Em Là Người Tôi Yêu

Chương 10-2: Thi nhau trêu chọc (2)




Trần Tri Tri rời khỏi ngực của anh, đập anh một cái, "Hôm nay anh làm sao thế? Nói nhiều câu tình tứ như vậy, buồn nôn chết đi được."

Thật ra thì, đó chính là sự giả vờ nhẹ nhõm của cô. Đây là lần đầu tiên Trần Tri Tri nghe được anh nói những lời này. Trước kia nhiều nhất chỉ là dùng từ “thích”, đây là lần đầu tiên anh dùng từ “yêu” đầy trịnh trọng, có ý tứ rõ ràng như vậy. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nó đã va chạm mãnh liệt ở trong lòng cô, rốt cuộc làm cho cô hoàn toàn không thể nói nổi cảm xúc của mình ra sao nữa.

Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô: A, đúng thật! Thì ra trong thực tế quả thật cũng có người nói những lời thế này.

Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt cô lại cảm thấy trong đầu nong nóng tê dại, trái tim giống như được rót mật ong, ngọt ngào và nóng bừng lên. Mặc dù cô cũng biết lời hẹn thề kia cũng không phải là điều gì rất quan trọng, nhưng trước lời nói ấy cô vẫn không sao tránh khỏi cảm động.

"A, Chu Đông,♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn anh đừng có nói những lời này nữa, khí chất của anh không hợp với những lời này đâu, anh sẽ làm hại em cười đến vỡ bụng ra mất."

Sau khi nói xong câu đó Chu Đông vẫn cúi đầu xuống nhìn nét mặt của cô. Mặc dù trong rừng âm u tĩnh mịch, ánh trăng cũng mờ tối, nhưng anh vẫn nhìn thấy vành mắt của cô đã đỏ lên, anh đưa tay lên lau khóe mắt cho cô, "Em dễ khóc như vậy sao?"

Trần Tri Tri quăng lại cho anh một cái lườm trắng mắt:"Ai thèm khóc, kỹ thuật diễn của anh vụng về như vậy, ai mà thèm khóc chứ?"

Lần này Chu Đông đã khẳng định, trong lòng Trần Tri Tri có anh.

Trăm phần trăm có anh.

Mặc dù suy nghĩ của cô rất hồn nhiên nhưng vẫn rất tinh tế, xem những bộ phim trên ti vi, khi tới những hình ảnh có tình cảm quá mức, cô có thể bật cười ha ha, diễn-đàn-lê-quý-đôn nhưng khi xem đoạn phim phóng sự hoặc phim truyện bình thường, cô lại thường không nhịn được mà bật khóc thành tiếng bởi sự đồng cảm.

Anh là người hiểu cô rõ nhất.

Cô gái này là tâm can, là bảo bối của anh.

"Được rồi, ngoan, đừng khóc." Chu Đông hôn một cái vào trán của cô.

"Anh nói gì vậy, em đâu có khóc." Trần Tri Tri mạnh miệng.

Chu Đông liền cười, anh thật sự rất muốn cười, trong đầu anh lúc này thật sự chỉ có thể dùng mấy chữ “vô cùng vui vẻ” để hình dung.

Gió đêm ào ào thổi. Giữa hai người yêu nhau cũng có tình trạng như thế, thỉnh thoảng lại ầm ỹ, thỉnh thoảng hòa thuận trở lại, nhưng nhiều nhất vẫn là luôn ngọt ngào.

"Tri Tri, lời của anh nói lúc nãy là thật đấy."

"Cái gì?"

"Anh muốn cùng em lên giường."

Mặt cô áp sát vào trong ngực của anh, cô muốn đẩy ra nhưng lại bị anh ngăn cản. Chu Đông nói: "Anh sẽ không cưỡng bức em, em cứ yên tâm. Chờ đến lúc nào em nói có thể thì lúc đó chúng ta sẽ thực hiện." Chu Đông là người theo chủ nghĩa duy vật, trước sau anh luôn cảm thấy, đồ thì phải chiếm đoạt hoàn toàn, hơn nữa còn phải công khai thông báo chủ quyền, đã được coi là của mình thì không thể nhường cho người khác dù chỉ là một chút ít.

Đặc biệt giống như Trần Tri Tri bây giờ, cô là con người sống sờ sờ chứ không phải là đồ vật, không thể nào phục chế được, cô là bảo bối trong số những bảo bối, cô là độc nhất vô nhị.

Khi những món đồ mà anh thích đến cực hạn thì nhất định chỉ có thể phải đoạt lấy hoàn toàn, anh không thể nào dễ dàng bỏ qua hoặc để sót lại, dù chỉ một chút ít những thứ thuộc quyền sở hữu của mình.

"Có phải em lại vừa bị anh gạt rồi, có đúng không hả? Anh nói yêu em, có phải chính là muốn dụ dỗ em lên giường hay không? Chu Đông, vốn dĩ em ấn tượng rất tốt đối với anh, nhưng hiện tại em cảm thấy rằng anh và những loại đàn ông xấu xa kia chẳng khác gì nhau." Trần Tri Tri hít mũi một cái, nhưng lại không có ý định đẩy anh ra.

"Anh vốn là một người đàn ông chân chính."

Đêm khuya gió lớn.

Đôi tình nhân này ôm nhau đến hơn mười giờ tối mới trở về phòng ngủ.

Rửa mặt xong, vừa đúng mười một giờ, cả tòa nhà ký túc xá nữ đã tắt đèn. Phòng số 503 của Trần Tri Tri đã thành lệ, tất cả mọi người sau khi lên giường đi ngủ đều nằm tán gẫu quanh chủ đề chuyện Trần Tri Tri có muốn phát sinh quan hệ với Chu Đông hay không.

