Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 58: Con Dâu Của Tôi, Phải Do Tôi Chọn




Buổi tối, khi nằm trên chiếc giường sang trọng, dì Thục cứ lăn qua lăn lại, vô cùng khó ngủ. Trần Lập Thy, Vương Đình Chương, tôi thật háo hức mong đến sáng mai để gặp lại hai người.

...----------------...

Sáng ra, dì Thục diện bộ đầm phong cách sườn xám vô cùng sang trọng, tóc dì búi thấp, khuôn mặt tuy đã có khá nhiều nếp nhăn nhưng vẫn trông rất quý phái.

Phỉ Phùng Lam thì mặc bộ váy dài lụa dài ôm sát màu lam, trên không hề có bất kì hoa văn gì, cô cũng chỉ xõa tóc ra hai bên, còn việc trang điểm để cho người hầu lo. Cô chỉ diện đồ đơn giản như vậy, mang duy nhất hai món trang sức là sợi dây linh hồn của biển và chiếc bông tai con rồng bạc ôm lấy viên ngọc xanh - cũng là vật bất li thân đối với cô. Tuy vậy, khí chất của cô lại ngời ngời, từng đường cong trên cơ thể được lộ ra.

Vương Dịch Thiên nhìn hai người cười rất tươi: “Mẹ, Hắc Lam, chúng ta đi thôi.”

Ngồi trên xe, Vương Dịch Thiên ngồi bìa, dì Thục ngồi giữa và Phỉ Phùng Lam ở bìa còn lại của hàng ghế sau. Cô liên tục nhìn dì Thục đắm đuối.

“Sao vậy con?”

“Dì à, hôm nay trong dì như một người khác vậy đó, vô cùng xinh đẹp.” - Phỉ Phùng Lam ra vẻ ngưỡng mộ.

Dì Thục đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Hôm nay con cũng rất xinh đẹp, đây là lần đầu ta thấy con mặc đẹp thế này. Rất ra dáng một thiếu phu nhân.”

Dì Thục nói một câu đầy hàm ý, Phỉ Phùng Lam nghe xong hiểu ngay. Cô lấy lại dáng ngồi nghiêm túc, không nói chuyện với ai.

Vương Dịch Thiên thấy vậy liền phì cười.

...----------------...

Ở nhà chính, Trần Thụy Ly đi tới đi lui, sốt ruột: “Dì à, hôm nay Dịch Thiên về còn nói sẽ dẫn theo một người nữa, có khi nào anh ấy là mang thêm một con hồ ly tinh khác về không?”

Vương phu nhân ngồi uống trà vô cùng điểm tĩnh: “Dì thấy con bé lần trước về đây không phải dạng vừa đâu, nó còn ở bên Dịch Thiên thì chắc chắn thằng bé sẽ không mang thêm ả nào về được nữa.” - Tuy Vương phu nhân nói vậy, nhưng nếu anh thật sự dắt thêm người về thì đứa cháu gái của bà lại có thêm một đối thủ nữa, thật đau đầu.

Cửa vòm lớn mở ra, mấy chục chiếc xe đen đắt đỏ chạy vào trong khuôn viên, vòng qua đài phun nước khổng lồ.

Dì Thục dòm ngó xung quanh. Trong lòng ánh lên vài tia hoài niệm, và vài tia hận thù.

Xe dừng lại, người tài xế nhanh chóng bước xuống mở cửa cho Phỉ Phùng Lam, cô khoan thai bước xuống như lần trước. Mỗi lần về nhà chính là phải diễn kịch như một con người thùy mị nết na.

Vương Dịch Thiên cũng bước xuống, hai dì cháu Trần Lập Thy đã bước ra ngoài từ lâu, chờ đợi người lần này anh sẽ dắt về.

Anh đưa bàn tay lịch thiệp vào trong xe, một người nắm lấy tay anh bước ra vô cùng sang trọng. Nhìn thấy người đó, Vương phu nhân ngã quỵ, nếu Trần Thụy Ly không đỡ kịp có thể bà đã té đập đầu. Mặt bà xanh lè không còn một giọt máu.

