Giáo sư tối đó khổ tâm lắm, mình đã bảo vợ hiểu vợ thông cảm rồi mà anh không khá lên được, nói đúng một câu tội vợ quá, anh là thằng không ra gì rồi câm lặng, lại cái kiểu ông ấy nghĩ mình sai nên cảm thấy không có quyền nói hay giải thích nhiều, chỉ hiền hiền nhận lỗi chịu trận.
Ấy kể ra mau mồm mau miệng tý có phải tốt không, cho mình nghe vài câu nịnh cho nó sướng tai, đằng này, mình cũng im nữa chắc tình hình cứ như vậy đến sáng mất.
-“Chuyện đã rồi thì thôi, chồng mượn bộ áo quần của anh Hoàng rồi đi tắm đi không cảm.”
Anh nghe lời, xong thì hai vợ chồng có nói chuyện nghiêm túc một lúc. Mình rời đi đúng là khiến người ta cảm thấy mọi việc không ổn muốn tìm hiểu lại rồi, nhưng chỉ là cảm thấy thôi, phải biết ơn thằng cháu cứ tránh bà nội với mẹ yêu, hai người động vào là nó khóc ré lên.
Sau đấy ông xã dụ với nịnh nọt mãi bé mới mếu máo đáp nó sợ bị đánh bị đẩy giống bác Nguyệt, chảy máu nhiều ơi là nhiều, sợ ơi là sợ.
Vẫn là anh thông minh hơn, đợt ấy mình mải miết hết cách này tới cách nọ, gặp nó cũng chỉ tưởng chắc là không được cho ngủ chung hay mua đồ chơi nên làm nũng, đâu có ngờ sự tình như vậy.
Với trẻ con mà nói đúng là nhanh quên nhưng việc gì mà rợn quá chúng sẽ bị ám ảnh mãi, giống như ngày nhỏ con Hạnh bị trêu một lần thôi mà từ đó sợ ma mấy năm éo dám đi tè một mình.
Thế là ổn rồi, mình chỉ cần vậy thôi. Thế gian này, chỉ cần một người tin mình là thấy nhẹ lòng lắm rồi.
Anh vào Nam vội nên mọi chuyện cứ để đó, cho tới hôm hai vợ chồng về mới họp mặt gia đình, gồm hai vợ chồng mình, hai vợ chồng nó và ba mẹ. Giáo sư lúc nào cũng vậy, trầm lặng bình tĩnh nhưng khả sát thương méo ai bằng.
Đầu tiên là đoạn phim ghi lại mấy lời bé con nói.
Người giúp việc và nhân viên spa được gọi đến, còn ngoan cố lắm, cứ lén lút nhìn lên rồi lại nhìn xuống, nhưng lời trẻ con so với lời người lớn, cái nào đáng tin hơn? Mẹ chồng mình kiểu nghi nghi nên bắt đầu nóng mặt.
-“Các người sợ gì chứ? Sợ lão Quốc này hả? Không phải sợ, có tôi bảo kê…”
Người vừa được nhắc tới thì chột dạ xua xua.
-“Thôi chuyện đã rồi dĩ hoà vi quý cả đi.”
Có thể mẹ Vân quá hiểu ba Quốc, có thể là vậy.
Chỉ cần nghe một câu đã đoán được toàn bộ, mình chưa bao giờ thấy mẹ nóng đến thế.
-“Tôi nhịn ông bao nhiêu năm rồi nhé, ông đừng tưởng một tay che trời, cả cái con này nữa, từ bé chưa bao giờ tôi đánh cô mắng cô, còn cô thì hay rồi, giống hệt con mẹ cô, một lũ khốn nạn…”
-“Bà bình tĩnh đi.”
-“Tôi còn bình tĩnh được hả? Con mẹ nó đ… thoã hãm hại thằng Trung có nhà cũng không về được, giờ lại tới lượt nó giết cháu đích tôn của tôi, giống rắn độc, con này hôm nay biến khỏi nhà bà ngay, mày không đi thì bà đi. Ông Quốc tuỳ ông luôn, giờ ông giữ ai…”
Tình hình đúng kiểu nước sôi lửa bỏng, ba phải giữ không cho mẹ phát tiết, con Vi thì chắc động tới lòng tự ái nên cũng rồ luôn.
-“Bà dám nói mẹ tôi, vì bà mà mẹ tôi chết oan, bà là loại cọp đội lốt thỏ thôi, bà tưởng bà hay ho lắm à, mấy chục năm phải cười với bà tưởng tôi sướng lắm chắc, tôi hận chưa đập vỡ mặt bà thì thôi…”
-“Mẹ cô không phải chết mà là bỏ con, cầm tiền rồi bỏ cô ở lại để đi lấy chồng. Ba chỉ nói vậy cho cô đỡ đau lòng thôi, có cần anh cho địa chỉ đi tìm mẹ.”
Chồng mình ngồi yên từ nãy tới giờ mới từ tốn lên tiếng, có đứa sốc phải biết. Nó như chó bị dồn vào đường cùng vậy, cắn bừa cắn loạn luôn.
-“Hà Quốc Trung, anh tưởng anh hay ho lắm hả, rốt cuộc cũng chỉ là một thằng gay thôi, để vợ mình ngoại tình với chồng tôi, thằng con trong bụng cũng chẳng phải của anh, định đóng kịch đến bao giờ?”
Điện thoại mở ra, toàn cảnh ái ân thác loạn.
Đến hôm nay, mình mới hiểu rõ nghĩa của cụm từ “đại ca Quốc mặt ngựa”. Vì không có camera phòng trong nên mình đoán lúc đầu ba chỉ biết nó gây sự với mình chứ không rõ nguyên nhân sâu xa.
Giờ thì hay rồi.
Chẳng biết đại ca sốc vì nghe tin con trai duy nhất bị gay.
Hay là vì con rể với con dâu qua mặt thông đồng đây?
Chỉ biết bàn ghế cốc chén bị đá tung toé, một đạp thằng An văng lên bậc cầu thang thứ ba rồi lại lăn xuống. Thế đã là gì, cả bàn chân đại ca còn đang dí lên mặt nó kia kìa.
-“Mịa kiếp loạn, trước khi cưới tao đã cảnh báo mày như nào?”
Con vợ khóc lóc thảm thiết, thằng chồng thì chưa kịp lên tiếng trình bày giải thích đã bị vả cho vài phát rồi.
-“Ba, là con Nguyệt dụ dỗ trước.”
-“Mắt lác hả mà nhìn con rồ này thành con Nguyệt? Còn thằng này nữa, ông nói rồi mà, đíu mẹ tai mày điếc hả? Tao đã nói tao chỉ có một đứa con gái rượu cơ mà? Phản rồi, mẹ, chó má, dám phản cơ đấy! Gan cũng lớn quá nhỉ thằng ôn con? Hôm nay xem ra tao không thiến mày thì không xong rồi…”
-“Ba, xin ba…”
-“Lôi cô Vi về phòng, khoá thẻ, thằng Năm đâu, mài dao mang ra đây cho tao.”
Trời, cứ phải gọi là quá phong độ, quá bá đạo.
Thảo nào mẹ Vân lại cãi cả gia đình trốn theo ba.
Giờ thì Nguyệt đã hiểu.
Về phần bạn người yêu cũ, chả nhẽ bạn bị hoạn thật à? Ôi cũng khổ mà thôi cũng kệ.
Gieo nhân nào gặp quả ấy, đó là lẽ tất nhiên ở đời rồi, chẳng phải bàn cãi nhiều.