Em Là Người Tôi Yêu

Chương 26-2: Yêu (2)




Chu Đông nhìn chằm chằm vào môi Trần Tri Tri, đột nhiên anh cảm thấy rất sợ lời xác nhận kia sẽ được thốt ra từ trong miệng cô.

Nếu quả thật như vậy, nếu quả thật như vậy...

Trần Tri Tri cảm thấy bả vai mình bị nắm chặt, tiếp đó cô nhìn anh: "Cho dù em có làm bất cứ chuyện gì sai lầm, anh cũng bằng lòng tha thứ cho em sao?"

Chu Đông không lên tiếng, về mặt lý trí thì anh đồng ý tha thứ, nhưng nếu như quả thật có chuyện đó xảy ra, anh thật sự cũng không biết mình sẽ làm gì... nói không chừng, có khi anh sẽ chạy thẳng đến tìm Từ Trì, quyết một trận sống mái với anh ta cũng nên.

Trần Tri Tri khẽ cười, nhưng nước mắt cô lại trào ra, lăn qua huyệt Thái Dương. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh: "Chu Đông, anh thật tốt."

Chu Đông không ngờ cô lại khóc đột ngột như thế, thậm chí anh cũng không hiểu vì sao cô khóc, đến tột cùng, nếu đúng như suy đoán của anh, anh cũng sẽ đảm nhận mọi chuyện, còn bây giờ anh gần như bị cô làm cho cảm động... Nhưng anh không muốn can thiệp vào, cho dù cô có làm chuyện gì sai, anh cũng coi như chưa từng xảy ra, miễn là lúc này anh vẫn luôn ở trong trái tim của cô là được.

Trần Tri Tri vòng tay ôm Chu Đông, Chu Đông cũng ôm lại Trần Tri Tri.

Vậy mà không bao lâu sau, Trần Tri Tri đưa ra lời chia tay với Chu Đông.

Lúc đó, Chu Đông cũng không hiểu vì sao cô lại muốn chia tay, sau khi anh vẫn không hỏi ra được nguyên nhân, rốt cục anh đành chấp nhận... có lẽ là Trần Tri Tri đã sớm thay lòng.

Nhưng khi biết được cuộc điện thoại ngày hôm ấy không phải Trần Tri Tri gọi cho Từ Trì, mà là gọi cho mẹ anh thì anh đã hiểu được hoàn toàn mọi chuyện.

Từ Trì đề nghị Trần Tri Tri nói thẳng những yêu cầu của mình với Chu Đông, nhưng Trần Tri Tri lại không chấp nhận để cho Chu Đông làm bia đỡ đạn, sợ rằng sau khi kết hôn cũng vẫn phải nấp ở sau lưng anh, bất cứ chuyện gì cũng phải nhờ anh nói hộ.

Vì vậy cô đã lấy hết dũng khí gọi một cuộc điện thoại cho mẹ Chu Đông, nói tất cả những suy nghĩ của mình với bà.

Tiếp đó, cái mà cô nhận được sau khi bày tỏ hết suy nghĩ với mẹ Chu, chỉ là nụ cười lạnh lùng của bà: "Cô đã muốn độc lập tự chủ như thế, vậy thì cũng đừng mong sẽ được gả vào nhà họ Chu này!" rồi bà cúp điện thoại luôn.

Trần Tri Tri cười khổ.

Sau đó cô hiểu ra, suy nghĩ của cô và suy nghĩ của mẹ Chu không thể song song tồn tại. Ở trong mắt mẹ Chu, dứt khoát cô chính là người đã dụ dỗ con trai của bà, là thủ phạm chính đã phá hủy cả cuộc đời và tiền đồ của con trai bà. Nếu như cô dù hết sức lo sợ, nhưng vẫn chấp nhận điều kiện của bà để có thể được gả vào, tất cả mọi chuyện đều vì Chu Đông, như vậy bà có phần nào đó còn có thể chấp nhận cô được. Nếu như cô đã không chịu nhận điều kiện bà đưa ra, vậy thì bà tuyệt đối không thể chấp nhận cho hai người kết hôn.

Dĩ nhiên, cô cũng có thể xúi giục Chu Đông dứt khoát lấy hộ khẩu gốc ở nhà mang đến thẳng nơi kết hôn. Nhưng chính bởi vì cô yêu Chu Đông, cho nên cô không thể để cho anh làm như vậy.

Chu Đông rất hoà nhã, cũng chính bởi vì Chu Đông rất hoà nhã, nên cô không thể làm tổn thương anh, thậm chí cô cũng không muốn anh phải làm cái việc đưa ra sự lựa chọn của mình.

Khi chuyện đó phải mang ra để lựa chọn, chỉ cần qua một thời gian nhất định sẽ hiện ra đáp án quá đau khổ, quá đau đớn.

Vậy thà rằng cả đời này cô sẽ không được gặp anh còn hơn.

Chu Đông cũng rất ưu tú, chính vì anh rất ưu tú, cho nên cô cũng mới quyết định buông tay với anh.