Dì Thục khoan thai bước vào nhà chính, liếc qua Trần Thụy Ly. Vương Dịch Thiên ôm eo Phỉ Phùng Lam vào sau, Trần Thụy Ly thấy cảnh đó tức điên người.

Dì Thục ngồi xuống bên chiếc sofa, người hầu lập tức rót một tách trà nóng. Bà cầm ly trà lên thổi thổi rồi nhâm nhi.

Trần Lập Thy cố lấy lại dáng vẻ trang nghiêm tuy nhiên mồ hôi vẫn còn đọng trên trán.

“Phỉ Thục Mỹ, chúng ta cần nói chuyện riêng.”

Dì Thục nhướng mày: “Tôi cũng có ý đó.”

Hai người rời đi, ở đại sảnh chỉ còn Vương Dịch Thiên, Phỉ Phùng Lam, Mạch Khải, Tam Hắc và Trần Thụy Ly.

Mạch Khải nhìn Trần Thụy Ly say đắm: “Tiểu Ly, em lớn nhanh quá nhỉ.”

Trần Thụy Ly thì làm vẻ mặt vô cùng bất cần: “Tôi cũng thấy vậy.”

Mạch Khải cười cười nhìn cô ta, ánh mắt có ẩn một chút buồn. Phỉ Phùng Lam bắt gặp được ánh mắt đó, cảm thấy có điều gì rất lạ, cô còn tưởng trong từ điển sống của Mạch Khải không hề có chữ buồn.

Vương Dịch Thiên ngồi cạnh ôm chặt eo cô, đút cô ăn một miếng bánh, hai người tình tình tứ tứ như thể không có ai ở đây. Trần Thụy Ly nhìn họ vô cùng căm phẫn, Phỉ Phùng Lam liếc qua cô ta, nhướng một bên mày thách thức.

...----------------...

Ở trong khuôn viên, chỗ hòn vọng lâu, hai người phụ nữ đứng tuổi ngồi trò chuyện trên chiếc bàn tròn trắng.

“Chị vẫn còn sống?”

Dì Thục nhâm nhi tách trà: “Tôi nhớ cô đâu có bị mù?”

Trần Lập Thy nuốt nước bọt: “Làm cách nào mà chị vẫn sống trong khi chiếc xe đó đã nổ banh chành?”

“Trần Lập Thy à, tôi là Phỉ Thục Mỹ lăn lộn giang hồ từ năm mười bảy tuổi. Mấy chiêu trò của tiểu thư đài các như cô tôi còn chưa trải qua bao giờ sao?”

Trần Lập Thy thấy vô cùng căng thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Có phải chị về đây để báo thù tôi và lão gia không hả?”

Dì Thục vô cùng điềm tĩnh, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Năm đó cô cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, nhưng tôi khỏe mạnh đã kịp lôi cô té theo. Điều đó vô tình làm cô sảy thai. Tôi biết chuyện đó nếu tính cách nào thì tôi vẫn không hề có lỗi, là cô tự chuốc họa vào thân.”

Dì Thục nói tiếp: “Phỉ Thục Mỹ tôi giết người không phải là ít, nhưng chưa từng hại một đứa bé chưa lọt lòng. Tôi không có lỗi với cô, nhưng thấy rất có lỗi với đứa bé. Vì vậy tôi sẽ vì nó mà chừa cho cô một con đường sống.”

Tim Trần Lập Thy đập thình thịch, hàng mày lá liễu cau chặt lại: “Ý chị là sao?”

Dì Thục dáng vẻ vô cùng sang trọng, nhẹ nhàng nói: “Tức là sau khi Thiên và Lam Lam lấy nhau, tôi sẽ cho cô chọn về Trần Gia, đi ra nước ngoài hay theo nhà chồng của cháu gái cô cũng được, dù gì Trần Gia cũng chỉ còn một cái vỏ trống.”

Trần Lập Thy đập bàn: “Chị đừng có mơ con bé tên Lam gì đó có thể lấy Dịch Thiên. Chắc chắn Thụy Ly mới là bà chủ của Vương Gia.”

Dì Thục nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt sắc bén: “Con dâu của tôi, phải do tôi chọn.”