đâu có ngắm lớp trưởng đâu”
Cậu ta kéo dài giọng, hỏi với giọng điệu vô cùng khinh thường “Thật vậy chăng??”
Tôi gật đầu như băm tỏi “Thật, thật mà” – Như sợ cậu ta hỏi tiếp về vấn đề đó, tôi liền đánh lạc hướng của cậu ta- “Mày gọi tao có việc gì”
Cậu ta vỗ vỗ trán-“Mém nữa thì quên mất, mấy ngày nay thấy mày buồn buồn, tao mới mua hai vé ca nhạc mới, tối nay đi xem chung với tao nha”
Lần này, đến lượt tôi khinh bỉ- “ Mày có lòng tốt đến thế sao??? Hửm….Có mà mày đi ngắm thần tượng nhưng ngại nên rủ tao đi theo thì có”
Cậu ta đỏ mặt, môi khẽ nở ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, tiện tay đánh bốp lên lưng tôi một cái đau điến người- “Con quỷ này, mày biết rồi còn phải nói ra mới vừa lòng sao. Tối nay đi với tao, nha nha”- Cậu ta trưng ra một khuôn mặt vô cùng dễ thương
Mĩ nhân kế, đây tuyệt đối là mỹ nhân kế a….
Nhưng đáng tiếc, cậu ta dùng chiêu này sai người rồi….
Tôi chống tay lên bàn, làm ra một động tác dễ thương không kém- “Cái này còn phải xem tâm trạng của bổn cô nương nha”
Cậu ta rầu rĩ sờ sờ túi- “Khanh à, tháng này tao hết tiền mua trà sữa cho mày rồi mà, tha cho tao đi”
Tôi giả vờ khoát khoát tay- “ Không chiều được lòng cô nương đây, tối nay đi một mình nhé cô em”
Cậu ta tức tối đập bốp một phát lên bàn tôi, trừng tôi một cái- “Chi Khanh, mày đúng là đồ vô sỉ xấu xa”- vẻ mặt của cậu ta đau khổ lại tiếp tục sờ sờ túi- “Mày được lắm, tao ra chơi sẽ mua cho mày ăn”
Nghe đến có đồ ăn, tôi lập tức bất chấp hết mặt mũi, nhảy ôm choàng lấy cổ nó, vô cùng vô sỉ mà thốt ra rằng “Chị Ảnh, em biết chị thương em nhất mà, mua cho em hương Chocolas nha chị, nha nha”
Cậu ta ngay lập tức làm ra một biểu tượng mắc ói….
Tôi càng cười rực rỡ hơn, chúng tôi nhanh chóng lao vào thảo luận thời gian đi, mà không biết, ở đầu bàn bên kia, có một người vì nụ cười và dáng vẻ vô sỉ của tôi mà trái tim vốn đã say đắm lại lỡ thêm nhiều nhịp…
(Chin: thật dễ thương quá điiiiii!!!!)
*****
T/g: Mình muốn có đôi lời muốn thông báo tới các bạn đọc giả (dù nhiều hay ít) rằng lịch đăng chương của mình sẽ được cố định vào các thứ 3, 5, chủ nhật nhưng tạm thời bây giờ đang trong thời gian thi và sắp thi nên đôi khi mình sẽ có một số trục trặc không viết được hoặc sẽ đăng trễ, mong các bạn thông cảm cho mình nhé!!!
(Tái bút: Mình năm nay chỉ mới lớp 10 thui, vẫn còn ngây thơ vô “số” tội lắm, mong mọi người chiếu cố thêm ạ^-^)