Bởi vì anh đáng được nhận những gì tốt hơn, tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này anh đều đáng được nhận.

Anh đáng được một cô gái cực kỳ tốt yêu thương, bao dung anh, giúp đỡ cho sự nghiệp của anh thăng tiến, giúp đỡ cho anh trên con đường làm quan đang được rộng mở kia, giúp đỡ cho gia đình anh được chu đáo, giúp đỡ để anh trở thành một người, khiến mọi người trong nhà anh đều được kiêu hãnh.

Quả thật, mẹ Chu Đông nói rất đúng.

Cô thật sự không xứng với anh.

Chu Đông đặt một nụ hôn vào trán Trần Tri Tri. Thật ra Trần Tri Tri cũng biết, suy nghĩ của mình quá cứng nhắc, cũng chính là từ câu hỏi lựa chọn đó mà ra. Cô chỉ biết ngây ngốc vắt kiệt óc chọn lựa những điều trước mặt để đưa ra điều mình chọn, mà không nghĩ sẽ tránh sang lối khác tránh sự va chạm trực diện.

Có lẽ nếu như cô không đưa ra sự lựa chọn thay Chu Đông, bọn họ đã có một lối đi khác.

"Anh sẽ đưa em đến gặp mẹ anh. Anh sẽ nói rất rõ ràng để cho mẹ hiểu, đời này ngoại trừ em, anh sẽ không cưới bất kỳ ai khác."

Trần Tri Tri cũng không muốn Chu Đông đi thúc bách mẹ của mình, cứ suy từ cô ra, có thể nói đây là một điều rất khó chịu đối với một người mẹ. Nhưng bây giờ cô lựa chọn tin tưởng Chu Đông, mọi chuyện đã bày ra hết, chắc chắn anh cũng sẽ có lựa chọn của mình.

Nhưng không quá hai ngày, Chu Đông đã có câu trả lời chắc chắn cho Trần Tri Tri: Mẹ của anh đã đồng ý.

Trần Tri Tri thật sự hoa mắt, nếu như chỉ đơn giản như thế mà bà đã đồng ý, vậy rốt cuộc lúc trước tại sao cô phải nói lời chia tay chứ? Hơn nữa theo lý mà nói, tính tình mẹ Chu Đông rất cương quyết, tuyệt đối không thể nào là một người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Trần Tri Tri hỏi Chu Đông: "Không phải là anh gạt em chứ?"

"Làm sao anh có thể gạt em được!."

Trần Tri Tri thật sự hoàn toàn không hiểu gì hết, buồn bực hỏi: "Vậy rốt cuộc anh làm thế nào mà mẹ anh lại đồng ý? Không có điều kiện kèm thêm sao?"

"Mẹ chỉ yêu cầu chúng ta trở về quê để phát triển. Ý em thế nào?"

Trần Tri Tri lắc đầu một cái, cô cũng không quá để ý đến điều này lắm, nếu như điều kiện chỉ có vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì, "Thật sự không có gì khác nữa sao?"

Cô thật sự rất hoài nghi, rất rất hoài nghi...

Chu Đông cười nói: "Gặp núi cao tự khắc sẽ có cách để vượt qua!”

Vậy là trong lúc cô vẫn còn đang lờ mờ, người lớn của hai nhà đã gặp mặt, cùng ăn bữa cơm, cùng bàn bạc chọn ngày lành tháng tốt và đặt tiệc cưới, tiếp đó cũng đã quyết định xong xuôi về đồ sính lễ cưới hỏi.

Thời gian này thái độ của mẹ Chu đối với Trần Tri Tri cho dù không được mềm mỏng lắm, nhưng cũng là sự nhượng bộ không nhỏ rồi.

Lúc hai người rời đi, bà còn dặn dò cô một câu: "Nhớ chú ý sức khỏe đấy!"

Dọa Trần Tri Tri sợ đến mức vội vàng kéo Chu Đông sang bên hỏi:"Không phải anh nói với mẹ là em mang thai chứ?" Muốn nói dối cũng không thể nói bừa như vậy được, nếu như sau này mẹ Chu biết là mình bị lừa gạt, nhất định bà sẽ cho rằng vì để được gả cho Chu Đông, nên cô đã không từ một thủ đoạn nào. Điều này thật sự sẽ gây thành một chuỗi hiểu lầm, không sao giải thích nổi.

"Không đâu, anh chỉ nói với mẹ là anh làm em phải phá thai ba lần. Anh không thích mặc áo mưa mà em lại bị dị ứng thuốc tránh thai, cho nên em không tránh được."

"Hả?" Trần Tri Tri sửng sốt, cô đi phá thai lúc nào thế nhỉ?

" Trong lòng mẹ anh vốn ám ảnh với chuyện phá thai. Lúc còn trẻ, ba anh đã từng khiến mẹ anh không sao chịu nổi... Cho nên bà căm hận nhất người đàn ông làm cho phụ nữ phải phá thai, em hiểu chưa?"

