Em Là Nhà

Chương 146




Ờ nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm sau, còn giờ kể tiếp chuyện năm đó nhé.

Năm đó có một dấu mốc cực kì quan trọng.

Khi hai nàng tròn sáu tháng tuổi, ông xã đưa ba mẹ con đi chơi. Lòng vòng một lúc thì xuống tới Phủ Lý xong dừng lại ở cái biệt thự đẹp như trong tranh ý, xét về mặt đồ sộ thì không bằng của ba Quốc nhưng thiết kế tao nhã cộng với vườn hoa rực rỡ phía trước cùng vườn cây sai trĩu phía sau tạo cảm giác ấm áp thân thuộc.

Lúc mới xuống xe còn tưởng anh chở đi thăm bạn cơ.

Nghĩ bụng cái ông bạn này cũng tin người quá thể, còn giao cả chìa khoá nhà cho giáo sư.

Mà càng đi sâu vào trong càng thấy mình ngu phát sợ.

Cửa mới gạch mới, tường vẫn còn thơm mùi sơn, trên hòm thư gỗ nho nhỏ còn có dòng chữ uốn lượn mềm mại“Nhà của Nguyệt. Do ông xã Nguyệt xây tặng.”

Nhà của Nguyệt.

Ừ, chính xác là nhà của Nguyệt.

Khoảnh khắc đó, hạnh phúc đến vỡ oà, trăm ngàn lời cũng chẳng thể diễn tả được. Mình ôm bé Sa, anh ôm bé Mun, cả nhà bốn người nhìn nhau ngọt ngào khôn xiết.

Không biết để xây được ngôi nhà này anh phải mất bao nhiêu tâm tư, nhưng mình nhất định thực hiện phương châm đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ của các cụ để giữ lửa ấm áp cho gia đình.

Từ đó hai bạn Mun Sa có phòng rồi, ba các bạn thực hiện chiến dịch nuôi con giống nước ngoài, cho ở riêng luôn, ba mẹ cũng có nhiều thời gian hàn huyên tâm sự.

À, giáo sư có một cái ngăn tủ bí mật trong phòng làm việc, lúc nào cũng khoá. Đợi mãi đợi mãi mới có cơ hội, Nguyệt cuối cùng cũng mở được ra.

Tay cầm trên tay tập giấy, nhìn những nét vẽ ấy mà suýt hộc máu.

Thôi chuyện này xin phép giữ kín, nói ra sợ hỏng hình tượng người giáo sư nhân dân.

Gia đình Nguyệt quyết định chuyển về Hà Nam ở hẳn luôn, mình làm ở công ty con chuyên về thực phẩm của ba. Anh thì vẫn tiếp nghiệp nghiên cứu, đôi lúc lên Viện Toán hoặc đi loanh quanh hội thảo, thi thoảng rỗi rãi người ta mời thì qua dạy cho mấy trường đại học cao đẳng trong tỉnh.

Cuộc đời đúng là lắm điều bất ngờ, mấy hôm sau thì nhận được tin giật gân. Mẹ Vân mang bầu ba tháng.

Choáng luôn!

Thì vẫn biết người phụ nữ nhiều tuổi nhất trên thế giới sinh con là ngoài sáu mươi hay sao ý, nếu so với bà ấy thì mẹ chồng mình vẫn còn trẻ chán.

Nhưng vẫn sốc chứ. Chẳng biết hai cụ có nhờ tới y học không nữa, bao nhiêu năm yên bình tự dưng giờ đùng một quả, mình thắc mắc nhiều lắm mà ngại nên không dám hỏi.

Dù thế nào thì cũng phục luôn cả Quốc đại ca.

Sáu tháng sau mẹ đẻ em trai, Hà Quốc Hưng. Buồn cười chết mất, giáo sư già khắm khú rồi giờ lại có em. Cũng may có em ấy nên ba mẹ không đặt nặng vấn đề mình sinh con nối dõi cho nhà họ Hà nữa.

Nhưng nói thật nhé, Nguyệt vẫn máu đẻ lắm.

Thích chứ, thích có thêm thằng con trai nữa thì quá tốt luôn.

Nhưng buồn đời lắm.

Một là ông xã không chịu, mỗi lần nhắc tới là mắng mình lạc hậu, con nào cũng là con. Hai là đi khám tổng quan xong bác sĩ khuyên tốt nhất không nên có em bé nữa.

Anh còn bảo thêm chịu đựng mình đau đớn gào thét một lần đã là quá đủ rồi, anh không đủ dũng cảm chứng kiến lần thứ hai.

Cái người này, đúng là quá nhát gan đi.

Mình kệ chứ, cứ âm thầm mà tiến tới, có lần mình lừa lúc cục cưng đi tắm len lén chọc thủng ba con sói.

Khổ nỗi số nhọ bị phát hiện, có người điên cực, mà hôm ấy hùng hục hùng hục cũng chẳng thèm dùng luôn, mỗi tội tới cuối cùng…thôi không nói, mọi người tự hiểu.

Nói chung là chồng ken bon không cho thì có muốn mình cũng không lấy được.