Sau hôm đó, cảm xúc của mình có chút rối loạn. Nếu nhìn thấy hắn, bất kể lúc nào, ở đâu, mình đều không tự chủ được mà nở nụ cười, mặt mũi nóng bừng. Mình quan tâm tới người ta nhiều hơn, cảm giác muốn chiếm hữu cũng ngày một nhiều, có lúc còn trả vờ thăm dò.
-“Thứ bảy sao không hẹn hò, cứ rúc đầu ở quán ăn bánh giò không thấy chán à?”
-“Không, vui mà!”
-“Già khắm khú như anh mà chưa có người yêu à?”
-“Chưa có!”
-“Phét.”
-“Thật…”
-“Thế đã từng rung động với ai chưa?”
-“Rồi, yêu thầm một người từ lâu rồi…”
Hắn thản nhiên, còn mình thì cảm thấy chút gì đó nghèn nghẹn, cố cười tự nhiên.
-“Sao không tỏ tình, nhát thế?”
-“Cũng muốn lắm, nhưng cô ấy rất sâu đậm với mối tình đầu, chỉ sợ chưa quên được…không muốn bản thân mình chỉ được coi là kẻ thay thế…”
Suy nghĩ cẩn trọng quá, xem ra rất quan tâm tới cô gái ấy, có khi yêu sâu đậm rồi cũng nên, lòng mình như có dao cứa, thầm mong cho hắn tỏ tình lần nào lần ấy đều bị thất bại đi!
Biết là ích kỉ, nhưng mà…chẳng có nhưng gì hết, túm lại là thật lòng mình muốn hắn, cả đời như vậy, cả đời cứ đến quán bánh mà ăn, đừng có yêu đương yêu điếc gì hết.
-“Giận à?”
-“Giận gì, có gì đáng để giận?”
-“Thế đi đâu đấy?”
-“Đi nấu nước sốt…”
-“Xong lên đây nhé!”
Hắn kéo tay mình, ngập ngừng dặn, nhìn cái mặt kìa, cứ như kiểu làm nũng ý, ghét quá thể đáng.
Chưa vào được bếp đã gặp con Mai chạy tới, thở hồng hộc.
-“Nguyệt…Nguyệt…tao…tao…”
-“Mày đi ăn cướp à? Có gì bình tĩnh…”
-“Tao vừa mới thấy thầy vào quán mày!”
-“Thật á? Đâu, đâu, giới thiệu đi…”
-“Không, ngại lắm, chỉ đứng từ xa xem thôi nhé!”
-“Con này, được rồi!”
Mình háo hức hết cả người, giờ con Mai là bạn thân nhất của mình, người yêu nó, tất nhiên là tò mò rồi. Hai đứa tìm loanh quanh mãi, cuối cùng lên tầng ba, nó chỉ vào cái bàn ngoài ban công, mình ngơ ngác không hiểu gì hết.
-“Kia, kia mày!”
Kia là bốn mắt mà?
-“Có…thật…không? Mày đùa à?”
-“Điên à, hôm kia vừa tới nhà thầy ăn cơm xong, vẫn còn ảnh nè!”
Nó kéo mình xuống, mở điện thoại. Ảnh chụp, sắc nét lắm.
-“Đẹp trai không? Quá đẹp trai ý chứ nhỉ?”
Cảm giác như bị ai giáng cho một cái, thật mạnh.
-“Đẹp…đẹp…”
-“Thôi, giờ tao có việc, tối nói chuyện sau…”
Nó đi rồi, mình như người mất hồn, ngồi thẫn thờ ở bậc cầu thang.
-“Họ Kiều! Kiều Trung!”
-“Không tin, anh và người kia, trùng hợp quá nhiều…”
-“Sao không tin? Nếu là con đại gia thì sướng quá đi chứ, tội gì mà không nhận!”
-“Thật không?”
-“Thật, ở đời bao nhiêu người trùng hợp, cứ tên Trung là con ông Quốc hả? Em đúng là…”
Ở đời, liệu có hai người, trùng hợp nhau về mọi thứ, kể cả từng đường nét trên khuôn mặt không?
Hình như không có đâu, chỉ có một con ngu tên Kiều Như Nguyệt thôi.
Ngu thật.
Tra hỏi người ta, ít cũng phải đòi cho xem chứng minh nhân dân chứ? Đằng này thấy người ta nói, người ta thề là tin sái cổ.
Ngu thì chết thôi, bệnh tật gì đâu!
Có lẽ không nên tin tưởng ai đó quá nhiều, càng tin lắm, càng thất vọng não nề.
Tim…như kiểu bị bóp nghẹt.
Đến cả một người hiền hiền, tử tế như bốn mắt còn lừa mình, mà không chỉ riêng bốn mắt thì phải, ba mẹ mình, bà Nga, ông Hoàng, mình không tin họ không biết?
Nghe có vẻ thân lắm, chú chú dì dì, anh cả anh cả, cớ sao, cớ sao tất cả lại thế?
Mình lấy điện thoại, tìm kiếm số ba, run run gọi.
-“Ba!”
-“Nguyệt à, khoẻ không con?”
-“Sao mọi người lừa con, mọi người biết thừa hắn là anh trai con Vi rồi phải không? Mọi người ủng hộ cho thằng khốn nạn đó lừa con…”
-“Đừng nói anh như vậy con à, mọi chuyện không như con nghĩ đâu, anh có nỗi khổ của anh…”
-“Khổ gì chứ, con không tin…”
-“Con bình tĩnh, thế này đi, sáng mai chủ nhật, con về nhà, có gì ba sẽ kể hết!”
Mình nằng nặc xin, mà ba nói chuyện dài, nhất định không chịu kể qua điện thoại, lúc đó tâm trạng rối bời, mình chịu không thể nào mà kiềm nén chờ đợi được, đành chạy vội ra khỏi quán, bắt xe về nhà.