Góc cửa bên phải một giọng nói vọng ra: "Quên con mẹ nó đi (nguyên văn câu văng tục), mới qua lại có mấy năm đã muốn lên giường, đúng là đồmặt dày, gan to che trời. Tri Tri, đánh cho hắn một trận ác liệt vào!"

Nơi xa vọng lại tiếng ván giường rầm một cái, Trần Tri Tri cũng có thể tưởng tượng ra động tác căm phẫn của Trác Vân thế nào.

Góc cửa bên phải một giọng nói khác đáp lại: "Thật ra thì cũng không phải là ngắn, từ lúc còn học sơ trung đã ở chung một chỗ rồi đúng không?"

"Ừ." Trần Tri Tri khẳng định.

Trong đêm tối mọi người không nhìn rõ nét mặt của nhau, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của mình, của bạn, lúc này nói sẽ thoải mái dễ dàng hơn.

"Chị cảm thấy cũng có thể, quan điểm của chị về chuyện này quả thật là không phản đối cũng không ủng hộ, “nước đến đắp thành” là được. Tri Tri, chủ yếu là phải xem em muốn phát triển với hắn đến mức nào?"

Băng tỷ không hổ là người có số tuổi lớn nhất trong phòng, ngay cả cách nói chuyện cũng rất mạch lạc.

"Nhưng bất kể thế nào, nữ giới cũng không thể để cho nam giới muốn làm gì thì làm như vậy được. Tớ có rất nhiều bạn bè đều nói, khi nam giới theo đuổi nữ giới chính là đang kỳ động dục. Lúc vừa mới bắt đầu, tất cả cái gì cũng đều nghe theo cậu, dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ, chờ khi thu được cậu vào trong tay, trải qua chuyện giường chiếu, họ sẽ không còn quý trọng cậu nữa." Trác Vân vẫn như cũ, dứt khoát duy trì ý kiến phản đối lúc trước.

Băng tỷ hưởng ứng: "Điều này cũng đúng."

"Cho nên mới nói, người đàn ông rất thiếu tu dưỡng. Tri Tri, cậu không thể mặc kệ hắn, càng không thể nghe theo lời của hắn!"

"Đúng vậy!"

Trần Tri Tri nắm chặt tay, cảm thấy Trác Vân nói quá đúng.

Thật sự cô cũng có rất nhiều điều phải dạy cho Chu Đông.

Lúc này, cô gái ở đối diện với giường của Trần Tri Tri rốt cục mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Người kia của cậu thật sự đã đưa ra yêu cầu như thế rồi hả? Ô ô ô ô, đáng thương cho lão nương đây vẫn chưa có bạn trai, cũng không cần phải lo lắng về vấn đề này... Ô ô ô ô..."

Băng tỷ: "..."

Trác Vân: "..."

Trần Tri Tri: "..."

Cùng lúc đó, ở ký túc xá nam sinh, phòng 207 của Chu Đông cũng đang thảo luận vấn đề tương tự.

Đã mười một rưỡi đêm, lúc này bọn họ vẫn còn chưa ngủ. Bạn học Lưu -tước hiệu Lưu tặc tử, từ rất sớm đã len lén nối trộm đường dây điện của giáo sư ký túc xá, hiện đang vừa dùng ánh sáng của chiếc đèn bàn, vừa nhìn vào màn hình máy vi tính để bàn (desktop) vừa mạnh mẽ nhấn chuột chơi game. Cậu ta cong eo khom lưng tựa như con rùa đen, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào cái màn hình 24 ins, trên hai gò mà hiện ra luồng ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt. Mà ba người còn lại, lão Vương đang nhờ ánh đèn của Lưu tặc tử để rửa chân, Phương ca đang lập bảng danh sách các đoàn thể xã hội, chỉ có Chu Đông đã sớm bò lên giường được một lúc.

"Này Chu Đông, sao hôm nay cậu yên tĩnh thế?"

Lúc này lão Vương vừa lau chân vừa hỏi.

Chu Đông kê hai tay ở dưới đầu nhìn về màn đêm đen tối phía trước, cũng không trả lời ngay.

Phương ca ở đối diện ngước mắt lên nhìn về phía bảng danh sách còn trống chưa ghi tên, tay vẫn không ngừng viết, "Lại cãi nhau với cái vị Tri Tri kia chứ gì, thế mới nói, phụ nữ đúng là họa thủy. Tớ thấy Chu ca là người luôn luôn điềm tĩnh, biết tự kiềm chế như thế mà cũng dễ dàng bị quậy đến tâm phiền ý loạn nhỉ. Chà, con mẹ nó, lại viết sai rồi!"

Lão Vương bưng nước ra ngoài đổ đã quay trở lại, "Nói đến yêu đương đúng là như thế này đấy, chờ lúc các cậu nói chuyện sẽ biết."

"Tất nhiên, người ta có bạn gái để ôm, bọn tôi còn độc thân nên thật sự không biết nói thế nào. Nhớ ra trong lớp máy tính của chúng ta, lão Vương chính tay sát gái số một, cư xử với nữ sinh bách chiến bách thắng, không gì không đánh được. Chỉ có điều nữ sinh trong lớp ta chỉ có mười người, không nhiều lắm, muốn để “nước phù sa không chảy ruộng người ngoài’cần phải có nhân tài!"

"Tao thèm vào!" Như tên bắn, Lão Vương cầm chiếc khăn lông quăng vào miệng Phương ca.

Phương ca thoáng nghiêng người tránh, hai tay bắt chéo kêu to, "Cậu đấy, đừng có nói với tôi là cái khăn mà cậu ném tôi chính là mảnh vải mà cậu đã dùng để lau chânđấy nhé!"

"Đúng nó đấy!"