"..."

"Nói một cách đơn giản là, mẹ anh cảm thấy anh đã làm cho em phải phá thai ba lần, gây tổn thương nghiêm trọng đến sức khỏe, nếu không cưới em thì anh là người rất vô trách nhiệm. Mà mẹ không ngờ em lại không dùng chuyện này để thuyết phục bà, mẹ thật sự rất tán thưởng em điểm này đấy. Về phần emkhông muốn sống cùng với mẹ chồng, anh cũng đã nói chuyện rất nghiêm túc với mẹ rồi, cho dù em chỉ nghĩ thôi, anh cũng không thể chấp nhận ở cùng với mẹ."

"... Trước kia anh cũng đã từng không đồng ý sao?"

"Đó là ngày trước anh nói đùa với mẹ, anh bảo, anh cũng không muốn khi về đến nhà, nghĩ muốn thân mật lại còn phải tránh tai mắt của người khác. Về phần mẹ thì anh đã hứa, nhà của mẹ đang ở hiện tại rất gần với nhà của chúng ta, nên chúng ta sẽ thường xuyến đến nhà thăm mẹ. Nếu như em có xảy ra va chạm với mẹ, thì anh dạy cho em một cách này... trước hết cứ đồng ý với mẹ đã, để cho bà cảm thấy là đã kiểm soát được tất cả mọi chuyện, sau đó từ từ cò kè mặc cả với mẹ là xong. Cũng tại trước kia vì cảm thấy còn đang trong thời gian chờ kết hôn nên anh nghĩ không cần phải gấp rút nói rõ với em."

"..."

Trần Tri Tri cúi đầu, "Tại sao anh vừa ra quân, mọi chuyện trên thế giới cũng đều trở nên đơn giản như vậy nhỉ. Em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn của chúng ta đột nhiên lại đơn giản như vậy..." Đột nhiên giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, nước mắt không sao khống chế nổi nữa, đã trào ra.Cô lau nước mắt: "Em thật là dốt, cực kỳ dốt nát, tự nhiên lại có ý nghĩ như vậy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì em đã để mất anh..."

Chu Đông dịu dàng ôm cô an ủi: "Ngoan, không sao, không sao!."

Trần Tri Tri cũng quay lại ôm Chu Đông, cô nức nở đến sắp không nói thành lời nữa rồi, mà cô cũng không biết mình có thể nói gì được. Cô chỉ thấy mình rất vui vẻ, vừa rất khó chịu, nhưng lại thấy mình cực kỳ may mắn, cực kỳ xúc động.

Đến giờ cô mới hiểu được, thế nào gọi là chỗ dựa, thế nào gọi là người yêu, thế nào gọi là bầu bạn, thế nào gọi là cùng chung hoạn nạn, sống chết không rời nhau.

Không chỉ là việc khi bạn đi ban đêm sẽ có người đón, không chỉ là người có thể nói chuyện phiếm với bạn, không chỉ là người có thể giúp bạn chia sẻ việc nhà, không chỉ là người mang lại cho bạn niềm vui sướng, cùng bạn sinh con và nuôi dưỡng chúng.

Yêu là phải biết cùng nhau gánh vác, cho dù là khi khổ sở hay khi vui vẻ đều cùng nhau chia sẻ, rất bình thường đơn giản nhưng không ngừng sinh sôi, là trong bạn có tôi, trong tôi có bạn. Là một người biến thành hai người, hai người hòa thành một người.

Sau lần này, cô đã hiểu rõ một điều, anh sẽ cùng cô đối mặt với tất cả mọi biến cố trong cuộc đời. Cô sợ hãi lo lắng, anh sẽ ở bên cạnh cô.

Ở trong xã hội cuồn cuộn như sóng này, bọn họ là một thể thống nhất.

Cùng tay trong tay, vai kề vai, giơ cao đuốc, động viên nhau bước tới.

Chu Đông tì cằm lên trên đỉnh đầu của cô, anh cứ để cho cô được khóc thoải mái. Bản thân anh cũng thở dài một tiếng: Cho dù là một người đàn ông, trong lòng anh cũng khó tránh khỏi có rất nhiều cảm xúc, hạnh phúc đến với anh thật quanh co khúc khuỷu, nhưng rốt cục tất cả đều đã kết thúc tốt đẹp.

Sau đó, tựa như nhớ ra điều gì, anh cúi đầu xuống cụng trán của mình vào trán cô: "Em đừng bao giờ tự ti nữa nhé, cuộc đời này chỉ có em là người yêu duy nhất của anh!."

Trần Tri Tri nín khóc, cô mỉm cười, lau nước mắt, dùng sức gật đầu một cái: "Vâng!."

Cô sẽ không bao giờ ... tự ti nữa.

Cô được một người đàn ông yêu thật sâu nặng như vậy, tại sao cô không thể kiêu hãnh được nhỉ?



Toàn văn hoàn