Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 57: Đủ Tuổi Làm Con Dâu Mẹ Anh




Vương Dịch Thiên lái xe đưa Phỉ Phùng Lam và dì Thục về dinh thự trước, ngày mai mới về nhà chính.

Trên đường về, Phỉ Phùng Lam vẫn liên tục hỏi dì là thật hay giả. Cô thật sự không tin người nuôi mình hai mươi năm lại là mẹ của Vương Dịch Thiên, thật sự quá bất ngờ, giống như cô chưa kịp... chấp nhận.

...----------------...

Về đến dinh thự, Vương Dịch Thiên dìu dì bước vào trong, vô cùng ân cần. Mạch Khải ngồi trên sofa đọc báo nhìn thấy ba người họ liền đứng dậy bất ngờ: “Thiên à, ai vậy?”

“Mẹ tôi.” - Vương Dịch Thiên trả lời vô cùng điềm tĩnh.

Mạch Khải hoảng hồn chạy lại gần nhìn cho rõ: “Là dì Thục Mỹ đây sao? Hai mươi năm rồi mà dì vẫn còn trẻ đẹp y hệt hồi đó.”

Dì Thục cười cười: “Vậy chắc con là Mạch Khải? Hai mươi năm qua đến con trai ta còn không thể nhớ mặt ta, con không cần phải buông lời nịnh nọt làm cho ta vui.”

Mạch Khải là bạn thân từ nhỏ của Vương Dịch Thiên, đã từng gặp mặt dì Thục nhiều lần, nhưng đương nhiên anh cũng không thể nhớ mặt dì. Bị dì phơi bày anh chỉ cười lém lỉnh.

“Mẹ à, mẹ ngồi xuống đây.” - Vương Dịch Thiên dìu dì Thục ngồi xuống sofa.

Phỉ Phùng Lam và Mạch Khải cũng ngồi xuống. Mạch Khải tò mò: “Thiên, dì Thục, làm sao hai người tìm được nhau vậy?”

Phỉ Phùng Lam tiếp lời: “Mẹ của cậu chủ thật ra là người trước đây nhặt em về nuôi ở cô nhi viện, hôm nay bọn em đi thăm dì mới phát hiện ra.”

“Quá dữ.” - Mạch Khải vỗ tay cái bốp.

Anh lại cười lớn nói tiếp: “Cái này gọi là gì nhỉ? Là duyên trời định à? Haha.”

Tam Hắc từ trên lầu vội chạy xuống, cung kính cuối đầu.

“Phu nhân, chúng tôi là vệ sĩ thân cận của cậu chủ.” - cả ba đồng thanh trả lời. Lúc còn trên xe Phỉ Phùng Lam đã nhanh trí nhấn nút trên bông tai báo cho họ biết.

“À, vậy các cậu là...”

“Con là Hắc Hổ, chào phu nhân.”

“Con là Hắc Long.”

“Còn con là Hắc Hồng.”

Dì Thục gật đầu cười cười, rồi lại quay sang Phỉ Phùng Lam: “Lam Lam, hình như con cũng là vệ sĩ thân cận.”

“Con đặt tên cô ấy là Hắc Lam.” - Vương Dịch Thiên trả lời.

Dì Thục khẽ tay Vương Dịch Thiên một cái: “Mẹ đặt cho con bé cái tên Phỉ Phùng Lam đẹp chết đi được, con bỏ cả họ của mẹ đi à.” Phỉ Phùng Lam thấy cảnh này không nhịn được cười.

“Mẹ à, con không biết mà.” - Vương Dịch Thiên ra vẻ hối lỗi.

Dì Thục xoa đầu anh cười hiền hậu: “Mẹ chỉ đùa tí thôi, con trai cưng của mẹ đúng là rất hiếu thảo.”

...----------------...

Trò chuyện một hồi, Vương Dịch Thiên tự tay đưa dì Thục lên lầu, chọn cho dì một căn phòng rất rộng và rất đẹp. Anh cho người xách mấy chục túi áo quần đồ hiệu nổi tiếng dành cho người đứng tuổi vào.

Vương Dịch Thiên ngồi xuống bên đùi dì, nắm lấy bàn tay chai sần: “Mẹ à, con xin lỗi đã để mẹ vất vả hai mươi năm qua. Bây giờ con đã trưởng thành, nhất định sẽ lo cho mẹ nửa đời sau thật sung sướng.”

Dì Thục hiền từ vuốt ve mái tóc của Vương Dịch Thiên: “Mẹ biết con của mẹ rất có hiếu, có được một người con như con, mẹ đã đủ sung sướng nửa đời sau rồi...”

...----------------...

Buổi tối, ngồi trên bàn ăn, Vương Dịch Thiên liên tục gắp rất nhiều thức ăn cho dì Thục, không quên lâu lâu bỏ vài miếng vào chén của Phỉ Phùng Lam.

Khóe mắt dì hơi cay cay, giọng xúc động: “Được ăn cơm với các con, không biết có phải là ta đang mơ không nữa, ta đã chờ hai mươi năm rồi...”

Phỉ Phùng Lam bỏ đũa xuống, nắm lấy tay dì Thục: “Dì à, không phải là mơ đâu, đều là sự thật.”

Cô lại tiếp tục tâm tình bằng những lời thật lòng thật dạ: “Thật ra trước đây con cố gắng làm việc thật nhiều, kiếm thật nhiều tiền để mong lo cho dì cuộc sống sung túc. Con cũng không biết khi nào mới có thể báo hiếu thật trọn vẹn cho dì, thật may mắn là dì có một người con rất giàu có, con thật sự cảm thấy rất vui.” - Nói xong hàng mi dày của Phỉ Phùng Lam cũng hơi ươn ướt.

Dì Thục cười hiền hậu, đặt tay mình lên bàn tay nhỏ của cô: “Ta biết con cũng rất con hiếu với ta, con là người rất tốt. Ta cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có con là con dâu...”

Phỉ Phùng Lam giật mình giật tay ra: “Dì à, con dâu gì chứ? Dì đừng trêu ghẹo con nữa. Con lớn rồi.”

Vương Dịch Thiên nhìn cô cười cười, giọng giễu cợt: “Thì lớn rồi mới đủ tuổi làm con dâu mẹ anh.”

Phỉ Phùng Lam xấu hộ cúi mặt xuống ăn, mặc kệ tất cả mọi người. Ai nhìn thấy bộ dạng đó của cô cũng không khỏi mắc cười.